Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 207: Chương 207




45207.Tiếng chuông tan học vang lên, Thủy Tinh bước ra khỏi phòng học, cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho Diệp Phi, nhưng Diệp Phi bạt vô âm tín, không trả lời tin nhắn của cô, quan trọng là George nghe ngóng tin tức, biết được Diệp Phi không còn ở trong tù. Cô thấp thỏm cả ngày, chỉ sợ Diệp Phi xảy ra chuyện.

Điện thoại có tiếng báo tin nhắn đến “Diệp Phi, để tôi nói cho cậu biết, cô ấy ở đâu, cô ấy bây giờ không dám dùng điện thoại của mình, cậu đến rừng cây sau trường đi”.

Diệp Phi! Tim Thủy Tinh đập loạn lên, chỉ có Diệp Phi và một vài người bạn biết số điện thoại của cô, cô quyết định đi đến rừng cây sau trường.

Rừng cây nhỏ vắng lặng, một bóng người cũng không có, cô đi lanh quoanh trong rừng cây “Có người không? Tôi đến rồi!”

Bóng dáng một người phụ nữ thấp thoáng sau cây to.

“Tôi ở đây” Thiên Tịnh cười lạnh lùng nói, cô biết quan tâm quá thì tâm trí sẽ bị loạn, chỉ cần Thủy Tinh nhìn thấy tin Diệp Phi, nhất định sẽ tới.

Ánh mắt hung dữ của Thủy Tinh nhìn thẳng vào mặt Thiên Tịnh “Chẹp chẹp, đồ vàng thau lẫn lộn, còn dám xuất hiện! Tin của cô đã lan tràn rồi, cô vốn dĩ không phải con gái nhà họ Thiên, bao nhiêu năm nay, cô bá chiếm mọi thứ của Diệp Phi, trời xanh có mắt, để cô bị Cung Trạch Vũ đá, cô còn dám xuất hiện làm mất mặt mọi người!”

Mặt Thiên Tinh nhợt nhạt dần, mùi vị bị người khác cười nhạo thật không dễ chịu.

“Không có tôi, có ta sớm đã chết trong cô nhi viện rồi! Là cô ta không biết suy nghĩ!” Thiên Tịnh già mồm lấn át lẽ phải.

“Nói đến không biết xấu hổ, Thiên Tịnh cô là thứ hai, thì thật sự không có ai dám là số một! Diệp Phi có tài sản của nhà họ Thiên, thì sẽ chết ở cô nhi viện sao? Hừ, thật vô liêm sỷ, đi chết đi” Thủy Tinh nói lớn.

“Muốn tôi chết? Muốn chết cũng phải là Diệp Phi chết!” Thiên Tịnh đưa mắt ra hiệu người đang đứng phía sau Thủy Tinh.

Thiên Huệ sớm đã mai phục phía sau Thủy Tinh, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Thiên Tịnh, bà lập tức cầm cây gậy đập vào sau gáy Thủy Tinh, chỉ cần đập một lúc, Thủy Tinh sẽ ngất.

Thủy Tinh nhận ra ánh mắt Thiên Tịnh không đúng, cô cảnh giác đằng sau lưng, nghe thấy tiếng sột soạt đằng sau, cô lập tức quay người lại, liền nhìn thấy Thiên Huệ đang cầm gậy định đập cô.

“Ai da! Muốn đánh tôi sao! Thiên Huệ, tôi thấy bà đang tự tìm đến cái chết rồi đấy!” Một tay cô nhặt đá ở dưới đất lên ném vào mặt thiên Huệ. Thiên Huệ vội vàng tránh viên đá, bị Thủy Tinh tóm được kẽ hở, một chân Thủy Tinh đạp lên cổ Thiên Huệ, đá rạp người bà xuống đất, cô vội vàng chạy qua người Thiên Huệ.

Thiên Tịnh tức giận mắng người “Thật vô dụng! Đuổi theo nhanh lên!” Cô không thể để cho Thủy Tinh chạy mất, việc này chỉ có thể làm một lần, có gửi tin nhắn cho Thủy Tinh nữa, Thủy Tinh cũng sẽ không tin.

Thủy Tinh vừa chạy vừa nhìn lại đằng sau, tự mình hối hận vì đã chạy nhầm hướng, chạy như này càng chạy càng vào sâu, đáng ra cô phải chạy về hướng cửa lớn, George chắc đến rồi. Chính là lúc cô đang nghĩ chạy thế nào, đột nhiên cô va phải một bức tường thịt.

“á. Ai đấy? Cứu với! bọn họ muốn bắt tôi!” Cô còn chưa nhìn kỹ xem là ai, liền cầu cứu theo phản xạ điều kiện.

“Bọn họ muốn bắt cô?” Giọng nói người đàn ông đập vào trán cô.

Thủy Tinh ngước mắt lên liền nhìn thấy bộ mặt yêu nghiệt, sau đó mặt cô bị người đàn ông xịt vào nước gì rất thơm, nụ cười diêm dúa trên khóe môi người đàn ông in trong đồng tử của cô....

Ngoài cửa trường học George thấy trễ thời gian Thủy Tinh ra rồi, vội vàng đi vào trong trường tìm Thủy Tinh. Nhưng phòng học của Thủy Tinh không có, mọi người đều nói Thủy Tinh đi rồi, George lập tức đi quanh trường tìm Thủy Tinh.

“Thủy Tinh! Thủy Tinh!” Anh gọi tên của Thủy Tinh, gọi điện cho Thủy Tinh, nhưng điện thoại tắt máy.

Bắc Minh Phong nhìn thấy George, bước đến trước mặt anh “Sao anh lại gọi Thủy Tinh? Thủy Tinh làm sao rồi?”

“Thủy Tinh không thấy đâu, phòng học không có, điện thoại không ai nghe. Giúp tôi tìm được không?” George không quan tâm đến ân oán với Bắc Minh Phong, thêm một người tìm sẽ nhanh hơn.

Bắc Minh Phong một tay túm lấy cổ áo George “Anh chăm sóc cô ấy như thế à? Nếu như Thủy Tinh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ mai tang anh cùng” Anh tức giận hét lên, rõ ràng biết Thủy Tinh và anh không còn chút quan hệ nào, anh vẫn không chịu được Thủy Tinh xảy ra chuyện.

“Thủy Tinh có chuyện, tôi sẽ không tha cho bản thân mình, không cần anh động tay, nhanh đi tìm người!” George gỡ tay Bắc Minh Phong ra, chạy đi tìm trong khuôn viên trường.

Bắc Minh Phong lập tức điều đến vệ sĩ của anh, chia nhau đi tìm Thủy Tinh.

Lăng Tuyết sờ vào bụng mình, ánh mắt lạnh lùng, tình cảm Bắc Minh Phong dành cho Thủy Tinh không cần nói, nhìn thôi cũng đủ thấy rồi. Cho dù Bắc Minh Phong tưởng là đứa bé trong bụng là của anh ta, cũng không ngăn được tình cảm của Bắc Minh Phong với Thủy Tinh. Cô chỉ mong Thủy Tinh chết. Cô đuổi theo bước chân anh, không dám rời khỏi anh, chỉ sợ Bắc Minh Phong tìm được Thủy Tinh, một khi kích động sẽ không nhẫn nại được mà tỏ tình với Thủy Tinh. Tiếc là chân anh quá dài, tốc độ nhanh, cô không thể đuổi kịp bước chân anh, đành phải bước chậm rãi phía sau anh. Một rừng cây, ánh mắt cô nhìn trái nhìn phải chỉ hi vọng mình là người đầu tiên phát hiện ra Thủy Tinh, nếu như vậy, cô có thể lập công trước mặt Bắc Minh Phong, mà Thủy Tinh cũng sẽ không cảm kích Bắc Minh Phong. Đúng lúc cô đang nghĩ, ánh mắt cô đột nhiên nhìn thấy sau cây hình như có thứ gì đó, nhưng bị cây che khuất, chỉ lộ ra một góc.

Cô bước đến xem, là một cái túi sách màu đen, trên túi sách có dòng chữ viết bằng bút xóa “Muốn lấy Thủy Tinh, đem Diệp Phi ra đổi!” Tim cô đập thình thịch, túi sách này là của Thủy Tinh? Thủy Tinh bị người ta bắt cóc, hơn nữa đối phương còn bắt dùng Diệp Phi để đổi? Bộ não cô cố gắng xoay chuyển, nghĩ cách, nếu như không có túi sách, Bắc Minh Phong và George, sẽ không nhìn thấy dòng chữ trên đó, cũng sẽ không dùng Diệp Phi đổi lấy Thiên Tịnh, như vậy Thiên Tịnh sẽ chết? Đáy mắt cô lóe lên một ánh mắt lạnh thấu xương, nóng lòng muốn Thủy Tinh chết ngay bây giờ. Cô căng thẳng nhìn bốn xung quanh, hình như ở đây không có người, cô lúng túng nhặt túi sách lên, cô phải giấu túi sách này vào đâu? Trong rừng cây không có chỗ nào có thể giấu túi sách đi. Cô nhanh chóng thay đổi ý định, không thể giấu túi sách, nhưng nếu xóa chữ ở bên trên đi, Bắc Minh Phong và George đều sẽ không biết. Cô thật sự khâm phục trí thông minh của mình, móng tay cô gảy gảy chữ trắng trên túi da, khó hơn tưởng tượng của cô, không dễ xóa, vì cho dù có xóa đi, thì cũng sẽ lưu lại vết màu trắng.

Trời ạ! Thế này thì phải làm sao? Vết này bị Bắc Minh Phong phát hiện cũng không được, quá rõ ràng, nhìn là biết là chữ!

“Lăng Tuyết! Cô đang làm gì đấy?” Giọng nói người đàn ông vang lên sau lưng cô.

Lăng Tuyết toàn thân run rẩy, toát mồ hôi lạnh, ngón tay cô còn đang ấn trên chữ, nếu như để Bắc Minh Phong phát hiện cô đang xóa chữ, cô sẽ không cần sống nữa!

“Lăng Tuyết! Cô dang làm gì?” Giọng nói của người đàn ông vang lên sau lưng Lăng Tuyết.

“Em...Cái đó...Phong, Em phát hiện thấy cái túi sách này, đang nhặt nó lên, đưa đến cho anh! Anh xem cái này có phải là thật không!”

Tay cô lập tức nhặt lấy cái túi đưa cho Bắc Minh Phong, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, cô chỉ xóa có một tí, chắc không bị anh phát hiện ra chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.