Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 237: Chương 237




45237.“Ai da, chúng tôi đã cố hết sức rồi!” Hiệu trưởng nhà trẻ nói.

Đáy lòng Diệp Phi bỗng thất vọng, đầu não bỗng rối loạn: “Tôi đến ngay đây, lập tức!”

Cô cúp điện thoại, chạy đến bệnh viện, bắt xe đi đến địa chỉ mà hiệu trưởng đã đưa cho cô.

“Mộ Dã! Mộ Dã!” Lái xe vừa đến nhà trẻ, cô liền xuống xe chạy vào trong trường học.

“Cô là người thân của Mộ Dã?” Một người đàn ông đứng ở trước cổng trường học đi ra đón.

“Đúng vậy. Mộ Dã đâu? Thằng bé có làm sao không?” Diệp Phi hốt hoảng, chỉ sợ Mộ Dã xảy ra chuyện gì.

Chuyện ngày còn bé đã từng trải qua tạo ra bóng đen trong lòng cô. Nhà trường gọi điện thoại cho phụ huynh đều là khi đứa trẻ xảy ra chuyện lớn gì đó.

“Chúng ta đi đến văn phòng rồi nói tiếp. Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ.” HIệu trưởng một mực cung kính nói.

“Thật tốt, chúng ta nói chuyện.” Diệp Phi vội vàng nói. Cô đi theo hiệu trưởng về phía văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng mở cửa đi vào.

Diệp Phi nhìn thấy Mộ Dã ngồi trên ghế dài, ổn đến không thể nào ổn hơn!

“Mộ Dã, con không sao chứ?” Cô kinh ngạc hỏi.

Hiệu trưởng nhà trẻ suýt khóc: “Mộ thiếu gia không sao, còn chúng tôi thì sắp có sao rồi đấy. Xin cô hãy cứu nhà trẻ chúng tôi đi!”

Diệp Phi kinh ngạc: “Hiệu trưởng, ngài nói gì cơ?”

“Internet ở đây toàn bộ đã bị Mộ thiếu gia khống chế, cậu bé hack tất cả điện thoại của giáo viên, rồi trộm hết tất cả lịch sử cuộc nói chuyện của giáo viên với người khác tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, quan trọng không phải là giáo viên mà là tôi, lịch sử nói chuyện của tôi cũng bị trộm. Tôi sắp không sống nổi nữa rồi!” Hiệu trưởng chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Diệp Phi.

“Thằng bé trộm bí mật kinh doanh sao?” Diệp Phi sợ hết hồn.

“Không phải là bí mật kinh doanh, mà lại là ‘em gái nuôi’ bí mật của tôi. Vợ tôi cũng đều biết rồi, còn định cầm chứng cứ lên tòa án kiện tôi nữa, muốn ly dị với tôi!” Hiệu trưởng giậm chân đấm ngực kêu thảm.

Trên đầu Diệp Phi rơi xuống một đống vạch đen: “Ngài để tôi tới là muốn thế nào?”

“Tôi xin cô mang Mộ thiếu gia đi đi! Chỉ cần cậu ta rời khỏi nhà trẻ chúng tôi, chúng tôi chấp nhận bồi thường lại tiền cho Mộ thiếu gia!” Hiệu trưởng liền vội vàng nói.

Nếu lại bị thằng nhóc này chơi tiếp, ông thật sự sẽ chết mất. Trong điện thoại di động của ông còn có bao nhiêu hình ảnh nhạy cảm không mảnh vải che thân của phụ nữ, đều là các cô ‘em gái nuôi’ của ông ta. Nếu mà bị tiết lộ ra ngoài, ông phải ly hôn là cái chắc!

Mấu chốt không phải là ly dị, mà là vợ ông muốn phân chia tài sản với ông. Nghĩ đến tài sản của mình, ông đau hết cả tâm can tỳ phổi.

Diệp Phi choáng váng: “Nhưng tôi không phải là phụ huynh của cậu bé, tôi không có quyền quyết định cậu bé có được nghỉ học hay không.”

“Cô là phụ huynh chứ! Cô là em gái của Thiên Tịnh, cho nên, cô là dì của con, đương nhiên có quyền quyết định con có thể nghỉ học hay không rồi.” Mộ Dã cười nhìn Diệp Phi, cười đến ngây thơ vô tội.

“Trời! Chuyện này, tôi nghĩ hay là nên gọi điện thoại cho Mộ Thương Nam đi.” Diệp Phi nói với Hiệu trưởng.

“Tổng giám đốc Mộ và phu nhân cũng bận rộn như vậy, tôi nghĩ cũng không nên quấy rầy ngài ấy! Còn có Mộ lão gia và Mộ lão phu nhân, tuổi cũng đã cao rồi, chút chuyện này không cần làm phiền họ đâu! Người đâu, cầm tờ đơn nghỉ học tới!” Hiệu trưởng vội vàng sai bảo thủ hạ.

Một thầy giáo vội vàng cầm tờ đơn đưa tới: “Diệp tiểu thư, cô ký tên vào đây là được! Khoản bồi thường chúng tôi sẽ chuyển khoản cho cô!”

“Chờ một chút! Các người định bồi thường bao nhiêu tiền?” Mộ Dã từ trên ghế leo đến trên bàn, hỏi Hiệu trưởng.

“Cái đó, một trăm ngàn tệ có được không?” Hiệu trưởng cắn răng tuôn ra một con số.

“Trời! Một trăm ngàn tệ liền muốn đuổi tôi đi, coi tôi là ăn xin à? Tôi đi, tiện thể tiết lộ hết hình ảnh trần truồng của ông, còn có hình ảnh mấy người đàn bà cởi hết quần áo bên cạnh ông nữa! Hiệu trưởng mặt quả lê ngượng ngùng, ngủ không mặc quần áo!” Mộ Dã nói.

Hiệu trưởng chỉ thiếu điều đập đầu vào tường chết: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu tha cho tôi đi. Chúng tôi miếu nhỏ không chứa nổi thần thánh lớn thế này. Cậu nói đi, rốt cục như thế nào mới có thể đi?”

“Cho tôi một triệu!” Mộ Dã vắt hai chân nhỏ, nói.

“Tiểu tổ tông, một triệu quá nhiều! Cậu muốn lấy mạng tôi à!” Hiệu trưởng suýt chút nữa quỳ xuống rồi.

“Vậy thì hai triệu đi. Ông nhiều hình như vậy, tôi bán từng tờ một. Nếu bán cho vợ ông, chắc bà ấy sẽ đưa nhiều tiền hơn!” Mộ Dã cười uy hiếp hiệu trưởng.

“Được! Được! Hai triệu, tôi đồng ý! Nhanh chuyển tiền cho Mộ thiếu gia!” Hiệu trưởng lập tức ra lệnh.

Hình ảnh kia có chết cũng không thể để rơi vào tay vợ ông được. Nếu không tài sản của ông phải chia nhỏ thành bao nhiêu phần đây!

Diệp Phi trên đầu đầy vạch đen, quả đúng là con trai của Mộ Thương Nam, nghỉ học cũng có thể làm cho hiệu trưởng phải bồi thường tiền.

Mộ Dã nhìn điện thoại di động: “Phi Phi ký tên đi! Tiền nhận được rồi!”

Diệp Phi hết ý kiến, nghĩ đến nếu cô không ký thì cậu bé còn gây ra thêm bao nhiêu chuyện nữa đây. Cô đành phải ký tên lên tờ đơn.

“Cảm ơn Diệp tiểu thư! Cảm ơn Mộ thiếu gia! Nhanh đưa tiễn Mộ thiếu gia ra cửa!” Hiệu trưởng nhà trẻ không kịp đợi, chỉ mong đưa Mộ Dã đi!

Mộ Dã kéo tay Diệp Phi, tung tăng đi ra khỏi nhà trẻ: “Phi Phi, chúng ta có nhiều tiền như vậy, cô muốn gì? Tôi mua cho cô hết!”

Cậu bé vỗ ngực nhỏ nói.

Diệp Phi trầm mặt xuống: “Tại sao lại làm như vậy?”

Mộ Dã thu lại nụ cười trên mặt: “Con không thích đi nhà trẻ, quá ngây thơ, không thích hợp với con! Nhưng cha con không nghe, con không thể làm gì khác hơn là tìm cách nghỉ học!”

Diệp Phi nhẹ thở ra một hơi, sinh một thằng con trai có chỉ số thông minh cao ngất, còn không bớt lo bằng sinh một đứa bình thường.

“Thôi vậy, không muốn đi nhà trẻ thì thôi, cô đưa con về nhà.”

“Con không muốn về nhà! Con muốn ở với cô!” Mộ Dã cầm điện thoại di động nhấn mấy cái, hướng Diệp Phi cười ngọt ngào: “Cô chờ đấy, con có một bất ngờ cho cô. Chúng ta ăn băng sa ở đây đi!”

Cậu kéo Diệp Phi ngồi vào quán bên đường, gọi hai phần băng sa. Quả nhiên là có tiền nó khác, cậu tìm về cảm giác là đại gia rồi!

Diệp Phi nhìn Mộ Dã, đầu óc hỗn loạn, căn bản không theo kịp suy nghĩ của cậu.

“Bất ngờ gì vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Chờ nửa tiếng là đến rồi!” Mộ Dã nhìn thời gian.

Nửa tiếng sau, một chiếc Ferrari thể thao dừng trước cửa tiệm băng sa, người phục vụ đi vào tiệm.

“Vị tiên sinh nào mua xe thể thao Ferrari vậy?” Người phục vụ hỏi.

Mộ Dã giơ bàn tay nhỏ bé: “Là tôi. Xe được đấy, tốc độ cũng nhanh, cho đánh giá năm sao, đã chuyển khoản thanh toán.”

Người phục vụ trong nháy mắt sững sờ, không nghĩ tới người mua xe thể thao này lại là một đứa trẻ con.

Nhưng là tiền đã được thanh toán, hắn đã nhận được thông báo từ cửa hàng.

Mộ Dã không quan tâm đến biểu tình thay đổi liên tục trên khuôn mặt người phục vụ, kéo tay Diệp Phi ra ngoài nhìn xe thể thao: “Tiểu Phi Phi, cô thích không? Mặc dù chỉ là chiếc xe trị giá hơn một trăm ngàn thôi, nhưng dù sao cũng là xe. Chờ con kiếm nhiều tiền rồi, con sẽ mua cho cô một chiếc xe thật sang trọng!”

Diệp Phi thật sự bị kinh hãi, một đứa bé năm tuổi tặng cô xe hơi?

Choáng váng, trong nháy mắt cô có cảm giác như mình được bao nuôi vậy.

Điện thoại di động của cô vang lên tiếng chuông, cô nhận điện thoại.

“Em để con trai tôi mua xe cho em? Tôi nói rồi, em muốn gì có thể nói trực tiếp với tôi!” Giọng người đàn ông chất vấn.

“Ha ha! So ra thì Mộ thiếu gia càng chu đáo hơn, người ta chẳng cần nói mà vẫn biết người ta muốn gì! EQ của tổng giám đốc Mộ không khỏi quá thấp đi! Tôi đi hẹn hò với Mộ thiếu gia đây. Bố chồng tương lai à, tạm biệt nhé!” Diệp Phi bảo đảm Mộ Thương Nam sẽ tức chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.