Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 271: Chương 271




45271.“Thiên Thiên? Người nào?” Mộ Thương Nam kỳ lạ hỏi.

Lông mày Diệp Phi hất nhẹ, “Anh là không muốn tìm sao? Ha ha, Mộ tổng giám đốc xem bệnh không trả tiền phí, là muốn như thế nào?”

“Không phải tôi không trả tiền phí, giúp em tìm người có thể nhưng em phải nói cho tôi, cô ấy bao nhiêu tuổi, trông như thế nào, ở đâu chứ?” Mộ Thương Nam hỏi.

Giúp Diệp Phi tìm 1 người làm phí thuốc của anh ta, anh ta không ý kiến, nhưng chỉ 1 cái tên, anh ta phải tìm như nào, toàn thế giới mấy chục tỷ người.

“Đợi tôi chết rồi, Thủy Tinh sẽ nói cho anh. Không việc gì nữa rồi, phiền anh ra ngoài, tôi muốn đi ngủ.” Diệp Phi nói xong nằm lên tấm giường gỗ của mình, lật người không nhìn người đàn ông thêm 1 lần.

Mộ Thương Nam nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Phi, lông mày nhíu thành 1 dúm, Thiên Thiên rốt cuộc là người nào? Anh ta tại sao lại nợ Thiên Thiên?

Đương nhiên Diệp Phi sẽ không nói cho anh ta, anh ta bước ra khỏi phòng giam, nếu như Thủy Tinh đã biết, anh ta hỏi Thủy Tinh.

Nhưng mà lúc anh ta lái xe đến biệt thự của George, nhà George đã tắt đèn nghỉ ngơi rồi.

Anh ta ấn chuông cửa, bảo người làm nữ đi thông báo Thủy Tinh, anh ta có việc tìm Thủy Tinh.

George ấn chuyển động xe lăn đi ra ngoài biệt thự, không có ý mời Mộ Thương Nam vào, “Không biết Mộ tổng giám đốc đêm muộn đến tìm vợ tôi có chuyện gì?”

Mộ Thương Nam nghe ra cố ý của George, “ Tôi chỉ là muốn tìm Thủy Tinh hỏi 1 người. Tử tước không cần hoài nghi mục đích của tôi.”

Sắc mặt George đột nhiên không tốt, “Tôi không hoài nghi ý tứ của Mộ tổng gíam đốc nhưng mà đêm muộn đến nhà người khác không lịch sự.”

Anh ta sẽ không thừa nhận bản thân đã không còn tự tin đến sợ hãi bất kỳ người đàn ông nào nói chuyện với Thủy Tinh, chỉ sợ bản thân vô năng, Thủy Tinh sẽ rời bỏ anh ta.

Thủy Tinh đi ra ngoài biệt thự, bất ngờ nhìn thấy Mộ Thương Nam, “Mộ tổng giám đốc có phải đến nhầm nơi rồi không? Người mà anh nên đi thăm là Diệp Phi.”

“Tôi đi thăm cô ấy rồi. Tôi là muốn hỏi cô 1 người, người tên Thiên Thiên. Cô ấy là ai? Ở đâu?” Mộ Thương Nam hỏi.

Thủy Tinh ngây ra, “Anh sao biết Thiên Thiên?”

“Diệp Phi nói cho tôi, cô ấy bảo tôi đi tìm Thiên Thiên sau khi cô ấy chết, nói cô sẽ nói cho tôi tin tức của Thiên Thiên, nếu người này quan trọng với Diệp Phi như vậy, tôi có thể bây giờ đi tìm cô ấy.” Mộ Thương Nam nói.

Thủy Tinh lạnh lẽo cười khổ, Diệp Phi ngay cả việc sau khi mình chết cũng sắp xếp xong rồi. Đều bị ba của đứa trẻ hại chết rồi, còn nhớ cho ba con họ nhận nhau.

“Anh không xứng biết cô ấy là ai? Mộ Thương Nam, hãy nhớ, anh hôm nay có lỗi với Diệp Phi bao nhiêu, tương lai sẽ hối hận bấy nhiêu!”

Cô xoay người quay về biệt thự không muốn nói thêm 1 câu nào với Mộ Thương Nam nữa.

Diệp Phi nhắc đến Thiên Thiên với Mộ Thương Nam nhưng không nói cho Mộ Thương Nam, Thiên Thiên là ai, chính là nói, bây giờ không thể để Mộ Thương Nam biết.

Cô rất rõ ràng hoàn cảnh của Thiên Thiên, nếu để Mộ Ly biết, Thiên Thiên liền nguy hiểm.

Mộ Thương Nam còn muốn đuổi theo hỏi nhưng bị George chặn lại.

“Vợ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, Mộ tổng giám đốc có thể đi rồi!” George lạnh tiếng nói.

Anh ta ấn nút xe lăn đi vào biệt thự, dặn dò người làm của mình đóng cửa sân cẩn thận.

Môi Mộ Thương Nam mím thành đường thẳng, lần đầu tiên cảm thấy IQ của mình thấp, vậy mà nghĩ không ra Thiên Thiên sẽ là người như nào.

Anh ta buồn bực lái xe rời khỏi biệt thự của George, gọi điện thoại cho Bắc Minh Phong ra ngoài uống rượu cùng anh ta.

Bắc Minh Phong đúng lúc không muốn ở nhà, anh ta quay về nhà liền bị mẹ mình ép cùng phòng với Lăng Tuyết, may là anh ta và Thủy Tinh làm qua rồi, nếu không anh ta thật đỡ không nổi 1 ngày 3 bữa cơm đều uống loại canh bổ đó.

Anh ta nhận được điện thoại liền lái xe đi tới quán bar tìm Mộ Thương Nam.

Lăng Tuyết nhìn người đàn ông chạy đi, đuổi đến hành lang, cũng không thể đuổi được người đàn ông, cô ta tức dậm chân, hôm nay cô ta lại không thành công.

“Phong nhi sao lại đi rồi? Có phải con lại làm Phong nhi không vui không?” Đào Dung nghi vấn hỏi Lăng Tuyết.

“Mẹ, con sao có thể làm anh Phong không vui chứ? Có phải canh của mẹ có vấn đề không? Anh Phong uống mấy ngày rồi cũng không có ý muốn lên con.” Lăng Tuyết nói.

“Không thể nào, mẹ cần đều là thuốc bổ tốt nhất, Phong nhi sao có thể uống xong không có phản ứng?” Đào Dung cũng buồn bực.

“Nói không chừng anh Phong là người phế rồi? Uống thuốc gì cũng vô dụng, Sau này, mẹ cũng đừng suốt ngày nói con không cố gắng, 1 người phế, con nỗ lực thế nào cũng vô dụng.” Lăng Tuyết lạnh nhạt nói.

“Con trai tôi mới không phải người phế! Tôi ngày mai sẽ tăng liều lượng cho nó, không tin nó không muốn phụ nữ!” Đào Dung nói.

“Vậy con đợi thôi.” Lăng Tuyết ngắm nghía móng tay mình, khinh bỉ đi qua người Đào Dung.

Đào Dung chỉ thiếu tức thổ huyết, con trai mình vô năng, ngay cả bà cũng bị con dâu khinh thường, bà làm sao chịu được, ngày mai bà sẽ cho Lăng Tuyết biết sự lợi hại của con trai bà.

Lúc Bắc Minh Phong tìm thấy Mộ Thương Nam trong quán bar, Mộ Thương Nam đang chuốc say bản thân.

Uống như uống nước, từng cốc từng cốc uống.

“Cậu đang làm gì? Uống rượu như này?” Bắc Minh Phong cướp cốc rượu trong tay Mộ Thương Nam.

Mộ Thương Nam hừ lạnh 1 tiếng, “ Tôi uống bao nhiêu cũng sẽ không say. Đưa tôi!”

Anh ta đưa tay ra cướp lấy cốc rượu của Bắc Minh Phong, tiếp tục uống rượu.

“Tôi biết, Mộ Dã và mẹ cậu còn chưa tỉnh lại, trong lòng cậu khó chịu nhưng hiện nay bọn họ đều cần cậu, cậu không thể gục ngã!” Bắc Minh Phong nói.

“Tôi biết, tôi sẽ đợi đến ngày bọn họ tỉnh lại. Nhưng tôi nghĩ tôi thật đáng chết, tại sao con trai tôi và mẹ tôi đều đang nằm trong viện hôn mê, người tôi nghĩ lại là Diệp Phi?” Mộ Thương Nam cầm thẳng bình rượu vang trực tiếp uống.

Mỗi 1 lần nghĩ đến Diệp Phi, anh ta liền 1 lần tự trách sâu sắc, anh ta có lỗi với con trai mình!

Đứa trẻ đáng yêu như vậy, phải nằm trên giường bệnh, có khả năng cả đời cũng không tỉnh dậy được, vậy mà anh ta còn nghĩ đến Diệp Phi.

“Nghĩ thì nghĩ đi, dù gì các người cũng từng yêu nhau. Nhưng người phụ nữ này luôn là tai họa của cậu, vẫn là đừng nghĩ nữa, cậu lần này đã nhân từ với cô ta rồi.” Bắc Minh Phong nói.

Tim Mộ Thương Nam co rút chặt, bọn họ từng yêu nhau, nhưng anh ta lại không nhớ, “Rượu trắng! Lấy rượu trắng cho tôi!”

Tìm phục vụ đòi rượu trắng.

Nhân viên phục vụ bị làm khó, bọn họ bán các loại rượu vang, chỉ không có rượu trắng.

“Cái đó, ở chỗ chúng tôi chỉ có rượu trắng để pha chế rượu, được không?” Anh ta cẩn thận hỏi.

Loại rượu trắng dùng để pha chế rượu đó quá kém rồi, anh ta chỉ sợ Mộ Thương Nam lật mặt.

“Được! Đưa tôi!” Mộ Thương Nam nói.

Bắc Minh Phong cũng không ngăn Mộ Thương Nam nữa, tâm tình khó chịu như này vẫn là không tốt bằng thật sự say.

Mộ Thương Nam cầm 1 chai rượu trắng, mở nắp chai đổ rượu vào mồm.

“Khốn kiếp! Cậu uống ít thôi, cậu không biết bản thân mình 1 giọt rượu trắng cũng có thể say?” Bắc Minh Phong 1 tay cướp lại chai rượu trong tay Mộ Thương Nam.

Có điều, Mộ Thương Nam đã uống nửa chai rồi, trước mắt anh ta từng mảng mơ hồ, giống như tấm kính mờ ảo làm cho anh ta nhìn không rõ.

Chính trong mảng mơ hồ đó, anh ta nhìn thấy Diệp Phi và bản thân anh ta.

Từ 2 người trong khách sạn có lần đầu tiên, đến bọn họ các kiểu thân mật, đến anh ta yêu cô.

Những mảng bị mất đi giống như những chướng ngại phá vỡ niêm phong, tất cả đổ vào não anh ta.

Bọn họ từng yêu, hơn nữa rất yêu rất yêu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.