Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 186: Chương 186: Ám sát




Lăng Hư Cung là một quần thể kiến trúc khổng lồ, sô lượng võ giả sinh sống trong đó cũng phải đến mười mấy vạn người, nhưng số lượng đông cũng không có nghĩa mọi thứ sẽ mất đi trật tự vốn có. Lăng Hư Cung chia làm hai phần, phần rìa ngoài là khu vực ngoại môn, dành cho người nhà đệ tử sinh sống, một số võ giả ngoại lai muốn đến đây buôn bán bảo vật, đại khái là những người không thuộc về Lăng Hư Cung. Trung tâm là nội môn, là nơi dành cho đệ tử, chấp sự, trưởng lão cùng tất cả những người thuộc Lăng Hư Cung sinh sống và tu luyện, diện tích nội môn chiếm khoảng hơn một nửa diện tích toàn bộ Lăng Hư Cung.

Sở dĩ phải phân chia ra như vậy là để tránh tình trạng long xà hỗn tạp, đề phòng kẻ có ý đồ bất lương trà trộn vào gây rối hay làm ảnh hưởng tới Lăng Hư Cung. Ngoại môn tiến nhập không khó khăn cho lắm, chỉ cần là võ giả có được vị trí của ngọn núi khổng lồ này là có thể từ chân núi leo lên, nhưng nội môn thì khác, luôn luôn có người canh phòng cẩn mật, không phải là đệ tử Lăng Hư Cung với lệnh bài thân phận là không thể tiến vào. Hơn nữa, dù canh gác kĩ đến đâu thì cũng vẫn có chỗ hở, vì vậy xung quanh khu vực nội môn đã được các bậc tiền bối dùng một siêu cấp trận pháp, dựng nên một cấm chế khủng bố bao bọc lấy toàn bộ khu vực nội cung, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Lưu Cảnh Sinh cùng ba tên chấp sự khác sau khi báo cáo thành quả cho vị trưởng lão thần bí kia, liền có chút nhàm chán mà lang thang bên trong nội môn. Gần đây hắn làm việc gì cũng không được như ý, chẳng hạn như lần này, vốn tưởng được phái ra ngoài đi theo dõi Lâm Tử Hàm thì bản thân sẽ được tự do chơi bời một chút, không ngờ trưởng lão lại phái theo một tên Khương Minh nghiêm khắc tới cực điểm, khiến hắn đến cả uống rượu cũng không dám, chỉ chăm chú vào nhiệm vụ được giao. Lưu Cảnh Sinh tu vi chỉ đạt tới Vương cấp cửu phẩm, năm này cũng đã hơn 30 tuổi, tu vi cùng tuổi này đặt ở bên ngoài cũng có thể được coi là thiên tài, đặt vào bất kì gia tộc thế tục nào cũng có thể được nâng lên hàng đại lão, thế nhưng mà ở trong Lăng Hư Cung này, nói khó nghe một chút thì một chút thiên phú của hắn còn chẳng đáng xách dép cho mấy tên Ám Vệ.

Muốn làm chấp sự thì phải có tu vi tối thiểu là Tôn cấp cùng một vài công lao nhất định, đương nhiên cũng có ngoại lệ đó là lập công lớn cho tông môn mà được cất nhắc. Lưu Cảnh Sinh thì tu vi không đủ, công lao cũng không có, ghế chấp sự rơi lên đầu hắn chẳng qua bởi vì vị trưởng lão mà hắn đang theo phục vụ có một chút quen biết với gia phụ của hắn, năm xưa đã làm ra một lời hứa, cuối cùng thì hắn được hưởng cái ghế chấp sự này.

Hắn cũng tự biết bản thân mình không xứng với chức danh chấp sự, vậy nên ở trong tông môn hắn tuyệt nhiên không dám làm gì quá đáng khiến người khác gai mắt, nhưng ở ngoài tông môn thì khác, những lão gia hỏa trong Lăng Hư Cung luôn một bộ mặt mắt hướng lên trời, đối việc phát sinh bên ngoài căn bản không để vào lòng, vì vậy Lưu Cảnh Sinh hắn có thể muốn làm gì thì làm ở khu vực ngoại môn. Đe dọa, cướp bóc, cưỡng bức dân nữ, việc gì hắn cũng dám làm, và cũng bởi cái danh chấp sự Lăng Hư Cung trên đầu hắn mà không ai dám phản kháng hay tố cáo, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chấp sự không bao giờ thiếu việc để làm, chỉ riêng việc xử lí sổ sách cùng những việc vặt khác cũng đã không hết rồi, nhưng Lưu Cảnh Sinh chỉ là chấp sự trên danh nghĩa, cũng chả ai dám giao việc cho hắn, chỉ sợ hắn làm hỏng. Không có việc làm, lẽ đương nhiên là Lưu Cảnh Sinh sẽ cảm thấy nhàm chán, ở trong nội môn thì có cho vàng hắn cũng không dám làm loạn, nên là hắn đành đi ra ngoại môn.

Với lệnh bài chấp sự, hắn dễ dàng đi ra khỏi cấm chế mà không có ai ngăn cản, có vẻ như cấu tạo của cấm chế và lệnh bài cũng tương tự như cái mà Tử Phong có ở căn nhà của mình, có chăng chỉ khác ở quy mô và độ chắc chắn mà thôi. Ra khỏi nội môn, Lưu Cảnh Sinh vô cùng quen thuộc mà đi đến một căn nhà nhỏ, hiện tại là trời tối, việc một chấp sự như hắn xuất hiện cũng không khiến người khác ngạc nhiên cho lắm, bởi lẽ vào thời điểm này, người trong nội môn đi ra ngoài tìm kiếm sự giải trí cũng không phải là hiếm.

Đẩy cửa bước vào, Lưu Cảnh Sinh hít thở một hơi đầy khoan khoái, một nữ nhân có dáng người nhỏ bé thấy hắn bước vào cũng không sợ hãi hay gì, mà chỉ mỉm cười ra đón hắn: “Sao cả tuần nay không thấy ngài tới thăm tiện thiếp vậy, chẳng lẽ ngài đã chán ta rồi sao??”

Lưu Cảnh Sinh cười hắc hắc, kéo nữ nhân kia vào lòng, bàn tay to không chút kiêng nể sờ soạng khắp thân hình nhỏ nhắn của nàng, miệng nói: “Ta có nhiệm vụ phải ra ngoài một thời gian, sao vậy, không có ta nên tiểu dâm phụ nhà ngươi không tự thỏa mãn được à??”

Nữ nhân kia bị sờ mờ một cách thô lỗ nhưng cũng không có phản kháng, ngược lại cười lên khanh khách, uốn éo trong lồng ngực hắn mà kiều mị nói: “Ai nói ta không tự thỏa mãn được, trông thế mà ta cũng có nhiều tên trai trẻ muốn lắm đấy nhé.”

Bóp một cái lên ngực của nữ nhân, Lưu Cảnh Sinh không có vẻ gì là tức giận, lại còn cười ha hả nói: “Tiểu dâm phụ như ngươi thì đương nhiên là có lắm người theo đuổi rồi, chỉ là tên nào dám động tới ngươi, không sợ ta chém thành mười tám mảnh sao?? Vả lại bản sự của ta ngươi cũng biết rồi, ngươi nghĩ rằng có người khác có thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi được ư.”

Nữ nhân rên lên một tiếng hấp dẫn, cả người ép sát vào Lưu Cảnh Sinh, mị nhãn như tơ, liếm môi nói: “Vậy thì ngài phải chứng minh lời mình nói đi chứ!!”

Lưu Cảnh Sinh cấm dục đã lâu, nào có chịu được lời khiêu khích trần trụi như thế, hắn gầm lên một tiếng, trực tiếp bế nữ nhân trong lòng lên, đi nhanh vào trong nhà, ném nàng ta lên giường. Xoạt một tiếng, kình phong quanh người hắn nổi lên, chấn quần áo trên người hắn thành vải vụn, để lộ ra thân hình cường tráng, hắn liền nhào lên người nữ nhân trên giường, không ngừng lột bỏ quần áo trên người nàng. Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng thở dốc của nam nhân vô cùng dâm đãng.

Vừa động thân không ngừng, Lưu Cảnh Sinh lại không kìm được mà nhớ lại vẻ ngây thở trong sáng của tiểu la lỵ đứng cạnh Tử Phong mà hắn nhắm tới hôm trước, hình như tên nàng là Diệp Ngưng Tuyết thì phải. Ít ai biết được một người như hắn lại có thú vui biến thái đó là thích những tiểu cô nương, mỗi khi nhìn thấy vẻ ngây thơ trong sáng của những tiểu cô nương là thú tính trong lòng hắn lại nổi lên. Nữ nhân đang rên rỉ dưới thân hắn là một trong những nhân tình của hắn, vốn trong đầu bị đầu độc bởi hình ảnh của Diệp Ngưng Tuyết, hắn không có cách nào động tới nàng, nên đành chọn một tình nhân của mình để mà phát tiết.

Sở dĩ chọn nữ nhân này để phát tiết là bởi nàng có thân hình nhỏ bé của mấy tiểu la lỵ mà hắn luôn thích, hơn nữa tính cách lại thập phần dâm loạn, không chọn nàng thì chọn ai cơ chứ. Lưu Cảnh Sinh vừa làm vừa thở dốc không ngừng, trong đầu tưởng tượng nữ nhân dưới thân là Diệp Ngưng Tuyết, không ngờ lại buông lỏng tâm trí, mới qua được năm phút cả người đã căng cứng, sau đó mềm nhũn ra nằm đè lên người nữ nhân bên dưới.

“Sao hôm nay ngài yếu thế, chỉ có mấy phút mà đã kết thúc rồi à??” Nữ nhân kia hiển nhiên là vô cùng bất mãn, nàng còn chưa cảm thấy gì nhiều mà đối phương đã “xong” rồi, bảo nàng phải làm sao.

“Ta cũng không biết nữa, chắc là lâu rồi không làm nên hơi yếu, nhưng mà yên tâm, ta đâu phải chỉ có từng đó năng lực, ngươi chỉ cần cố gắng phục vụ ta một chút là được thôi. Nào, giúp ta đi.” Lưu Cảnh Sinh một tay lau mồ hôi trán, một tay ấn đầu nữ tử kia xuống háng mình.

Nữ nhân kia liền hiểu ý, dâm đãng nhìn hắn, sau đó mở đôi môi son ra, trực tiếp ngậm lấy tiểu đệ của hắn vào miệng mà bắt đầu phục vụ vô cùng tận tình. Lưu Cảnh Sinh ngồi tựa vào thành giường, ngửa mặt lên hưởng thụ, trong miệng thi thoảng phát ra tiếng xuýt xoa. Đang vô cùng đầu nhập vào “tiểu đệ” trước mắt, nữ nhân kia không khỏi vui mừng khấp khởi khi thấy “tiểu đệ” đang có dấu hiệu đứng lên, bất chợt nàng thấy thân hình của Lưu Cảnh Sinh chợt căng cứng, sau đó rũ ra vô lực.

Trong lòng nghi hoặc, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh của nàng chợt mở lớn hết cỡ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, kinh hoàng phát ra một tiếng thét chói tai. Chỉ thấy Lưu Cảnh Sinh hai con mắt trợn ngược lên nhìn trần nhà, miệng há hốc chảy nước dãi, trên trán là một thanh chủy thủ cắm ngập lút tới cán, xuyên thẳng ra tận sau đầu hắn, máu tươi chảy đầy mặt trông vô cùng dữ tợn. Tiếng thét vừa mới thoát ra khỏi miệng của nữ nhân kia, chợt một bàn tay cứng như gọng kìm bịt chặt miệng nàng khiến tiếng thét chỉ phát ra một chút xíu liền im bặt. Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, đầu của nàng bị bẻ ngoặt ra tận đằng sau, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Một bóng đen hiện ra từ hư không, phất tay một cái liền làm hai cái xác không hồn biến mất, sau đó hắn liền bắt tay vào dọn dẹp, trong thoáng chốc mọi thứ lại trở về nguyên trạng giống như chưa có ai động chạm qua. Sau khi kiểm tra thêm vài lần, chắc chắn là không có dấu hiệu gì bất thường, y gật đầu một cái, cả người lại lờ mờ biến thành trong suốt, trực tiếp biến mất vào trong không khí.

Có thể loáng thoáng nghe thấy một tiếng lẩm bẩm nho nhỏ vang lên khi hắc y nhân biến mất: “Người thứ ba rồi, chỉ còn lại một tên nữa thôi.”

Khương Minh là một tên cuồng nhân luyện võ, trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là tiến xa hơn trên con đường võ đạo, tiền bạc mỹ nữ trong mắt hắn chỉ là phù du, không đáng để quan tâm. Bản thân hắn có thiên phú khá tốt, năm nay 27 tuổi nhưng đã đạt tới Tôn cấp nhất phẩm đỉnh phong, có thể nói là hắn đạt được cái ghế chấp sự hiện tại là bằng vào chân thực lực của bản thân. Chỉ tiếc rằng hắn không có chỗ dựa, trước kia chỉ là tán tu, dù có thiên phú tốt nhưng lại không được trọng dụng như những người khác xuất thân cao quý. Nhưng vận may cũng đã mỉm cười với hắn, một vị trưởng lão trong tông môn không ngờ lại đối xử với hắn vô cùng tốt, không hiềm hắn là tán tu không quyền không thế mà hết mực trọng dụng hắn, hơn nữa lại không hề keo kiệt ban cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện, cũng chính vì thế mà hắn mới quyết định bán mạng làm việc cho vị trưởng lão này.

Theo như thường lệ, nếu không có việc gì làm là Khương Minh lại lao đầu vào tu luyện, thân là chấp sự hắn cũng có một căn nhà của riêng mình, nhưng thời gian hắn ở đó còn ít hơn là so với thời gian hắn bỏ ra ở trong tu luyện thất. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi báo cáo chi tiết về nhất cử nhất động của Lâm Tử Hàm cho vị trưởng lão kia, hắn liền quay trở về tiếp tục tu luyện. Chỉ là có một vấn đề xảy ra.

Ngày hôm nay mặc dù đã cố hết sức, nhưng Khương Minh vẫn không thể nào tập trung vào tu luyện được, cái cảm giác bồn chồn trong lòng này khiến hắn cực độ khó chịu, tu luyện hiệu quả chỉ bằng 2 thành so với lúc bình thường. Một hồi lâu cố gắng tu luyện nhưng cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, Khương Minh liền đình chỉ tu luyện, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tu luyện của ta xuất hiện tâm ma??”

Khả năng này vừa lóe lên trong đầu hắn liền ngay lập tức bị bác bỏ. Khương Minh biết thiên phú mình dù tốt nhưng cũng không thể nào so với thiên tài chân chính được, vậy nên mỗi bước tu luyện hắn đều vô cùng quan tâm đến việc ổn định căn cơ, cho nên việc xuất hiện tâm ma là không thể nào. Tìm không ra lí do, Khương Minh liền rời khỏi tu luyện thất, quyết định đi dạo một vòng, hít chút khí trời cho thư giãn đầu óc.

Khương Minh không thích mấy chỗ đông người, hắn liền rời khỏi nội môn, một mạch phi hành ra hẳn bên ngoài ngoại môn, sau đó xuống núi. Bao xung quanh ngọn núi khổng lồ bên dưới Lăng Hư Cung là một cảnh rừng rậm rộng lớn, trong đó có rất nhiều yêu thú cường đại, cũng có thể được coi là một bình chướng thiên nhiên ngăn cản kẻ thù xâm lấn Lăng Hư Cung với số lượng lớn, đây cũng là nơi mà Khương Minh định đi dạo.

Hít thở không khí trong lành có chút lành lạnh vào buổi đêm, tâm thần hắn không khỏi có chút khoan khoái, nhưng cảm giác nhộn nhạo ở trong lòng thì càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác này lúc nãy còn nhỏ nên hắn không để ý, tới lúc này thì hắn đã nhận ra cảm giác này là gì, đó là cảm giác nguy hiểm!!

Đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh, thần thức tỏa ra hết cỡ nhưng không thấy có động tĩnh gì khả nghi, hắn bất ngờ quát lớn: “Là ai?? Giấu đầu lòi đuôi, mau bước ra đây!!”

Trả lời hắn chỉ là những tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tuyệt nhiên không thấy có một động tĩnh khác thường chứ đừng nói là có ai. Ngay lúc Khương Minh đang tự hỏi liệu rằng bản thân có cảm ứng nhầm hay không, một ngọn gió thổi qua mặt hắn, bất chợt một luồng sát khí sắc bén ập tới, kèm theo đó là một tia huyết quang đỏ rực.

Một đôi mắt đen kịt như màn đêm xuất hiện trước mặt Khương Minh: “Chết đi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.