Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 467: Chương 467: Áp đảo hoàn toàn




Tử Phong giơ hai tay lên, bầu trời giống như nổi cơn giông tố cuồng bạo, hàng loạt tia lôi điện khổng lồ xuất hiện tràn ngập không gian, mặt biển bên dưới cuộn trào gầm thét, hoá thành từng đạo vòi rồng phóng lên không trung. Một tia lôi quang loé lên, Tử Phong bất thình lình xuất hiện trước mặt lão giả áo xám, trực tiếp tung ra một quyền sấm sét.

Lão giả thân là Thánh Hoàng cường giả, tốc độ phản ứng vô cùng nhanh nhạy, ngay khi Tử Phong ra quyền liền nghiêng người qua một bên né tránh, hai tay kết ấn lại với nhau, hoả xà khổng lồ vừn quanh người lão lao về phía Tử Phong.

Một quyền vừa ra, không gian vỡ vụn, mặt nước biển bên dưới dưới áp lực cường đại tách ra làm hai nửa để lộ mặt đất bên dưới, khí kình không tìm được mục tiêu phóng ra, va vào một ngọn núi gần đó liền ngay lập tức nghiền nát phân nửa quả núi thành cám vụn.

Hoả xà uốn lượn giống như những cây roi hoả diễm khổng lồ ập tới, nhưng hiện tại Tử Phong đã tế ra Lĩnh Vực của mình, mọi thứ không còn giống lúc trước nữa, hắn để mặc cho đám hoả xà đó đâm vào người mình. Ngay khi chạm vào người Tử Phong, lớp giáp trên thân thể hắn loé lên từng đạo quang mang, trong nháy mắt bùng nổ lên vô số tia lôi điện, dễ dàng chôn vùi toàn bộ hoả xà xông tới.

Lục y nữ tử đột nhiên xuất hiện sau lưng Tử Phong, loan đao trong tay ánh lên quang mang màu bạc chói mắt, không chút hoa lệ đâm tới. Ở tầng thứ giao đấu này, vũ kỹ này nọ đã không còn thực sự quan trọng, trừ khi là vũ kỹ cực kỳ lợi hại, cường giả Thánh Giai giao chiến dựa vào Lĩnh Vực, nếu một Tôn cấp làm ra công kích giống như lục y nữ tử thì chỉ là một chiêu đâm đao bình thường, nhưng vào tay Thánh Giai cường giả thì lại khác, một sự khác biệt rõ ràng về chất.

Tử Phong xoay người lại, cũng không có tránh né, loan đao màu bạc sắc bén vô song, tựa như dao nóng cắt vào bơ, không chút khó khăn cắt qua lớp giáp trụ cứng rắn vô bì của hắn, đâm sâu vào trong bụng Tử Phong, chuôi đao thẳng một đường xuyên qua thân thể hắn, mũi đao lấp ló xuất hiện đằng sau lưng.

“Cút!!!”

Tử Phong thực sự nổi giận với nữ nhân này, tự nhiên không biết từ đâu chui ra đối địch với hắn thì cũng thôi, đằng này phỉ nhổ hắn là một ác nhân sau đó giống như là kẻ thù không đội trời chung nhất quyết phải dồn hắn vào chỗ chết, tượng đất cũng có ba phần hoả khí, Tử Phong vốn chẳng phải tượng đất, hoả khí của người thường có mười phần thì của hắn là mười ba phần!

Cơ bắp nơi bụng của Tử Phong căng cứng, kẹp chặt lấy lưỡi đao màu bạc kia, cánh tay phải của hắn giơ lên, sau đó giáng xuống thanh loan đao vẫn đang cắm ngập trong người mình một quyền.

“Thiên Ma Giải Thể - Phá Sơn Không!”

Cánh tay phải của Tử Phong trên đường di chuyển liền xuất hiện hàng loạt vết nứt, sau đó trong nháy mắt lớp giáp trên tay hắn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, những mảnh giáp nhỏ này hoá thành từng đạo ánh sáng màu bạc tinh khiết chui vào trong cánh tay để trần của hắn, tạo nên những phù văn vằn vện tinh mỹ.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, lục y nử tử chỉ nhìn thấy Tử Phong vung tay lên đấm vào thanh loan đao của mình, sau đó thì cánh tay của đối phương ngay sau va chạm liền bạo liệt thành một màn sương máu văng tung toé, thấm ướt cả y phục của nàng. Cũng đồng thời vào lúc đó, nàng bỗng cảm thấy cánh tay cầm đao của mình nhẹ bẫng, một tiếng vỡ vụn vang lên.

“Rắc!”

Lực lượng của Tử Phong mạnh đến mức nào? Nếu tính toán kỹ lưỡng, chỉ số của hắn lúc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của Thánh Hoàng cường giả, thậm chí đến cả Thánh Tôn thông thường cũng khó có được chỉ số khủng bố như của hắn, ít nhất phải là cường giả Thánh Tôn trung giai đỉnh phong mới có thế sánh ngang được. Hơn nữa Tử Phong vừa rồi sử dụng hai đại chiêu thức liều mạng đó là Phá Sơn Không và Thiên Ma Giải Thể, một quyền vừa rồi mang theo lực lượng mạnh đến bao nhiêu thì hắn không rõ, chỉ biết rằng nó rất mạnh.

Thiên Ma Giải Thể là bí pháp của Thiên Ma Nhất Tộc, lấy sự hi sinh lớp áo giáp bảo vệ để tăng cường lực lượng đến mức tối đa, hoàn toàn bỏ đi phòng thủ mà chỉ tập trung vào lực công kích, một đấm vừa rồi của Tử Phong xác thực rất mạnh, mạnh tới mức kinh thế hãi tục!

Cánh tay phải của Tử Phong đã chuyển hoá hoàn toàn lực phòng ngự thành lực công kích, ngay khi chạm vào thanh loan đao liền nổ tung thành một màn sương máu, đến cả xương cốt bên trong cũng biến thành mảnh vụn, nhưng mà hiệu quả thì dựng sào thấy bóng.

Chỉ thấy một tiếng vỡ vụn vang lên, sau đó là một tiếng nổ lớn như sét đánh ngang tai, theo hướng cú đấm của Tử Phong phát ra, không gian tan vỡ, nước biển dưới chân nổ tung văng lên trời, mặt đất giống như bị một luồng cự lực chém vào, trực tiếp tác ra làm đôi tạo thành một cái vực sâu không đáy kéo dài đến mấy trăm mét, trong khi đó thì thanh loan đao giống như một que tăm giòn yếu, trực tiếp đứt đoạn thành mấy mảnh đến tận cán, phần còn lại vẫn cắm trong bụng Tử Phong.

Tử Phong lúc trước đã quan sát thanh loan đao này, khiến hắn có chút bất ngờ đó là đây không phải là một kiện Thánh Khí Địa giai, đúng hơn là Huyền giai cũng còn chưa đến, có vẻ như là trên thanh Thánh Khí này có gia trì phù văn đặc biệt có thể tăng cường lực xuyên thấu đồng thời bỏ qua phòng ngự của mục tiêu rất lớn, bằng không khó có thể cắt đứt được xương cốt của hắn.

Nhưng mà thanh loan đao này chỉ là Thánh Khí Hoàng giai mà thôi, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mặc dù lực công kích lớn, nhưng lực phòng thủ thì không a. Tử Phong dùng một quyền mang theo lực lượng biến thái của mình trả giá một cánh tay trực tiếp phế đi vũ khí của lục y nữ tử, bút giao dịch này hắn thấy cực kỳ đáng giá, thương thế như này đối với hắn không khác gì một vết xước, không ảnh hưởng quá nhiều.

Lục y nữ tử ngơ ngác nhìn thanh loan đao đã đi cùng mình bao nhiêu năm tháng gãy đoạn, chỉ là nàng không có thời gian ngây ngốc nhiều, bởi vì đầu nàng đã bị một gọng kìm cứng rắn nắm lấy. Tử Phong dùng cánh tay trái còn lành lặn của mình nắm lấy đầu đối phương, kéo mạnh một cái, căn bản không quan tâm cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, hắn giơ chân trực tiếp lên gối một phát vào mặt lục y nữ tử.

Cú lên gối như trời giáng khiến lục y nữ tử choáng váng, cả người ngửa ra đằng sau, diện sa trên mặt bị nghiền nát để lộ ra khuôn mặt với nhan sắc chim sa cá lặn, chỉ tiếc đó là lúc này trên gương mặt đó tràn ngập máu tươi loang lổ. Tử Phong xoay người tung một cú đá vào bụng đối phương, thân hình nữ tử giống như đạn pháo xuyên phá không gian, phóng thẳng đi đập vào hộ sơn đại trận của Thiên Nguyên Cổ Giáo vốn đã được dựng lên để phòng thủ, trực tiếp xuyên qua sau đó đâm mạnh vào trong sơn cốc, tạo thành một vụ nổ cực đại phá huỷ mất một phần ba sơn cốc, nhất thời bên trong vang lên những tiếng gào thét thảm thiết thê lương.

Lão giả áo xám nhìn thấy vậy liền khẽ lầm bẩm mấy tiếng khó nghe, Hoả Chi Lĩnh Vực của lão bỗng nhiên biến đổi, hoả xà xung quanh nhanh chóng cắn nuốt lẫn nhau, hoá thành một đầu cự mãng khổng lồ dài cả trăm mét, há miệng liền phun một ngọn lửa nóng rực về phía Tử Phong.

Ngọn lửa này đi không nhanh không chậm, nhưng lại khiến hắn có cảm giác không thể tránh né được, hơn nữa Tử Phong có thể tinh tường cảm nhận được uy lực của luồng hoả diễm này không hề tầm thường, dù có là bất kỳ thứ gì nó cũng có thể đốt trụi thành tro. Đó chính là sức mạnh khủng bố của pháp tắc chi lực, chỉ cần pháp tắc chi lực đủ tinh thuần thì có thể cải biến tính chất của sự vật, giống như ngọn lửa thông thường này đến cả nhiệt độ cũng không quá cao nhưng lại có thể thiêu đốt mọi thứ mà nó tiếp xúc.

Nhưng mà lão già là Thánh Hoàng sơ giai, Tử Phong cũng là Thánh Hoàng sơ giai, về mặt cảnh giới thì ngang nhau, nhưng lĩnh ngộ về pháp tắc chi lực thì không đồng nhất. Bản thân Lĩnh Vực của Tử Phong là diễn hoá từ năng lực điều khiển nguyên tố của phân thân, nói cách khác thì đó chính là năng lực điều khiển pháp tắc của thiên địa, chẳng quản hắn có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, nhưng Lĩnh Vực của hắn chính là được tạo nên hoàn toàn bởi pháp tắc chi lực tầng thứ hai tinh thuần nhất, tương đương với pháp tắc chi lực của một Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong, nói hắn ở trong cảnh giới Thánh Hoàng không có đối thủ thực tế cũng không phải là nói quá.

Lão già có Hoả Chi Lĩnh Vực, vậy thì Tử Phong cũng có Thuỷ Chi Lĩnh Vực. Tương truyền chỉ có đạt tới Thiên Tôn mới có thể trực tiếp điều động pháp tắc chi lực của thiên địa cho bản thân sử dụng, so sánh với trường hợp của Tử Phong thì cũng không khác biệt gì nhiều, khác nhau ở đây chỉ là về mặt lượng, về mặt chất thì tương đồng, thử nghĩ xem nếu một Lĩnh Vực cấp Thánh Hoàng đối đầu với một Lĩnh Vực cấp Thiên Tôn thì kết quả sẽ như thế nào?

Đại khái sẽ giống như lái xe tăng đi đấu kiếm, ai thắng ai thua không cần phải bàn cãi, Tử Phong tâm thần khẽ máy động, nước biển bên dưới chân hắn hoá thành những thuỷ pháo bắn ra, trực tiếp bắn phá tan tành hoả diễm bắn tới. Không dừng lại tại đó, Tử Phong dậm chân một cái, một tia lôi điện tử trên bầu trời đánh xuống khiến mặt biển cuộn trào, hai ba đợt sóng lớn dâng lên tạo thành một cơn sóng thần hoàn chỉnh cao tới mấy trăm mét, như một con quái vật khổng lồ che khuất một mảng bầu trời, bên trong cơn sóng ẩn chứa Thuỷ chi pháp tắc trộn lẫn với Lôi chi pháp tắc, nháy mắt liền ập tới, bổ nhào lên đầu hoả xà cùng với lão già áo xám.

“Ầm!! Ào!!!”

Đầu hoả xà giống như ngọn lửa trại bị dội nước, ngay lập tức phát ra tiếng rít gào phẫn nộ nhưng tràn ngập vẻ bất lực, nhanh chóng bị cơn sóng thần nhấn chìm không còn tăm hơi. Một lát sau, lão già áo xàm từ trong màn nước phóng ra ngoài, thân hình chật vật ướt sũng, trên người vẫn còn lập loè lôi điện li ti như những sợi chỉ, chốc chốc lại loé lên khiến cơ thịt trên người lão co giật.

Một cơn sóng thần đối với người bình thường tuyệt đối là thiên tai không thể cản phá, nhưng chỉ cần là võ giả cao giai có chút lợi hại đều không coi thứ thiên tai này ra gì. Nhưng cơn sóng của Tử Phong nào có phải hạng thông thường, cổ họng lão già áo xám hơi máy động, lão trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài, tư vị bị pháp tắc chi lực ngoại lai xâm nhập thể nội tuyệt đối không chút dễ chịu, trông bề ngoài lão chỉ thụ thương không đáng kể nhưng thực ra bên trong đã tan nát như ruộng lúa gặp nạn châu chấu đi qua.

Nếu đến bây giờ lão già còn chưa nhận ra thực lực của tên tự xưng là trưởng lão Lăng Hư Cung trước mặt này hơn xa mình thì tốt nhất lão nên tự cắn lưỡi chết, khỏi cần sống tiếp cho tốn linh khí thiên địa. Ngay bây giờ trong đầu lão già chỉ tính toán đến việc chạy trốn, Thiên Nguyên Cổ Giáo chắc chắn đã xong rồi, lão không thể cứu vãn được tình thế này nữa, thế lực thì có thể gây dựng lại nhưng mạng thì chỉ có một, lão già sống đến từng này tuổi rồi lại càng trân quý tính mạng của mình hơn nữa, núi xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đốt!

Chỉ là lão nghĩ rất hay, rất hợp lý, nhưng trong ý nghĩ đó không hề bao hàm lấy sự tồn tại của Tử Phong. Trong một phút giây xuất thần ngắn ngủi, lão già áo xám hoảng sợ phát hiện ra Tử Phong không hiểu từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt mình, giơ lên một ngón tay chỉ ra, thanh âm lạnh lẽo vang lên

“Hư Thiểm!!”

Một thanh âm kỳ quái giống như bị bẻ cong tạo thành những tạp âm khó nghe vang lên, từ đầu ngón tay Tử Phong xuất hiện một tia quang mang màu đen sau đó phóng ra, trong nháy mắt bành trướng ra vô hạn, hoá thành một đạo hắc quang khổng lồ xuyên thủng không gian, mây trên trời bị thổi tan, nước dưới đất bị nén ép tan thành bọt khí, tia hắc quang đi thẳng một đường bay đến tận chân trời, va chạm với một thứ gì đó sau đó bộc phát, tạo thành một vụ nổ long trời lở đất, không khó có thể nhìn ra khung cảnh giống như tận thế đang diễn ra ở đường chân trời.

Hắc quang biến mất, lão già áo xàm lúc này chỉ còn lại phần thân dưới từ giữa eo trở xuống, phía bên trên đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, nửa cơ thể còn lại mất đi lực lượng chống đỡ liền rơi xuống, đập mạnh vào một cái cây lớn, những phần nội tạng cùng ruột gan còn dư lại rơi vãi khắp nơi.

Tử Phong có thể thi triển Hư Thiểm diện rộng, uy lực so với khi sử dụng Hư Thiểm như một đòn công kích đơn thể thì giảm đi, nhưng cũng không có nghĩa là sức phá hoại của nó thấp, ngược lại bởi vì đặc tính xuyên phá phòng ngự của Hư Thiểm vẫn còn, thi triển một chiêu này vẫn có độ chết người không kém.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong một thời gian ngắn, chưa đến mấy hơi Tử Phong đã trực tiếp tiễn một Thánh Hoàng cường giả đi về miền đất hứa, đây chính là cách chiến đấu thông thường của hắn. Chiến đấu thì lấy giết địch làm chủ yếu, chiêu thức hoa mỹ này nọ thì trực tiếp bỏ qua, dưới điều kiện thực lực của Tử Phong áp đảo hoàn toàn, hắn không muốn mất thời gian chơi đùa với con mồi của mình, ra tay diệt gọn đối phương nhanh nhất có thể trước khi bọn chúng có cơ hội lôi bài tẩy ra mới là vương đạo.

Lục y nữ tử lúc này mới từ bên trong sơn cốc vọt ra, nàng cũng chật vật không kém, dù sao thì một cước kia của Tử Phong cũng không phải đơn giản như vậy, lực đạo của một cước đó thừa sức mài nhẵn cả một dãy núi thành bình địa, không có trực tiếp cắt đứt thân hình mảnh mai của nàng làm hai nửa đã là may mắn rồi, cũng chỉ có thể nói rằng lực phòng ngự của Thánh Giai cường giả vẫn mạnh mẽ lắm.

Tử Phong thấy lục y nữ tử quay trở lại, mắt thấy nàng muốn hé miệng nói gì đó, lấy phương châm “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương” của hắn, đương nhiên sẽ không để đối phương có cơ hội nói mấy lời thoại nhàm chán chứ đừng nói là lôi át chủ bài ra.

“Lĩnh Vực – Thế Giới!!”

Lục y nữ tử phóng thần thức ra, kinh hãi phát hiện khí tức của lão già áo xám đã triệt để biến mất, nàng còn chưa kịp thốt lên một tiếng nào thì cả người đã bị một luồng cự lực ngàn vạn cân đập vào, xương cốt trong người phát ra từng tiếng kẽo kẹo, cơ thể như đạn pháo một lần nữa văng đi. Chỉ là lần này nàng rất không may, nếu như nàng văng đi sau đó đập phải một ngọn núi thì cũng không phải vấn đề quá lớn, nhưng đón đầu nàng là một thân ảnh bao bọc bởi ngân giáp.

“Bốp!! Binh!!....”

“Ahhh….”

Hàng loạt tiếng va chạm kèm theo tiếng nữ nhân kêu gào đau đớn vang lên, lục y nữ tử giống như một quả bóng da liên tục bị đá đi đá lại, cả người bay loạn trên không trung, Tử Phong thoắt ẩn thoắt hiện đón đầu đường bay của nàng, quyền cước tuỳ ý tung ra, mỗi một chiêu không phải là tám hay chín thành lực đạo thì chính là mười thành lực đạo, căn bản coi đối phương thành hòn đá luyện quyền cước.

“Ầm!!”

Cơ thể lục y nữ tử đập mạnh vào sườn núi, chấn cho ngọn núi rung lắc kịch liệt sau đó trực tiếp tách ra làm hai nửa, cả người nàng ngập sâu vào trong đất đá, lúc này nàng không còn chút gì hình ảnh của một tiên nữ không dính bụi trần như lúc trước. Da thịt trắng nõn xuất hiện vô số vết bầm tím tụ huyết, trên người không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, chỉ biết dáng người của nàng đang vặn vẹo theo mấy góc độ không dành cho loài người, gương mặt vốn có nhan sắc hoa nhường nguyệt hẹn đã bị tàn phá không ra cái gì nữa, sống mũi thẳng bị đập gãy, khoang miệng nhiễm đỏ một tầng máu tươi. Y phục trên người nàng tả tơi như miếng giẻ rách, so với ăn mày còn tàn tạ hơn vài phần.

Tử Phong xuất hiện trước mặt cô ta, giơ chân lên liền đạp mạnh lên ngực đối phương. Lục y nữ tử hự lên một tiếng đau đớn, cảm giác giống như xương sườn vốn đã gãy đoạn của mình lại vỡ ra thêm vài khúc nữa, xương gãy đâm thủng phổi khiến nàng vừa khó thở vừa đau nhức muốn chết, ánh mắt kinh hoàng nhìn nam nhân đối diện.

Khoé miệng Tử Phong nở một nụ cười lạnh, bàn chân tăng dần lực dẫm xuống, hắn căn bản không quan tâm đối thủ là nam hay nữ, già hay trẻ, có gan đối địch với hắn thì cũng phải có giác ngộ trở thành vong hồn trong tay mình!

“Xin hãy hạ thủ lưu tình!!” đúng lúc này một thanh âm hốt hoảng vang lên.

“Lão tử đây là dùng chân, không phải dùng tay!!” Tử Phong rít lên một tiếng qua kẽ răng, chân dụng lực dẫm mạnh một cái, trực tiếp nghiền nát lồng ngực của lục y nữ tử dẫm vào bên trong.

- ---------------------------

P/s: Lại chương dài nữa nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.