Sinh Hồn bí cảnh trước kia đã mở ra vài lần, tuy rằng qua những lần bí cảnh mở ra đó mà người ta mới biết được việc truyền tống ngẫu nhiên sẽ xảy ra và việc không gian ở bên trong bí cảnh thật sự vô cùng rộng lớn đến mức không thể đong đếm, nhưng mà như một lẽ thường, những sổ sách cùng thư tịch được các bậc tiền bối lưu lại vẫn có ghi lại chi tiết về thế giới bên trong bí cảnh.
Thuần Thú Tông từ lúc bắt đầu tới giờ cũng đã trải qua mấy lần tiến nhập bí cảnh, lẽ đương nhiên là lịch đại tiền bối của tông môn khi từ bên trong bí cảnh trở về sẽ viết lại tư liệu một cách chi tiết nhất có thể, cung cấp thông tin hữu ích cho hậu bối mai sau. Tuy rằng bởi vì truyền tống ngẫu nhiên và không gian bên trong bí cảnh rộng tới mức khiến người khác muốn thổ huyết, những tư liệu này đa phần đều chỉ mang tính chất tham khảo, ngược lại không có nhiều tác dụng cho lắm.
Cơ mà tham khảo thì tham khảo, những tư liệu này vẫn chứa đựng những thông tin quý giá về Sinh Hồn bí cảnh, căn bản không ai dám coi thường mà bỏ qua chúng cả. Một thời gian ngắn trước, đám người của Thuần Thú Tông cũng giống như Lăng Hư Cung, sau khi được truyền tống đến một nơi ngẫu nhiên thì liền tách đoàn để tự tìm kiếm cơ duyên của mình, nhóm người Cao Tiến ngẫu nhiên tiến nhập cánh rừng này.
Ở sâu bên trong khu rừng, bọn người Cao Tiến tìm thấy một khối kiến trúc nhìn có phần quen mắt, sau khi đối chiếu với tư liệu của mình, bọn họ vô cùng vui mừng nhận ra đây chính là một nơi tốt. Cụ thể thì nơi này là một quần thể kiến trúc nằm sâu bên dưới lòng đất, theo lời tiền bối cách đây vài trăm năm của Thuần Thú Tông thì ở bên trong vật báu vô số, căn bản không thể dùng số lượng cụ thể mà hình dung, năm đó vị tiền bối đó cũng là ngẫu nhiên mà tìm được nơi này, nhưng mà thật không may mắn đó là thời gian bí cnahr mở ra còn quá ít, hắn chỉ có thể tiến vào một chút rồi sau đó bị cưỡng ép ném ra ngoài.
Sau khi trở về thế giới bên ngoài, vị tiền bối đó không quên trách nhiệm của mình, tiến hành viết lại toàn bộ tư liệu về nơi đó, đề phòng trường hợp mai sau nếu có hậu bối nào ngẫu nhiên tìm thấy nơi này thì biết đường mà tiến vào tầm bảo. Đây thuần túy chỉ là một cái cơ hội nhỏ nhoi giống như là mua một tờ vé số mà mong chờ mình trúng giải độc đắc, dù sao thì tìm một khối kiến trúc nằm sâu bên trong lòng đất ở một nơi mênh mông không biết đâu là điểm cuối như thế này không khác gì mò kim đáy bể là bao.
Chỉ là không hiểu vận khí của đám người Thuần Thú Tông trâu bò ra sao mà đánh bậy đánh bạ lại tìm được cái nơi được cho là tràn ngập bảo vật như thế. Tư liệu thì không phải chỉ có mình Thuần Thú Tông mới có, bản thân Lăng Hư Cung cũng có vô số tư liệu về Sinh Hồn bí cảnh, trong đó cũng không ít tư liệu về những nơi thích hợp để tầm bảo, chỉ là vận khí của đám người Tử Phong về cơ bản là vô cùng kém, đừng nói là tìm thấy những vị trí đắc địa như vậy, đến cả thiên tài địa bảo thật sự quý giá cũng không tìm nổi, có thể nói vận may của họ là con số âm.
Nói đến đây thì mọi chuyện xảy ra sau đó rất dễ để tưởng tượng ra, Lăng gia cũng có tiền bối đã từng phát hiện ra nơi này và để lại tư liệu, rồi bọn hắn lại tiếp tục sở hữu vận khí rắm chó giúp bọn chúng tìm được nơi này không mấy khó khăn, sau đó thì chuyện gì đáng đến rồi cũng đến, Thuần Thú Tông cùng với Lăng gia trực tiếp đánh nhau tại chỗ, ý đồ muốn tranh giành với nhau bảo địa này.
“Nhân đây cũng nói luôn, ta muốn mời Lăng Hư Cung các ngài tiến vào trong bảo địa cùng với chúng ta, đồ vật trong đó tự sức mình tranh lấy, cũng coi như là tạ ơn thập thất trưởng lão đã ra tay cứu nguy cho chúng ta, không biết ý hai người thế này??” Cao Tiến kể xong, vô cùng trịnh trọng hướng Tử Phong cùng Hàn Nhất Nguyên phát ra lời mời.
Hàn Nhất Nguyên về thứ tự cùng địa vị xếp trên Tử Phong, nhưng hắn là một người biết rõ vị thế của mình ra sao, tuyệt không vì một vài thứ hư vinh mờ mịt mà trở nên ngu ngốc, hắn biết rất rõ ở đây ai mới là người có quyền quyết định nên chỉ im lặng cười cười không nói câu gì, chờ đợi Tử Phong lên tiếng.
Tử Phong trầm ngâm một lúc lâu, chiếc mặt nạ che đi khuôn mặt cùng với đôi mắt không hề có con ngươi khiến việc đọc hiểu cảm xúc của hắn qua diện mạo gần như là việc bất khả thi, cuối cùng hắn nói:
“Chỉ sợ rằng tạ ơn chỉ là phụ, còn hai người các ngươi là đang nhắm đến thực lực của ta mới là chính đúng không??”
Giọng nói của Tử Phong lạnh buốt đến tận xương tủy khiến cả Cao Tiến lẫn Tống Mặc Hinh không khỏi rợn tóc gáy, lông tơ trên toàn thân dựng đứng hết cả lên, chỉ cần Tử Phong làm ra một hành động gì đáng ngờ thì cả hai người sẽ ngay lập tức bỏ chạy, dù sao thì cũng không ai muốn trở thành phân bón cho đất giống như hai người Lăng Thiên a.
“Được rồi, ta cũng không ngại, muốn lợi dụng thực lực của ta để tìm kiếm thêm một chút sự an toàn cũng được, nhưng mà ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì??” Tống Mặc Hinh thầm nuốt nước bọt.
“Cũng không có gì, ta có thể từ bỏ toàn bộ vật phẩm có giá trị ở trong bảo địa, nhưng chỉ riêng một vật, chỉ cần có là ta muốn, đó là hồn châu, ngoài ra không cần thứ gì khác, nếu đồng ý thì ta sẽ cùng Hàn trưởng lão tiến vào, bằng không thì….khậc khậc khậc, ta không ngại có thêm người chết trong tay ta đâu.” Tử Phong phát ra tiếng cười quỷ mị, cơ thể bắt đầu bốc lên từng đoàn hắc vụ trông vô cùng âm trầm.
“Con mẹ đây là trực tiếp uy hiếp luôn rồi.” trong lòng hai người Cao Tiến mắng thầm nhưng căn bản không dám phát tác, luận thực lực thì tính cả hai người mình còn chẳng đủ cho người ta làm nóng người, còn bị uy hiếp là vẫn may chán, xui xẻo thì đã bị người ta làm thịt ngay tại chỗ rồi tự tìm đường vào bảo địa là được, dù sao thì nơi đó cũng ở gần đây, còn luận lí lẽ thì người ta đã cố tình nhượng bộ đến mức như vậy rồi, kiểu gì thì họ cũng chỉ có thể đồng ý.
“Ngài đã nói thế thì chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài đồng ý, chỉ mong rằng nếu có gì xảy ra thì xin nhờ ngài xuất một phần lực.” Cao Tiến thân là một lão già thành tinh, trong lòng thì chửi rủa Tử Phong nhưng trên mặt thì không đổi sắc, vẫn một bộ dáng cười cười vô cùng hòa khí.
Thu hồi hắc khí, Tử Phong đứng dậy, miệng nói: “Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta đi ngay thôi!!”.
“Có mang theo chúng đệ tử không?” Hàn Nhất Nguyên hỏi.
Không đợi hai người Thuần Thú Tông lên tiếng, Tử Phong hất tay nói: “Không cần, cứ để bọn chúng đợi ở bên ngoài đi, ai mà biết được ở trong đó có nguy hiểm gì không, đám đệ tử không phải là phế vật nhưng mà thực lực không đủ, đi vào chỉ khiến người khác vướng chân vướng tay.”
“À không, từ từ đã, trong đám đệ tử của các người có tên nào là thiên tài hàng vạn năm mới có một, bối cảnh bình thường nhưng tiến cảnh tu vi lại vô cùng nghịch thiên, ăn đứt tất cả các thể loại thiên tài khác trong tông môn đồng thời kết bạn với mấy đệ tử thông thường không??” Tử Phong đang định cất bước chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi Cao Tiến.
“Xác thực là chúng ta cũng có vài đệ tử kiệt suất có thể được coi là thiên tài, nhưng mà như ngài nói thì không có ai giống như vậy cả.” Cao Tiến ngẩn người ra mà quên không trả lời, địa vị như lão thì sự vụ trong tông môn hầu như không đến lượt lão nhúng tay vào nên khó mà trả lời câu hỏi này, thay vào đó, Tống Mặc Hinh là người trả lời Tử Phong.
“Vậy à, chậc, thật là thất vọng, cứ tưởng sẽ tìm được một người như vậy chứ. Được rồi, dặn dò các đệ tử xong xuôi đi rồi chúng ta xuất phát, tránh đêm dài lắm mộng.” Tử Phong có chút tiếc rẻ nói.
Thực tế thì hắn chợt nhớ ra mấy tình tiết trong tiểu thuyết, lẫn trong đám đệ tử tiến vào bí cảnh này nọ luôn luôn tồn tại một thanh niên gọi là “nhân vật chính”, người này hội tụ đầy đủ đặc điểm mà Tử Phong kể trên, hơn nữa vận may có thể gọi là nghịch thiên, một đám cường giả không tìm ra được cái gì nhưng tên nhân vật chính đó gần như trăm phần trăm sẽ tìm ra được bảo vật, mang theo một tên như thế tiến vào bên trong bảo địa không khác gì cầm theo một cái ra-đa dò tìm báu vật cả.
Trong khi đó thì Hàn Nhất Nguyên nhìn Tử Phong chép miệng tiếc nuối mà khóe mắt không khỏi giật giật, nói đến thiên tài nghịch thiên thì đấy chính là ngươi đấy còn đi đâu tìm nữa.
Đám đệ tử lại một lần nữa bị mấy tên trưởng lão vô lương tâm ném lại trong rừng giống như mấy con nai vàng ngơ ngác, trong khi đó thì bốn vị trưởng lão của hai tông với sự dẫn dắt của Cao Tiến liền tiến về bảo địa. Vị trí của bảo địa cách chỗ dừng chân của mọi người không xa lắm, chỉ khoảng vài dặm, lấy cước trình của một đám cường giả đỉnh tiêm của đại lục thì chỉ là vài phút mà thôi.
Trước mặt Tử Phong lúc này là một cánh cửa kim loại khổng lồ trực tiếp dán chặt xuống mặt đất, cánh cửa nằm bên trong một cái hố sâu rộng lớn giống như hố thiên thạch, đất đá xung quanh bị lún xuống trong thời gian dài đã bị phong hóa, biến thành địa hình tự nhiên. Cánh cửa bè dài khoảng chừng trên dưới bốn mét, bề ngang khoảng một mét, toàn thân được tạo nên bởi một thứ kim loại màu xanh lục tối màu, khắp nơi loang lổ những vết trầy xước cùng với dấu vết ăn mòn của thời gian.
Chỉ là đừng nhìn cánh cửa trông có vẻ cũ kĩ, Thiên Ma Nhãn của Tử Phong trong trạng thái bị động còn có thể nhìn thấy một hàng dài những phù văn chi chí trên cánh cửa, dù có cầm búa gõ xuống thì cũng không thể phá nổi cánh cửa trông co vẻ đơn sơ này.
Tuy nói phù văn là sản phẩm của Thiên Ma Nhất Tộc mang đến Huyền Linh đại lục nhưng mà chiến tranh Thiên Ma kéo dài, dưới thiên phú học tập gần như là biến thái của nhân loại, rất nhanh những phù văn phức tạp mà tỉ mỉ này đã được những phù văn sư thượng cổ cái tiến sau đó mang ra sử dụng, thành ra việc thượng cổ tông môn hay một vài thế lực lớn có được tri thức phù văn uyên thâm cũng không phải là việc gì hiếm gặp.
Trận pháp vốn dĩ ban đầu không hề dựa vào hệ thống phù văn mà sử dụng vô số vật liệu quý giá cùng với những chất xúc tác đặc biệt để kích hoạt, vô cùng tốn kém mà lại không thật sự hiệu quả, chỉ đến khi tác dụng của phù văn được phát hiện thì tạo nghệ trận pháp của nhân loại mới đạt đến được tầng cao mới, những trận pháp sử dụng phù văn làm gốc còn gọi là phù văn trận, chỉ là theo thời gian tàn phá thì vô số tri thức về phù văn cùng trận pháp đã thất truyền, đến cả phương pháp chế tạo trận pháp cổ truyền cũng bị mai một, ngày nay người ta chỉ đơn thuần gọi nó là trận pháp.
Tuy phù văn trước mắt không phải là phù văn của Thiên Ma Nhất Tộc mà là phù văn đã được cải biên thuộc về nhân loại, nhưng mà bất kể thế nào bọn chúng cũng có bản chất là phù văn, đối với Tử Phong có thể đọc hiểu phù văn bằng kĩ năng của mình khi mới chỉ là một tên Tôn cấp võ giả thì không có lí gì hắn không đọc được những phù văn trước mắt.
Phá giải phù văn trận cũng giống như trận pháp, phải tìm được mắt trận sau đó phá hủy, hoặc là tìm được hướng chuyển động của năng lượng bên trong trận pháp sau đó tiến hành can thiệp hoặc bẻ gãy, từ đó khiến trận pháp suy yếu đến mức có thể phá hủy bởi man lực. Đương nhiên thì vẫn còn một cách khác để phá trận đó là trực tiếp tạo ra một trận pháp khác có uy lực lớn hơn để phá hủy cái cũ, cơ mà Tử Phong không phải phù văn sư hay trận pháp đại sư, cái cách này vô dụng, cũng chỉ có dùng bạo lực phá giải như cách thứ nhất là hữu dụng đối với hắn.
Nhưng mà hắn không lên cơn tới mức tự nhiên đi làm việc cho người khác mà không được trả công, nơi này do tiền bối của Thuần Thú Tông phát hiện ra thì chắc hẳn phải có cách tiến vào, cứ chờ là được.