Diệu Yên kín đáo liếc nhìn xung quanh một chút theo bản năng, mặc dù nàng không rõ làm thế nào mà Tử Phong có thể xuất hiện ở xung quanh đây mà nàng không phát hiện ra, hơn nữa lại còn đủ gần để dùng thuật truyền âm, nhưng hẳn ba động không gian kì lạ kia chính là tác phẩm của hắn, trong lòng nàng lúc này tuy có nhiều câu hỏi nhưng biết rằng hiện tại không phải lúc, nàng liền truyền âm lại
“Ý kiến thì không có, bởi ta cũng như ngươi, muốn trợ giúp Lăng Phong một phen, nhưng hiện tại đang có một Thánh cấp khác đang ở đây, ta không thể khinh cử vọng động được.”
“Ta biết, nhưng ngài không thể không có nghĩa là ta không thể. Ngài có sáng kiến gì thì nhanh nói ra, nếu có thể thì ta có thể làm thay ngài, cố gắng cứu Lăng Phong ra. Tên điên này lúc này đã bị lửa giận che mờ mắt rồi, không hề nhận ra mình đang yếu thế, cứ đà này thì đối phương còn chưa đánh đã tay thì hắn đã kiệt lực rồi.”
Diệu Yên liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên phát hiện ra những gì Tử Phong nói là vô cùng có lí, hành động của Lăng Phong vẫn mạnh mẽ như thường, nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy tốc độ, lực đạo của hắn đã giảm bớt đi một chút, tuy chỉ là một chút nhưng đối với cao thủ Tôn cấp tiếp cận tới Thánh giai như hắn thì một chút này chứng tỏ hắn đã xuống sức rồi.
“Không biết ngươi có thể nhìn ra hay không, nhưng luận về chiến lực, Lăng Phong tuyệt đối hơn hẳn Lăng Tiếu mặc dù bản thân còn thua kém đối phương một tiểu cảnh giới. Nhưng vấn đề ở chỗ đó là hiện tại hắn bị lửa giận che mắt, chiêu thức tung ra tuy cương mãnh nhưng lại chẳng ra làm sao cả, giống như là dùng quyền đầu đấm vào vải bông vậy, hoàn toàn không chút tác dụng.”
Hít sâu một hơi, Diệu Yên nói tiếp:
“Hơn nữa còn một vấn đề lớn hơn đó là ba tên hộ vệ của Lăng Tiếu, bọn chúng không hề làm gì đối với Lăng Phong cả, nhưng sự tồn tại của bọn chúng lại vô hình chung làm Lăng Phong phải phân tâm đề phòng đánh lén. Và ba người bọn chúng dường như đang thi triển một dạng trận pháp kì quái nào đó nhằm tăng phúc lực lượng cho Lăng Tiếu, bằng không thì sao hắn ta có thể đối đầu trực diện với Lăng Phong có Đế khí trong tay mà đến cả kiếm cũng không rút ra thế kia….”
“Trời ạ, dài dòng quá, ngài cứ nói thẳng ra là muốn giúp Lăng Phong thì phải phá vỡ đội hình của ba tên hộ vệ kia, ta có phải đứa trẻ ba tuổi hay là bị thiểu năng đâu mà giải thích lắm vậy.”
Diệu Yên còn chưa nói hết, tiếng nói đầy bất mãn của Tử Phong vang lên bên cạnh tai khiến nàng trừng mắt lên nhưng lại không biết phải trừng đi đâu, cũng chỉ có thể buồn bực mà nuốt cục tức này xuống bụng.
“Biết thế rồi mà sao còn đòi ta ra ý kiến??” Diệu Yên sẵng giọng nói.
“Hỏi để đề phòng thế thôi, nhỡ đâu ta có phán đoán sai lầm. Giờ thì cảm phiền ngài giữ chân tên Thánh cấp kia hộ, ta đi cứu cái tên Lăng Phong ngu xuẩn này đây.”
Nghe thấy vậy Diệu Yên chợt hoảng hốt, nàng mặc dù biết Tử Phong chiến lực cực kì khủng bố, ở Bán Tôn cấp cũng có năng lực làm thịt Tôn cấp chân chính dễ dàng, nhưng dù sao thì đối phương cũng có tận ba người, hơn nữa toàn bộ đều là Tôn cấp lục phẩm, hắn ta vừa mới đột phá Tôn cấp không lâu sao có thể là đối thủ được, như thế này khác gì lao vào chỗ chết!
“Khoan đã, nguy hiểm lắm….”
“Không cần phải lo, cứ ở đó mà cầm chân tên Thánh cấp kia đi!!” Tử Phong lại một lần nữa cắt lời khiến Diệu Yên dở khóc dở cười, trong lòng thầm lo lắng, nhưng mà một lúc sau thì lại ngẩn người ra, tự hỏi bản thân sao lại lo lắng cho cái tên Tử Phong này nhỉ.
Lại nói đến chiến trường bên dưới, lúc này một mảng lớn thảo nguyên đã biến dạng hoàn toàn, khắp nơi là đất đá vỡ vụn, mặt đất nổ tung, khe rãnh tràn lan, Lăng Phong cùng Lăng Tiếu hai người quấn lấy nhau, đánh tới đâu là trực tiếp tạo ra một cơn lốc bụi đất đến đó, nếu không phải thần thức của Diệu Yên cực kì cường đại, không thì với mắt thường chẳng thể nào nhìn thấy được diễn biến bên trong ra sao cả.
“Mộc Hoa Liên Trảm!!” Lăng Phong gầm lên một tiếng, hai thanh đoản đao trên tay vung lên chém xuống đầu Lăng Tiếu, mấy chục đao ảnh trùng điệp chồng lên nhau cắt đứt không gian mà lao đi vun vút, tạo ra những tiếng gió rít ghê người.
“Hừ, đao pháp chính tông của Lăng gia nào có yếu ớt như thế, xem đây, Mộc Hoa Liên Trảm!!” Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm vốn cắm sau lưng nãy giờ trong nháy mắt được hắn cầm trên tay, cũng một chiêu giống như Lăng Phong, nhưng chỉ với một thanh kiếm, hắn liền một hơi chém ra cả trăm đạo kiếm ảnh, không chút khó khăn phá tan đao ảnh của Lăng Phong, thậm chí còn dư lại mấy chục đạo kiếm ảnh chém thẳng vào người Lăng Phong.
Lăng Phong đang trong lúc công kích, mắt thấy chiêu thức của mình bị phá tan, muốn né tránh thế công của đối phương mà lực bất tòng tâm, quán tính của cơ thể không cho phép hắn làm điều không tưởng như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy chục đạo kiếm ảnh quật thẳng lên ngực.
Một tiếng “hự” đau đớn vang lên, Lăng Phong dưới sự bảo vệ của Đế khí thoát khỏi cảnh bị chém thành một đống thịt vụn, nhưng cũng bị kiếm ảnh chấn cho lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, kiếm ảnh không đủ sức chém xuyên qua Đế khí nhưng thừa đủ sức để thổi bay thân hình Lăng Phong văng đi mấy chục mét, lăn mấy vòng trên mặt đất như một quả bóng.
Lăng Tiếu bay lơ lửng, cách mặt đất chỉ vài gang tay, chậm rãi lướt tới chỗ Lăng Phong đang nằm, mũi kiếm cách không hất một cái, lật Lăng Phong đang nằm sấp dậy, trên mặt nở một nụ cười khinh thường nói: “Rác rưởi vẫn hoàn rác rưởi, nhớ ngày nào ngươi còn vượt xa ta khi nói về lực lĩnh ngộ đối với tuyệt học của gia tộc, không ngờ đén bây giờ ngươi vẫn dậm chân tại chỗ. Đáng ra thay vì cố gắng sử dụng nó, ngươi nên cho ta xem những gì mà ngươi đã học được khi ở Lăng Hư Cung, nhưng xem ra ngươi cũng chẳng học được gì.”
Nhổ một bãi nước bọt lên người Lăng Phong, Lăng Tiếu thấy đối phương không có động tĩnh gì cả, khuôn mặt hắn không khỏi có chút chán nản, thanh kiếm trong tay giơ lên cao, miệng nói: “Chơi đùa với ngươi thế là đủ rồi, vốn còn muốn đùa bỡn ngươi một lát nữa, ai ngờ mới nhắc tới nữ nhân kia một cái là ngươi đã mất hết bình tĩnh, thật là buồn chán mà.”
Vừa dứt lời, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lăng Phong chợt mở ra, bắn ra một tia sát khí cùng nộ hoả khủng bố nhìn thẳng vào Lăng Tiếu, nhưng ngay khi hắn vừa muốn động, một ngụm máu lớn từ miệng hắn phun ra ngoài, hiển nhiên là hắn đã bị nội thương.
“Ổ tình rồi à, nhưng mà rất tiếc ta đã hết hứng thú chơi đùa với ngươi rồi. Đừng dùng ánh mắt hận thù đó để nhìn ta, bây giờ thì…xuống địa ngục mà làm bạn với tiện nhân đó đi!!” Lăng Tiếu cười gằn một tiếng, thanh kiếm trong tay hắn đảo một vòng, sau đó lấy tốc độ cực nhanh đâm xuống đầu Lăng Phong, đích đến chính là cái khe hẹp trên mũ trụ của hắn, vốn là để hắn có thể nhìn ra ngoài, nếu bị đâm trúng thì tuyệt đối sẽ mất mạng.
Mắt thấy lưỡi kiếm đã chạm tới kẽ hở trên mũ trụ của Lăng Phong, bỗng không gian giữa hai người chợt vặn vẹo, một thân ảnh hắc y đột ngột từ trong hư không xuất hiện khiến người khác không tưởng tượng nổi, trên tay hắn là một quả cầu năng lượng đang toả ra từng đạo lôi điện màu đen lập loè, một tiếng nói quỷ dị không ra nam không ra nữ chợt vang lên:
“Muốn giết hắn, không dễ như vậy đâu, Tử Lôi Thất Kích – Bôn Lôi Quyền!!”
Khối cầu năng lượng sấm sét ngay sau đó bao trùm lấy toàn bộ cánh tay phải của hắc y nhân vừa xuất hiện, biến cánh tay hắn trở thành một cánh tay lôi điện toả ra khí thế bức nhân. Tử Phong xuất hiện quá bất ngờ, dù có tu vi thông thiên nhưng Lăng Tiếu cũng không thể nào kịp làm ra phản ứng trước sự xuất hiện quỷ dị của Tử Phong, đến khi hắn kịp nhận ra sự hiện diện của đối phương, quyền đầu mang theo lôi điện kia đã cách ngực hắn chưa tới một bàn tay.
“Oành!!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích từ quyền đầu của Tử Phong khi va chạm với cơ thể của Lăng Tiếu lan ra khiến mặt đất bên dưới trực tiếp đổ sụp xuống tạo thành một cái hố, thân ảnh của Lăng Tiếu thì như diều đứt dây bắn thẳng từ trong cái hố ra ngoài, nhưng ngay lập tức liền lộn mấy vòng trên không trung, sau đó trượt dài trên mặt đất không có ngã, tuy nhiên khoé miệng của hắn đã có một vệt máu, chứng tỏ hắn cũng đã bị thương, còn nặng hay nhẹ thì cũng không biết được.
Ba tên hộ vệ của Lăng Tiếu vốn không hề quá để tâm đến cục diện chiến đấu, chỉ chuyên tâm vào vận hành trận pháp cung cấp lực lượng cho Lăng Tiếu, phản ứng so với Lăng Tiếu thì chậm hơn rất nhiều, đến khi thấy chủ nhân bị đánh văng ra ngoài thì mới giật mình tỉnh lại, chỉ là mọi thứ đã muộn. Đối phương căn bản là không cho bọn hắn có cơ hội phản ứng, trong khi bọn chúng còn đang bối rối không biết là nên thừa cơ công kích Tử Phong hay là ứng cứu Lăng Tiếu, thì Tử Phong đã từ trong đám bụi đất ngập trời phóng thắng về phía ba người, Phá Lôi Thương trên tay quét ngang một đường, từ đầu mũi thương liền phóng ra một tia lôi điện cự đại màu đen vô cùng khủng bố, cũng đồng thời kèm theo một luồng năng lượng màu đen.
“Chấn Thiên Lôi Đình – Nguyệt Sát Trảm!!”
Chỉ nghe mấy tiếng “xẹt xẹt” vang lên, sau đó bị một đường kẻ màu đen xuất hiện trên trời nuốt chửng mà trở nên yên lặng, ba tên hộ vệ liền từ trên trời rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất, ba người lúc này đang nắm lấy tay nhau, tuy mỗi người quần áo đều rách nát không chịu nổi, nhưng cũng chỉ bị xây xước ngoài da, không đáng ngại lắm, trước mặt ba người là một tấm khiên năng lượng trong suốt màu tím nhạt, lúc này đã nứt vỡ không còn toàn vẹn, hiển nhiên là nó đã thay ba người bọn họ đỡ lấy một chiêu kết hợp của Tử Phong.
Tử Phong sau khi bất ngờ xuất hiện làm đảo ngược tình thế, lúc này hắn tay xách Phá Lôi Thương, bay lơ lửng trên trời cao, một thân hắc y tung bay trong gió trông vô cùng tiêu sái.
Lăng Tiếu chùi vết máu trên khoé môi, nheo mắt nhìn thân ảnh trên trời, cất cao giọng: “Ngươi là ai?? Tại sao lại xem vào chuyện riêng của bọn ta?”
Tử Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp quay về phía sau, hô lớn: “Lên đây đi, đừng có giả chết nữa, từng đó thương thế mà cũng chết được thì ngươi không đáng để được làm Phán quan đâu Lăng Phong!!”
Hắn vừa nói xong, một thân ảnh màu bạc từ trong cái hố sâu bên dưới mặt đất chợt phóng vụt lên, bay song song với hắn, chính là Lăng Phong.
“Tại sao ngươi biết rằng ta chưa có chết??” Lăng Phong mở miệng nói, không có vẻ gì là bị thương không gượng dậy nổi như lúc trước.
“Ta kháo, ngươi giả vờ bị trọng thương quá mức lộ liễu, đến cả một tên yếu rớt như ta cũng nhìn ra được, cũng chỉ có thể loại ngu si đần độn bẩm sinh như cái tên Lăng…..cái gì gì đó kia mới không nhận ra mà thôi.” Tử Phong nhún vai nói, thực ra thì những gì hắn nói thuần tuý là nói láo, hắn có thể nhìn ra được Lăng Phong giả vờ, chờ đợi thời cơ phản kích chính là nhờ diệu dụng của Thiên Ma Nhãn. Vốn hắn cũng cho răng Lăng Phong bị thương nặng không dậy nổi, nhưng khi nhìn đến thì thấy năng lượng của hắn lại vô cùng bình ổn không chút rối loạn, Tử Phong mới biết được hắn ta đang giả vờ.
Nhưng mà Tử Phong vẫn quyết định xuất hiện vào lúc đó, bởi vì tuy rằng Lăng Tiếu có vẻ như mất cảnh giác, nhưng mọi sự chú ý của hắn đều dồn vào Lăng Phong trước mắt, nếu Lăng Phong có động tĩnh gì thì cũng chưa chắc có thể đắc thủ, thậm chí Lăng Tiếu rất có thể đã tính trước đến trường hợp này, có thể sẽ tương kế tựu kế, như vậy là rất nguy hiểm.
Nhưng Tử Phong thì khác, hắn nắm trong tay yếu tố bất ngờ, hiển nhiến để hắn xuất hiện là một lựa chọn an toàn hơn cả. Và quả nhiên đúng như những gì hắn tính toán, lấy sự thần kì của Nguỵ trang, Tử Phong thành công đánh lén, trực tiếp đã thương Lăng Tiếu, sau đó hành động dứt khoát như lôi đình vạn quân, đánh lui cả ba tên hộ vệ, nhất thời giải vây Lăng Phong khỏi thế cục bế tắc.
“Ngươi nói ai là ngu si đần độn??” Lăng Tiếu không nhịn được mà rống lên một tiếng.
“Đúng là ngu si đần độn, ta nói một tên họ Lăng như thế, ở đây chỉ có hai người họ Lăng, không phải ngươi thì chẳng lẽ ta chửi Lăng Phong hả. Tuy hắn có chút thiểu năng nhưng cũng không đến mức bị ta chửi như vậy chứ?” Tử Phong cười lớn nói.
“Ngươi….khốn kiếp!!” khuôn mặt trung niên của Lăng Tiếu chợt đỏ lên, thầm mắng đối phương miệng lưỡi sắc bén, chỉ dăm ba câu đã chọc giận hắn tới mức váng đầu, thầm nhủ bản thân không được để đối phương dắt mũi như thế.
Tử Phong đang định mở miệng tiếp tục khiêu khích chọc giận Lăng Tiếu, bất ngờ một luồng uy áp khủng bố đổ ập lên đầu hắn khiến hắn lảo đảo như muốn rơi từ trên trời xuống, nhưng hệ thống lúc này lại phát huy tác dụng của nó, tiến hành ngăn cản một phần uy áp, giảm bớt áp lực lên người Tử Phong tới chín thành.
“Hừ, đây là việc riêng của gia tộc bọn ta, ngươi là con kiến ở đâu lại dám xen vào, xem ra không để bổn Thánh vào mắt rồi!!” Một giọng nói âm trầm vang lên, hiển nhiên chính là tên Thánh cấp của Lăng gia vẫn ẩn nấp nãy giờ.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện bên cạnh Tử Phong, đưa tay phất một cái, uy áp giống như một ngọn núi đè lên vai hắn bỗng không cánh mà bay, Diệu Yên sau khi hoá giải uy áp của đối phương, liền chống nạnh, một bộ dáng vô cùng dữ dằn lớn tiếng nói: “Tên nhát gan thỏ đế kia, ngươi tính bội ước phải không?”
“Ta làm gì mà ngươi nói là bội ước??”
“Lăng Tiếu nhà ngươi thân mang theo ba tên tuỳ tùng gia nhập vòng chiến, Lăng Phong bên ta chẳng lẽ lại không được phép mang theo một tên tuỳ tùng ư?? Vừa rồi ngươi tấn công hắn, chẳng phải là muốn bội ước hay sao, giờ thì ta hiểu sao Lăng Phong lại muốn rời khỏi gia tộc bọn mi rồi, toàn một lũ chưa nói đã muốn nuốt lời cả, là ta thì ta cũng làm phản!!” Diệu Yên thao thao bất tuyệt nói ra một tràng, nói nhanh tới mức khiến lỗ tai của Tử Phong cũng có chút lùng bùng, mặc dù hắn bị Diệu Yên nói trở thành tuỳ tùng của Lăng Phong, nhưng hắn cũng biết là nàng đang giúp mình, nên đành im lặng không lên tiếng.
“Nghe khẩu khí của hắn, nào có tuỳ tùng nào lại ăn nói với chủ nhân như thế, ngươi đừng có già mồm át lẽ phải!” Giọng nói kia lại vang lên, nghe vô cùng bất mãn.
“Lăng Phong là Phán quan của Lăng Hư Cung chúng ta, tên này lại là Ám Vệ trực tiếp dưới quyền quản hạt của hắn, hẳn ngươi cũng rõ ràng cơ cấu của Chấp pháp đoàn bọn ta, về thân phận thì tên này chẳng phải cũng tương đương như ba tên tuỳ tùng kia sao, ai mới là người già mồm át lẽ phải?? Hay là ngươi muốn đánh nhau?? Được lắm, lão nương lâu rồi không đánh nhau, để ta thử lĩnh giáo ngươi vài chiêu xem sao!!”
Nghe một tiểu loli xưng là lão nương, Tử Phong thiếu chút nữa thì bật cười, nhưng rất may liền kìm lại được, bảo trì vẻ lạnh lùng thường thấy của mình, cơ mà vẫn bị Diệu Yên phát hiện ra, ngay lập tức bị nàng kín đáo đạp một phát vào lưng.
“Thôi được rồi, coi như ta chịu thua, nhưng mà trận chiến chưa kết thúc, để cho bọn chúng tiếp tục đi!!” Im lặng một chút, tên Thánh cấp kia liền chọn thoả hiệp, dù sao thì chuyện cũng đã rồi, nếu thật sự chiến thì hắn cũng không nắm chắc có thể chiến thắng Diệu Yên, chi bằng để yên như vậy. Vả lại hắn cũng đã nhìn ra tu vi của Tử Phong chỉ là Tôn cấp nhất phẩm, hắn không tin là phe Lăng Tiếu lấy bốn địch hai với người yếu nhất cũng là Tôn cấp lục phẩm lại không thể giải quyết được.
Thấy đối phương thoả hiệp, Diệu Yên trên mặt thoả mãn, vừa mới mở miệng ra, tiếng nói còn chưa thoát ra khỏi khoang miệng thì đã nghe thấy tiếng Tử Phong ở bên cạnh cất lên: “Chân dạng – Thuấn bộ!!”, sau đó thì không gian bên cạnh nàng trực tiếp phát ra một tiếng nổ vang rồi vỡ vụn, thân ảnh của Tử Phong đã xuất hiện trước mặt ba tên hộ vệ, Phá Lôi Thương trong tay hoá thành vô số đạo tàn ảnh đâm về phía đối phương như vũ bão.
“Đoạn Không Trảm!!”