“Con mẹ nó cái quái quỷ gì vậy??!!!” Ngô Dao Tử từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, toàn thân đầy những bụi đất cũng lá cây nhìn vào cột khói hình nấm bốc lên che kín trời cao mà không khỏi buột miệng chửi bậy.
Diệu Yên ở ngay bên cạnh hắn, trên dưới không dính một hạt bụi nhờ vào “chăm sóc đặc biệt” của Tử Phong, đúng hơn là nhờ vào phân thân của hắn, nghe thấy Ngô Dao Tử chửi bậy liền bật cười, giọng nói có chút tự hào: “Đây chính là chiêu thức đã trực tiếp hủy đi gần ngàn vạn đại quân của Xuất Vân đế quốc mà ta đã nói lúc trước đó, giờ thì tin rồi chứ?”
Nuốt một ngụm nước bọt, Ngô Dao Tử không kìm được mà gật gật đầu, nếu như trước kia khi nghe những gì được báo cáo thì còn bán tín bán nghi, lúc này hắn có muốn không tin cũng không được, uy lực khủng khiếp như thế này đừng nói là ngàn vạn quân đội của Xuất Vân đế quốc, có gấp đôi chỗ đó thì cũng như vậy cả, đến bản thân hắn mà không sử dụng lĩnh vực thì cũng không có tự tin nói rằng có thể tiếp một chiêu này trực diện mà toàn thây trở ra. Những trưởng lão khác ở gần đó nghe vậy cũng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, không ai có thể hiểu được tại sao một Tôn cấp lục phẩm có thể làm ra công kích kinh thiên động địa như vậy.
Tuyết Phi Nhan nhìn vẻ mặt tự hào của Diệu Yên, trong lòng khẽ thở dài, xem ra nàng đã đoán nhầm, Diệu Yên đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, chỉ hi vọng lần này nàng đã tìm được đúng người.
Trong đám khói bụi đất đá bay mù mịt, Tử Phong nằm sấp trên mặt đất, trên người tàn tạ rách nát giống như ăn mày, tuy không bị thương nhưng trông thập phần khó coi, trong lòng hắn không khỏi cười khổ, tự nhủ là lần sau sẽ không bao giờ dùng Phá Thiên Trảm trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân nữa, trừ khi thật sự cần thiết. Vốn vừa nãy hắn chiến đấu với đám ám kim khôi lỗi thì bản thân vẫn đang trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân cùng Song trọng Đột phá cực hạn, do lo lắng về vấn đề an toàn nên hắn không hề hủy bỏ hai kĩ năng này đi, vừa rồi cho đến khi chém ra Phá Thiên Trảm thì hắn mới nhớ ra, cơ mà đã muộn rồi. Chiêu thức có tầm ảnh hưởng quá lớn cùng lực hủy diệt nghịch thiên khiến chính hắn cũng bị cuốn vào, tuy không sứt mẻ gì nhưng bị làm cho chật vật như thế này bởi chính kĩ năng của mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy mỉa mai thế nào rồi.
Thở dài một cái, Tử Phong đứng dậy, vung tay một cái, một cơn cuồng phong phóng lên trời, cuốn bay bụi bặm khôi phục lại tầm nhìn, chỉ thấy trước mặt hắn, tường lăng mộ nơi bị Phá Thiên Trảm chém vào đã vỡ ra một mảng lớn to cỡ con trâu, xung quanh tràn ngập những vết nứt lan rộng, phù văn ở phụ cận thì bị phá hủy không còn một mảnh, để lộ ra một lối vào bên trong lăng mộ. Tử Phong nhìn vào lỗ thủng trước mắt mà không khỏi chặc lưỡi, Phá Thiên Trảm trong trạng thái vừa rồi của hắn có uy lực ra sao thì hắn là người rõ nhất, chỉ có thể phá ra một cái lỗ nhỏ như thế này cho thấy lực phòng ngự của lăng mộ khủng bố ra sao, nếu không phải hắn sử dụng Trực Tử Ma Nhãn chém thẳng vào một “điểm chết” thì còn lâu mới có thể phá hủy được tường lăng mộ.
Đám trưởng lão đuổi tới nơi nhìn thấy lỗ thủng trên tường lăng mộ liền hiểu ra dụng ý của Tử Phong, ánh mắt cổ quái nhìn vào hắn. Diệu Yên lặng lẽ đi đến bên cạnh Tử Phong, miệng nói khẽ: “Tử Phong, quần áo của ngươi...”
Tử Phong nghe vậy mới để ý, hình như nãy giờ gió thổi có hơi “mát” thì phải, đưa mắt nhìn thì thấy quần áo của hắn đã không cánh mà bay, trên người ngoại trừ còn lại một ít vải vừa đủ để che đi hạ thân thì 99% còn lại không còn lại cái gì cả. Nhìn ánh mắt cổ quái của mọi người, nhất là con mắt liếc tới liếc lui của Tuyết Phi Nhan khiến hắn không khỏi nổi da gà, vội vàng vận dụng bí thuật, một luồng năng lượng màu đen nhanh chóng bao phủ cơ thể hắn, hình thành một bộ quần áo. Tử Phong nhanh chóng khôi phục tinh thần, rảo bước vào trong lăng mộ, làm như không thấy ánh mắt kì dị của mọi người.
Diệu Yên thấy thế liền không chút do dự đi theo Tử Phong vào bên trong, một vị trưởng lão đi tới bên cạnh Ngô Dao Tử, khẽ nói: “Chúng ta có đi theo hay không?”
“Đi chứ, tại sao lại không? Tuy ta không biết liệu bên trong kia có nguy hiểm gì không, nhưng so với lang thang ở bên ngoài này thì ta thà mạo hiểm tiến vào bên trong kia may ra lại kiếm được thứ gì đó.” Ngô Dao Tử lập tức nói, sau đó dẫn đầu đi vào trong lăng mộ.
Bên trong lăng mộ không có tối tăm như mọi người tưởng tượng, một thông đạo khá là rộng lớn xuyên thẳng sâu vào tận bên trong, trên tường cùng trần thông đạo khảm nạm rất nhiều bảo thạch phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, chiếu sáng toàn bộ không gian của thông đạo. Nhưng viên bảo thạch này có giá trị rất lớn, một viên thôi đem bán cũng có thể đem về vạn kim tệ, số lượng bảo thạch thì nhiều đến kinh người, đem bán lấy vài trăm vạn kim tệ cũng không phải là không thể. Chỉ là những người trong này toàn là Thánh cấp cường giả ở thế giới bên ngoài, kim tệ trong mắt cao thủ như bọn hắn thì không khác gì mớ kim loại phế vật, đạt tới đẳng cấp như bọn họ thì linh thạch mới là tiền thông dụng. Còn Tử Phong thì khỏi nói, với đống điểm tích lũy của mình, lúc cần thiết đem đổi ra kim tệ thì cũng được mấy trăm ức kim tệ, đống bảo thạch này ngoại trừ đẹp mắt ra thì cũng vô dụng với hắn.
Không khí trong lăng mộ vô cùng âm u lạnh lẽo khiến mọi người không tự chủ được mà trở nên căng thẳng, ở bên ngoài đã nguy hiểm như vậy, có trời mới biết được bên trong này có những cái gì đang chờ đợi bọn họ. Đang di chuyển, giác quan linh mẫn của Tử Phong chợt nghe thấy một tiếng rắc nhỏ như tiếng muỗi kêu, sau đó tâm thần hắn báo động có nguy hiểm, hắn vội vàng ôm lấy Diệu Yên, thân hình chớp động liền xoay người lui về đằng sau, miệng hô lớn: “Chạy mau!!“.
Vừa mới dứt lời, vô số tiếng cơ quan lạch cạch vang lên, từ trên tường và trần thông đạo xuất hiện vô số lỗ hổng, từ bên trong bắn ra hàng loạt những mũi tên bén nhọn xé gió mà lao tới tất cả mọi người. Dù bị áp chế thực lực, nhưng tất cả những người ở đây đều là Thánh giả, phản ứng so với Tử Phong cũng không có chậm hơn là bao nhiêu, mỗi người đều dùng thân pháp cực nhanh của mình mà di động lung tung, né tránh những mũi tên giống như mưa rào đang bắn tới. Thông đạo tuy không quá nhỏ hẹp, nhưng cũng không rộng rãi đến mức để cho mười người có thể tự do hành động, mưa tên không ngừng bắn tới, dù có là thánh thì cũng không né hết được, trong khoảnh khắc liền có mấy vị trưởng lão bị tên bắn trúng, lực phòng ngự của bọn họ không hề có chút tác dụng nào trước những mũi tên này, tuy không trúng nơi yếu hại nhưng cũng làm cho hành động của bọn họ bị chậm lại.
Cái bóng dưới chân Diệu Yên chuyển động, sau đó tách ra thành một cái bóng đen, Ám phân thân kích hoạt năng lực xuyên thấu của Ngụy trang, trực tiếp xuyên vào bên trong tường lăng mộ, trong vài cái hô hấp đã phá hủy toàn bộ cơ quan ngầm đang bắn tên, sau đó mới trở lại bên trong cái bóng của Diệu Yên. Mưa tên ngừng lại, mọi người sau một lúc vận động kịch liệt đều đồng loạt há miệng thở dốc, lúc này mới có thời gian xem xét lại hai vị trưởng lão bị trúng tên. Hai vị trưởng lão bị trúng tên, một người bị tên cắm vào vai, một người bị bắn trúng chân, vốn thương thế này không có gì là đáng ngại, chỉ là khi hai người vừa mới rút tên ra, da thịt trên người bọn họ đồng loạt biến thành một màu đen, cơ thể hai người vô lực gục xuống đất, trong nháy mắt hóa thành hai bãi nước mủ màu đen bốc mùi hôi thối.
“Độc lực thật mãnh liệt!” Một vị trưởng lão kinh hãi thốt lên.
Diệu Yên từ trong lòng Tử Phong đứng dậy, chợt kêu lớn: “Tử Phong ngươi không sao chứ??“. Mọi người đưa mắt nhìn lại mới thấy trên lưng hắn lúc này cắm chi chít mấy chục mũi tên, thậm chí còn có mấy cái xuyên qua lưng hắn đúng vị trí trái tim, đầu mũi tên đâm qua lòi ra trước ngực hắn. Nhìn Diệu Yên đến cả thở dốc cũng không có, trên người không dính chút bụi, ai cũng hiểu rằng những mũi tên này vốn là bắn tới nàng nhưng đã được Tử Phong đỡ lấy.
Diệu Yên đã nhìn thấy hai vị trưởng lão bị độc tố ăn mòn thành một bãi nước nhờn bầy nhầy trong thời gian ngắn, căn bản không có năng lực chống cự, nàng lúc này nhìn vào hơn chục mũi tên cắm vào sau lưng Tử Phong mà trong lòng không khỏi lo lắng, nàng biết rằng hắn là Thiên Ma Tộc có năng lực khôi phục cường hoành, đến cả trái tim bị hủy vẫn có thể khôi phục được, nhưng mà đây lại là độc tố kiến huyết phong hầu, căn bản là không thể so sánh, hơn nữa hắn bị thế này là bởi vì bảo vệ nàng.
Những mũi tên được bắn ra quá bất ngờ, lấy tốc độ của Tử Phong né tránh cũng khá là khó khăn, Diệu Yên sở trường không phải là tốc độ, viếc né tránh sẽ gặp chút rắc rối nên ngay khi những mũi tên được bắn ra, hắn đã ôm lấy nàng mà bỏ chạy. Ôm theo một người khiến tốc độ của hắn chậm hơn một chút, hơn nữa hắn lại phải tránh né sao cho không một mũi tên nào có thể chạm vào người Diệu Yên, dù sao thì cái trò tên tẩm độc không phải là thứ gì hiếm gặp, cẩn thận vẫn hơn. Thành thử ra rất nhiều mũi tên bắn vào góc hiểm hắn chỉ có thể ngạnh kháng mà không thể tránh né.
Đưa mắt nhìn Diệu Yên từ đầu tới chân không chút sây sát, Tử Phong thoáng yên tâm, miệng nói: “Không có sao, nàng vẫn ổn chứ??”, hắn cũng không hề nhận ra một điều đó là, cái hành động bảo hộ Diệu Yên vừa rồi của mình dường như là một hành động trong vô thức, không hề quan hệ tới lợi ích hay kế hoạch của hắn, dường như nàng đã trở thành một phần quan trọng trong lòng hắn, đương nhiên thì một tên đầu gỗ như Tử Phong khẳng định không hề hay biết.
“Làm sao bây giờ, những mũi tên này có tẩm độc, ngươi có thuốc giải độc chứ??” đôi mắt của Diệu Yên thoáng trở nên long lanh hơi nước, nàng có chút nghẹn ngào bối rối nói, lấy bản sự của Tử Phong, nàng tin rằng hắn chắc hẳn sẽ có đan dược giải độc cấp cao.
“Không có, không biết đây là độc gì, ăn thuốc giải độc linh tinh thì chỉ có thể chết.” Tử Phong lắc đầu nói. Thực ra thì hắn đây là nói láo, lấy tài sản của hắn hiện tại dù có đổi một viên thập phẩm đan dược cũng có thể, dăm ba thứ độc tố này căn bản không đáng nhắc tới, chỉ là hắn không muốn để người khác biết được mình có được thập phẩm đan dược, thất phu vô tội, hoài bich có tội, chân lí này hắn vân vô cùng rõ ràng.
“Nhưng mà đừng lo lắng, chút độc tố nho nhỏ này không làm gì được ta đâu.” Nói đoạn Tử Phong hơi gồng mình lên, sử dụng linh lực như những cánh tay vô hình, trực tiếp chấn bay những mũi tên đó ra khỏi cơ thể mình. Những mũi tên vừa rời khỏi cơ thể, hắn bất chợt phun ra một ngụm máu đen, miệng không khỏi chửi thề: “Con mẹ nó, thật là giảo hoạt.”
Những mũi tên này không hề mang theo độc tố, bản thân đầu mũi tên được tẩm một thứ dược vật kì lạ, chừng nào nó vẫn còn tiếp xúc với đầu kim loại của mũi tên thì nó chỉ là dược vật vô hại, nhưng khi rút mũi tên ra khỏi cơ thể, dược vật kia sẽ lưu lại trong cơ thể, thiếu đi kim loại từ đầu mũi tên kiềm chế, dược vật này sẽ nhanh chóng bộc phát thành chất độc chết người. Cái tên thiết kế ra bẫy rập này thập phần rảo hoạt, nếu địch nhân thực lực không đủ thì sẽ bị bắn thành con nhím, nếu thực lực đủ thì chỉ cần bị bắn trúng cũng sẽ độc phát thân vong, dù sao tâm lí con người thường sẽ ngay lập tức rút mũi tên ra để chữa trị vết thương, chẳng ai dở người lại để nguyên mũi tên trong người cả.
Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn thấy Tử Phong biến thành một bãi chất lỏng, cơ mà quanh đi quẩn lại hắn cũng chỉ phun ra một ngụm máu, sau đó mấy vết thương trên người lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà lành lại, căn bản nhìn không ra cái gì bất thường hết, à không, bản thân cái tên quái vật này mới là điều bất thường.
Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không có thắc mắc chuyện gì vừa xảy ra, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, năng lực hồi phục và kháng độc của Tử Phong chắc chắn là bí mật trọng đại của hắn, dù có hỏi thì cũng không có đáp án, mọi người đều là người thông minh trác tuyệt, đạo lí này họ vẫn hiểu được.
Tử Phong nhìn thông đạo tràn ngập mũi tên cắm lung tung, âm thầm hít một ngụm khí lạnh, sau đó trầm giọng nói: “Các vị trưởng lão, ta tuy rằng chỉ là một tên Ám Vệ nho nhỏ nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong một nơi đặc thù, chỉ có ta là vẫn giữ nguyên được mười phần chiến lực, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta muốn được quyền làm chỉ huy ở đây, bằng không thì chúng ta sẽ rất khó để hành động như một tập thể. Đương nhiên ta cũng sẽ giới hạn hành vi của bản thân, các ngài cũng không cần phải lo lắng.”
Ngô Dao Tử cùng các vị trưởng lão nghe vậy liền nhíu mày, bọn họ là trưởng lão cao cao tại thượng, đường đường là Thánh giả cao thủ sao có thể để một Tôn cấp võ giả làm chỉ huy được, dù hắn có là siêu cấp thiên tài thì cũng không được, đây là vấn đề về tôn nghiêm.
“Ổn mà, ta thấy thế cũng được đó, dù sao chúng ta ở trong này mười thành thực lực đến ba thành cũng không tới, nói khó nghe một chút thì là một đám phế vật, để cho hắn tạm thời chỉ huy cũng không sao cả.” Điền Chấn, một vị trưởng lão có vẻ ngoài hơi chút nổi loạn tùy ý nói, bộ dạng hời hợt không quan tâm.
“Ta cũng đồng ý, đây không phải cái lúc để mà sĩ diện hão, bốn vị trưởng lão đã bỏ mạng tại đây rồi, hơn nữa vừa rồi cũng là Tử Phong hắn phát hiện ra cạm bẫy đầu tiên, tin rằng để hắn chỉ huy tạm thời vẫn là thượng sách.” Tuyết Phi Nhan ứng tiếng nói.
Cuối cùng sau một hồi thương lượng, mấy vị trưởng lão còn lại liền đưa ra quyết định, Ngô Dao Tử nói: “Tử Phong, chúng ta đồng ý để cho ngươi lên làm chỉ huy, nhưng đừng quên thân phận của mình, ta chỉ nói đến như vậy thôi, còn lại đành nhờ vào ngươi vậy.”
“Đa tạ các vị trưởng lão.” Tử Phong ôm quyền nói, sau đó tiếp tục: “Nhân tiện, có vị trưởng lão nào ở đây có trang bị hay đan dược đề thăng tinh thần lực có thể cho ta mượn dùng không, ta có một năng lực đặc biệt có thể dùng để dò xét nguy hiểm, nhưng tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, một mình ta căn bản chèo chống không nổi.”
Mọi người liền một trận im lặng, nếu là trang bị khác thì họ chắc hẳn là có, nhưng trang bị tăng cường tinh thần lực thì thập phần quý hiếm, bọn họ căn bản không hề sở hữu một kiện nào cả, đan dược cũng như vậy luôn. Đúng lúc Tử Phong có chút thất vọng mà thu hồi ánh mắt, một bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay hắn, sau đó một chiếc nhẫn được khảm nạm hai viên bảo thạch nhỏ bằng hạt đậu cực kì tinh xảo được đeo vào tay hắn, giọng nói lí nhí của Diệu Yên vang lên
“Ta...ta có thứ mà ngươi cần đây.”