Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 397: Chương 397: Chiến trưởng lão Độc Cô gia (2)




Tử Phong thi triển Thiên Ma Hóa Thân nhưng không bung đôi cánh của mình ra, mặc dù nếu có thêm cánh thì tốc độ cùng với khả năng khống chế thân thể trên không trung của hắn sẽ tăng mạnh nhưng mà cánh của hắn thật sự quá mức khoa trương, thân phận Thiên Ma của hắn đã bị bại lộ một lần rồi, trừ khi bất đắc dĩ lắm thì hắn mới biến thân hoàn toàn, bằng không thì hắn chỉ triệu hồi giáp trụ mà thôi. Trên thực tế thì hiện tại hắn cũng không có biến thân thành trạng thái có sáu cánh tay, lí do đồng dạng với cánh của mình, thực lực của hai tên trước mắt chưa đủ để khiến hắn cảm thấy uy hiếp, hơn nữa bài tẩy của hắn còn cả một nắm, cùng lắm thì hắn trực tiếp sử dụng Thấu Thị Vũ Trụ, không tin là hai tên này không bị hắn giết.

Trong hai người trưởng lão Độc Cô gia thì Độc Cô Vũ Vân có tu vi thánh giả trung giai đỉnh phong lại là người khiến Tử Phong chú ý hơn cả. Đúng là luận về tu vi cùng với thực lực của Độc Cô Vũ Vân yếu hơn Độc Cô Tề Nhạc, nhưng mà hiện tại cũng chỉ có hắn là khả dĩ làm ra được hành động chống trả lại Lĩnh Vực của Tử Phong, trong khi đó thì Độc Cô Tề Nhạc chỉ có thể chống đỡ, song trùng Lĩnh Vực giáp công không phải là dễ dàng nuốt trôi đến như vậy.

Tư vị bị song trùng Lĩnh Vực giáp công không phải một mình Độc Cô Tề Nhạc được nếm trải, trước kia thì Trần Mộ trưởng lão Bạch Hổ phong cũng đã tự thân trải nghiệm, tu vi của hắn còn thấp hơn cả Độc Cô Tề Nhạc nhưng vẫn có thể chống đỡ một hai, không phải là vì Độc Cô Tề Nhạc chỉ là con hổ giấy yếu ớt mà là Tử Phong lúc trước đã nương tay, còn hiện tại là ra tay toàn lực, chênh lệch trong đó không hề nhỏ chút nào.

Thực ra cái gọi là ra tay toàn lực hiện tại cũng chỉ là Tử Phong toàn lực thúc giục song trùng Lĩnh Vực của mình, chứ trạng thái này còn xa mới đến cái gọi là ra tay toàn lực của hắn, nếu hắn thật sự muốn chơi trò cực đoan biến thái thì có thể triệu hồi toàn bộ phân thân tề tựu tại đây, tế ra tổng cộng tám cái Lĩnh Vực vây công thì đừng nói là một mình Độc Cô Tề Nhạc, có thêm ba người như hắn cũng chỉ có thể bị chôn vùi a.

Chỉ là Tử Phong không có biến thái tới mức đó, cơn giận trong lòng hắn sôi sục nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo, nhóm người này của Độc Cô gia tuyệt đối phải chết, nhưng làm thế nào để khiến cái chết của bọn chúng có lợi nhất cho mình thì còn phải tính toán đôi chút. Hiện tại thân phận của Tử Phong đã không còn như trước, trở thành thập thất trưởng lão Thanh Long phong có nghĩa là hắn đã gánh trên người trách nhiệm đối với tông môn.

Tuy rằng cái trách nhiệm này trong mắt Tử Phong còn không bằng cái rắm, nhưng mà cả hai nữ nhân của hắn là Diệu Yên cùng với Tuyết Phi Nhan đều là người của Lăng Hư Cung, hắn không ngây thơ đến mức nghĩ rằng hai nàng sẽ nghĩ giống như hắn. Bản thân hắn mang danh tuyệt thế thiên tài, hơn 20 tuổi đạt tới Thánh giai, đột phá chưa bao lâu đã nhất chiến thành danh, Thánh giai tam thuộc tính Lĩnh Vực nghiền ép một trưởng lão thành danh đã lâu, địa vị của hắn cơ hồ có dấu hiệu vượt qua một số người đi trước.

Chỉ là như thế này vẫn chưa đủ, cao tầng Lăng Hư Cung biết rõ về thân phận của hắn, nếu như Tử Phong thật sự muốn sống yên ổn thì hắn phải trả cái giá xứng đáng với sự mạo hiểm bảo lưu một Thiên Ma Nhất Tộc của bọn họ, nói trắng ra tức là hắn phải phô bày thực lực của mình ra, cây cao đón gió cả nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, thực lực của hắn càng mạnh thì lợi ích tông môn càng lớn, từ đó an toàn của hắn càng được đảm bảo.

Thực tế thì Tử Phong đã nhiều lần nghĩ đến việc bỏ trốn, cơ bản thì Lăng Hư Cung chẳng có ơn huệ gì với hắn cả, kể cả một vài ban thưởng thì cũng chỉ là bởi vì hắn đã lập công, nói khó nghe một chút thì chính là làm công ăn lương, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, không ai nợ ai cả. Vấn đề ở chỗ hắn lúc này không còn một thân một mình nữa, Hồ Phi Nguyệt cùng với Tuyết Liên có thể đi cùng hắn dễ dàng, nhưng còn Diệp Ngưng Tuyết, Diệu Yên cùng với Tuyết Phi Nhan thì sao.

Tử Phong tự nhận mình là một con người máu lạnh vô nhân tính nhưng mà với người nhà của mình thì hắn quan tâm có thừa, không nói đến việc Diệu Yên cùng với Tuyết Phi Nhan không chắc là có thể rời đi cùng với hắn, mà Diệp Ngưng Tuyết ở đây chính là nơi tu luyện tốt nhất cho nàng, hắn dù có lôi ra công pháp cùng với vũ kĩ Thiên giai ra cho nàng tu luyện mà không có chỉ điểm của trưởng bối thì cũng vô cùng khó khăn, nhất là với thiên phú không quá mạnh mẽ của nàng, bản thân hắn hay Hồ Phi Nguyệt đều không thông thạo đối với tu luyện của võ giả nhân loại a.

Nếu như trước kia hắn nếu giết người thì sẽ làm nhanh gọn nhất có thể tránh cho đêm dài lắm mộng, nhưng mà hiện tại dưới nhiều con mắt chứng kiến như thế này, hơn nữa vừa rồi hắn cảm nhận thấy khí tức của ba người Hàn Nhất Nguyên đang tới gần, cái hắn cần đó chính là chiến một trận long trời lở đất, càng nghiền ép đối phương càng tốt, từ đó đưa danh tiếng của hắn lên cao nữa, như thế mới là tốt nhất.

Đương nhiên, nghiền ép cũng phải có nghệ thuật, không thể nào cứ như trước trực tiếp sử dụng Hắc Ám Thiên Mạc bóp chết hai tên trước mắt trong một nốt nhạc được, như vậy thì người ta sẽ không có được một kết luận chính xác hoàn toàn về thực lực của hắn, rốt cuộc là hắn quá mạnh hay là đối phương quá yếu đây?? Muốn đạt được mục đích của hắn thì giết chết đối phương là chuyện nhỏ, làm thế nào để thể hiện sự mãnh mẽ của mình mới là chuyện chính.

Trong suy nghĩ của Tử Phong thì cách dễ dàng nhất thực hiện mục đích của hắn đó chính là phải đánh một trận cực kì vang dội, tốt nhất là đánh nhau cho thiên băng địa liệt, đánh càng thảm liệt càng tốt, chỉ cần bản thân hắn cho đến cuối cùng không có một chút vết thương nào trên người là được, còn về việc nó có hiệu quả hay không thì có trời mới biết, ít nhất thì trong mắt đám đệ tử mình mang theo kia thì hắn sẽ có danh tiếng vang dội hơn cả.

Tử Phong xác định mục tiêu của mình là tên Thánh Giả thổ hệ kia, cũng chỉ có gã là có năng lực đối kháng tương đối với song trùng Lĩnh Vực của hắn, hơn nữa tu vi lại yếu hơn, không chọn mục tiêu là hắn thì còn ai khác nữa. Phân tâm nhị dụng, Tử Phong điều khiển song trùng Lĩnh Vực công kích tên trưởng lão Thánh Giả cao giai kia liên miên không dứt, bản thân thì chân đạp Thuấn Quang, cơ thể hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt Độc Cô Tề Nhạc, Tai Ách Quỷ Kiếm lúc này dưới lực lượng của hắn trở nên nhẹ hơn rất nhiều, thân kiếm khổng lồ vung lên quét ngang eo đối phương.

Thánh cấp giao chiến chủ yếu dựa vào Lĩnh Vực cùng với không gian lực, chỉ là muốn đối phó với cường giả cùng đẳng cấp thì không gian lực cơ bản là không đủ, muốn chiến một trận thì cũng chỉ có Lĩnh Vực. Độc Cô Vũ Vân đương nhiên cũng như vậy, khi nhìn thấy Tử Phong triệu hồi Lĩnh Vực của mình thì hắn cũng có ý muốn sử dụng Lĩnh Vực của mình để công kích, chỉ là không nghĩ tới việc đối phương lại cường hãn đến như vậy, có thể phân tâm nhị dụng điều khiển Lĩnh Vực công kích người còn lại, bản thân thì trực tiếp lao lên chiến đấu cận thân, nhất thời phản ứng không kịp.

Cũng không phải là Độc Cô Vũ Vân yếu kém, mà đơn giản chỉ bởi vì tốc độ của Tử Phong khi thi triển Thuấn Quang về cơ bản là nhanh quá mức, hơn nữa Thánh giai cường giả thường sử dụng Lĩnh Vực của mình là chính, tự thân chiến đấu không nhiều, về lâu về dài dẫn đến sự ỷ lại đối với Lĩnh Vực lực mà quên đi khả năng chiến đấu cận thân, đó có thể coi như là nhược điểm chung của bất kì Thánh giai nào không phải là thể tu võ giả.

Mặt thuẫn ban nãy lại xuất hiện trên tay Độc Cô Vũ Vân, hắn giơ ngang thuẫn bài đỡ lấy một kích lôi đình của Tử Phong, Tai Ách Quỷ Kiếm va chạm với mặt thuẫn phát ra một tiếng kim loại ma sát chói tai cực điểm, lực lượng bộc phát so với lúc trước lớn hơn tới cả chục lần khiến cả người hắn nhất thời không thể trụ vững mà bị đập bay đi. Độc Cô Vũ Vân không hổ là cường giả Thánh giai, tuy bất ngờ trước uy lực bộc phát nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cơ thể xoay vòng trên không trung như chong chóng tán đi lực lượng đọng lại trên cơ thể, ngọn đồi lớn bên dưới chân sinh ra một lực hút cực lớn giữ vững thân hình hắn không bị văng đi quá xa.

Ổn định lại thân hình, Độc Cô Vũ Vân cảm nhận cánh tay cầm thuẫn bài của mình tê dại không ngừng mà trong lòng dậy sóng, một đòn vừa rồi tuy không khiến hắn bị thương nhưng lực lượng của Tử Phong không phải là chuyện đùa, khí huyết trong người hắn nhộn nhạo hỗn loạn, đến khi ánh mắt hắn nhìn về phía mặt thuẫn bài liền sửng sốt, không ngờ kiện Thiên giai trung phẩm Bảo Khí đã đi theo hắn nhiều năm tháng, ngăn chặn vô số công kích lăng lệ lại xuất hiện một vết chém sâu đến vài tấc trên mặt khiên, giống như là một thân cây bị lợi khí chặt vào.

Hắn biết rất rõ Thiên giai trung phẩm Bảo Khí hệ phòng ngự có lực phòng thủ ra sao, chỉ dính hai đòn mà đã bị hủy hoại đến mức này, chẳng lẽ thanh đại kiếm kia chính là Thánh Khí hay sao?? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn liền bị gạt bỏ, Thánh Khí không giống như vũ khí thông thường, mỗi một kiện Thánh Khí đều có khí tức đặc thù chỉ cần cảm nhận là biết, từ trên Tai Ách Quỷ Kiếm truyền đến khí tức âm trầm lạnh lẽo khiến người khác run rẩy nhưng tuyệt đối không phải là Thánh Khí.

“Chẳng lẽ là Đế Khí??” Phát hiện ra điều này, Độc Cô Vũ Vân lại càng kinh hãi, hắn hơn ai khác biết rất rõ Đế Khí hoạt động ra sao, để có thể tàn phá một kiện Thiên giai trung phẩm Bảo Khí như thế này thì chỉ có thể là vũ khí cấp bậc Thánh Khí, Đế Khí đã hiếm, một kiện Đế Khí có thai thể đạt tới Thánh Khí còn hiếm hơn nữa, không ngờ đối phương lại có thứ này.

Nếu như Tai Ách Quỷ Kiếm là Thánh Khí thì Độc Cô Vũ Vân sẽ không giao chiến mà ngay lập tức bỏ chạy bảo toàn mạng sống, sau khi trở về gia tộc sẽ đem tin tức này báo cho cao tầng gia tộc, Thánh Khí xuất hiện có thể dẫn đến tranh đoạt đầu rơi máu chảy, thậm chí vì Thánh Khí Độc Cô gia có thể gây chiến với Lăng Hư Cung, đó chính là sự hấp dẫn của Thánh Khí. Nhưng mà Đế Khí thì khác, Đế Khí nó về cơ bản chính là gân gà, bỏ đi thì tiếc mà giữ lại thì vô dụng, tiêu chuẩn chọn chủ của Đế Khí không phải dựa vào thiên phú hay tu vi mà là sự phù hợp giữa chủ nhân với kiện Đế Khí đó, dù có mạo hiểm cướp được Đế Khí của Tử Phong thì cũng chưa chắc đã có thể cho cường giả trong gia tộc sử dụng, nhỡ thanh kiếm này lại chọn một tên đệ tử phế vật không có thiên phú làm chủ nhân chỉ vì phù hợp thì cái được không bằng cái mất.

Chúa Tể Hư Không không phải ngẫu nhiên mà ném một kiện Đế Khí gân gà như vậy cho Tử Phong mà không có lí do, Đế Khí yêu cầu sự phù hợp, bản thân Tai Ách Quỷ Kiếm mang theo tử vong lực cực kì nồng đậm, chỉ cần nhìn vào việc nơi thanh kiếm cắm xuống mặt đất bị hút hết sinh cơ là có thể hiểu được, chẳng qua Sinh Tử Quyết mà Tử Phong tu luyện cũng trùng hợp có năng lực sử dụng tử khí để tu luyện, không hẹn mà trở nên vô cùng thích hợp với Tai Ách Quỷ Kiếm, không lo nó không chịu nhận chủ. Đương nhiên nếu Tai Ách Quỷ Kiếm không chịu nhận chủ thì Chúa Tể Hư Không cũng có cách để ép nó nhận chủ, chỉ là một kiện Đế Khí mà thôi, ở cấp bậc như y thì không là cái gì cả.

Những điều này Tử Phong hoàn toàn không hề hay biết, thứ duy nhất hắn nghĩ đến hiện tại đó là làm thế nào để chẻ đối phương ra làm hai mảnh, chỉ là thổ hệ Thánh giai lực công kích có thể lép vế nhưng luận về khả năng phòng thủ chống lại cường công thì có thể nói là đệ nhất, đối với thành phần chiến đấu theo kiểu bạo lực như Tử Phong chính là khắc tinh lớn nhất. Cơ mà Tai Ách Quỷ Kiếm cấp bậc Thánh Khí không phải là một kiện binh khí thông thường, Bảo Khí đều có một vài năng lực đặc thù khác xa Huyền Khí, đương nhiên Thánh Khí cũng như vậy, nãy giờ hắn mới chỉ thử kiếm, còn năng lực đặc biệt của Tai Ách Quỷ Kiếm hắn vẫn chưa sử dụng chút nào.

“Đến lúc rồi, để xem ngươi có uy lực ra sao nào!!” Ánh mắt Tử Phong lóe lên tinh quang, nhìn vào thanh đại kiếm trên tay mà khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.