Tất cả bốn vị trưởng lão ngoại trừ Tuyết Phi Nhan đều không nhịn được mà trừng mắt nhìn Diệp Ngưng Tuyết, ra ý bảo là đại ca của ngươi bị như thế mà không chút lo lắng nào hay sao? Chỉ có Tuyết Phi Nhan là cười khổ, nàng biết rất rõ mức độ trâu bò của Tử Phong ra sao, thương thế như thế này với người khác thì có thể là rất nặng, nhưng với cái tên trời đánh không chết này thì xác thực là chỉ cần ngủ một giấc là khoẻ lại liền.
Thực tế vừa rồi nàng chỉ là theo thói quen mà nói ra chi tiết toàn bộ thương thế của Tử Phong vì được hỏi mà thôi, chứ trên thực tế thì nàng hoàn toàn không có chút lo lắng nào cả. Quả nhiên giống như những gì Diệp Ngưng Tuyết nói, thậm chí còn có phần khoa trương hơn, đôi mắt nhắm nghiền của Tử Phong chợt mở ra, tinh thần của hắn hơi mông lung một chút trước khi khôi phục lại tỉnh táo đồng thời kí ức cùng nhận thức của phân thân lúc hắn bất tỉnh cũng tràn vào não hải khiến hắn hơi ngơ ngác một chút.
Nhận ra mình vừa mới chỉ bất tỉnh một khoảng ngắn ngủi, không như lần trước bắn ra một mũi tên là trực tiếp nằm liệt giường mấy tháng, Tử Phong cũng không có ý định động não suy nghĩ nhiều. So với lần trước thì hiển nhiên là lúc này trạng thái của hắn tốt hơn rất nhiều, chủ yếu chỉ là kiệt sức, với năng lực tự khôi phục của bản thân thì đó vốn không phải là vấn đề, có tỉnh lại nhanh thì cũng không phải là chuyện lạ, đó là chưa kể thực lực của hắn đã tăng thêm, ảnh hưởng tiêu cực của sử dụng thần cung Vijaya Dhanush chắc hẳn cũng sẽ giảm bớt một phần.
Chỉ là việc sử dụng thần cung địa ngục Vijaya Dhanush có chút giống với Phá Thiên Trảm, một khi thi triển là hắn sẽ phải thiếu sạch sẽ toàn bộ mọi thứ mình có vào trong một lần ra chiêu, chỉ khác ở chỗ đó là thần cung tiêu hao cả tinh thần lực của hắn nữa, khiến việc khôi phục trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Bởi vì mỗi lần hắn dùng cây cung này thì hắn đều bất tỉnh ngay sau khi bắn tên nên khó mà cảm nhận được rõ ràng, nhưng lần này tri giác của hắn vẫn còn tương đối tỉnh táo, hơn nữa hai phân thân không hề bị ảnh hưởng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, hắn chợt rùng mình khi nghĩ đến uy lực của một mũi tên vừa rồi.
Đây là lần thứ ba hắn sử dụng thần cung, so với hai lần trước thì thực lực của hắn đã mạnh hơn không biết là bao nhiêu lần, chiếu theo tính chất tăng tiến sức mạnh của kiện thần khí này thì ắt hẳn uy lực của mũi tên hắn bắn ra sẽ mạnh hơn rất nhiều. Chỉ là hắn thật sự không biết rằng uy lực của nó có tăng lên chút nào hay không a.
Nghĩ thử mà xem, thần khí vốn dành cho thần linh chân chính sử dụng, một kiện thần khí như này có được khả năng điều chỉnh sức mạnh sao cho một phàm nhân như hắn cũng có thể dùng vốn đã đủ nghịch thiên, nhưng vấn đề nằm ở chính chỗ đó. Thần linhh không thể so sánh với phàm nhân, dù Tử Phong hắn có đạt tới Thánh cấp, vượt xa người thường thì trong mắt thần linh thực sự hắn vẫn chỉ là phàm nhân không hơn không kém, dù thần cung Vijaya Dhanush có thể tự điều chỉnh uy lực theo hắn nhưng mà chiếu theo mức độ mạnh yếu của thần thì căn bản không khác gì nhau.
Vì lẽ đó mà đến chính hắn cũng không biết uy lực thần cung có lợi hại hơn so với trước kia hay không nữa, dù sao thì cũng chẳng có ai chịu được một mũi tên cả, mạnh như Thánh Hoàng cường giả ăn một mũi tên cũng bốc hơi thì chẳng có cái gì để mà làm tham chiếu mạnh hay yếu cả. Cơ mà giờ thì Tử Phong đã biết cách sử dụng thứ này cho đúng cách, tốt nhất là nên dùng để đánh lén hoặc ít nhất dùng lúc đối phương không thể trả đòn.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi bật cười, giả dụ như theo mô típ của nhân vật chính thì hắn chắc chắn sẽ đắc tội với mấy đại tông môn này nọ, đến lúc đó cứ lên thẳng tổng bộ tông môn đấy làm một mũi tên là xong chuyện, có giết nhầm người vô tội hay không thì tính sau a.
Tử Phong bật cười thành tiếng liền động chạm tới thương thế vốn vẫn còn nguyên do thiếu linh lực để chữa trị của hắn, khiến tiếng cười còn chưa phát ra đã đổi thành mấy tiếng ho khan kèm theo mấy ngụm máu bắn ra. Mọi người nhìn thấy Tử Phong đã tỉnh, lại còn phun ra mấy ngụm máu liền hốt hoảng một trận, chỉ sợ thương thế của hắn trầm trọng hơn so với tưởng tượng.
“Thập thất trưởng lão đừng có cố gắng quá, thương thế của ngài vẫn còn nghiêm trọng lắm, hãy cố gắng tĩnh dưỡng cho đến lúc khôi phục lại được nội lĩnh vực đã.” Hàn Nhất Nguyên khuyên bảo.
“Có vẻ như ngài đã bị phản phệ bởi cấm khí thời thượng cổ mà ngài mới sử dụng lúc nãy, ta nghĩ Hàn trưởng lão nói đúng, ngài xác thực nên nghỉ ngơi, dù sao đám Huyết Ma gì gì đó cũng đã bị cấm khí của ngài tiêu diệt, chúng ta an toàn rồi.” Cao Tiến vuốt vuốt râu nói.
Tử Phong nhìn thoáng qua biểu cảm của mỗi người, nhận thấy hầu như không có ai thực sự nghi ngờ cái thứ gọi là “cấm khí” mà hắn mới chém gió ra liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì cũng đúng, bản thân cấm khí đúng như tên gọi của nó, là một loại vũ khí cấm kị, tác dụng tương tự như phù lục, là một dạng vũ khí dùng một lần có uy lực tuyệt luân.
Thời buổi võ đạo điêu linh như ngày nay không thể so sánh với thời kì thượng cổ nơi Thánh cấp bay đầy trời được, bất kì thứ gì tồn tại từ thời thượng cổ mấy vạn năm trước cho đến bây giờ căn bản đều là vật nghịch thiên, tràng cảnh vừa rồi nói rằng do một Thánh Giả tạo ra thì chẳng ai tin, chỉ có là cấm khí thời thượng cổ mới có được uy lực như vậy mà thôi.
Vốn vết thương của hắn không có tiến triển chẳng qua là bởi vì một mũi tên vừa rồi của hắn đã rút sạch toàn bộ linh lực trong người hắn đến tận giọt cuối cùng, hiện tại trong người hắn hoàn toàn trống rỗng nên Tái Sinh Siêu Tốc không thể hoạt động tử tế, vả lại những vết thương này cũng không phải thứ gì tầm thường để hắn có thể thuần tuý dựa vào cơ thể Thiên Ma của mình để khôi phục.
Chỉ là bây giờ hắn tỉnh dậy thì đã khác, công pháp Hỗn Độn Quyết không biết bây giờ đã trở thành công pháp phẩm giai nào, nhưng chắc chắn một điều rằng tốc độ hấp thu và chuyển hoá linh khí của nó hơn xa so với Thiên giai công pháp, dùng để tu luyện thì vẫn không đủ nhanh nhưng dùng để phục hồi linh lực thì hoàn hảo.
Tử Phong chống tây ngồi dậy, khé hít một hơi thật sâu, linh khí thiên địa xung quanh giống như bị cái gì đó thu hút điên cuồng lao về phía hắn, biến thành một dòng linh lực xoáy tròn xung quanh rồi dũng mãnh tràn vào thể nội hắn, tốc độ hấp thu linh khí của hắn nhanh tới mức chỉ trong mấy cái chớp mắt linh khí xung quanh đã loãng đi thấy rõ.
Những vết thương hở chồng chất trên người hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà khép lại sau đó hoàn hảo vô khuyết, thuỷ linh lực tuôn ra thực thể hoá thành dòng nước mát gột rửa máu tươi cùng đất cát dính trên người hắn, đồng thời bí pháp của Hồ Phi Nguyệt cũng được phát động, lập tức thay thế một bộ quàn áo mới nguyên vẹn cho hắn.
Ngồi xếp bằng chưa tới 3 phút, Tử Phong cứ thế đứng lên trước ánh mắt chết trân của mấy người xung quanh, thản nhiên bẻ xương bẻ khớp sau đó nói: “Chúng ta rời khỏi đây thôi!”.
- -------------------------
Tử Phong lúc này cảm thấy thật sự không ổn một chút nào, thật sự là không ổn. Không phải là cơ thể hắn gặp phải vấn đề gì, lại càng không phải là tốc độ khôi phục linh lực của hắn quá chậm, thậm chí ngược lại, linh lực trong người hắn đang sung túc hơn bao giờ hết, không chỉ vậy mà còn tăng trưởng một ít so với lúc trước. Lí do mà hắn cảm thấy không ổn đó là từ nãy tới giờ, hắn đang bị làm phiền quá nhiều.
Cách đây hai canh giờ, sau cuộc chạm trán nảy lửa với đám Huyết Ma, tất cả đã quyết định sẽ đi chung với nhau rồi rời khỏi nơi đó, tạm thời không tiếp tục tách đoàn nữa. Sinh Hồn bí cảnh mỗi bốn trăm năm mở ra một lần, mỗi người ở đây đều là lần đầu tiên tiến vào bí cảnh, mặc dù theo tư liệu của tông môn nói rằng trong này có nguy hiểm, nhưng để có thể mang theo đệ tử Vương cấp tiến vào thì ắt hẳn cấp độ nguy hiểm sẽ không quá cao, tỉ lệ gặp phải kẻ địch cường đại không lớn lắm.
Chỉ là từ khi tiến vào bí cảnh đến giờ, không chỉ bọn Tử Phong mà cả nhóm Tuyết Phi Nhan đều gặp phải kẻ địch mạnh đến mức vô lí, đừng nói là để cho đám đệ tử Vương cấp kia lịch lãm rèn luyện, mà đến cả trưởng lão Thánh giai không cẩn thận cũng bỏ mạng tại đây, xem ra tư liệu có vấn đề, hoặc giả là đã có chuyện gì xảy ra ở trong bí cảnh trong bốn trăm năm qua khiến mức độ nguy hiểm ở trong này tăng lên đáng kể.
Chính vì lẽ đó nên mọi người quyết định sẽ đi cùng nhau, vừa dễ dàng yểm trợ lẫn nhau mà còn đảm bảo được an toàn, dù có hơi tiếc khi đám đệ tử khó có cơ hội rèn luyện nhưng mà ít nhất thì trên đường đi gặp đồ tốt vẫn có thể nhét vào túi, so với mất mạng thì vẫn còn lãi chán.
Đương nhiên Tử Phong hiểu rõ điều này, đối với đề nghị đi chung mặc dù không ưa thích quá đông người cho lắm nhưng hắn vẫn đồng ý, chỉ có một vấn đề khiến hắn đau đầu đó chính là không biết bằng một cách kì diệu nào đó, hắn đã biến thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Thực tế thì mấy vị trưởng lão khác kể cả Cao Tiến hay Tống Mặc Hinh cũng đều rất biết ý, không hề gặng hỏi hắn về vài thứ như là năng lực hồi phục, thực lực hay một vài thứ bí mật của Tử Phong mà chỉ hỏi một vài vấn đề chung chung, đại đa số thời gian đều là hỏi ý kiến của hắn, nghiễm nhiên coi hắn trở thành người cầm đầu cả bọn.
Chỉ là đám đệ tử thì lại không có như vậy, ở kiếp này Tử Phong cũng mới chỉ 21 tuổi nhưng mà tâm lí của hắn trưởng thành vượt xa tuổi tác, việc một đám “nhóc” cứ bám lấy hắn hỏi tới hỏi lui khiến hắn khó chịu không nhẹ. Chết người ở chỗ đó là hắn hiện tại lại đang là trưởng lão của Lăng Hư Cung, chiếu theo bối phận là trưởng bối của đám đệ tử kia, hơn nữa bọn chúng cũng không làm gì sai cả nên hắn dù có muốn tức giận cũng không được, chỉ có thể lạnh lùng trả lời từng câu hỏi một đặt ra cho mình.
Vốn dĩ Tử Phong chỉ là trưởng lão mới nhậm chức, nhưng mà qua lần tỉ thí với Trần Mộ cùng vụ việc đại náo Chu Tước phong, danh tiếng của hắn thậm chí còn nổi hơn cả một vài vị trưởng lão lâu đời khác, thêm nữa đó là mọi người cũng biết tuổi của hắn không lớn, so với một vài tên đệ tử thì còn nhỏ tuổi hơn nên tạo ra tâm lí gần gũi với bọn chúng.
Hiện tại tận mắt chứng kiến thực lực khủng bố huỷ thiên diệt địa của Tử Phong trong một khoảng cách gần như thế này, hầu như toàn bộ đám đệ tử đều thần tượng hắn không ngớt. Nữ đệ tử thì trực tiếp biến thành hoa si mặc dù đến cả mặt mũi của hắn còn chưa từng nhìn thấy, trong khi đó nam đệ tử của Thanh Long phong thầm nhủ nhất định phải tìm cách làm quen với vị trưởng lão mới này, chỉ cần ngài ấy chỉ bảo cho một chút thôi thì đổi với tu vi của bọn hắn cũng là một việc tốt cầu còn không được rồi.
Không chỉ Tử Phong mà đến cả Diệp Ngưng Tuyết cũng được chú ý tới, có không ít nam đệ tử bắt đầu đánh chủ ý lên người nàng. Đừng hiểu lầm, có cho thêm 10 lá gan cùng với 2 cái mạng nữa thì bọn hắn cũng không dám động tay động chân lên người bảo bối của thập thất trưởng lão Thanh Long phong, chỉ là thay vì tiếp cận với một vị Thánh cấp cường giả cao cao tại thượng thì tiếp cận làm thân với một đệ tử thông thường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Duy nhất chỉ có một người đệ tử là không tham gia vào cùng với mấy người khác. Lãnh Băng Băng ẩn mình trong đám đông, nếu không chú ý thì cũng sẽ không để ý đến, nàng kín đáo dùng ánh mắt của mình nhìn chăm chú nam nhân có mái tóc màu bạc trắng kia mà trong lòng không khỏi phức tạp.
Lúc trước nàng đã từng tự hỏi rằng liệu không biết ở trong bóng của mình có ẩn nấp một phân thân của Tử Phong hay không, chỉ là không nghĩ đó là sự thực, thời điểm Lôi phân thân của hắn lao ra từ bên trong cái bóng của mình, Lãnh Băng Băng sợ tới mức muốn đau tim, cơ mà bây giờ nghĩ lại thì đầu óc nàng liền rối như tơ vò.
Nàng thật sự không ngờ một phân thân quý giá như vậy mà Tử Phong lại trực tiếp để nó đi bảo vệ nàng, chẳng lẽ trong lòng hắn cũng có vị trí cho nàng ư?? Nghĩ đến đây Lãnh Băng Băng chợt cảm thấy mặt nóng lên một cách lợi hại, vội vàng bình ổn tâm tình của mình lại sau đó lắc đầu tự nhủ: “Ta đang nghĩ cái gì vậy, ta căn bản là không xứng với chàng, có lẽ đây chỉ là niệm tình xưa mà thôi.”
Còn bản thân Tử Phong nghĩ gì khi đưa phân thân ẩn trong bóng của Lãnh Băng Băng?? Thực sự mà nói thì hắn chẳng nghĩ cái quái gì cả, không như Hồ Phi Nguyệt, Tuyết Phi Nhan hay Diệu Yên, hắn không thật sự có một cảm xúc rõ ràng đối với Lãnh Băng Băng. Tử Phong cũng không rõ là mình có ý gì với nàng ta hay không, đương nhiên bản thân nàng ta là một mỹ nhân lại có quan hệ gần gũi với mình, hắn cũng là đàn ông, nói hắn không có cảm giác gì là nói dối.
Trong vấn đề tình cảm thì Tử Phong thích một sự rõ ràng, yêu là yêu mà ghét là ghét, cơ mà với Lãnh Băng Băng thì nó giống như là hắn cảm thấy nàng khá là thú vị, hiện tại cũng chỉ đến thế mà thôi, chuyện tương lai đến đâu thì tính đến đó, hắn không có chủ đích lập hậu cung cho mình nhưng chuyện gì cần làm thì hắn vẫn sẽ làm a, cũng giống như lúc hắn chịu trách nhiệm sau khi “xử lí” Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan vậy.