Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 207: Chương 207: Cổ Thị Hoàng triều




Thời kì thượng cổ, mà nói là thượng cổ thì cũng không đúng lắm, bởi vì thời kì này cũng chỉ cách đây hơn vạn năm, trước khi xảy ra “Chiến tranh Thiên Ma” long trời lở đất mà thôi. Thiên hạ thời đó, linh khí trời đất dồi dào, thiên tài địa bảo vô số, võ đạo hưng thịnh tới cực điểm, Sư cấp Tướng cấp đông như kiến, Vương cấp đi đầy đất, Tôn cấp bay đầy trời, Thánh cấp võ giả cũng không hiếm gặp.

Các tông môn, thế gia võ học nổi lên như nấm, yếu thì vài ba tên Vương cấp trấn thủ, mạnh thì Tôn cấp Thánh cấp, còn mạnh hơn nữa thì là siêu việt Thánh giai, như là Thiên Tôn, Linh Đế, thậm chí là Bán Thần. Võ đạo hưng thịnh, đồng nghĩa với việc thực lực chính là tất cả, những ai không có thực lực thì chỉ là con sâu cái kiến, vậy nên so với thời điểm hiện tại, chỗ đứng của các quốc gia thế tục thời đó còn thê thảm hơn, chỉ hơi một tí thôi là cũng động chạm tới các tông môn hay gia tộc võ học, việc một quốc gia bị diệt vong trong một sớm một chiều cũng không phải là điều gì đó kì lạ.

Nhưng cái gì thì cũng có thứ vùng lên trở nên khác biệt, các quốc gia cũng vậy, có một quốc gia được thành lập nên, quốc thổ cực kì nhỏ bé, nhỏ bé đến mức có nói ra cũng chả ai biết địa danh đó nằm ở đâu, dân số của quốc gia đó cũng vô cùng ít ỏi, chỉ vỏn vẹn vài ngàn người, nhưng vào thời điểm đó, chỉ cần nói tên quốc gia đó thôi là cũng đủ để khiến các tông môn phải kiêng dè, có thể nói quốc gia này không đạt tới cấp bậc siêu cấp tông môn, nhưng so với nhất đẳng tông môn thì không kém, thậm chí còn hơn.

Cổ Thị Hoàng triểu, một quốc gia siêu nhỏ bé nhưng mỗi khi xuất hiện đều khiến cả thiên hạ rung chuyển, bởi vì hơn tám ngàn người của quốc gia này, không một ai có tu vi dưới Tôn cấp. Đúng vậy, hàng ngàn Tôn cấp, Thánh cấp, thậm chí cả Thiên Tôn hay Linh Đế cũng phải dùng con số hàng trăm để tính toán, số lượng tuy nhỏ nhưng thực lực đủ để san bằng bất kì một tông môn nhất đẳng nào.

Cổ Thị Hoàng triểu ẩn thế, không màng sự đời, trừ khi có tông môn ra mặt chống đối hoặc động chạm gì đến thì họ mới xuất hiện, bằng không thì người ta còn không biết đến sự tồn tại của quốc gia khủng bố này. Những tưởng ngày tháng yên bình sẽ trôi qua, nhưng rồi “Chiến tranh Thiên Ma” nổ ra. Tất cả sinh vật trên đại lục đồng tâm hiệp lực lại, bất kể đó là yêu thú hay nhân loại, hợp sức đánh đuổi Thiên Ma nhất tộc. Cổ Thị Hoàng triều ẩn thế nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng cũng gia nhập chiến tranh.

Thật không may cho Cổ Thị Hoàng triều, tuy rằng lực lượng thông thiên nhưng cũng chung số phận giống như vô số tông môn hay gia tộc võ đạo khác, toàn bộ bị huỷ diệt bởi chiến tranh. Quốc gia này tuy nhỏ, nhưng toàn bộ người dân đều là võ giả cao giai, lượng tài sản của quốc gia này nhiều ra sao thì không cần nói người ta cũng biết, chỉ là sau khi bị diệt vong, không ai biết được kho tàng của Cổ Thị Hoàng triều nằm ở đâu, chỉ có một lời đồn rằng kho tàng nằm ở đâu đó phía bắc.

Tử Phong ngẫm nghĩ về những điều mà hắn đã bắt ép lão quốc vương nói lúc ở trong đại điện mới đây, lão ta nói rằng, Xuất Vân đế quốc cho rằng kho tàng của Cổ Thị Hoàng triều nằm ở đâu đó trong cảnh nội Bắc Hoàng Quốc. Đối với việc này, lão quốc vương từ chối cho ý kiến, chỉ nói rằng đây là tin đồn thất thiệt, xác thực ở trong cảnh nội Bắc Hoàng Quốc có phát hiện một di tích cổ đại, nhưng những gì mà họ lấy được từ trong đấy cũng chỉ là vài kiện Huyền khí cùng Bảo khí, cùng với vàng bạc châu báu, làm gì có gì đáng giá như những gì tin đồn nói đâu.

Cảm giác lão quốc vương có gì đó giấu giếm, nhưng Tử Phong cũng không ép, linh cảm của hắn nói rằng nếu bị cuốn vào vụ việc lần này thì rắc rối sẽ ập lên đầu, vậy nên dù rằng hắn vô cùng hiếu kì, thậm chí mong bản thân sẽ kiếm được chút lợi gì đó, nhưng hắn vẫn tỉnh táo mà lựa chọn lui bước.

“Đội trưởng!! Đội trưởng!! Đội trưởng!!!” Một tiếng gọi lớn vang lên bên cạnh tai khiến Tử Phong đang thất thần suy nghĩ trở lại với thực tại.

“Chúng ta chưa từng uống với nhau, đêm nay ngài phải uống cùng bọn ta một chầu mới được!!” Một tên Ám Vệ với gương mặt đỏ bừng, hơi thở nồng nặ mùi rượu, hiển nhiên là đã say, ôm vai Tử Phong lè nhè nói.

Tử Phong nhìn xung quanh, không khỏi thở dài một tiếng: “Thật là ồn ào mà…”

Hắn lúc này đang ở trong buổi tiệc chào mừng mà lão quốc vương đã đề cập đến lúc trước, có mặt ở đây là toàn thể Ám Vệ, năm vị Phán quan, cả vị trưởng lão la lỵ kia cũng có mặt, lẽ đương nhiên, không thể thiếu lão quốc vương, công chúa hoàng tử quan lại các kiểu rồi. Sơn hào hải vị, rượu chè vô số, lão quốc vương không tiếc tiền mà vung kim tệ ra, cốt cũng chỉ mong làm ra một buổi tiệc thật vui vẻ để chiều lòng những cường giả tới từ Lăng Hư Cung này.

Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc lâu, sau một đống lời khách sáo qua lại giữa lão quốc vương và đám người Lăng Hư Cung mà Tử Phong đến nghe cũng không buồn nghe, mọi người liền rất nhanh hoà mình vào chè chén, vui đến quên trời quên đất, dù sao thì cũng chẳng mấy khi có dịp như thế này, đặc biệt là những Ám Vệ vốn quanh năm không tu luyện thì cũng chấp hành nhiệm vụ.

“Mọi người nãy giờ ăn uống, cái bụng đã no nhưng tinh thần thì vẫn chưa thoải mái hẳn phải không, Bắc Hoàng Quốc của ta không có gì nhiều, nhưng nay có khách từ xa tới đây, sao lại có thể keo kiệt được, xin mời mọi người thưởng thức đặc sản của Bắc Hoàng Quốc chúng ta, một vũ điệu vô cùng đẹp do những mĩ nhân đẹp nhất nhảy.” Lão hoàng đế đứng dậy, nâng ly nói, lời vừa dứt thì một tên thủ hạ đằng sau nhất hiểu ý mà vỗ tay mấy tiếng.

Bữa tiệc diễn ra trong một toà cung điện lớn, khách mời được sắp xếp dọc thành hai hàng, vậy nên ở giữa là một chỗ trống rất lớn. Chỉ thấy sau tiếng vỗ tay, từ đằng sau đại điện rất nhiều nữ nhân mặc y phục mỏng như giấy, thấp thoáng có thể nhìn thấy cả da thịt mịn màng sau lớp vải. Hơn ba mươi nữ nhân chia nhau ra, sau đó thì có tiếng nhạc du dương vang lên, những nữ nhân này bắt đầu nhẹ nhàng lay động cơ thể của mình mà múa theo nền nhạc.

Chỉ thấy cơ thể mảnh khảnh của các nàng uyển chuyển uốn éo theo nhịp điệu của nhạc, da thịt ẩn hiện sau lớp vải mỏng như không có, vòng eo nhỏ nhắn, tay chân thon dài, mỗi bước đi, mỗi cử động dường như chỉ có một mục đích đó là câu dẫn dục vọng của nam nhân. Và quả nhiên các nàng đã làm được, những nam nhân trong phòng bắt đầu đứng ngồi không yên, có nhiều người mặt còn đỏ bừng không biết là vì rượu hay gì, trợn mắt há mồm, nước dãi chảy thành ròng, chỉ hận không thể hoá thành sắc lang mà nhảy bổ vào những nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt.

Tử Phong thờ ơ nhìn những nữ nhân xinh đẹp khiêu vũ trước mắt, hoàn toàn không có một chút để tâm, đối với hắn mà nói thì mấy thứ mị công bậc thấp như thế này thì chỉ có thể mê hoặc những tên có tinh thần yếu ớt mà thôi, chẳng hạn như là đám quan lại hay là mấy tên hoàng tử hoang dâm vô độ. Cơ mà đến lúc nhìn sang bên cạnh thấy mấy tên Ám Vệ có chút mất tinh thần thì hắn mới rút lại suy nghĩ của mình, xem ra vũ khúc này không đơn giản như mị công cấp thấp như hắn nghĩ. Cơ mà những Phán quan hay là vị Diệu Yên trưởng lão đều có vẻ như là không bị ảnh hưởng, nên Tử Phong hắn cũng lười quan tâm, chắc đây chỉ là một tác dụng phụ khiến vũ điệu này ấn tượng hơn mà thôi.

Nhưng mà ngồi nhìn cũng không có gì thú vị cả, Tử Phong nhàm chán đứng dậy đi ra ngoài. Ban đêm, thời tiết phương bắc hơi có chút lạnh lẽo, đương nhiên cái lạnh này không là gì đối với võ giả cả, trên bầu trời trong không một gợn mây, mặt trăng tròn vành vạnh ở trên cao tạo ra thứ ánh sáng mờ mờ huyền ảo. Tử Phong cầm theo một chén rượu, nhưng không hề uống, từ đầu buổi tiệc, đúng hơn là từ lúc rời khỏi Lăng Hư Cung đến giờ, hắn vẫn chưa hề bỏ chiếc mặt nạ ra, tuy rằng nó có thể đóng mở khá là thuận tiện, vẫn giữ kín được diện mạo của hắn nhưng không cản trở ăn uống, nhưng không hiểu sao, hắn càng ngày càng không màng đến chuyện ăn uống, có lẽ từ cơ thể cho đến tâm trí, hắn đã trở thành một Thiên Ma thực thụ.

“Ngươi không ở trong đó ngắm mĩ nữ nhảy múa, lại trốn ra ngoài này làm cái gì??” một giọng nói nữ nhân vang lên bên cạnh khiến Tử Phong giật mình, không ngờ lại có người có thể tiến tới gần mà hắn không phát hiện ra.

“Xin chào Diệu Yên trưởng lão, ngài cũng không ở trong đó đấy thôi.” Nhận ra người vừa mới tới là ai, Tử Phong cũng không ngạc nhiên vì sao người đó có thể tiếp cận mình không một tiếng động nữa, thân là Thánh cấp cường giả, nếu bị hắn phát hiện ra hành tung thì thật là vô lí.

“Ta là nữ nhân, ở trong đó làm cái gì, vả lại mấy lời sáo rỗng của lão già đó làm ta buồn nôn muốn chết, nhưng mà ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó.” Diệu Yên nhún vai nói.

“Ra ngoài ngắm trăng mà thôi.” Tử Phong nhàn nhạt nói.

“Thú vui tao nhã đó, ta tưởng rằng đám nam nhân bọn mi sẽ thích mĩ nữ hơn chứ, nhìn đám Ám Vệ với mấy tên Phán quan kia đi, rõ ràng là bản thân không thể bị mê hoặc bởi cái thứ mị công vớ vẩn đó nhưng không phải là thấy mĩ nữ là mắt sáng hết cả lên sao, tên nào cũng làm như là đang mê say thưởng thức ca múa vậy, ta phi.” Diệu Yên có chút bực mình nói.

“Bản tính của nam nhân mà, với cả bọn họ bình thường cũng không có gì giải trí, kệ họ đi. Ta thì thích ngắm trăng hơn, yên tĩnh, thanh bình, nó khiến tâm hồn của ta bình tĩnh lại.”

Dừng một chút, Tử Phong liếc nhìn Diệu Yên, cười nhẹ nói: “Ngài chửi mắng đám nam nhân như vậy, đơn giản là bởi vì ngoại hình của ngài không hấp dẫn nam nhân chứ gì?”

“Lăng Phong nói rằng ngươi mới 20 tuổi, mà sao tâm lí lại già cỗi đến thế cơ chứ, đến ta năm nay cũng hơn trăm tuổi rồi mà còn không thấy việc ngắm trăng có chút gì vui vẻ cả. Mà này, vì sao ngươi lại khẳng định như thế về ta?” Diệu Yên không tức giận, chỉ cười nói.

“Đơn giản thôi, ngài là trưởng lão của Lăng Hư Cung, là Thánh cấp cường giả, không lí nào ngài lại là một tiểu la lỵ thật sự được, nhưng cường giả như ngài, ngoại hình thường không quá quan trọng, hơn nữa bản thân ta lúc đó cũng không biết nên lỡ nói ra, một chút như vậy mà ngài lại nổi trận lôi đình thiếu chút nữa giết chết ta. Vậy nên ta mới đoán rằng ngài rất căm ghét ngoại hình của mình mà thôi.”

“Tinh ý lắm, đúng vậy, ngươi nói phải, ta xác thực vô cùng căm ghét cái ngoại hình này của ta, tất cả cũng chỉ vì cái công pháp chết tiệt đó mà hại ta đến nay vẫn giữ nguyên ngoại hình năm 15 tuổi.” Diệu Yên thở dài chán nản nói.

Tử Phong đưa mắt nhìn kĩ Diệu Yên từ đầu tới chân, sau đó cười ha hả, tiện tay vỗ vỗ lên đầu nàng: “Đừng như vậy, ít nhất vẻ bề ngoài của ngài còn vô cùng dễ thương, không như ta, trông không có chút gì giống con người cả.”

Bị Tử Phong vỗ đầu, Diệu Yên đang chuẩn bị nổi nóng thì chợt nghe Tử Phong nói, nàng không khỏi ngẩn người ra, miệng lẩm bẩm khe khẽ: “Ta……dễ thương ư?? Lần đầu tiên có người nói thế với ta…”

“Khoan đã, ngươi nói bản thân ngươi là sao??” Diệu Yên chợt nhận ra trong lời nói của Tử Phong có vấn đề.

Tử Phong không nói gì mà chỉ lắc đầu, sau đó cúi người xuống nhìn vào mắt Diệu Yên, chiếc mặt nạ biến thành một đoàn chất lỏng màu đen sau đó biến mất, để lộ ra khuôn mặt của hắn cho Diệu Yên thấy.

Nàng còn đang ngạc nhiên bởi hành động của Tử Phong, sau đó thì bị sự kì diệu của chiếc mặt nạ thu hút sự chú ý, cho đến khi khuôn mặt của hắn hiện ra rõ mồn một trước mắt. Lúc trước tuy đã gặp mặt nhưng Diệu Yên không hề để ý, lúc này nàng mới có dịp nhìn kĩ diện mạo của hắn. Chỉ thấy trước mắt nàng là một khuôn mặt góc cạnh với tỉ lệ hoàn hảo, vô cùng nam tính nhưng lại không thô, từng đường nét kết hợp với nhau không thể chê vào đâu được, tạo thành một khuôn mặt anh tuấn tới cực điểm.

Thế nhưng mà, đôi mắt của hắn lại là một màu đen kịt giống như màn đêm trên đầu nàng, không hề có con ngươi, tất cả chỉ là một màu đen, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy đốm lửa từ ngọn đuốc gần đó phản chiếu lại từ trong đôi mắt của hắn. Nhìn vào đó mà nàng có cảm giác như là linh hồn của mình bị hút vào trong một cái hố sâu thăm thẳm không có đáy, khiến nàng không kìm được mà cảm thấy một chút áp lực nho nhỏ. Nửa bên trái khuôn mặt của hắn, kéo dài từ thái dương cho đến quai hàm là một đường phù văn dài uốn éo như dây leo, lan rộng sang tận quai hàm bên phải.

Một khuôn mặt anh tuấn nhưng lại vô cùng quỷ dị, trên môi Tử Phong lúc này lại đang nở một nụ cười tà mị khiến ngoại hình của hắn khác hẳn so với những người bình thường khác, một vẻ khác thường không rõ là tốt hay xấu nữa, ít nhất theo Diệu Yên thì ngoại hình của hắn rất có sức cuốn hút, chỉ là không biết người khác có nghĩ như nàng hay không thôi.

Chiếc mặt nạ lại xuất hiện trên mặt Tử Phong, hắn cười nói: “Hiểu ý ta rồi chứ, vậy nên là ngài hãy bỏ qua vấn đề ngoại hình ấy đi, ít nhất thì ngài vẫn ưa nhìn chán.”

“Chậc, đừng nói như kiểu ta bị ám ảnh về ngoại hình như vậy chứ, mà ngươi cũng thật kì lạ, hiếm ai có thể nói chuyện với ta không chút câu nệ nào như thế này cả, bộ ngươi không sợ ta ra tay giáo huấn ngươi một trận vì tội vô lễ sao??”

“Nếu muốn, ngài đã làm từ lâu rồi…..”

Đúng lúc này, một tiếng hô lớn vang lên từ bên trong khiến cả hai người chú ý: “Cấp báo!!!!! Bệ hạ, tình hình không ổn rồi, quân địch đang có hành động!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.