Tổng bộ Lăng Hư Cung đại khái nằm ở khu vực trung tâm của Càn Nguyên đế quốc, tính theo vị trí thì nó ở phía bắc của khu vực trung tâm. Nam Cảnh là một địa phương nằm ở phía nam của khu vực trung tâm, cách Lăng Hư Cung mấy chục vạn dặm, nếu di chuyển với tốc độ thông thường thì cũng phải mất đến mấy tuần mới có thể tới nơi.
Bản thân Huyền Linh đại lục có diện tích rất rộng lớn, các địa phương cách nhau vài ngàn dặm là chuyện bình thường, đa phần đều được bao phủ bởi rừng núi tràn ngập yêu thú, diện tích thuộc về con người khá là khiêm tốn. Người bình thường đa phần cả cuộc đời chỉ có chết dí ở một nơi, muốn di chuyển tới nơi khác thì muôn vàn khó khăn, không nói tới lộ phí đắt đỏ, nguy hiểm rình rập khắp nơi cũng là một vấn đề.
Dù có là võ giả cũng rất hiếm khi di chuyển xa, cũng chỉ có những cường giả Vương cấp trở lên mới dám đi đường dài. Cũng may là trên đời còn tồn tại một thứ được gọi là truyền tống trận, có thể di chuyển cự ly dài chỉ trong một cái nháy mắt. Truyền tống trận ở trong Càn Nguyên đế quốc đến chín phần đều thuộc quyền quản hạt của Lăng Hư Cung, chi phí để mở ra truyền tống trận cực kỳ đắt đỏ, đại khái là 100 vạn kim tệ hoặc 1000 viên hạ phẩm linh thạch.
Cái giá đó thường đủ để doạ lui chín thành võ giả trong thiên hạ, cũng chỉ có những cường giả cấp cao hoặc ẩn thế tông môn mới có thể không quan tâm tới chút phí dụng này mà thôi.
Tử Phong bản thân là một Thánh Hoàng cường giả, nếu để hắn bay thẳng một đường từ tổng bộ Lăng Hư Cung đến Nam Cảnh thì cũng chỉ mất vài ba ngày đường di chuyển liên tục không nghỉ ngơi. Nhưng hắn là trưởng lão Lăng Hư Cung, có được quyền lợi sử dụng mạng lưới truyền tống trận trải khắp Càn Nguyên đế quốc của Lăng Hư Cung, lẽ đương nhiên là hắn sẽ không lên cơn tự mình phi hành đường dài làm gì.
Dẫn theo Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, Tử Phong xuyên qua một tá truyền tống trận, sau một ngày vòng vèo đủ kiểu, cuối cùng cả bọn cũng đặt chân tới Nam Cảnh. Nói là đặt chân tới Nam Cảnh thì cũng không hoàn toàn đúng, ba người truyền tống tới một toà thành trì ở gần Nam Cảnh, sau đó mới tự mình di chuyển tới Nam Cảnh.
“Thì ra đây chính là Nam Cảnh, linh khí thiên địa hơi loãng, nhưng bù lại cảnh sắc cũng không tệ.” Tử Phong đứng trên một ngọn đồi, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thán nói.
Ở bên cạnh hắn, Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên đưa tay dìu nhau, khuôn mặt hai người tái mét không còn một giọt máu, ánh mắt lờ đờ không có tiêu cự, thỉnh thoảng cả hai còn đưa tay lên ôm miệng nôn khan một trận, cơ mà không có thứ gì phóng ra ngoài cả, dường như lúc này trong bụng bọn họ đã trống rỗng.
“Làm sao vậy, không cảm thấy vui mừng khi trở về quê nhà hả?” Tử Phong quay sang nhìn hai tên đồ đệ của mình, tỉnh bơ nói.
“Đệ tử vui chứ, chỉ là…..oẹ…” Trần Duệ khó khăn nói từng chữ một, còn chưa hết câu thì đã ngồi xổm xuống đất nôn oẹ một trận, người khác nhìn vào nếu không phải thấy hắn là nam nhân thì còn tưởng là nữ nhân nào đó đang mang thai.
“Chậc, không đến mức như vậy chứ, chúng ta mới chỉ có đi qua mười bốn cái truyền tống trận liên tiếp thôi mà, sức chịu đựng của các con cũng quá kém rồi.” Tử Phong lắc đầu, một bộ dáng rèn sắt không thành thép nói.
Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy cũng không quản cái gì mà tôn sư trọng đạo, cả hai trợn trắng mắt lên nhìn Tử Phong, ngài không sao nhưng chúng ta thì có sao đó! Phải biết rằng truyền tống tuy nhanh nhưng cũng vô cùng tổn hao tinh thần lực, võ giả thông thường truyền tống một lần xong cũng phải nghỉ ngơi một thời gian trước khi truyền tống lần nữa, thực lực yếu thì một vài ngày, mạnh hơn chút thì chỉ cần nửa ngày.
Với thực lực hiện tại của Tử Phong thì dù hắn có truyền tống mấy ngàn lần liên tiếp cũng chẳng có ảnh hưởng là mấy, cơ mà với Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên thì khác, thực lực bọn họ tối đa truyền tống được hai ba lần gì đó là hết cỡ, đằng này Tử Phong trong một ngày kéo cả hai truyền tống liên tiếp mười bốn lần, chưa bất tỉnh đã là may mắn lắm rồi.
“Thiệt tình, cũng chỉ là tổn hao tinh thần lực mà thôi, lấy Hồn Châu ra mà khôi phục, ta nhớ là có cho mỗi người một viên mà.”
Hồn Châu xưng là chí bảo thiên địa, dĩ nhiên tác dụng của nó vô cùng lớn, không chỉ thanh lọc thần hồn, ngăn ngừa tâm ma hơn nữa lại đề thăng trí lực, không chỉ thế mà nó còn có thể chữa trị thương thế thần hồn. Công dụng của Hồn Châu liên quan mật thiết tới thần hồn, việc nó có thể trợ giúp khôi phục tinh thần lực, việc vốn chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi minh tưởng để hồi phục là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà lực lượng của Hồn Châu cũng có hạn, càng sử dụng nhiều thì càng nhanh hết, một khỏa Hồn Châu thông thường nếu trong trường hợp không có bình cảnh gì nhiều thì vừa đủ để võ giả đột phá tới Thánh Giả, nếu người sử dụng đã là Thánh Giả thì có đến tám thành ngưng tụ đủ linh hồn lực trùng kích Thánh Hoàng, còn đối với Thánh Hoàng thì tỉ lệ này giảm xuống còn ba thành.
Đừng coi thường ba thành này, võ đạo càng lên cao càng khó đột phá, kể cả thirn tài vạn năm có một thì thời điểm Thánh Hoàng trùng kích Thánh Tôn cũng chỉ nắm chắc chưa tới hai thành, có thể thấy ba thành kia nó quan trọng ra sao. Hơn nữa bản thân Hồn Châu tăng cường trí lực cùng với lực lĩnh ngộ cho người dùng, tăng thêm tỉ lệ lĩnh ngộ ra pháp tắc chi lực mới, đột phâ cảnh giới không còn quá mức xa vời nữa, đó cũng chính là lí do vì sao các đỉnh cấp tông môn đều đỏ mắt vì Hồn Châu, mỗi một khỏa Hồn Châu tương đương với việc tông môn lại có thêm một Thánh cấp cao giai trong tương lai a.
Tử Phong trong tay có hơn chục viên Hồn Châu, đối với hắn thì đó là gân gà nhưng với người khác thì là trân bảo, lúc trước hắn đã cho Nạp Lan Yên Nhiên một viên, sau đó không biết nghĩ gì lại ném cho Trần Duệ một viên nữa, khiến cho hai đệ tử cảm động lệ chảy đầy mặt.
Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên sau khi nhận được Hồn Châu, ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên có dùng một chút để chữa trị thần hồn bị tổn thương, cả hai đều trực tiếp coi Hồn Châu như cha mẹ mình mà cung phụng, cất giấu thật kỹ để dành cho mai sau sử dụng. Nghe Tử Phong nói câu đó mà cả hai không khỏi thở dài, sư phụ tốt thì tốt thật nhưng mà người sáng mắt không biết kẻ mù có bao nhiêu khổ sở, ngài là Thánh cấp cường giả đại tài khí thô làm sao mà hiểu được tâm tình của người nghèo như bọn ta chứ.
“Cái ánh mắt khinh bỉ đó là sao hả? Không dám dùng Hồn Châu vì sợ hao hết lực lượng à? Yên tâm, cứ dùng thoải mái đi, hết thì ta lại cho, cùng lắm nếu ta không còn thì ta đi đánh cướp của mấy tên trưởng lão khác là được.” Tử Phong hời hợt nói.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên ở trong Lăng Hư Cung cũng được một thời gian, cơ bản cũng đã nắm giữ một vài thông tin trong tông môn, những điều cơ bản thì cả hai đều nắm rõ, nhưng không hiểu sao trong cái đống thông tin được coi là cơ bản đấy, ngoại trừ quy củ, cấp bậc lễ nghĩa, lại chèn thêm một câu cuối là: “Thà đắc tội phong chủ còn hơn chọc vào thập thất!”.
Trần Duệ nghe thế cũng không hiểu ý nghĩa ra làm sao, phong chủ cao cao tại thượng, ở trong Lăng Hư Cung chiếm giữ địa vị siêu nhiên, chỉ dưới mấy vị Tôn giả và tông chủ, có thể kêu to gọi nhỏ ngang hàng với cả các Thánh Tôn thái thượng trưởng lão, tại sao người ta sợ vị thập thất này còn hơn cả phong chủ chứ.
Nghe Trần Duệ thắc mắc, vị đệ tử nội môn đang nói chuyện liền trợn mắt nhìn hắn, đang tính chửi mấy câu liền rùng mình một cái, tựa hồ nhớ ra đây là khuôn mặt của vị đệ tử thân truyền mới thu nhận gần đây của thập thất trưởng lão, hắn ta từ bộ dáng oai hùng trực tiếp biến thành con giun, vội vàng cười nịnh nọt, miệng nói
“Sư đệ đây là đang thử ta đúng không, chẳng phải sư phụ của sư đệ chính là vị thập thất đó hay sao.”
“Thập thất ở đây là chỉ sư phụ ư? Chẳng lẽ sư phụ ở trong tông môn có chỗ dựa to lớn hay là thân phận mẫn cảm?” Trần Duệ nghi hoặc nói.
“Chuyện này ta không dám lắm lời, nếu sư đệ có thắc mắc thì hãy về hỏi sư phụ của mình ấy, ta hiện tại có việc phải đi, cáo từ!”
Nhìn tên đệ tử nội môn kia đang vắt chân lên cổ mà chạy, Trần Duệ ngẩn ngơ một trận, sư phụ mình đáng sợ đến thế cơ à? Nghĩ lại thì ngoại hình sư phụ nhìn thế nào cũng thấy đây là phường trộm cướp à nhầm, ngoại hình có chút đáng sợ, tuy bình thường hơi lạnh lùng một chút nhưng đối xử với mọi người trong nhà cực kỳ tốt, đến cả Trần Duệ là người ngoài cũng có cảm giác ấm áp như đang ở nhà, cũng không có ghê gớm như mọi người vẫn nói a.
Nếu đám trưởng lão của Lăng Hư Cung nghe thấy suy nghĩ này của Trần Duệ, đảm bảo cả đám sẽ trợn mắt lên, trực tiếp mở ra Lĩnh Vực đem hắn đi tế sống, ngươi nói thập thất trưởng lão là người tốt ư? Con mẹ nó nếu hắn là người tốt thì ta chính là Thiên Vương lão tử!!
Nghĩ lại thì với uy thế của Tử Phong trong Lăng Hư Cung, nếu hắn bảo mình sẽ đi cướp đồ của trưởng lão khác thì Trần Duệ cũng tin, không có lửa thì sao có khói a.
Không để ý tới việc Tử Phong vừa mới dọa đánh cướp trưởng lão khác, Trần Duệ mở miệng hỏi
“Sư phụ, hiện tại chúng ta đi đâu?”
“Còn đi đâu nữa, đã đến Nam Cảnh rồi thì cũng phải ghé qua tông môn cũ của hai đứa chứ. Dẫn đường đi, chúng ta tới Minh Đạo Tông.”
Minh Đạo Tông nếu xét trong khu vực Nam Cảnh thì cũng thuộc hàng thế lực tiếp cận nhất lưu, trong tông chiến lực cao nhất đó là Bán Thánh, địa bàn cũng không nhỏ, đại khái có thể an ổn sống qua ngày phát triển từ từ mà không gặp nguy hiểm, đại thế lực thì trướng mắt bọn hắn nhỏ yếu, còn thế lực ngang bằng hay thấp hơn thì đương nhiên Minh Đạo Tông không sợ, kẻ địch dám đánh thì Minh Đạo Tông dám tiếp.
Việc Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên được trưởng lão nội môn Lăng Hư Cung thu làm đệ tử thân truyền đã truyền về Minh Đạo Tông được một thời gian, cũng may là ở thế giới này tuy khoảng cách địa lý xa xôi, di chuyển thực tế không dễ nhưng thông tin thì không đến nỗi chậm chạp.
Trưởng lão nội môn Lăng Hư Cung dẫn theo hai đệ tử Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên ghé thăm Minh Đạo Tông khiến cả tông môn từ trẻn xuống dưới gà bay chó sủa một trận, đây chính là việc lớn a. Phải biết rằng đã là trưởng lão của Lăng Hư Cung thì châc chắn là Thánh giai cường giả, đây còn là trưởng lão nội môn nữa, khẳng định là lợi hại hơn trưởng lão ngoại môn thông thường.
Thánh Giai cường giả cao cao tại thượng, người ta hạ giá đến cái nơi khỉ ho cò gáy đến chim cũng không thèm ỉa này chỉ có thể là vì Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, tiếp đón không cẩn thận người ta liền chụp xuống.một chưởng, Thánh Giai động thủ, thiên băng địa liệt, có ba cái Minh Đạo Tông cũng không chống lại nổi a.
“Tiểu nhân là tông chủ Minh Đạo Tông, thay mặt cho toàn thể tông môn, xin nghênh đón trưởng lão Lăng Hư Cung tới thăm!”
Phía bên ngoài cổng chính Minh Đạo Tông, một đoàn mấy chục người cung kính khom người hành lễ, mở miệng nói là một trung niên nhân dẫn đầu.
Tử Phong nhìn thoáng qua mấy người này, thầm gật đầu, hơn hai mươi Tôn cấp, Bán Thánh có đến bốn người, trong đó có một người dường như đã chạm tới cánh cửa Thánh cấp, nếu may mắn thì tầm chục năm nữa sẽ có cơ hội đột phá, thực lực của Minh Đạo Tông này so với cái Hợp Hoan Tông năm xưa hắn cùng với Hồ Phi Nguyệt làm thịt còn mạnh hơn rất nhiều.
Hơi phất tay một cái ra hiệu miễn lễ, Tử Phong vô cùng tự nhiên cất bước đi vào trong giống như nơi này là nhà của mình. Không phải Tử Phong cậy thế coi thường người khác, mà bản thân mang theo một chữ Thánh đã đại biểu thân phận siêu thoát phàm tục, hắn nếu còn giữ lễ nghĩa này nọ với Minh Đạo Tông thì chỉ khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
“Không biết trưởng lão đại nhân hôm nay đến thăm chúng ta có mục đích gì?”
Sau một màn chào hỏi giới thiệu sáo rỗng mà Tử Phong đến nghe cũng lười, tông chủ Minh Đạo Tông có chút khúm núm nói, căn bản không còn chút phong phạm tông chủ lúc bình thường.
Nhìn vị tông chủ mà Tử Phong vừa mới nghe tên đã quên, hắn hơi hắng giọng một cái, miệng nói
“Ta mới thu Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên làm đệ tử thân truyền, nghĩ đến việc tự nhiên thay đổi nơi ở sẽ có nhiều thứ bất tiện và không quen, ta tính để bọn chúng trở lại Minh Đạo Tông ít ngày thu xếp cho xong xuôi mọi việc rồi mới trở về Lăng Hư Cung. Thêm nữa, lần này đến đây ta cũng có chút việc cần làm, không biết Minh Đạo Tông có thể trợ giúp được không?”
“Có thể trợ giúp đại nhân chính là vinh hạnh của toàn thể Minh Đạo Tông, không biết trưởng lão có yêu cầu gì, chỉ cần làm được thì Minh Đạo Tông chắc chắn sẽ trợ giúp.” Tông chủ Minh Đạo Tông hào sảng nói.
“Ta cần toàn bộ tư liệu về Thiên Nguyên Cổ Giáo!!”
“Việc này thì có khó gì, tuy chuyện nội bộ ẩn sâu bên trong chúng ta không biết, nhưng thông tin đại khái về Thiên Nguyên Cổ Giáo thì ngược lại có không ít, xin trưởng lão đại nhân đợi một chút, ta sẽ cho người thu thập ngay!” tông chủ Minh Đạo Tông hơi bất ngờ nói.
Đúng như tông chủ Minh Đạo Tông nói, thông tin được thu thập rất nhanh, Tử Phong nói chuyện phiếm uống chưa hết tách trà thì đã có một tập giấy được dâng lên trước mặt hắn. Tử Phong cầm lấy tập giấy, bắt đầu đọc lướt qua. Tông chủ Minh Đạo Tông kiên nhân đợi cho Tử Phong đọc xong mới cẩn thận hỏi
“Có chút quá phận, nhưng xin hỏi là đại nhân cần tư liệu về Thiên Nguyên Cổ Giáo có việc gì vậy?”
“Cũng không có gì nhiều, ta tính đi một chuyến đem Thiên Nguyên Cổ Giáo xóa sổ khỏi Nam Cảnh thôi!” Tử Phong cười lạnh.