Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 126: Chương 126: Điên cuồng tàn sát




“Roarrrrrr!!”

Gầm lên một tiếng giống như quái thú, Tử Phong không dùng vũ khí, với hai bàn tay không, hắn trực tiếp lao thẳng vào đám đệ tử và trưởng lão Hợp Hoan Tông đông nghịt trước mắt.

Cũng không dùng Thuấn bộ, Tử Phong hắn chỉ đạp mạnh chân xuống mặt đất, lực lượng cuồng bạo khiến mặt đất dưới chân hắn nổ tung, lực phản chấn đẩy thân hình hắn bay đi như đạn pháo.

Đám đệ tử cùng trưởng lão Hợp Hoan Tông đang chạy tới bỗng thấy một bóng đen đang phóng tới với tốc độ kinh khủng, một tên trưởng lão chạy đầu liền nheo mắt lại nhìn kĩ xem cái vật thể đó là gì. Chỉ là ngay khi hắn ta dừng lại chưa tới một giây, vật thể màu đen đó va chạm vào hắn, khiến cơ thể hắn ngay lập tức nổ tung thành một đống huyết nhục văng lung tung, trên mặt đất chỉ còn sót lại một đôi chân cụt ngủn vẫn đang đứng trên mặt đất.

Dùng một quyền đập nát cái tên vừa cản đường, Tử Phong có thể cảm nhận lực lượng mạnh mẽ tuôn trào trong cơ thể hắn, đôi mắt đen kịt của hắn bất ngờ xuất hiện một đôi con ngươi màu đỏ giống như máu. Cất lên một tiếng cười điên loạn, Tử Phong không hề dừng lại, thân hình hắn hóa thành một đạo hắc ảnh lao vào giữa đám người còn đang sốc trước cái chết bất ngờ của vị trưởng lão dẫn đầu.

Túm lấy đầu một đệ tử còn đang ngơ ngác, Tử Phong bóp mạnh một cái, cái đầu của tên đó giống như trái dưa hấu trực tiếp bị bóp nát thành một đống bầy nhầy. Cùng lúc đó, hắn vung chân lên, tung một cước vào một nữ tử bên cạnh, lực đạo khủng bố tạo ra một tiếng nổ, cơ thể của nữ tử đó trực tiếp bị đá bạo thành hai mảnh.

Chưa dừng lại tại đó, Tử Phong đưa tay giật lấy một cây thương từ một tên đệ tử khác, không quên dùng một quyền đục thủng một lỗ trên ngực hắn. Xoay người một cái, đầu mũi thương trên tay Tử Phong vô tình xẹt qua cổ họng của một đám người, đến khi cây thương hết đà thì đã có 7-8 tên đệ tử ôm cổ họng đang phun máu dữ dội mà lảo đảo đứng không vững, chẳng mấy chốc sẽ tuyệt khí bỏ mình. Hất cây thương lên không trung, Tử Phong tung người lên, dùng chân đá vào cán cây thương, biến nó thành một mũi tên cỡ lớn.

Lấy lực lượng của hắn, cây thương giống như được bắn ra bởi một chiếc cự nỏ thủ thành, thậm chí là có phần hơn, chỉ thấy ngọn thương trực tiếp xuyên thẳng qua cơ thể một đám người, trước khi dần hết đà, nhưng kể cả khi hết đà, nó vẫn đủ để xiên thêm bốn người nữa trước khi găm lên một gốc cây đại thụ ở xa, mang theo cả bốn cái xác treo lơ lửng như mấy xiên thịt.

“Ha ha ha ha……..”

Tiếng cười điên cuồng không ngừng vang lên trong khi Tử Phong tả xung hữu đột giữa một đám võ giả như chỗ không người. Nói thì chậm nhưng thực tế lại nhanh, Tử Phong giết mấy chục nhân mạng chỉ trong vòng chưa đến hai giây, khi mọi người kịp phản ứng lại thì đã thấy một đống xác chết nằm dưới đất, máu tươi không ngừng cuồng phun khắp nơi.

Mà nghĩ lại thì, đám đệ tử mà Tử Phong đang phải đối mặt hầu hết chỉ có tu vi Sư cấp hay Tướng cấp, thực lực như vậy còn chẳng đủ cho Tử Phong hắn xỉa răng, có bị hắn tàn sát thì cũng dễ hiểu. Tổng cộng có sáu tên trưởng lão còn sót lại của Hợp Hoan Tông, vừa rồi đã bị Tử Phong miểu sát mất một người, năm người còn lại đều có thực lực Vương cấp cao giai, đều đã tỉnh táo lại và bắt đầu vây công Tử Phong.

Đám đệ tử vốn chỉ kéo đến đây cho đủ quân số, nhìn thấy mấy trưởng lão ra tay liền nhanh chóng lui ra xa, chiến đấu ở cấp bậc này không phải là thứ mà họ có thể tham gia được, tuy vậy những ngay khi mấy trưởng lão động thủ, cũng có vài tên đệ tử không phản ứng kịp mà bị cuốn vào dư kình mà tan xương nát thịt.

Tử Phong thì giống như là không quan tâm đối thủ là ai, năm Vương cấp cao thủ ư? Chuyện nhỏ, chỉ thấy năm vị trưởng lão cùng một lúc tấn công, nhưng ngay lập tức cả năm người liền nhận ra thân ảnh mà mình định tấn công đã biến đi dằng nào rồi. Trong tích tắc, Tử Phong chân đạp Thuấn bộ, xuất hiện ở phía trên đầu một vị trưởng lão, cả người hắn rơi xuống, hai đùi kẹp chặt lấy cổ đối phương, vặn mình một cái thật mạnh, thân hình Tử Phong đột ngột xoay tròn trên không trung, sinh sinh vặn đứt cái đầu của tên trưởng lão đó ra.

Nhưng mà không phải chỉ mình hắn có tốc độ nhanh, một vị trưởng lão khác trong nháy mắt liền làm ra phản ứng, chỉ thấy một thanh trường kiếm trực tiếp đâm xuyên qua đầu của Tử Phong từ đằng sau ra tận đằng trước, hộ thể cương khí của hắn kết hợp với Phòng ngự tráo của chiếc mặt nạ Thiên Ma Diện giống như là vô dụng trước thanh trường kiếm này vậy.

Còn chưa kịp thở ra một hơi, nụ cười trên mặt của bốn tên trưởng lão liền cứng lại ngay trên mặt, chỉ thấy hắc y nhân lúc này có một thanh kiếm xuyên thẳng qua đầu đột ngột giơ tay lên, bắt lấy cổ tay của vị trưởng lão ở sau lưng, sau đó kéo mạnh một cái. Tử Phong túm lấy cánh tay của đối phương, đem cả người tên trưởng lão nện mạnh xuống khiến mặt đất nổ tung thành một cái hố, không buông tay, hắn giống như là đang nện một cái bị rách, vung tên trưởng lão kia qua lại, không ngừng đập lên mặt đất.

“Ầm ầm ầm ầm…..”

Cũng không biết là đã bị đập bao nhiêu phát, chỉ biết là cơ thể của tên trưởng lão đó lúc này đã nát nhừ ra như tương, mặt đất xung quanh Tử Phong thì tràn đầy những cái hố thì hắn mới chịu dừng tay. Thực ra thì ngay từ cú nện đầu tiên, dư kình của Tử Phong tiến vào cơ thể của tên trưởng lão đã khiến hắn bị trọng thương rồi, đến phát thứ hai thì bất tỉnh, phát thứ ba thì trực tiếp thăng thiên, mấy cú nện sau chỉ là trong lúc hăng máu nên mới làm thế mà thôi.

“Quái vật, mau chết đi!!”

Một vị trưởng lão là nữ nhân hét lên yêu kiều, thân hình như rắn nước bay tới chỗ Tử Phong, cũng lại là một thanh trường kiếm, tiếp tục đâm xuyên qua đầu của hắn. Tử Phong không tránh không né, lưỡi kiếm vô tình đẩm thủng đầu của hắn, nữ nhân này còn xoay cổ tay, trực tiếp chém bay đi một phần xương sọ của hắn nữa, gần như có thể nhìn thấy cả não tương của hắn ở bên trong. Nhưng mà Tử Phong có chết không?

Đương nhiên là không, cùng một lúc đó, một ngón tay của hắn không biết từ lúc nào đã chạm vào trán của nữ trưởng lão.

“Hư Thiểm!”

Một luồng năng lượng màu đen bắn ra ngay lập tức xuyên thủng sọ của nữ trưởng lão, Tử Phong thu tay về, vết thương chí mạng ở trên đầu hắn bắt đầu bốc lên một làn khói đen, trong nháy mắt lại lành lặn như cũ, thân hình hắn nhoáng cái đã biến mất, để lại đằng sau là một cái xác đứng sững như trời trồng, thất khiếu đổ máu, hai con mắt vô hồn trừng lớn, trên trán là một lỗ thủng to bằng miệng chén đang rỉ ra một thứ chất lỏng màu trắng đục.

“Không ổn, mau tạo thành kiếm trận!” Một tên trưởng lão hét lên.

“Nhưng chúng ta chỉ còn lại hai người..”

“Chúng ta không có lựa chọn, mau làm hoặc chết!!”

Chỉ thấy hai tên trưởng lão còn lại liền đứng áp lưng vào nhau, cơ thẻ hai người dính vào nhau tạo ra một luồng áp lực kì lạ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một đồ án thái cực dưới chân hai người.

“Leng keng!!”

Nhưng tiếng va chạm chát chúa vang lên không ngừng khi Tử Phong tấn công từ tứ phương tám hướng, hai thanh kiếm Huyền khí của hai người giống như là sắt vụn vậy, lớp giáp cốt của Tử Phong có thể đối kháng trực diện với chúng mà chỉ hơi chút sứt mẻ, gần như không đáng kể.

Dường như mất kiên nhẫn, Tử Phong đấm ra một quyền toàn lực khiến hai người văng đi đi diều đứt dây, Truy Hồn Huyết Kiếm xuất hiện trên tay, hắn nhảy lên không trung, thanh đại kiếm lấy thế lôi đình vạn quân bổ xuống. Hai tên trưởng lão vừa mới lồm cồm bò dậy trông thấy liền vội vàng lăn qua bên cạnh né tránh.

Lưỡi kiếm khổng lồ trực tiếp phá hủy mặt đất, tạo thành một cái rãnh sâu, Tử Phong rút thanh đại kiếm lên, đang định lao lên tấn công tiếp thì một bóng trắng xuất hiện bên cạnh hắn. Hồ Phi Nguyệt đặt tay lên vai hắn, nhíu mày nói: “Đủ rồi đấy, chàng dừng lại đi.” Nói đoạn phất tay một cái, hai tên trưởng lão có tu vi Vương cấp liền giống như gặp phải một lực lượng vô hình, cuồng phun ra một vòi máu rồi bay ra đằng sau nằm im lìm không rõ sống chết.

Giãy ra khỏi bàn tay của Hồ Phi Nguyệt, thanh đại kiếm trên tay Tử Phong chợt phát sáng, đến lúc nàng ta nhận ra thì đã quá muộn.

“Thiên Phạt Kiếm!!!”

Một đường kiếm quang hình trăng lưỡi liềm được phóng ra, nhắm vào đám đệ tử Hợp Hoan Tông đang quan sát ở phía xa. Nhất thời không gian nơi đó bị bao trùm bởi một màu đen, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến người khác không khỏi rùng mình. Kiếm quang tan đi, để lại cả một vùng đất hoang tàn, khăp nơi đều là tàn thi, chân tay cụt gãy rơi vãi khắp nơi, không ít đệ tử trong tông đang lê lết cái thân tàn của mình trên mặt đất một cách đau đớn.

“Chàng làm cái gì vậy??!!” Hồ Phi Nguyệt cảm thấy là lạ, liền quay lại hỏi Tử Phong, bất chợt nhìn thấy hắn lại đang chuẩn bị cho một cú Thiên Phạt Kiếm tiếp theo, nhìn lên cặp mắt hắn thì con mắt vốn không có con ngươi của hắn nay lại sở hữu một đôi đồng tử đỏ rực như màu máu.

Nhận ra mọi thứ có chút không ổn, Hồ Phi Nguyệt liền triển khai Vực, bao trùm lấy Tử Phong, trực tiếp khóa cứng lại hành động của hắn. Thế nhưng mà dị biến xảy ra, ngay khi Vực của nàng chạm vào hắn, chỉ trong một cái chớp mắt, Tử Phong không biết làm thế nào đã xuất hiện cách nàng tới cả chục mét, vượt ra ngoài tầm ảnh hưởng của Vực. Hồ Phi Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, lấy tu vi của Tử Phong làm sao có thể có được cái tốc độ nhanh tới mức đến cả tinh thần lực của nàng cũng không bắt kịp vậy, phải biết nàng có tinh thần lực của Thánh Hoàng siêu giai cường giả a.

Cơ bắp toàn thân Tử Phong chợt nứt vỡ, máu tươi chảy ra khong ngừng, nhìn lên mặt hắn thì cũng có thể thấy được một dòng máu đang rỉ ra từ chiếc mặt nạ hắn đang đeo, hiển nhiên là bằng một cách nào đó thì hắn đã bị thương, nhưng hắn dường như không quan tâm, Truy Hồn Huyết Kiếm lại sáng lên, một chiêu Thiên Phạt Kiếm lại được phóng ra, lần này nó trực tiếp quét sạch những gì còn sót lại của lần trước, chính thức tiễn toàn bộ đám đệ tử của Hợp Hoan Tông đã xuất hiện tại đây lên bàn thờ.

“Khậc khậc, nay chỉ đến đây thôi, trả lại cơ thể cho ngươi đó….”

Hồ Phi Nguyệt lao tới chỗ hắn, chỉ để nghe thấy mấy lời lẩm bẩm khó hiểu, trước khi đôi đồng tử màu đỏ rực đó tan biến và Tử Phong hắn ngã gục xuống bất tỉnh. Nhìn Tử Phong có những triệu chứng giống hệt như lần trước sau khi đốn ngộ, nàng không khỏi rối bời: “Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.