Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 352: Chương 352: Đổ bộ Sinh Hồn đảo




Di tích thượng cổ này không biết là do ai đã tìm ra đầu tiên, thậm chí di tích này thuộc về thế lực nào thời thượng cổ cũng chẳng ai biết, nhưng những thứ đó thường chẳng ai quan tâm, người ta quan tâm đó là có thể kiếm được lợi ích gì từ bên trong hay không mà thôi. Bởi vì di tích này được biết đến giống như một nơi sản sinh ra thứ thần vật như là Hồn Châu nên người ta tạm gọi nó là Sinh Hồn bí cảnh.

Sinh Hồn bí cảnh không nằm trên Huyền Linh đại lục mà nằm ở trên một hòn đảo lớn ngoài khơi phía nam đại lục. Lại nói về vị trí địa lí của Huyền Linh đại lục, ba phần tư đại lục được bao phủ trong rừng rậm cùng đồi núi trùng trùng điệp điệp, còn lại là một cơ số hoang mạc và sông ngòi lớn chằng chịt, chỉ có chưa tới một phần tám diện tích đại lục là có người sinh sống, đó cũng chính là miền đất thuộc về tam đại đế quốc.

Đừng nghe một phần tám diện tích đại lục có vẻ nhỏ so với tam đại đế quốc, chừng đó diện tích đã hơn diện tích toàn bộ Địa Cầu kiếp trước của Tử Phong đến vài chục lần, chỉ có thể nói rằng Huyền Linh đại lục rộng lớn một cách thái quá mà thôi. Tam đại đế quốc đều nằm ở miền cực đông của Huyền Linh đại lục, trong đó Xuất Vân đế quốc chiếm lấy mạn phía bắc cùng đông bắc, trong khi Càn Nguyên đế quốc chiếm lấy mạn phía nam và đông nam, còn Thiên Hành đế quốc thì hoàn toàn nằm ở phía bên trong đất liền, chiếm lấy một diện tích lớn lục địa bên phía tây của hai đại đế quốc còn lại, Thiên Hành đế quốc cũng là đế quốc có diện tích lớn nhất trong tam đại đế quốc.

Hòn đảo vô danh nơi có Sinh Hồn bí cảnh cũng được đặt cho cái tên tương tự, hòn đảo này rất lớn, nói nó là một mảng lục địa trôi dạt trên biển thì đúng hơn là một hòn đảo, Sinh Hồn đảo nằm ở phía nam Huyền Linh đại lục, từ điểm tận cùng của phía nam Càn Nguyên đế quốc đi về phía tây nam khoảng chừng vài ba chục vạn dặm nữa là đến nơi.

Chừng đó khoảng cách nói dài thì cũng không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn, lấy cước trình của võ giả thì cũng chỉ mất vài chục ngày, nhưng vấn đề ở chỗ đó là Sinh Hồn đảo nằm giữa đại hải mênh mông, muốn đi ra đấy thì chỉ có thể đi bằng đường thủy. Mà đại hải mênh mông bao xung quanh Huyền Linh đại lục tràn ngập nguy hiểm, đừng nói là ngươi đi thuyền chạy mấy chục vạn dặm ra ngoài khơi, có khi mới đi được có vài dặm thì đã bị yêu thú thủy sinh tấn công rồi đi gặp ông bà ông vải rồi.

Cũng có người sẽ không phục với thuyết pháp này, cho rằng võ giả cấp thấp thì không nói, nhưng võ giả cao giai cỡ Tôn cấp chẳng phải có thể mượn lực thiên địa để phi hành hay sao, dù vẫn có tiêu hao nhất định nhưng chỉ cần giữ vững tốc độ thì chẳng mấy chốc sẽ đến nơi, yêu thú thủy sinh chẳng rảnh rỗi đến mức nhảy lên không trung mấy ngàn mét để tập kích cả. Thuyết pháp này cũng đúng, yêu thú thủy sinh đạt tới tầng thứ nhất định cũng có thể phi hành trên không trung như yêu thú đất liền, nhưng mà trừ khi không còn cách nào khác, bọn chúng thường làm ngơ những gì xảy ra phía bên trên mặt nước.

Chỉ là ai nói nguy hiểm luôn luôn đến từ bên dưới mặt nước?? Số lượng yêu thú trên đại lục tuy đông đảo nhưng bởi vì luôn luôn xảy ra giao chiến thường xuyên với con người mà số lượng này vẫn luôn bị kiếm soát ở một mức độ cân bằng nào đó, nhưng ở ngoài khơi thì khác. Không có sự hiện diện của con người, những yêu thú thủy sinh với môi trường sống lí tưởng sinh sôi nảy nở với số lượng vô cùng khủng khiếp, hơn nữa vì không có thứ gì áp chế nên những yêu thú có thực lực cao cũng rất nhiều, điều tương tự cũng xảy ra ở trên không trung.

Nhưng loại yêu thú phi hành trên không trung như chim chóc côn trùng các loại ở ngoài đại hải cũng nhiều vô số kể, võ giả phi hành gần đất liền thì không sao, nhưng chỉ cần đi quá xa thôi là rất có thể sẽ một đi không trở về, đó là còn chưa kể đến việc ngoài khơi hầu như liên tục xuất hiện những cơn bão lớn có thể nghiền nát cả không gian, đến cả Thánh giai cường giả lọt vào một cơn bão như thế cũng lành ít dữ nhiều, hơn nữa bão tố ập đến vô cùng bất ngờ, một giây trước là ánh mặt trời cùng gió thổi dịu nhẹ thì một giây sau đã là cuồng phong bao tố nuốt chửng lấy mọi thứ, có thể nói phi hành trên không trung vượt biển còn nguy hiểm hơn cả trực tiếp bơi dưới nước.

Ngoài Sinh Hồn đảo, ngày hôm nay cũng như bao ngày khác, thời tiết vẫn như vậy, đám yêu thú sinh sống trên đảo vẫn đang trải qua cuộc sống sinh hoạt đơn điệu như bao ngày khác, chỉ là không bình thường được bao lâu, mặt biển bên ngoài đảo chấn động kịch liệt dọa cho chim chóc cùng yêu thú gần biển chạy tán loạn. Một cơn sóng biển cao đến mấy chục mét từ phía biển khơi đổ ập vào bờ, cuốn trôi một loạt cây cối cùng yêu thú phụ cận, biến cả bãi cát ven rìa Sinh Hồn đảo trở thành một mảng hỗn độn, phía sau cơn sóng thần đó, một bóng hình to lớn xuất hiện, chậm rãi tiến gần đến bờ cát của hòn đảo.

Chỉ thấy đó là một con thuyền đi biển cự đại, thân tàu được chế tác bằng một thứ kim loại màu xanh lục tỏa ra ánh sáng của kim loại dưới ánh nắng, chiều dài con thuyền lên đến hơn 2000 mét, chiều cao hơn 100 mét, chiều rộng khoảng chừng hơn 200 mét, đi đến đâu liền trực tiếp tách đôi mặt nước bên dưới đến đó, thanh thế vô cùng to lớn. Con thuyền khủng bố này dừng lại cách Sinh Hồn đảo chỉ khoảng vài dặm, từ bên trên thuyền xuất hiện mấy trăm thân ảnh giống như lưu tinh từ bên trên lao xuống, trong nháy mắt liền xuất hiện trên bờ cát.

“Con mẹ nó không nghĩ là từ trước đến nay bay lượn trên trời mãi thì không sao, thế mà đi thuyền thì lại say sóng, thật là không thể tin được mà.” Một thanh niên nhìn có vẻ trẻ tuổi, vừa mới đặt chân xuống bờ cát thì đã nôn thốc nôn tháo, một lúc sau mới mở miệng chửi thề nói.

“Ha ha ha, sao có thể so sánh việc phi hành trên không trung với việc đi biển được, mà kể cũng lạ, bình thường trông sư huynh khỏe mạnh như thế mà lại có thể say sóng được đấy.” một giọng nói trẻ tuổi khác vang lên.

“Kệ ta, đệ thì tốt rồi, từ bé đi thuyền đã quen rồi, ta đây là lần đầu đi thuyền hơn nữa lại còn là đi vượt biển nữa, không say sóng mới là lạ đấy.” Thanh niên bị say sóng lúc đầu cũng không có vẻ gì là tức giận, chỉ hơi phát cáu mà làu bàu một chút thôi.

“Tất cả đệ tử tập hợp!!!” Một giọng nói già nua vang lên khiến hai thanh niên kia thôi không nói nhảm nữa mà lật đật tập hợp cùng với mấy trăm người còn lại, toàn bộ được sắp xếp theo một thứ tự vô cùng trật tự.

Đứng trên bờ biển lúc này là gần 500 người, trong đó có khoảng chừng 450 người là thanh thiếu niên độ tuổi từ 15-22, cá biệt có một vài người trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút nhưng cũng không vượt quá 25, toàn bộ đều có tu vi Vương cấp trung kì hoặc hậu kì, một số còn ẩn ẩn có khí tức của Bán Tôn cấp. Xen lẫn trong hàng ngũ này là khoảng chừng 30 người, trẻ có già có nhưng đặc điểm chung đó là tất cả đều là Tôn cấp hậu kì võ giả, tuy không có Bán Thánh nhưng Tôn cấp cửu phẩm đỉnh phong cũng trên dưới chục người.

Đứng ở một chỗ riêng biệt trước mặt tất cả mọi người là 11 thân ảnh khí thế bàng bạc, trang phục của mọi người chỉ khác nhau ở kích cỡ chứ hình dáng thì giống hệt nhau, trước ngực được thêu một chữ Lăng như rồng bay phượng múa, trông có vẻ như là có thân phận đặc biệt cao hơn tất cả mọi người khác.

“Thất trưởng lão, mọi người đều đã đông đủ, có nên đi ngay bây giờ không??” một trong số mười một người đứng đầu quay sang bên cạnh nói.

Người được gọi là thất trưởng lão kia lúc này đang khoanh tay đứng nhìn tất cả mọi người trước mặt, khuôn mặt nhăn nheo cùng với mái tóc bạc phơ đặc trưng của người đã có tuổi, nhưng cơ thể của lão thì lại cuồn cuộn cơ bắp, thân hình đứng thẳng với khí thế hùng hồn như một chiếc cột trụ chống trời, chẳng có chút nào giống với một lão nhân gần đất xa trời cả.

“Không cần vội vã, từ giờ cho đến lúc di tích mở ra còn một thời gian nữa, đến sớm thì cũng chẳng vào sớm được, hơn nữa không phai ai cũng quen với việc đi biển, để các đệ tử nghỉ ngơi một lát để đưa cơ thể trở về trạng thái toàn thịnh đi.” Thất trưởng lão nhìn quanh một lượt rồi nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà lần này chúng ta xuất động đến tận 11 vị trưởng lão, hơn nữa đa phần toàn là Thánh giả cao giai đỉnh phong, so với mấy lần trước còn nhiều hơn vài người, không biết là có việc gì không.” một trung niên nhân mặc trang phục tương tự như thất trưởng lão gật đầu nói, hiển nhiên thân phận cũng tương tự.

Thất trưởng lão còn chưa trả lời thì một trưởng lão khác đã nói: “Lăng Chiến, ngươi bế quan lâu ngày nên không biết chứ cách đây không lâu....mà thôi nói ra thì dài, ngươi chỉ cần biết là một thời gian trước Lăng gia chúng ta phái gần chục vị trưởng lão thâm nhập cảnh nội Càn Nguyên đế quốc nhưng cho đến nay vẫn bặt vô âm tín, hơn nữa sinh mệnh ngọc bài của bọn họ đã vỡ vụn, đoán chừng đã lành ít dữ nhiều...”

“Hiểu rồi, việc xảy ra ngay trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc, chắc chắn Lăng Hư Cung có liên quan, chúng ta không thể công khai hưng sư vấn tội nhưng có thể trả thù ở trong Sinh Hồn bí cánh đúng không?” Lăng Chiến cắt lời nói.

“Đúng thế, ta không tin là ở ngay trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc có một cỗ thế lực đủ mạnh để quét sạch gần chục vị trưởng lão của Lăng gia chúng ta mà thần không biết quỷ không hay ngoại trừ Lăng Hư Cung, lần này chúng ta phải trả lại đủ cho bọn chúng cả gốc lẫn lãi.”

Lời vừa dứt, đã nghe thấy một thanh âm sang sảng vang lên ngay phía bên trong bìa rừng:

“Lăng gia các ngươi với Lăng Hư Cung vẫn như chó với mèo với nhau vậy hả, chẳng phải bọn ngươi cùng chia sẻ một chữ Lăng trong tên hay sao??”

Tất cả mọi người đứng trên bờ cát không hẹn mà cùng chú ý tới phương hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy từ bên trong bìa rừng gần đó, vô số thân ảnh phi thân ra bên ngoài, trong nháy mắt liền xuất hiện mấy trăm thân ảnh ăn mặc có phần giống với nhau, đi đầu là 9 người có khí thế ẩn ẩn không phân cao thấp cùng với 11 vị trưởng lão Lăng gia.

“Thuần Thú Tông hả, bọn ngươi lần này đến sớm.” Thất trưởng lão nheo mắt lại nhìn, một hồi lâu sau mới nói, không ai có thể nghe ra chút hỉ nộ ái ố bất kì nào trong lời nói của lão.

“Lăng Tuyệt Thiên, mấy trăm năm rồi không gặp, lão quỷ ngươi vẫn khỏe chứ?” Trả lời thất trưởng lão là một lão nhân có khuôn mặt đỏ chót như say rượu, điệu bộ hồ hởi giống như lâu ngày không gặp bạn cũ.

“Cảm tạ đã hỏi thăm, cái thân già này của ta vẫn còn có thể phơi sương dãi nắng thêm vài trăm năm nữa, còn lão bất tử ngươi thì tốt nhất nên nhanh chết đi cho đỡ chật đất, đừng có tiêu thụ linh khí thiên địa quý giá của hậu bối nữa.” Lăng Tuyệt Thiên không nhanh không chậm nói, lời nói sặc mùi thuốc súng nhưng lại nói ra một cách vô cùng nhẹ nhàng, người khác không nghe rõ còn tưởng là hai lão bằng hữu đang tâm sự với nhau vậy.

“Ha ha ha, ta đã chuẩn bị sẵn quan tài cho chính mình rồi, thậm chí còn chuẩn bị thêm một cái nữa cho lão quỷ ngươi đấy, có muốn mua không, ta bán rẻ cho, yên tâm, hàng độc quyền đặt làm từ Thiên Cơ Tông, đảm bảo nằm vào vô cùng êm ái, đặt lưng xuống ngủ một giấc ngàn thu luôn cũng được.....” miệng còn chưa nói hết, lão già mặt đỏ đã bị một nữ nhân trông có vẻ thành thục ở đằng sau vỗ một phát vào gáy khiến lời chưa nói ra đã bị nuốt ngược trở lại.

“Gia gia, xin đừng làm rộn nữa, thất trưởng lão Lăng gia đúng không, xin thứ lỗi vì gia gia của ta đã có mấy lời khiếm nhã, tin rằng ngài không có chấp nhặt lời nói của một lão bất tử bị điên như vậy.” nữ nhân thanh thục vũ mị quay sang hơi cúi đầu hành lễ với Lăng Tuyệt Thiên một cái, nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Lăng Tuyệt Thiên nhìn vào nữ nhân trước mặt mà không khỏi co rút lại, một hồi lâu sau mới nói: “Cao Tiến, ngươi có một cháu gái tốt đó.”

“Đương nhiên, cháu gái ta là nữ nhân tốt nhất trên đời, lời khen của ngươi chính là thừa thãi......” lão già mặt đỏ tên Cao Tiến đang nói giữa chừng, lời nói lại bị cắt ngang một lần nữa bởi âm thanh không gian bạo tạc giống như sấm động giữa đêm đen phía trên bầu trời, lão không khỏi há mồm ra chửi bậy:

“Ta xxx con mẹ nó, lại là cái gì nữa đây, muốn nói hết một câu mà cũng không được à??”

Đám võ giả của Thuần Thú Tông cùng với Lăng gia không hẹn mà cùng bay lên cao, ánh mắt hướng về phía bầu trời trung tâm của Sinh Hồn đảo, chỉ thấy không gian trên trời rung lắc kịch liệt sau đó vỡ vụn, những đám mây trên trời bị một luồng cự lực thổi bay tán loạn, một vật thể đen thui khổng lồ từ trên thiên không vạch phá mây trắng mà dần dần hạ xuống trung tâm Sinh Hồn đảo, thanh thế vô cùng kinh người.

Đám đệ tử trẻ tuổi của hai phe còn không biết vật thể khủng bố kia là cái gì, nhưng đám trưởng lão Thánh giai thì biết rất rõ vật đấy, trong đầu mỗi người đều hiện lên một câu nói: “Thôn Thiên Chiến Hạm!! Lăng Hư Cung tới rồi!!”

- --

P.S: Không biết có ai để ý không chứ truyện được up sớm hơn tại 1 web khác đó. Với lại sắp có audio rồi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.