Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 393: Chương 393: Độc Cô gia




Sau một khắc ngẩn ngơ, Tống Mặc Hinh liền khôi phục tỉnh táo, hướng Tử Phong nói:

“Trong này có bốn viên đan dược, ta nghĩ nên chia cho mỗi người một viên, dù sao thì đây cũng là đan dược Tử Phong trưởng lão tự mình dành được, ngài nghĩ sao??”

Tử Phong nhún vai tỏ vẻ không có vấn đề gì, dù sao thì với thể chất của hắn mọi thể loại đan dược đều vô dụng, cũng chỉ có đan dược khôi phục linh lực là miễn cưỡng có chút hiệu quả, hơn nữa bát giai đan dược đối với hắn chỉ là đồ ăn vặt cho Tuyết Liên, muốn làm gì thì làm, chỉ là trong lòng cũng đánh giá Tống Mặc Hinh cao hơn một chút, không ngờ là nàng ta cũng khá là hiểu đạo lí, còn biết rằng bản thân chẳng làm được gì, vô công bất thụ hưởng nên mới nghĩ ra biện pháp này.

Thấy Tử Phong đồng ý, Tống Mặc Hinh liền mở lọ đan dược ra, phân cho mỗi người một viên, đan dược đến tay, mọi người đều có thể cảm nhận được kim chi lực cường hãn ẩn bên trong khỏa Long Hổ Kim Đan, không hổ danh là bát phẩm đan dược, chưa ăn vào miệng đã có thể cảm nhận được dược lực mạnh mẽ. Thân là Thánh cấp cường giả, mỗi người ai cũng có không gian giới chỉ, bên trong đương nhiên chứa không ít bình ngọc chuyên dùng để đựng đan dược, ba người ai cũng vội vàng lấy một bình ngọc ra cất khỏa Long Hổ Kim Đan vào trong, tránh để lâu trong không khí khiến dược lực hao mòn.

Cầm lấy viên đan dược trong tay, Tử Phong đến liếc cũng không thèm liếc ném về phía Tống Mặc Hinh, tùy tiện nói: “Ta không cần thứ này, cho ngươi.”

Vội vàng bắt lấy khỏa đan được, Tống Mặc Hinh có chút khó tin mà nhìn vào nam nhân trước mắt, phải biết rằng bát phẩm đan dược là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, giá trị liên thành, dù bản thân không dùng được thì có thể đem về tông môn, tin rằng cao tầng tông môn cũng sẽ không bạc đãi hắn, vậy mà Tử Phong không thèm quan tâm, coi nó như viên bi ve mà ném cho nàng, bộ dáng tùy tiện tiêu sái không thấy chút tiếc nuối nào, nói nàng không ngạc nhiên là nói dối.

Đối phương với mình quen nhau còn chưa được bao lâu, đừng nói đến giao tình này nọ, đến cả nói chuyện với nhau còn chưa quá được 30 câu, vì lẽ gì mà hắn lại đối tốt với mình như vậy?? Chẳng lẽ là hắn coi trọng nhan sắc của nàng, muốn tăng hảo cảm của nàng đối với hắn ư? Cũng có thể lắm chứ, Tống Mặc Hinh bản thân cũng là một đại mỹ nữ, hơn nữa bất kể thân phận hay thực lực đều có hấp dẫn cực lớn đối với nam nhân, vị trưởng lão Lăng Hư Cung này có chút động tâm cũng không có gì lạ lắm. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn Tử Phong có chút mềm mại, trái tim trong lồng ngực như con nai nhảy loạn.

Còn cái tên đầu gỗ Tử Phong thì hoàn toàn không biết Tống Mặc Hinh đang nghĩ cái quỷ gì, hắn vốn không đặt mấy viên đan dược này vào mắt, ném cho nàng cũng chỉ bởi vì nàng đang đứng gần hắn nhất, tuyệt nhiên không hề có ý gì khác, nếu hắn mà biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì thì dám cá là hắn sẽ quỳ xuống vái đủ ba vái, nhận nàng làm sư phụ bởi trí tưởng tượng quá mức trâu bò của nàng. Hàn Nhất Nguyên thấy Tử Phong ném đi viên đan dược giá trị không thể đong đếm kia mà trong lòng không khỏi nhỏ máu, cơ mà nghĩ đến việc đây là đồ của người ta, người ta muốn làm gì còn chưa đến lượt hắn lên tiếng, lời đến miệng cũng chỉ biết nuốt ngược lại, thầm mắng Tử Phong tuổi trẻ háo sắc.

Tử Phong còn đang định lên tiếng, từ một trong những phân thân của hắn truyền đến tin tức khiến hắn không khỏi nhíu mày, nói nhanh: “Bên chỗ đám đệ tử có chuyện, mau trở về!!” nói đoạn hóa thành một đạo khói mờ mà biến mất. Ba người còn lại cũng không hiểu chuyện gì nhưng nghe nói vậy liền nhanh chóng di động thân hình, quay trở về chỗ đám đệ tử tập kết.

- ---------------

“Yêu đan của Băng Ti Thù là ai cầm, mau giao ra đây!!” Một giọng nói ngạo mạn vang lên, không khó để có thể nghe ra ý tứ giận dữ trong lời nói ấy.

Cách đây không lâu, đám đệ tử của Lăng Hư Cung cùng với Thuần Thú Tông không có trưởng lão bảo hộ nên chỉ có thể dừng chân tại chỗ, không dám tiến sâu vào trong rừng, tuy rằng thực lực của mỗi đệ tử cũng như chấp sự đi theo không kém, nhưng Sinh Hồn bí cảnh không phải là hậu hoa viên của bọn họ, nguy hiểm trùng trùng, không có Thánh cấp tọa trấn thì mạo hiểm là ngu xuẩn. Cũng may là trong bí cảnh linh khí thiên địa thập phần sung túc, dù có ở yên một chỗ tu luyện thì cũng không tệ cho lắm, vả lại mệnh lệnh của trưởng lão không cho phép rời đi quá xa nên cả đám đệ tử cũng chỉ biết ngồi lại một chỗ.

Đúng lúc này thì có một đầu Băng Ti Thù không hiểu từ đâu chui ra, lao thẳng vào giữa đám đệ tử mà quấy loạn một hồi sau đó lăn ra chết. Băng Ti Thù là lục giai yêu thú cường đại, cơ thể mang hình hài giống với nhền nhện bình thường nhưng kích cỡ thì to hơn rất nhiều, so với một cái ô tô cũng không kém là bao, lúc trưởng thành thực lực có thể so với Bán Thánh cường giả, lại thông thạo lực lượng băng hàn, tuyệt đối là một đầu yêu thú khó chơi đến cực điểm. Chỉ là đầu Băng Ti Thù này lúc lao vào đám đệ tử thì trên người đã tràn ngập vết thương, thực lực chỉ còn lại ba thành, hơn nữa ở đây không chỉ có đệ tử Vương cấp mà Tôn cấp hậu kì với Bán Thánh cũng không thiếu, rất nhanh liền bị vây công mà vẫn lạc.

Chỉ là chưa được bao lâu sau, một toán người từ bên trong rừng lao ra, nhìn qua trang phục thì thấy bọn họ chính là một nhóm người của Độc Cô gia, đội hình đông đảo khoảng chừng 80 người, trong đó có 6 Bán Thánh, hai vị trưởng lão khí tức cường hãn hiển nhiên là Thánh cấp cường giả. Cả đám vừa đến nhìn thấy cái xác Băng Ti Thù liền hướng sự chú ý quá đám đệ tử Lăng Hư Cung cùng Thuần Thú Tông, lời vừa rồi là của một thanh niên mặc áo choàng đen, khí tức áp đảo chúng đệ tử cùng với chấp sự, lộ rõ tu vi Bán Thánh của mình.

Độc Cô gia tuy ở trên giang hồ không ai dám tùy ý đắc tội, nhưng đây là Sinh Hồn bí cảnh, sống chết có số, hơn nữa luận bối cảnh thì Lăng Hư Cung cùng với Thuần Thú Tông cũng không hề kém cạnh, nghe thấy giọng điệu ngạo mạn đó thì một chấp sự tu vi Tôn cấp cửu phẩm của Thuần Thú Tông liền đứng ra, giận dữ nói: “Băng Ti Thù này là do bọn ta giết, vì cớ gì phải giao yêu đan ra cho bọn ngươi??”

Thanh niên áo đen kia nghe vậy liền cười lạnh, miệng nói: “Bọn ta vốn đang truy bắt đầu Băng Ti Thù này, nó gần chết mới hao tổn bổn nguyên lực chạy thoát đến đây, bằng không lấy bổn sự của mấy tên bọn mi thì còn lâu mới có thể giết chết nó dễ dàng như thế.”

Cả đám nghe vậy liền hiểu ra, xác thực Băng Ti Thù lúc đến đây đã thập phần suy yếu, hơn nữa trên người tràn ngập vết thương, bằng không thì với thực lực của nó dù bị mấy Bán Thánh vây công cũng không thể nào dễ dàng nằm xuống như thế, lời nói của thanh niên Độc Cô gia kia không phải là vô căn cứ. Cơ mà miếng ăn đã đến miệng rồi thì không có lí do gì để nhả ra, một vị Bán Thánh khác của Lăng Hư Cung cũng đứng ra, nhàn nhạt nói:

“Băng Ti Thù chỉ là yêu thú lục giai cao cấp, ta không biết là các ngươi đã mất bao nhiêu công sức để săn giết nó nhưng để nó chạy thoát là lỗi của các ngươi, vừa mới tới đây đã mở miệng muốn bọn ta giao yêu đan của nó ra, ngươi cũng to gan lắm, chẳng lẽ không đặt Lăng Hư Cung cùng với Thuần Thú Tông của chúng ta vào mắt ư?”

Đám đệ tử nghe vậy cũng lớn tiếng phụ họa tỏ vẻ đồng ý, không thèm quan tâm tới đám người Độc Cô gia trước mặt đang trở nên giận dữ. Thanh niên áo đen khoát tay ra hiệu cho mọi người ở yên tại chỗ, lạnh lẽo nói:

“Lăng Hư Cung cùng Thuần Thú Tông ư, nếu ở bên ngoài thì ta có lẽ sẽ có chút kiêng kị nhưng đây là Sinh Hồn bí cảnh, tất cả đều dựa vào nắm đấm để nói chuyện, bọn ngươi không có Thánh cấp tọa trấn mà vọng tưởng muốn đoạt đồ vật trong tay Độc Cô gia bọn ta sao??”

Nghe tên thanh niên áo đen nói, đám người Lăng Hư Cung và Thuần Thú Tông mới sực nhớ ra, bên trong Sinh Hồn bí cảnh kể cả có bị giết chết thì tông môn cũng tuyệt đối không trả thù cho mình, nắm tay ai lớn người đó là đạo lí, đó chính là điều mà tất cả các thế lực tiến vào đây đã cùng đồng ý với nhau, hơn nữa bọn họ xác thực là không có Thánh cấp tọa trấn, nếu như Thánh cấp cường giả của đối phương thực sự không thèm để ý thiết luật giang hồ trực tiếp lật tay giết chết cả đám thì biết tìm ai kêu oan đây, mạng không còn thì dù tông môn có trả thù cho họ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Khí thế của cả bọn không khỏi rút gọn đi đáng kể, hoàn toàn chính là một con hổ giấy, nhìn thì uy vũ nhưng đụng nhẹ một cái là tan tác. Thanh niên áo đen kia thấy vậy trong lòng cười lạnh, phản ứng như thế cũng không khác với dự tính của hắn là bao, cũng chính là dựa vào việc đối phương không có Thánh cấp cường giả nên hắn mới dám cường ngạnh như thế, bằng không thì đã là một hồi khách khí vỗ mông ngựa nhau đòi viên yêu đan kia rồi.

Bản thân hắn là Bán Thánh cường giả, yêu đan lục giai tuy quý giá nhưng chưa đến mức khiến hắn phải trở mặt với hai thế lực lớn như Lăng Hư Cung cùng Thuần Thú Tông, chủ yếu đó là Băng Ti Thù ở thế giới bên ngoài thập phần thưa thớt, nghe nói cách đây mấy ngàn năm tơ của bọn chúng có thể chế tác kháng hỏa sa y cường đại nên dẫn đến đại săn bắt, khiến chủng loài này gần như tuyệt chủng, lật tung cả đại lục lên cũng chưa chắc tìm được vài ba con. Yêu đan của Băng Ti Thù là chủ dược của một loại đan dược mà hắn cần để đột phá Thánh Giai, đứng trước dụ hoặc trở thành Thánh cấp cường giả, tin rằng chả mấy ai là không liều mạng.

“Ta nhắc lại, đao kiếm vô tình, không muốn động thủ thì yêu đan của Băng Ti Thù ai đang cầm, mau giao ra đây!!” Thanh niên áo đen nhìn rõ thần sắc âu lo của đám người trước mặt, trong lòng càng chắc chắn rằng Thánh cấp cường giả của đối phương hẳn sẽ không ở gần đây, thái độ lại càng trở nên cường ngạnh hơn nữa, hai vị Thánh cấp cường giả sau lưng hắn cũng không làm ra thái độ gì, hoàn toàn để hắn tự tung tự tác hành động.

Yêu đan của Băng Ti Thù hiện tại nằm ở trong tay một vị chấp sự của Lăng Hư Cung, mọi người nghe tên thanh niên áo đen nói thế liền không tự chủ đưa ánh mắt nhìn về phía tên chấp sự. Thanh niên áo đen nhìn thấy, lắc mình một cái liền xuất hiện trước người tên chấp sự đó, khí thế toàn thân bùng phát như núi cao đè xuống, lạnh giọng nói: “Yêu đan trong tay ngươi đúng không?? Mau đưa đây!!”

Tên chấp sự của Lăng Hư Cung tuy bị chấn nhiếp bởi hai Thánh cấp của đối phương, nhưng nhìn một người tu vi không khác gì mình hất hàm ra lệnh như ra lệnh một con cẩu khiến hắn không khỏi tức giận, tượng phật thì cũng có ba phần hỏa khí, kẻ sĩ bất khả nhục, Thánh cấp tọa trấn thì sao, cùng lắm là chết mà thôi!!

“Muốn lấy thì dùng nắm tay của mình đến mà nói chuyện!!” Tên chấp sự rít lên giận dữ, linh lực toàn thân bùng phát, nhún mình một cái liền bay lên không trung, xuất kiếm ra tay, biểu hiện muốn đánh một trận sống mái với đối phương.

Thanh niên áo đen cũng không sợ hãi, miệng hô một tiếng: “Tốt!” liền tung mình bay lên không trung vạn trượng. Hai người vừa chạm vào nhau liền giao chiến dữ dội, khí kình chấn lãng không gian, âm thanh nổ vang liên miên bất túc, khí thế bàng bạc càng đánh càng dâng cao. Tôn cấp ra tay, long trời lở đất, lại càng không nói đến đây là hai Bán Thánh cường đại, không gian xung quanh bọn họ mấy ngàn mét rất nhanh liền biến thành chiến trường riêng của hai người, đến cả người của hai phe cũng không chịu được phải rút lui về sau tránh tên bay đạn lạc.

Chiến đấu kéo dài không lâu đã kết thúc, một tiếng kiếm khí sắc bén vang lên cắt đứt không gian, sau đó là tiếng kêu thảm của tên chấp sự Lăng Hư Cung vang lên, cả người hắn từ trên không trung rơi xuống như diều đứt dây, khí tức trên người suy yếu cực điểm, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.

“Ta đã không có được thì ngươi cùng đừng hòng có được!!” Tên chấp sự Lăng Hư Cung như nổi điên, viên yêu đan kia xuất hiện trong tay, vung kiếm lên liền muốn chém xuống, lấy khí thế của hắn thì một kiếm này yêu đan sẽ bị chém nát không thể nghi ngờ.

“Khốn kiếp!!” tiếng rống giận của thanh niên áo đen vang lên, hắn lao từ trên không trung xuống, bàn tay vung ra liền hóa linh lực thành một cự chưởng băng hàn đập ngang người tên chấp sự. Tên chấp sự lúc này căn bản không còn dư lực tránh né, bị cự chưởng kia vả ngang người, thân hình bắn sang một bên, yêu đan trong tay cũng mất đi khống chế, hóa thành một đạo quang mang phóng vụt xuống bên dưới.

Trời xui đất khiến thế nào, viên yêu đan to bằng quả quít kia trực tiếp bay thẳng vào đám đệ tử Lăng Hư Cung lúc này đã lùi ra xa, thần kì mà rơi vào trong lòng Diệp Ngưng Tuyết khiến nàng theo bản năng đỡ lấy, không khỏi ngớ người ra. Tên thanh niên áo đen vốn vẫn luôn chú mục vào viên yêu đan, lúc này từ trên trời lao xuống, cánh tay đã hóa thành băng tuyết giơ lên nhằm thẳng ngực Diệp Ngưng Tuyết trảo tới, lực đạo cùng tốc độ ngoan tuyệt đến cực điểm, đừng nói là bắt lấy viên yêu đan, dư lực hoàn toàn có thể xuyên thủng người Diệp Ngưng Tuyết trừ khi hắn dừng lại giữa chừng. Nhưng với tốc độ khủng khiếp thế này, nếu dừng lại giữa chừng sẽ khiến linh lực trong người bị nghịch chuyển dẫn đến nội thương, hắn ta sẽ vì không muốn giết chết một đệ tử bình thường trong Lăng Hư Cung mà dừng tay tự chịu nội thương ư?? Đáp án là không thể nào!

Viên yêu đan rơi vào người Diệp Ngưng Tuyết, đám đệ tử hai tông môn xung quanh liền lấy tốc độ cực nhanh mà chạy ra xa, để mặc nàng đứng yên chịu chết, nói đùa sao, không thấy đến cả Bán Thánh cũng bị đánh bại hay sao, ở lại để chịu chết à. Vương cấp ở trong Sinh Hồn bí cảnh không phải là mạnh mẽ gì cho cam nhưng lực phản ứng vẫn thập phần nhanh nhẹn, chỉ có Diệp Ngưng Tuyết vốn tu vi chỉ có Tướng cấp ngũ phẩm, phản ứng chậm chạp, còn chưa kịp hoàn hồn thì kình phong mang theo hơi thở lạnh buốt đã đánh tới.

Chấp sự của Lăng Hư Cung muốn ra tay trợ giúp nhưng khoảng cách vốn không quá gần, hơn nữa tâm thần bị tên chấp sự thất bại trên không trung thu hút, thanh niên áo đen tốc độ thật sự quá nhanh khiến họ không kịp phản ứng mà ra tay cứu viện, vả lại dù có ứng cứu kịp thời thì khí kình sinh ra từ hai Tôn cấp ra tay Diệp Ngưng Tuyết căn bản không thể nào chịu nổi, kiểu gì nàng cũng chết nên đám chấp sự không muốn liều mạng cứu giúp.

Thanh niên áo đen chỉ cách Diệp Ngưng Tuyết một khoảng nhỏ, cánh tay với ra là có thể xuyên thủng ngực đối phương nắm lấy viên yêu đan, chỉ là ngay vào lúc này, một bóng ma tử vong trực tiếp phủ xuống đầu khiến hắn không khỏi kinh hãi, bất chấp linh lực nghịch lưu vội vàng cưỡng ép cơ thể nghiêng qua một bên, lao về một hướng khác. Ngay khi hắn vừa chuyển mình, một hắc ảnh lao từ trên trời xuống ngay chỗ hắn vừa mới chuyển hướng, phát ra một tiếng nổ lớn điếc tai, kình khí sinh ra hóa thành cuồng phong bạo vũ thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh kể cả đám đệ tử Lăng Hư Cung cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.