“Chàng nghe ai nói đến Lĩnh vực vậy?”
“Lúc nàng vô hiệu hóa ba người Tông chủ của Hợp Hoan Tông, chẳng phải chính hắn ta đã nói cái gì mà Lĩnh vực của Thánh cấp sao?” Tử Phong ngạc nhiên nói.
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy liền phì cười: “Lĩnh vực nào có phải của Thánh cấp đâu, để thiếp giải thích cặn kẽ cho chàng hiểu.”
Trên tay Hồ Phi Nguyệt chợt xuất hiện một chút nước đang được nén lại thành hình một quả bóng nước lơ lửng giữa không trung.
“Chàng biết linh căn chia làm chín loại, ngũ hành kim-mộc-thủy-hỏa-thổ cùng bốn loại dị linh căn lôi-phong-quang-ám rồi chứ. Linh căn của võ giả quyết định công pháp cùng vũ kĩ mà người đó có thể tu luyện và sử dụng được, nhưng chỉ có như vậy thôi ư, nếu chỉ là thế thì linh căn khác nhau cũng không có gì khác biệt cả, cũng chỉ là tu luyện công pháp với vũ kĩ khác loại mà thôi, nếu công pháp cùng vũ kĩ cùng một phẩm cấp thì chẳng phải thực lực sẽ tương đương ư? Sai!!
Võ giả cấp thấp, ví dụ như là Tướng cấp trở xuống, trình tự linh lực của bản thân có hạn, những gì bọn họ làm thường là tu luyện hấp thu linh khí thiên địa, chuyển hóa thành linh lực tích trữ lại, nhưng thường thì dùng để cường hóa cơ thể là chính chứ vũ kĩ thì rất ít khi dùng đến, suy cho cùng thì vũ kĩ cũng rất tốn linh lực, không phải ai cũng dư thừa mà sử dụng được.
Nhưng đối với võ giả từ Vương cấp trở lên, linh lực bản thân họ đã trở nên dồi dào, đây chính là lúc mà bọn họ bắt đầu sử dụng nhiều tới vũ kĩ. Và cũng chính từ lúc này, linh căn khác nhau kết hợp với vũ kĩ cùng loại sẽ cho ra hiệu quả khác nhau, chẳng hạn hỏa hay kim thuộc tính đều có lực công phá mạnh, trong khi thổ thuộc tính lại có lực phòng thủ cao, thủy thuộc tính thì linh hoạt, phong cùng lôi thuộc tính thì có tốc độ cao…công năng cùng tác dụng của mỗi linh căn trong ứng dụng thực tế nhiều không kể xiết.
Vốn thiếp không định nói cho chàng biết mấy thứ này, nhưng nhìn tiến cảnh tu vi của chàng đến thiếp cũng cảm thấy như muốn sụp đổ vì…….quá nhanh, chẳng mấy chốc chàng sẽ chạm tới cảnh giới đó, có nói sớm cũng không sao.
Tu luyện tới Tướng cấp không khó, hầu hết võ giả trước khi thọ nguyên cạn kiệt có thể đạt tới Tướng cấp, nếu tư chất tốt hơn một chút thì có thể đạt tới Tướng cấp cửu phẩm. Nhưng đột phá tới Vương cấp thì cần nhiều hơn thế, không chỉ tư chất, mà còn phải có lực lĩnh ngộ siêu việt nữa.
Linh khí thiên địa bình thường là thứ ta có thể cảm nhận thấy, gọi là dương lực, nhưng trong không gian nào chỉ có linh khí tồn tại, vẫn còn tồn tại những thứ năng lượng khác nữa, chỉ là võ giả không cảm nhận được mà thôi, ta gọi những năng lượng đó là âm lực. Thể ngộ ra âm dương chi lực, đó là điều kiện để đột phá tới Vương cấp, lí do mà Vương cấp có thể phi hành, đó cũng là nhờ âm dương chi lực mà họ đã lĩnh ngộ được……”
Tử Phong nghe mà gật gù, mấy thứ này thoáng qua thì có vẻ khó hiểu, nhưng nghĩ kĩ thì cũng khá dễ hiểu, chỉ là dương chi lực thì hắn biết, thậm chí còn có thể nhìn thấy nữa, nhưng mà âm chi lực là cái gì? Khi Hồ Phi Nguyệt nhắc tới ví dụ về Vương cấp có thể phi hành nhờ thể ngộ âm dương chi lực, Tử Phong đột ngột bừng tỉnh, chẳng lẽ âm chi lực mà nàng ta nói, chính là những hiện tượng vật lí tự nhiên? Vương cấp võ giả có thể lăng không phi hành, chẳng phải là cảm nhận dao động trong không khí, từ đó áp súc linh lực rồi khiến cơ thể mình bay lên ư.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tử Phong càng cảm thấy giả thiết của mình có phần chính xác, vì ở thế giới kiếp trước của hắn thì không tồn tại những thứ như là linh lực, cho nên những quy tắc vật lí này chỉ là một mớ thông tin không hơn không kém, nhưng ở thế giới này có tồn tại một thứ nghịch thiên đó là linh lực, hơn nữa lại chẳng có ai dỗi hơi đi nghiên cứu mấy thứ này, thành ra những nguyên tắc vật lí thông thường được họ gọi là âm chi lực!
Tử Phong không khỏi cười khảy, chậc, thì ra là thế, dù không có hệ thống trợ giúp thì hắn vẫn có tự tin tiến vào Vương cấp một cách dễ dàng, vì sao ư? Đơn giản thôi, người khác thì phải cảm nhận những thứ gọi là “âm chi lực” đó, rồi còn phải hiểu được chúng là gì, còn đây hắn có một đống tri thức từ kiếp trước làm tiền đề rồi, nếu còn không ngộ ra được cái thứ “âm chi lực” đó thì hắn thà đập đầu vào vách chết quách đi cho xong.
“……Đến Tôn cấp, muốn đột phá, phải dựa vào thể ngộ của bản thân đối với âm dương chi lực, sau đó câu thông với thiên địa, hóa thân mình trở thành thiên địa, từ đó mới đạt tới cấp bậc Tôn cấp. Khi làm được điều đó, Tôn cấp võ giả có thể câu thông thiên địa, mượn dùng lực lượng của thiên địa trở thành lực lượng của bản thân, lấy ví dụ một Vương cấp có lượng linh lực tương đương với một Tôn cấp, nhưng tên Vương cấp chỉ tung ra 10 chiêu vũ kĩ là đã cạn kiệt linh lực, trong khi Tôn cấp có thể tung ra cả trăm chiêu mà không mệt mỏi, đó là bởi vì hắn ta còn không có sử dụng linh lực của bản thân, hoàn toàn nhờ vào lực thiên địa.”
Nhìn thấy Tử Phong mở miệng định nói, Hồ Phi Nguyệt mỉm cười:
“Chàng đang định hỏi là tại sao lợi hại như vậy mà khi gặp thiếp lại không đáng một xu đúng không? Đó là cách biệt khong thể xóa nhòa giữa Thánh cấp cùng Tôn cấp.
Muốn đột phá Thánh cấp, câu thông thiên địa chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, thậm chí tu luyện linh lực của bản thân cũng không quan trọng, lúc này, quan trọng đó là pháp tắc!! Mỗi võ giả có linh căn khác nhau, mỗi linh căn đó có thể đại biểu cho một loại pháp tắc, võ giả thường trong lúc câu thông với thiên địa mà dòm ngó ra một tia huyền ảo trong đó, từ đó hiểu được một chút pháp tắc, đột phá Thánh cấp.
Hiểu được pháp tắc, sau đó là sử dụng pháp tắc, Lĩnh vực là từ đó mà ra. Về lĩnh vực, thiếp không có gì phải nói nhiều, chỉ có một câu mà thôi: Trong Lĩnh vực, võ giả chính là thần linh! Bất tử thân, lực lượng vô tận, giết người chỉ bằng một ý niệm, võ giả không có lĩnh vực ở trong lĩnh vực thì chỉ là tôm tép, có bao nhiêu chết bấy nhiêu, trên thực tế, thiếp thấy năng lực hồi phục thương thế nghịch thiên của chàng cũng giống như một dạng lĩnh vực vậy, bởi vì theo ghi chép thì Thiên Ma nhất tộc có năng lực hồi phục, nhưng không thể biến thái như chàng được.
Lĩnh vực, đó là khi võ giả đã nắm được pháp tắc trong tay và sử dụng thành thạo nó, nhưng mà, Lĩnh vực, nó thuộc về thần linh chân chính, chỉ có thần linh mới có thể có được Lĩnh vực hoàn chỉnh, bởi vì bản thân bọn họ chính là hóa thân của pháp tắc, bọn họ là Thần!
Thánh cấp mà nói, cũng sở hữu Lĩnh vực, nhưng trình độ pháp tắc thì kém xa thần linh thực thụ như một trời một vực, Lĩnh vực được Thánh cấp tạo nên không hoàn chỉnh, nó chỉ là Ngụy Lĩnh vực, hay nói ngắn gọn thì nó chỉ là Vực.”
Nói đoạn, từ người của Hồ Phi Nguyệt liền tỏa ra một thứ khí tức ảo diệu khó nói lên lời, không gian xung quanh lại vặn vẹo giống y như lúc đối mặt với Tông chủ Hợp Hoan Tông. Khác ở một thứ, Tử Phong lần này có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một thứ gì đó khó mà diễn tả, đang bao trùm ở xung quanh mình. Những giọt nước lơ lửng nhốt chặt hắn ở bên trong, khiến Tử Phong có cảm giác giống như cơ thể không còn là của mình nữa.
“Đây chính là Vực, thiếp tuy là yêu thú, không có linh căn, nhưng khi hóa thành nhân hình, yêu đan của thiếp có thể được coi như là linh căn của võ giả, yêu đan của thiếp là Thủy thuộc tính, vậy nên thiếp có Vực Thủy thuộc tính. Ở trong Vực, thiếp có linh lực vô hạn, võ giả có tu vi ngang bằng hoặc thấp hơn không có cơ hội để đánh trả, trừ khi lĩnh ngộ pháp tắc của họ mạnh hơn, tạo ra được Vực hoàn chỉnh hơn.”
Tử Phong chợt hỏi: “Lĩnh ngộ Vực thì thuộc tính của Vực phụ thuộc vào thuộc tính của linh căn ư?”
“Không hẳn thế, chỉ là do võ giả sử dụng linh căn để câu thông thiên địa ở Tôn cấp, vậy nên khi đạt tới Thánh cấp, cảm ngộ của võ giả về pháp tắc của loại thuộc tính trùng với linh căn cũng là sâu đậm nhất, từ đó hình thành Vực cùng thuộc tính. Cũng đã có trường hợp ghi nhận võ giả có thể hình thành lĩnh vực nhiều thuộc tính khác nhau, chỉ là cực kì hiếm.”
Khẽ cảm nhận xung quanh một chút, Tử Phong chợt có cảm giác như mình vừa nắm bắt được một thứ gì đó, một tia linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn, cả người hắn chợt đơ ra bất động giống như đã chết. Vực của Hồ Phi Nguyệt đột ngột run rẩy kịch liệt, sau đó thì sụp đổ, linh khí thiên địa trở nên cuồng bạo mà tràn vào phòng, trực tiếp tạo thành một cơn lốc linh khí vô hình cuốn lấy Tử Phong.
Vội vàng lui ra bên cạnh, Hồ Phi Nguyệt bật thốt: “Đốn ngộ??!!!”
Tử Phong cứ như vậy mà đơ người ra, đầu óc hắn trống rỗng không có một chút suy nghĩ nào, linh khí thiên địa bao quanh sau đó tìm đường thâm nhập vào cơ thể hắn, Hỗn Độn Quyết tự động vận chuyển, điên cuồng chuyển hóa linh khí thành linh lực, nhưng khác với tốc độ rùa bò thường ngày, lúc này nó hoạt động cực nhanh, lượng linh lực thu về cuồn cuộn không ngừng nghỉ, điểm kinh nghiệm của Tử Phong nhảy múa liên hồi.
“Hít!!!!”
Thở dốc một cái, Tử Phong cúi gập cả người xuống, không ngừng hổn hển gioogns như đã nhịn thở cả tiếng đồng hồ vậy, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, cơ thể vừa có cảm giác sảng khoái vừa có cảm giác mệt mỏi không chịu được. Ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên hắn thấy đó là Hồ Phi Nguyệt đang nhìn hắn giống như nhìn quái vật, khiến hắn không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Chàng vừa mới đốn ngộ, và cùng lúc đó, đột phá liền một lúc bốn tiểu cảnh giới, tất cả chỉ trong vòng hai canh giờ.” Hồ Phi Nguyệt ngẩn ngơ nói.
Hai mắt Tử Phong không khỏi trừng lớn, hai canh giờ? Lâu như vậy ư, hắn chỉ có cảm giác như mới có tầm 10 giây trôi qua thôi vậy, nhưng mà đốn ngộ à, chẳng phải thứ này là đặc điểm riêng của mấy tên nhân vật chính có tư chất cùng lực lĩnh ngộ nghịch thiên mà, xem ra bản thân hắn không có hệ thống thì lực lĩnh ngộ cũng thuộc hạng trâu bò a.
“Chàng cảm nhận Vực của thiếp rồi đốn ngộ………..nhanh, mau nhớ lại cảm giác đó, thử xem liệu chàng có tạo ra được Vực không?”
“Hở, chẳng phải Vực là thứ phải đạt tới Thánh cấp mới có thể tạo thành sao?” Tử Phong một trận khó hiểu.
“Đó là bình thường, võ giả siêu cấp thiên tài cũng có thể tạo ra được Vực khi chưa đạt tới Thánh cấp, về lượng thì không bằng nhưng về chất thì tương đương, thậm chí là có khi còn hơn cả so với Thánh cấp chân chính, mau, cứ làm theo lời thiếp đi!!” Hồ Phi Nguyệt thúc giục.
Nghe vậy, Tử Phong liền nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại cái cảm giác vừa rồi khi đốn ngộ. Giống như là trong u minh có một thứ gì đó dẫn dắt, hắn chợt lẩm bẩm: “Thế giới.”
Một cảm giác kì lạ chạy dọc cơ thể hắn, giống hệt như lúc Hồ Phi Nguyệt sử dụng Vực, khiến Tử Phong không nhịn được mở choảng mắt ra, chỉ thấy mọi thứ trước mắt hắn dường như bị đông cứng lại, mọi thứ đều đứng yên, có cảm giác giống như là……….thời gian bị dừng lại vậy. Nhưng mọi thứ không kéo dài lâu, Tử Phong vừa mới nhướn người lên định đứng dậy, chỉ một tích tắc sau đó, thậm chí còn chưa đạt tới một phần mười giây, mọi thứ lại trở về như bình thường, cái cảm giác kì lạ đó biến mất. Tử Phong còn chưa kịp làm ra phản ứng thì bất chợt phun ra một vòi máu, cả người hắn giống như bị bạo tạc từ bên trong, thất khiếu hắn đổ máu ròng ròng, cả người mềm yếu vô lực mà ngã quỵ xuống đất.
Hồ Phi Nguyệt thấy thế liền vội vàng đỡ lấy hắn, xem xét một hồi thấy không quá nghiêm trọng tới mức ảnh hưởng tính mạng thì mới thở phào nhẹ nhõm, nàng chợt nhận ra một thứ gì đó, đúng hơn là nàng có bỏ qua một cái gì thì phải, hình như là trong một cái chớp mắt của nàng, tư thế ngồi của Tử Phong có chút thay đổi, lại còn cái cảm giác giống như là có ai đó vừa thi triển……Vực vậy.
“Sao có thể cơ chứ, chắc chắn không phải là Tử Phong đã thi triển Vực, nếu thi triển thành công thì đã không bị phản phệ như thế này rồi.”
Khẽ lắc đầu, nàng không nghĩ đến mấy thứ đó nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đầy máu của Tử Phong, nàng liền đưa hắn vào trong phòng tắm: “Phải trị thương cho chàng đã!”