Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 86: Chương 86: Gia đình.....




Hồ Phi Nguyệt đứng ở bên ngoài Dong binh công hội, mặc dù vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng khiến cho đám dong binh xung quanh nhìn đến lác cả mắt, thậm chí cả nữ tử cũng không nhịn được mà quay lại nhìn, nhưng không ai dám tiến tới trêu ghẹo hay là dám nói dù chỉ một câu, mấy cái xác máu me bê bết của đám người Trương Bưu vẫn nằm ngoài kia giống như lời cảnh cáo đẫm máu nhất cho những người có ý định khinh nhờn tiên tử rồi. Thử nghĩ mà xem, Tướng cấp đỉnh phong đến chết cũng không biết mình chết ra sao, còn ai ở cái Hắc Thạch trấn này dám làm gì nữa.

Nhìn thấy Tử Phong từ bên trong đi ra, Hồ Phi Nguyệt tiến tới, vô cùng tự nhiên ôm lấy cánh tay của hắn, miệng nói: “Thế nào rồi?”

Tập mãi cũng thành quen, đối với những cử chỉ thân mật của hồ ly tinh này Tử Phong cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, hắn nhàn nhạt nói: “Bọn họ chưa trở về, cơ mà kệ đi, ta cũng chỉ giúp họ được đến vậy thôi, thoát được hay không là dựa vào bản lĩnh của họ.”

Lí do hắn đến Dong binh công hội không phải là vì nhận nhiệm vụ, hắn đã bôn ba bên ngoài quá lâu rồi, chưa kể khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn mặc dù không cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn muốn nghỉ ở nhà, dành thời gian chăm sóc cho tiểu nha đầu Diệp Thủy Lan. Hắn đến đây cốt yếu là để dò la xem đám người Ôn Vân Sơn có quay trở lại đây không, khi nảy ra ý định này, đến chính bản thân hắn cũng giật mình, từ lúc nào mà hắn lại quan tâm tới sống chết của những người không liên quan tới vậy.

Không có câu trả lời cho việc đó, hắn cũng lười không muốn để ý nhiều, nếu muốn làm thì làm thôi, hắn vẫn luôn tuân theo lối sống tự do của bản thân.

Không còn việc gì để làm, Tử Phong bèn nói: “Trở về thôi….”

Đúng lúc này.

-Hệ thống ban bố nhiệm vụ

Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ, đơn lẻ

Số lượng: 1

Nội dung: Trở về nhà trong vòng 30 giây.

Hạn chế: Phân tích nhãn bị khóa trong 12 giờ.

Phần thưởng: Không.

Hiệu ứng tăng cường: Nhân bốn tốc độ trong 30 giây.

“Cái quỷ gì thế này…..” Vừa mới nghe xong nhiệm vụ, Tử Phong liền không kìm được mà bật thốt lên, nhiệm vụ gì mà kiểu dị tật thế này, không phần thưởng, nội dung thì nhảm nhí không chịu được, cơ mà vì là nhiệm vụ cưỡng chế nên chắc hẳn sẽ có xử phạt nếu không hoàn thành. Nhưng mà không để cho hắn có thời gian suy nghĩ, tiếng nói của hệ thống lại vang lên:

“Nhiệm vụ bắt đầu tiến hành trong 5…..4…..3…..2….”

Không có thời gian để cho hắn trì hoãn, vội vàng nói với Hồ Phi Nguyệt một câu: “Theo ta!!”, sau đó hắn với chỉ số nhanh nhẹn đột ngột tăng lên gấp bốn lần, sử dụng Thuấn bộ, lấy 16 lần tốc độ thông thường mà xé gió lao đi. Hồ Phi Nguyệt thoáng ngẩn ngơ một chút, sau đó cũng hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo.

Mười sáu lần tốc độ thông thường, theo tính toán của Tử Phong thì tầm cỡ gấp tám lần một Vương cấp nhất phẩm, đó là nhanh cỡ nào a, và lúc này hắn đang được thể nghiệm tốc độ kinh người đó. Như đã nói từ trước, một số định luật vật lí vẫn hoạt động ở cái thế giới phi lí này, Tử Phong có thể cảm thấy không khí cắt vào da thịt hắn một cách bỏng rát, lực cản của không khí khiến hắn gần như không thể thở được, nhưng nghĩ đến xử phạt của hệ thống, hắn đành phải cắn răng, tiếp tục dùng Thuấn bộ một cách vô tội vạ, mặc kệ linh lực bản thân có xói mòn nhanh chóng.

Hệ thống cho hắn thời gian 30 giây, hắn dùng tổng cộng 26 giây để trở về nhà, hoàn thành quãng đường vốn phải dùng tới 20 phút đi bộ bình thường.

- Hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng bí ẩn từ Đấng sáng tạo.

Sinh mệnh của hư không (Vật phẩm cấp thần): Bất kể thương thế ra sao hay nhận đòn chí mạng, luôn luôn sống sót. Chỉ sử dụng một lần. Tự động kích hoạt khi tử vong.”

Tử Phong chợt cảm thấy có cái gì đó trực tiếp chui vào người hắn, nhưng là cái gì thì hắn không thể tả được, cái cảm giác này rất quái dị, nhưng lúc này hắn không có thời gian để lo việc đó, hắn còn một việc quan trọng hơn cần làm. Chỉ thấy cửa vào khu vườn nhỏ trước căn nhà của hắn đã vỡ nát, xung quanh ngổn ngang đồ vật vứt bừa bãi, hầu hết đều đã bị vỡ nát thành vài mảnh, mặt đất thì bị giày xéo giống như có bão đi qua, tất cả đều lộ ra vẻ không bình thường.

Bất chợt, một tiếng thét thất thanh vang lên, đó là giọng của một nữ hài có chút non nớt.

Hai mắt Tử Phong chợt mở to ra, hắn bật thốt lên: “Lan nhi!!”

Nói đoạn hắn giống như lưu tinh, lao thẳng ra sau nhà, trực tiếp đi xuyên qua mấy bức tường trong nhà giống như chúng được làm từ giấy chứ không phải là gạch đá.

Vừa đặt chân tới sân sau, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một lam y trung niên tầm 30-40 tuổi, khuôn mặt gầy gò bệnh hoạn, đôi môi tím tái như là trúng phong hàn, một cái mũi diều hâu khoằm xuống, đôi mắt híp tịt khiến người khác có cảm giác giống như đang đối mặt với một con độc xà chứ không phải con người, lúc này hắn đang dùng một tay xách lấy Diệp Thủy Lan giống như xách một con gà, mặc kệ con bé vùng vẫy ra sao.

Trung niên nhân làm như không nhìn thấy Tử Phong, chỉ mở miệng cười khà khà: “Một cơ thể có cực phẩm Thủy linh căn, lại còn là Thái Âm chi thể, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà, đem nó về làm đỉnh lô thì chắc chắn ta sẽ có thể đột phá được bình cảnh!!”

Mặc dù trung niên nhân nói không có to lắm, nhưng thính lực của Tử Phong nào có phải là bình thường, đứng cách xa mấy chục mét hắn còn nghe được huống chi hiện tại hai người chỉ cách nhau có mười mấy mét.

Là một người nghiện đọc tiểu thuyết, hắn thừa biết đỉnh lô có nghĩa là gì, một luồng nộ hỏa chợt bùng lên trong lòng hắn, hai tay hắn nắm chặt lại, không khí xung quanh hắn chợt di động quỷ dị, sau đó thì……

“Vút!!!”

Một luồng sát khí kinh thiên động địa từ người Tử Phong chợt lan tỏa ra khắp không gian xung quanh, sát khí cô đọng ngưng thực tới mức khiến cho không khí dường như trở nên rét lạnh. Từng tia từng tia tơ máu xuất hiện trong mắt Tử Phong, Thiên Ma nhãn đã được kích hoạt, hắn gằn giọng: “Tên súc sinh ngươi nói cái gì cơ??”

Trung niên nhân vẫn làm như không nhìn thấy Tử Phong, chỉ đứng đó cười ha hả, một bộ dáng hoàn toàn xem hắn như không khí.

“Thả con bé ra!!!!”

Gầm lên một tiếng, Truy Hồn Huyết Kiếm đã xuất hiện trong tay Tử Phong, trong nháy mắt linh lực toàn thân hắn lưu động tới cực hạn, Thiên phạt kiếm dưới sự thúc giục linh lực của hắn trong nháy mắt được hình thành. Thuấn bộ một cái, hắn đột ngột xuất hiện trước mặt trung niên nhân, Truy Hồn Huyết Kiếm bổ xuống đầu trung niên nhân, đồng thời Thiên phạt kiếm được áp súc bấy lâu được giải phóng.

Tuy nó là kĩ năng quần công có tầm ảnh hưởng lớn, nhưng nếu tấn công cận chiến thì tầm ảnh hưởng của nó lại khá là nhỏ, tuyệt đối sẽ không tổn thương đến Diệp Thủy Lan trên tay trung niên nhân, điểm này đã được Tử Phong tính kĩ cả rồi. Tuy nhiên, tính toán luôn không theo kịp được thực tế.

Truy Hồn Huyết Kiếm đang trên đà bổ xuống chợt khựng lại, một bàn tay xương xẩu xuất hiện, trực tiếp nắm lấy thanh cự kiếm, chặn nó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đến cả Thiên phạt kiếm vừa được giải phóng ra cũng chợt biến mất vô ảnh vô tung.

“Cái gì!!”

Còn không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, cả người Tử Phong chợt bay đi giống như một chiếc rẻ rách, văng ra sau mấy chục mét. Phun ra một ngụm máu có lẫn những mảnh vụn li ti, Tử Phong chịu đựng cơn đau đớn đang giày xéo trong cơ thể mà đứng dậy, đừng tưởng hắn vừa rồi chỉ văng đi mấy chục mét mà nghĩ đòn hắn vừa nhận nhẹ nhàng, lực đạo thì đúng là nhẹ nhàng, nhưng nội kình trong đó lại phá nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Tử Phong, kể cả trái tim, nếu không phải nhờ kĩ năng Tái sinh siêu tốc thì hắn đã tử ẹo từ lâu rồi.

“Thiên Ma Hóa Thân!!!”

Tử Phong há miệng hét thảm một tiếng, một cơn đau bỏng rát lan tỏa khắp cơ thể hắn, trên người hắn bất chợt xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, thiêu đốt quần áo đang mặc, ngọn lửa đi qua tới đâu là để lại đằng sau nó một lớp giáp cốt màu trắng trông cực kì cứng rắn, trong nháy mắt bao phủ toàn thân Tử Phong. Vai hắn rung lên bần bật, vài giây sau, bốn cánh tay được mọc ra từ đó, sáu cánh tay của hắn cũng nhanh chóng được lớp giáp cốt bao phủ hoàn toàn. Trong nháy mắt nội thương của hắn liền được Tái sinh siêu tốc chữa lành.

“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!”

Gào lên một tiếng giống như dã thú rồng giận, sát khí của Tử Phong đạt tới cực hạn, cảm giác giống như hắn có thể đồ sát cả thần lình, Tử Phong điên cuồng phóng tới trước mặt trung niên nhân.

Nhìn hình dáng kì dị của Tử Phong, trung niên nhân có vẻ hiếu kì “Ồ!” lên một tiếng, nhưng cũng không thấy có hành động gì. Sáu bàn tay nắm chặt lại tạo thành quyền đầu, Tử Phong vung nắm đấm vào thẳng mặt trung niên nhân, chỉ để khi còn cách mặt khoảng nửa mét, thì bị dội bật lại bởi một bức tường cứng rắn vô hình, mấy cánh tay tức thì tê rần lại.

Nhưng điều đó vẫn không cản trở hắn, Tử Phong dùng cả sáu cánh tay, lấy hết sức bình sinh mà đấm.

“Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!....”

Vô số tiếng va chạm vang lên giữa những nắm đấm của Tử Phong và tấm chắn vô hình đó, hắn vừa đấm vừa gào lên: “Trả Lan nhi lại cho ta!!!!”

Bất chợt, sáu cánh tay của hắn được bao phủ bởi một luồng năng lượng màu đen, sau đó cả sáu cánh tay cùng lúc đấm thẳng về phía trước.

“Hư Thiểm Quyền!!”

“Ầm!! Rắc!!”

Mặc dù không thể nhìn thấy, Tử Phong có thể cảm nhận được tấm chắn vô hình trước mắt vỡ tan thành từng mảnh vụn. Trên mặt trung niên nhân lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hắn ngay lập tức nhảy lên không trung tránh thế công của Tử Phong.

“Chạy đi đâu!”

Tử Phong nhún mình một cái, thân hình hắn giống như đạn báo bắn lên trời, đuổi theo trung niên nhân. Đột nhiên, khóe miệng trung niên nhân nhếch lên tạo thành một nụ cười mang theo vẻ giễu cợt.

“Xiu!!”

Một tiếng xé gió vang lên, Tử Phong chợt cảm thấy toàn thân giống như mất hết lực lượng, ngay lập tức rơi từ trên không trung xuống…….

“Ầm!!”

Cơ thể hắn nện xuống khiến mặt đất vỡ tan thành từng mảnh, đất đá văng tứ tung. Khói bụi tan đi, để lộ ra một thân hình đang gắng sức chống những cánh tay xuống đất hòng nâng người lên, đúng hơn là nâng…….một nửa người lên, chỉ thấy ở ngay bên cạnh đó là nửa thân dưới của Tử Phong, đã tách rời hẳn khỏi cơ thể hắn đang nằm trên mặt đất.

“Một Tướng cấp mà lại có bí pháp biến thân kì lạ, thậm chí có thể phá vỡ được không gian đông kết của ta, thú vị, thú vị đây, phải chăng hôm nay là ngày may mắn của ta?” Trung niên nhân hạ cánh từ trên không trung xuống, liếc nhìn hai mảnh cơ thể của Tử Phong ở dưới đất, nhàn nhạt nói.

Máu tươi không ngừng phun ra lênh láng từ vết cắt ngang người Tử Phong, cũng đồng thời chảy xuống từ trên chiếc mặt nạ hắn đang đeo. Miệng phun máu, Tử Phong chống sáu cánh tay xuống đất khó nhọc nâng người dậy, Tái sinh siêu tốc giúp hắn giữ được một mạng, nhưng thương thế tới mức này thì còn tồi tệ hơn những gì hắn đã trải qua ở Thiên Ưng thành nhiều.

Kéo lê nửa thân trên, mảnh vụn nội tạng của hắn không ngừng rơi ra từ vết cắt ngang người bên dưới, để lại đằng sau là một đám hỗn độn vương vãi khắp đất. Lúc này Tử Phong cũng có thể cảm nhận được nỗi đau trước khi chết của những người đã bị hắn chém ngang người như thế này, nhưng mà nỗi đau đó còn lâu mới bằng được nỗi đau tinh thần mà hắn đang trải qua.

Tử Phong giơ một tay lên về phía Diệp Thủy Lan, phổi của hắn đã biến thành cám vụn, hắn lúc này chỉ có thể thì thào: “….Lan nhi……trả lại nó….cho ta….”. Nỗ lực của hắn cũng chỉ đổi lại là một ngụm máu lại ứa ra khỏi miệng mà thôi. Diệp Thủy Lan chứng kiến thảm trạng của Tử Phong không khỏi khóc đến hết nước mắt, không ngừng nức nở gọi: “Đại ca!! Đại ca!!” liên hồi.

Đã từng sống một cuộc đời cô độc ở kiếp trước, Tử Phong mặc dù trông thì không có vấn đề gì, nhưng trong sâu thẳm hắn vẫn muốn có được một gia đình, một mái ấm thuộc về mình, nhưng hoàn cảnh lúc đó không cho phép hắn có được nó. Xuyên việt tới thế giới này, hắn có được cơ hội làm lại cuộc đời mình, tuy hắn lại chọn con đường giống như kiếp trước, nhưng sự xuất hiện của hệ thống cùng Diệp Thủy Lan đã thay đổi hắn.

Sự ngây thơ, trong sáng, đáng yêu của Diệp Thủy Lan, hoàn cảnh không nơi nương tựa của nàng khiến Tử Phong nảy sinh ra sự đồng cảm. Ham muốn được có gia đình trong sâu thẳm của hắn trỗi dậy, hắn chấp nhận Diệp Thủy Lan, chấp nhận sự ngây thơ của nàng, chấp nhận sự thật rằng hắn sẽ phải lo cho nàng cả đời nếu hắn đưa nàng vào trong cuộc đời hắn. Hắn mạo hiểm chấp nhận những thứ mới lạ, những thứ hắn chưa từng thử qua, và những gì hắn nhận lại được, đó là tình cảm, một thứ tình cảm trong sáng ấm áp giữa hai huynh muội, giữa một người đã mất đi tất cả nhân thân, chịu một cú sốc tinh thần lớn với một người có tâm hồn đã chết lặng từ lâu.

Đối với Tử Phong mà nói, Diệp Thủy Lan là gia đình đầu tiên mà hắn có được, là nơi hắn tìm được sự ấm áp mà hắn luôn khao khát một cách thầm lặng, hắn khó khăn lắm mới có thể có được một thứ gọi là gia đình, làm sao hắn có thể bỏ được.

Đó là lí do tại sao, không có Phân tích nhãn, mặc dù hắn cảm nhận được đối phương rất mạnh, hắn vẫn không do dự mà làm cái việc thiếu lí trí mà hắn chẳng bao giờ làm, đó là liều mạng……..

Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn, lần đầu tiên trong hai kiếp làm người, Tử Phong khóc……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.