Huyền linh đại lục là một đại lục cực lớn, thậm chí theo những gì Tử Phong biết thì nó còn rộng lớn hơn Địa cầu kiếp trước đến cả trăm lần, toàn bộ đại lục có tổng cộng 4 đế quốc, lần lượt là Thiên Hành đế quốc, Xuất Vân đế quốc, Cuồng Long đế quốc và cuối cùng là Càn Nguyên đế quốc, nơi mà Diệp gia hắn đang tồn tại.
Đây là thế giới lấy cường giả vi tôn, luật pháp đế quốc cũng chỉ dùng để áp chế kẻ yếu, trong mắt cường giả thì không đáng một xu. Võ giả tu luyện từ nhập môn Linh cảnh Cửu bộ, rồi đến Sĩ cấp, Sư cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Thánh cấp., mỗi một cảnh giới chia làm cửu phẩm, càng lên cao tu luyện càng khó.
Tướng cấp có thể coi là cường giả, Vương cấp lại mạnh mẽ hơn Tướng cấp đến hàng chục lần, coi như cường giả nhất nhì một phương, Tôn cấp như thần nhân, mạnh mẽ vô cùng, còn Thánh cấp, thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ít bao giờ hiện thân, tương truyền hoàng thất của mỗi đế quốc đều có lão tổ Thánh cấp tọa trấn.
Diệp gia là một trong tam đại gia tộc tại đế đô của Càn Nguyên đế quốc, quyền hành ngập trời, cùng với hoàng thất Lâm gia tạo nên tứ đại gia tộc kiểm soát toàn bộ đế quốc. Tất cả những điều này đều là những thông tin Tử Phong có được từ trí nhớ trước kia và tìm hiểu từ những hạ nhân khác. Những thông tin này vô cùng quan trọng đối với hắn, còn về Diệp gia, hắn không quan tâm, đối với hắn thì Diệp gia như thế nào cũng không hề liên quan tới hắn, đây chỉ là nơi trú ngụ tạm thời mà thôi.
Một tháng trôi qua nhanh chóng, mọi sự vẫn diễn ra như bình thường, chỉ có điều Tử Phong vẫn đang kẹt ở cấp độ 0, chưa tìm ra được cách để lên cấp, mặc dù hắn cực kì muốn nhìn xem khả năng của cái hệ thống tiến hóa này khi hắn lên cấp sẽ ra sao. Thực ra sử dụng hệ thống rất dễ dàng, mọi thứ chỉ cần một ý niệm là được.
Với kĩ năng Phân tích nhãn, Tử Phong đã có được cái nhìn sơ bộ về thực lực võ giả ở đây, người bình thường các chỉ số đều rất thấp, chỉ vỏn vẹn có 4-50 với mỗi chỉ số, trong khi võ giả có một sự khác biệt rõ rệt, chẳng hạn như Diệp Phương, người đã từng dùng một cước giết chết “Tử Phong” trước kia.
-Tên: Diệp Phương
Chủng tộc: con người (đã tiến hóa)
Cảnh giới: Linh cảnh cửu bộ
Nhanh nhẹn: 460
Thể lực: 330
Lực lượng: 420
Tinh thần: 120
Linh lực: 90
Tất cả chỉ số của hắn đều hơn người bình thường đến 7-8 lần, chẳng trách hắn có thể một cước đạp chết “Tử Phong” trước kia. Đây mới chỉ là linh cảnh, có thể coi là nhập môn tu luyện, một thủ vệ Sĩ cấp trong nội phủ mà Tử Phong nhìn thấy có chỉ số gấp đôi Diệp Phương, đó mới chỉ là Sĩ cấp nhất phẩm mà thôi.
Theo như tính toán của Tử Phong, thể lực và tinh thần của hắn tương đương sĩ cấp nhị phẩm, nhưng lực lượng và tốc độ lại vượt trội hơn hẳn, tương đương sĩ cấp ngũ phẩm, thêm một lần nữa khiến hắn câm nín trước độ trâu bò của cái chủng tộc Thiên ma này. Thử nghĩ mà xem, hắn chỉ là một bán Thiên ma, thậm chí theo như hệ thống thì hắn còn chưa hoàn thành tiến hóa, dưới trạng thái không có chút tu vi gì mà đã mạnh ngang ngửa với sĩ cấp nhân loại, đó là biến thái cỡ nào a.......
Lại một ngày nữa trôi qua, hôm nay Tử Phong phải dậy sớm hơn bình thường, vội vàng đi ra cửa sau của ngoại viện Diệp phủ, ở đấy cũng có hơn hai mươi người hầu khác đang khuân vác những túi hàng hóa chất vào kho, phía ngoài là một lượng lớn những túi hàng xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn mỗi túi đều nặng đến 6-70 cân.
Đối với người thường thì đây là công việc cực nhọc, nhưng đối với Tử Phong hiện tại thì chẳng đáng là bao, mấy người hầu khác chỉ là người thường còn làm được, bản thân hắn mạnh gấp mấy chục lần người thường mà không làm được nữa thì thà hắn tự sát luôn đi cho xong.
Ngay khi công việc đang dở dang, hắn bỗng nghe thấy một tiếng nói thanh thúy dễ nghe cất lên:
“Triệu quản sự chọn cho ta vài người khỏe mạnh a, ta có việc cần dùng.”
Đưa mắt nhìn lại, đó là một tiểu cô nương mặc một bộ đồ màu hồng chừng mười tuổi, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt ngây thơ tinh nghịch nhưng cũng không kém phần xinh đẹp, trông vô cùng khả ái.
Tử Phong nhận ra cô nhóc này, thậm chí cô ta còn có một hồi ức nhỏ với hắn nữa, đúng hơn là với tên “Tử Phong” đã chết đi kia.
Cô bé tên Diệp Thủy Lan, là con gái của Diệp Cuồng, đại ca của Diệp gia gia chủ Diệp Bắc Phàm. Theo lí mà nói thì Tử Phong hắn phải gọi Diệp Thủy Lan là biểu tỷ, nhưng vì tồn tại như hắn bị hắt hủi khỏi Diệp gia, nên bây giờ quan hệ giữa hai người là quan hệ chủ tớ.
Còn cái hồi ức kia, Tử Phong biết rất rõ, và thực ra nó cũng chẳng có gì, chỉ là cô gái nhỏ này đã từng bảo vệ hắn lúc hắn còn nhỏ khỏi bị trừng phạt vì đã trộm thức ăn từ trong nhà bếp mà thôi. Với một người có tâm trí thành thục như Tử Phong hắn, thì mấy cái này chỉ là tính tình thiện lương của một cô nhóc mà thôi, không có gì đáng kể lắm.
“Ấy vậy mà hắn vẫn nhớ mãi không quên,cũng đã 4 năm trôi qua rồi ấy chứ, đúng là kì lạ.”
Tử Phong không khỏi liên tưởng đến một tia quyến luyến trong tâm thần của mình, hẳn là do mình đã dung hợp với linh hồn của “Tử Phong” trước kia.
Nghe thấy Diệp Thủy Lan ra lệnh, trung niên nhân bên cạnh mới vâng dạ một hồi rồi mới đưa mắt nhìn về phía đám người hầu lúc này đã dừng lại việc khuân vác, hắn là Triệu quản sự, một trong những quản sự của ngoại viện Diệp gia, tu vi linh cảnh thất bộ, nhưng hiển nhiên là đã kẹt ở cảnh giới này rất lâu rồi, bằng không hắn cũng chẳng ở lại ngoại viện làm gì.
“Ngươi, ngươi, ngươi,.....và ngươi, đi theo tiểu thư, tiểu thư ra lệnh gì thì làm theo, đã rõ chưa.”
Tên quản sự giơ tay chỉ vào mấy người to con cường tráng nhất trong đám người hầu, Tử Phong không được chọn, và hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, vẫn cứ dành thời gian nghiên cứu về cái hệ thống tiến hóa này đã, còn hơn đi theo Diệp Thủy Lan chạy lung tung.
Diệp Thủy Lan hoàn toàn không quan tâm đến việc Triệu quản sự chọn ai, ánh mắt tò mò nhìn qua tất cả mọi người, và rồi ánh mắt của Diệp Thủy Lan dừng lại tại một người, trong lòng dấy lên cảm giác quen quen. Diệp Thủy Lan liền giơ tay lên chỉ ngay vào người đó
-“Ta muốn hắn đi cùng với ta nữa.”......
Tuy rằng Huyền Linh đại lục có 3 đế quốc, nhưng diện tích 3 đế quốc đó chỉ chiếm một phần ba diện tích của cả đại lục, cả 3 nước đều nằm tập trung ở phía đông và phía bắc đại lục, trong khi khu vực trung tâm cùng phía nam là một cánh rừng lớn tới khủng bố, là nhà của muôn loài yêu thú, tên thông tục là Yêu Thú sâm lâm, còn phía tây đại lục, nghe nói là vùng đất cấm kị, về cái này thì Tử Phong hắn cũng chỉ nghe nói mà thôi, còn về vì sao lại cấm kị, cấm cái gì, đó không phải là việc của hắn.
Tương truyền Yêu thú sâm lâm là nơi yêu thú có ở khắp nơi, từ dã thú bình thường, cho đến những yêu thú có thực lực khủng bố có thể sánh ngang với Tôn cấp, thậm chí cường giả Thánh cấp của nhân loại, có thể nói đây là vùng đất không chào đón con người nhất. Diệp gia cai quản nhiều thành trì trải khắp đế quốc, và ngay gần Diệp phủ là Tử Tinh thành, cũng thuộc quản hạt của Diệp gia, tiếp giáp với Tử Tinh thành, chính là Ngọa Long sơn mạch, vượt qua Ngọa Long sơn mạch dài mấy ngàn dặm, chính là Yêu thú sâm lâm.
Và lúc này, Tử Phong đang ở trong Ngọa Long sơn mạch, cùng với hắn là 5 hạ nhân khác, một đoàn hơn 20 thủ vệ, mỗi người cũng có thực lực thấp nhất là Sĩ cấp, cầm đầu là một trong những đội trưởng của 18 đội thủ vệ nội phủ, người này họ Trương, tuy không phải là người Diệp gia nhưng cũng có thể được coi là trung thành tận tâm, nếu không thì đã không thể trở thành đội trưởng, một phần cũng bởi vì tu vi Sư cấp ngũ phẩm vô cùng mạnh mẽ của hắn nữa.
Đương nhiên, người mà bọn họ bảo vệ không phải là đám người Tử Phong, mà là tiểu công chúa Diệp gia Diệp Thủy Lan kia. Gọi là tiểu công chúa, vì Diệp Thủy Lan vừa là cháu gái trực hệ của gia chủ, vừa sở hữu thiên phú cực cao, năm 6 tuổi đã thành công hấp thu nguyên khí thiên địa để chuyển hóa thành linh lực, năm 8 tuổi đột phá Linh cảnh, trở thành Sĩ cấp trẻ tuổi nhất Diệp gia trong vòng mấy trăm năm nay.
Lẽ dĩ nhiên, thiên tài như vậy, gia tộc bình thường sẽ bảo hộ vô cùng chu toàn, không bao giờ để lâm vào tình cảnh nguy hiểm, ấy vậy mà lúc này Diệp Thủy Lan lại đang dạo chơi ở trong Ngọa Long sơn mạch, tuy nói ở đây không thể nguy hiểm bằng với Yêu thú sâm lâm, nhưng số lượng yêu thú cũng nhiều đến kinh khủng, cũng không thiếu cao giai yêu thú. Thực tế mà nói, nếu chỉ quanh quẩn ở rìa ngoài của Ngọa Long sơn mạch, độ nguy hiểm rất thấp, yêu thú xuất hiện nhiều, nhưng chỉ toàn yêu thú từ nhất giai đến tam giai, tức tương đương với Linh cảnh đến Sư cấp nhân loại, yêu thú tứ giai trở lên vô cùng hiếm khi rời khỏi khu vực phía sâu trong rừng.
Lại nói đến lí do mà đám người Tử Phong lại lang thang ở đây, không lí do gì khác bởi cái bản tính ham chơi của Diệp Thủy Lan, tóm lại mục tiêu của chuyến đi ngày hôm nay đó là săn một ít dã thú, đồng thời tìm cho Diệp Thủy Lan một con sủng vật, còn sủng vật loại gì, có trời mới biết được tiểu tổ tông Diệp Thủy Lan thích thứ gì. Dọc đường đi, Diệp Thủy Lan giống như một con chim nhỏ tò mò, không ngừng quấy nhiễu tất cả mọi người, hỏi đông hỏi tây liên tục, đến mức Trương đội trưởng phải lựa chọn trở nên câm nín để không phải trả lời Diệp Thủy Lan nữa.
“Nè nè, sao người lại phải bịt một bên mắt lại vậy, nhìn bằng một mắt có khó chịu không?”
Lúc này, Diệp Thủy Lan đang tò mò nhìn vào Tử Phong, đúng hơn là nhìn vào cái băng vải mà hắn dùng để che đi con mắt trái có phần…..không giống con người của mình. Đối với trí tò mò của tiểu nha đầu này, Tử Phong chỉ trả lời một cách hời hợt: “Mắt trái của ta bị mù”. Diệp Thủy Lan có vẻ vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời đó, tiếp tục hỏi han hắn, Tử Phong chỉ đơn giản giả điếc giống như tất cả mọi người. Cũng may tính tình của Diệp Thủy Lan vô cùng tốt, sau vài lần hỏi không được, liền bỏ cuộc, chuyển lực chú ý tới cảnh sắc xung quanh.
Trời rất nhanh đã tối, mọi người dừng lại để cắm trại ngủ qua đêm. Trong lúc Tử Phong đang bận rộn chất củi lên để đốt, thì Diệp Thủy Lan vẫy nhẹ bàn tay, một chiếc lều xuất hiện từ trong hư không ngay cạnh đó. Nhìn vào bàn tay của Diệp Thủy Lan, Tử Phong rất nhanh thấy được một chiếc nhẫn đen đủi, không có chút gì bắt mắt, Phân tích nhãn ngay lập tức tự khởi động
“Không gian giới chỉ (Hoàng giai hạ phẩm Huyền khí): dùng để chứa đựng đồ vật, không gian bên trong rộng khoảng 5 lập phương.”
Đã từng tìm hiểu rất nhiều thông tin về đại lục, Tử Phong biết rằng không gian giới chỉ vô cùng quý, một chiếc có chất lượng thấp kém nhất cũng có giá bán đến mười vạn kim tệ, vô cùng đắt đỏ. Một kim tệ đổi lấy một trăm ngân tệ, một ngân tệ đổi mười đồng tệ, mà 3 kim tệ đã đủ cho một gia đình mua đồ ăn trong suốt một tháng, chiếc nhẫn của Diệp Thủy Lan thừa sức nuôi một gia đình bình dân mấy trăm năm. Đúng là tiểu công chúa của Diệp gia, đến cả không gian giới chỉ cũng có, tuy chỉ là Hoàng giai hạ phẩm cũng cũng trân quý vô cùng, Tử Phong không khỏi cảm thán độ giàu có của Diệp gia.
Huyền Linh đại lục ưa chuộng tu võ, mà đã tu võ thì không thể thiếu được công pháp, vũ kĩ cùng binh khí. Công pháp và vũ kĩ đều chia từ cao xuống thấp Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi giai đều chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Công pháp và vũ kĩ Hoàng giai đều vô cùng phổ biến, nhất là hạ phẩm và trung phẩm, bỏ ra vài ba trăm kim tệ là có thể mua được từ bất kì phòng đấu giá hay cửa tiệm nào, đến Hoàng giai thượng phẩm công pháp thì quý giá hơn một chút, nhưng cũng chỉ cần có tiền là mua được.
Công pháp vũ kĩ Huyền giai hầu hết đều rất khó có thể mua được, vì hầu hết đều thuộc sở hữu của những đại gia tộc lớn, chuyên dùng để bồi dưỡng đệ tử hạch tâm. Còn Địa giai thì chỉ những siêu cấp gia tộc, hay là hoàng thất của các đế quốc mới có thể sở hữu.
Bản thân Diệp gia cũng sở hữu một bản Địa giai công pháp và một bản Địa giai vũ kĩ, nhưng chỉ có gia chủ và một số ít người mới được phép tu luyện. Thiên giai công pháp thì chưa ai nhìn thấy suốt vài ngàn năm rồi, lâu dần mọi người đều coi nó là truyền thuyết.
Vũ khí cũng vô cùng đa dạng, chia làm hai loại, Huyền khí cùng Bảo khí, trong hai loại cũng chia ra làm Thiên Địa Huyền Hoàng, hạ trung thượng phẩm.
Huyền khí cao giai vô cùng trân quý, nhưng không thể sánh bằng Bảo khí, một thanh kiếm hạ phẩm hoàng giai Bảo khí có thể dễ dàng chém đứt mấy chục thanh kiếm thượng phẩm thiên giai Huyền khí, chênh lệch một trời một vực.
Tương truyền phía trên Bảo khí còn có tồn tại Thánh khí, thậm chí Thần khí, nhưng cũng chỉ là tương truyền, còn thật sự có tồn tại hay không thì không ai biết.