Một đôi cánh tay trắng nõn nà như tuyết rơi mùa đông mang theo cảm giác lành lạnh nhè nhẹ của thời tiết ban đêm ôm lấy cổ Tử Phong từ đằng sau khiến hắn khẽ giật mình nhưng sau đó vẫn bảo trì an tĩnh, chỉ đưa tay lên khẽ nắm lấy bàn tay đang buông thõng trên ngực mình.
“Suy nghĩ gì mà thất thần vậy??” Tuyết Phi Nhan từ phía sau ôm lấy Tử Phong, nhẹ giọng ôn nhu nói. Nàng biết rằng các giác quan của Tử Phong linh mẫn một cách khác thường, muốn vô thanh vô tức tiến tới bên cạnh hắn là không thể nào, bằng chứng là năm xưa khi hắn còn chưa “khôi phục” tới Thánh giai đã có thể phát hiện ra nàng ẩn thân trong nếp gấp không gian, hiện tại lại càng không có lí do để không biết nàng tới gần cả, lấy làm lạ nên nàng mới hỏi.
Tử Phong nắm lấy tay Tuyết Phi Nhan sau đó kéo người nàng về phía trước, để cho nàng nằm dựa vào lòng mình, cười nói: “Không có chuyện gì, nghĩ ngợi linh tinh mà thôi.”
Tuyết Phi Nhan cũng không kháng cự, vô cùng ngoan ngoãn rúc vào lòng Tử Phong, một ngón tay dí vào trán hắn, nở một nụ cười phong tình vạn chủng: “Chàng không dấu được ta đâu, nếu là nghĩ mấy thứ linh tinh thì làm gì có chuyện chàng không phát hiện ta đang tiếp cận chàng được. Cơ mà nếu là chuyện khó nói thì không cần nói cũng được, ta cũng chỉ tò mò như vậy thôi.”
Nếu các vị trưởng lão của Lăng Hư Cung mà nhìn thấy cảnh này thì đảm bảo mười người có đến chín người sẽ trực tiếp cắn chót lưỡi xem có đau hay không, rốt cuộc cái con mèo ngoan hiền đang rúc vào lòng một nam tử kia có phải là Tuyết Phi Nhan trưởng lão nổi tiếng chuyên môn dùng mị công để chỉnh đám nam nhân khác thừa sống thiếu chết hay không vậy?
Đương nhiên Tử Phong không hề biết đến mấy chuyện kiểu đó từng xảy ra trong Lăng Hư Cung, cơ mà nếu biết thì hắn chắc chắn cũng sẽ làm ngơ. Đối với câu hỏi của nàng, hắn hơi do dự một chút rồi không biết phải trả lời ra sao, bí mật về hệ thống là thứ cấm kị tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, dù với cả Hồ Phi Nguyệt hắn cũng không hề hé răng nửa lời, đủ biết hắn quyết giữ bí mật chuyện này cho tới cùng, hiện giờ nghe Tuyết Phi Nhan hỏi, một mặt hắn không muốn lừa dối nàng, một mặt hắn lại muốn giữ bí mật, tâm tình khá là mâu thuẫn.
“Chuyện này nói nhỏ mà cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Chỉ là tốc độ khôi phục tu vi của ta nhanh hơn dự tính rất nhiều, dẫn đến oanh động trong Lăng Hư Cung, khiến ta có chút lo lắng.” Tử Phong bật chế độ “diễn viên Hollywood hạng hai” của mình lên, bắt đầu “chém gió thành bão”.
Bí mật về “thân phận chân chính” của Tử Phong nàng cũng đã được nghe qua, kể cả việc “tu vi năm xưa” của hắn là Thiên Tôn đỉnh phong nàng cũng biết, Tuyết Phi Nhan cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của Tử Phong. Nàng hiểu sự lo lắng của Tử Phong là có cơ sở, dù sao thì một người còn chưa đến 30 tuổi đã đột phá Thánh giai căn bản là chưa từng có trong lịch sử, kể cả điển tịch về thời thượng cổ võ đạo hưng thịnh tới cực điểm cũng không ngoại lệ, bị người hữu tâm nghi ngờ là không thể tránh khỏi.
“Chàng không thể kiểm soát quá trình khôi phục thực lực của mình à??” Tuyết Phi Nhan dò hỏi.
“Không thể, năm xưa ta bị người khác dùng bí pháp phong ấn bản thân cùng tu vi để đổi lấy thời gian ngủ say vạn năm, bây giờ phong ấn không còn hiệu lực nữa khiến ta tỉnh lại, phỏng chừng phong ấn thực lực cũng theo đó mà biến mất dần dần, thứ này vốn không phải ta tự mình tạo ra nên không thể điều khiển. Nếu vài tháng nữa ta có khôi phục tu vi đến Thánh Hoàng chắc cũng không phải là chuyện không thể, đến lúc đó thì phiền toái lớn.”
Mặc dù câu trả lời của Tử Phong đa phần đều là nói dối, nhưng phần cuối thì lại là những suy nghĩ thực sự của hắn. Hiện tại đã biết Cương Cảnh tu luyện ra sao, nếu chỉ là tu luyện lực lượng thì không quá khó, đánh đấm một chút với đám Huyết Ma còn chưa đã tay mà đã tăng một lượng lớn kinh nghiệm, hắn không nghĩ việc đột phá Cương Cảnh sẽ khó khăn hơn bao nhiêu.
Tuyết Phi Nhan nghe vậy mà cũng giật mình, hiện tại Tử Phong mới chỉ là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, qua vài tháng nữa đã đột phá tới Thánh Hoàng cường giả, cảnh giới mà nàng dành cả trăm năm cũng không thể đạt tới, nói nàng không chấn động là nói láo. Chỉ là nghĩ tới việc tu vi vốn có của hắn là một Thiên Tôn siêu cấp cường giả viễn siêu Thánh Giai thì tâm tình nàng liền bình ổn trở lại.
“Đến lúc đó thì chàng chỉ cần ẩn nấp tu vi đi là được, dù sao đa phần trường lão trong Lăng Hư Cung cũng đều là Thánh Giả, Thánh Hoàng thì hầu như toàn là phong chủ hoặc những trưởng lão cấp cao, với thực lực của chàng bây giờ cũng không có nhiều người muốn đối đầu, thực lực của chàng cũng khó bị bại lộ hơn.” Tuyết Phi Nhan cười nói.
Đương nhiên chuyện này Tử Phong cũng đã nghĩ đến, mục đích của hắn chỉ là đánh lạc hướng nàng mà thôi. Nghe nàng nói vậy hắn cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ yên lặng ôm lấy người ngọc vào lòng, mũi khẽ ngửi hương thơm thoang thoảng mà không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Chỉ là Tử Phong không hề hay biết một cặp mắt phượng ở đằng xa đã nhìn thấy hết biểu hiện thân mật của hai người. Tiêu Linh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hai thân ảnh dường như đang hoà thành một kia, miệng khẽ lẩm bẩm: “Không biết Tử Phong trưởng lão là người như thế nào mà có thể khiến Tuyết trưởng lão si mê đến như vậy...”
Một đêm nghỉ ngơi, đoàn người lại tiếp tục lên đường tìm tòi thiên tài địa bảo. Nói là vậy thôi chứ thực tế thì thiên tài địa bảo trong bí cảnh tuy nhiều nhưng cũng không phải củ cải trắng đẻ nói tìm là tìm thấy, cả đám cũng chỉ như mấy con côn trùng bay loạn, ngẫu nhiên tìm thấy đồ tốt thì vơ vét mà thôi. Không gian trong bí cảnh rộng đến mức nào thì không ai biết, tỉ lệ ngẫu nhiên người của các thế lực gặp nhau không cao, nhưng không phải là không có.
Đang di chuyển chậm rãi cùng với đám đệ tử, Tử Phong bất chợt dừng lại, đôi mày kiếm nhíu lại nhìn về một phía, các vị trưởng lão khác cũng đồng loạt dừng lại, không phải vì thấy hắn đứng lại, mà bởi vì họ cũng cảm nhận được động tĩnh kì lạ kia.
“Các ngài có cảm nhận thấy không??” sắc mặt Hàn Nhất Nguyên đột ngột trở nên ngưng trọng, nhẹ giọng nói.
Thánh giai cường giả giác quan linh mẫn vượt xa võ giả thông thường, động tĩnh dù nhỏ ở trong phạm vi mấy ngàn dặm nếu chú tâm để ý thì cũng có thể cảm nhận được một phần, huống chi lúc này tiếng binh khí va chạm, tiếng yêu thú rít gào cùng tiếng người gầm lên vang cả một vùng trời, đừng nói là Thánh giai cường giả, đến cả đám đệ tử Vương cấp cũng có thể cảm nhận được.
“Chúng ta có nên qua đó xem thử không??” Cao Tiến trưởng lão đề nghị.
Ở trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, người đang chiến đấu cũng chưa chắc đã là người của mình, ngẫu nhiên đi tới không chừng còn rước họa vào thân, không phải bọn họ máu lạnh thấy chết không cứu nhưng sự thực là như vậy, người không vì mình trời tru đất diệt, cũng chỉ có mấy tên thanh niên chưa ráo máu đầu mới có tinh thần chính nghĩa cứu giúp kẻ gặp nạn mà thôi, bọn họ ai cũng là lão quái vật sống mấy trăm năm có dư, đạo lí này ai cũng hiểu.
“Tạm thời không nên vọng động, ta cùng với phu quân sẽ đi quan sát trước đã, mọi người tạm thời ở yên tại chỗ đi.” Tuyết Phi Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ta đồng ý, bí cảnh lần này thật sự vô cùng kì lạ, mức độ nguy hiểm hơn xa những gì chúng ta tưởng tượng, cẩn thận thì vẫn hơn.” Tiêu Linh trưởng lão cũng gật đầu tán thành.
Đạt thành nhận thức chung, bọn họ ra lệnh cho tất cả dừng lại tại chỗ, tạm thời án binh bất động đợi Tử Phong cùng với Tuyết Phi Nhan đi thám thính tình hình xong trở về. Sở dĩ Tuyết Phi Nhan đề nghị đi cùng Tử Phong thám thính là bởi vì nàng biết rất rõ khả năng tàng hình của hắn có tác dụng ra sao khi đi thám thính, nếu đi cùng người khác thì hắn sẽ bị bó tay bó chân không thể nào phát huy thực lực.
Quả nhiên như những gì nàng nghĩ, ngay khi rời khỏi tầm mắt mọi người, Tử Phong không nói câu gì liền lập tức ôm lấy nàng, khởi động Ngụy Trang khiến cơ thể hai người tiêu thất vào trong không gian không để lại chút vết tích gì cả.
“Chàng nghĩ là thế lực nào đang chiến đấu??” Tuyết Phi Nhan ôm lấy Tử Phong, miệng hỏi.
“Nàng nghĩ ta là thần à mà cái gì cũng biết?” Tử Phong không nhịn được trừng mắt nhìn nàng.
“Ai biết đâu, đến cả thứ ngoại lai như Huyết Ma mà chàng còn biết thì việc chàng biết những thứ khác ta cũng không ngạc nhiên.” Tuyết Phi Nhan cười hì hì nói, tuyệt nhiên không có chút giác ngộ nguy hiểm nào cả.
Lấy tốc độ của Tử Phong, không mất bao lâu để hắn đưa nàng tới nơi đang xảy ra chiến đấu. Vừa nhìn thấy khung cảnh chiến đấu bên dưới, Tử Phong không khỏi nhíu mày, từ trang phục mà suy đoán thì đây hẳn là người của Thiên Cơ Tông, không chỉ vậy mà còn có cả người của Độc Cô gia nữa, tổ hợp lại cũng ngót nghét mấy trăm người, chỉ là lúc này bọn hắn đang bị tầng tầng lớp lớp yêu thú bao vây, tình cảnh không khác gì so với đám người Chu Tước phong lúc trước.
Không, nói không khác gì là nói láo, bởi vì đám yêu thú này trông vô cùng kì lạ. Bản thân yêu thú cũng có hàng trăm vạn loài khác nhau, sở hữu hình thù kì quái cũng không hiếm, chỉ là ngoại hình của đám yêu thú này thật sự kì lạ. Nhưng đầu yêu thú này hầu hết hắn đều biết tên gọi cùng đặc điểm ngoại hình của bọn chúng, nhưng kì lạ một chỗ đó là tất cả yêu thú đều dường như chia sẻ chung một đặc điểm ngoại hình đó là làn da nứt nẻ, bên trong vết nứt phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị, đôi mắt bọn chúng cũng đỏ quạch lên như bị bệnh, khóe miệng rỉ ra máu tươi, cả cách thức bọn chúng di chuyển cũng không còn tự nhiên, cảm giác gượng ép giống như là thây ma trên phim ảnh vậy.
Phân Tích Nhãn kích hoạt, Tử Phong không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh, toàn bộ đám yêu thú trước mắt không ngờ đều đã chết, không có một đầu yêu thú nào còn sống cả. Nếu lúc trước nhìn vào đám yêu thú này khiến hắn liên tưởng đến thây ma trên phim ảnh thì hiện tại hắn có thể khẳng định bọn chúng căn bản chính là thây ma thật sự phiên bản dị giới a.
“Huyết Ma Phụ Thể”: Huyết Ma sử dụng cơ thể nạn nhân như vật chủ trung gian, có thể di chuyển cách xa huyết trì, không còn bị giới hạn khoảng cách, bảo trì nguyên trạng đặc tính của Huyết Ma đồng thời có được năng lực lúc còn sống của vật chủ.
Tử Phong không ngờ Huyết Ma còn có thủ đoạn như thế này, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ rằng bọn chúng không có trí khôn nhất định, chỉ biết vô thức cắn nuốt vạn vật sinh linh sở hữu sinh mệnh, không thể tin được bọn chúng còn biết lợi dụng nạn nhân như là vật chủ để có thể tách khỏi huyết trì hành động, không còn phụ thuộc vào huyết trì nữa.
Bản thân Huyết Ma đã cực kì khó chơi, nay đặc tính phản Lĩnh Vực được giữ nguyên nhưng lại có thêm năng lực của yêu thú lúc sinh thời, thực lực không khác gì hổ mọc thêm cánh, bảo sao đám người của Thiên Cơ Tông cùng với Độc Cô gia liên thủ cũng phải rơi vào thế hạ phong.
“Chúng ta làm gì bây giờ??” Tuyết Phi Nhan hỏi.
“Không làm gì cả, để bọn chúng tự sinh tự diệt đi!” Tử Phong thể hiện rõ mặt tàn nhẫn của mình, cười lạnh nói.