Bầu trời đêm vốn không có một gợn mây chợt xuất hiện hằng hà sa số những đám mây đen kịt dày đặc, ngay lập tức liền che khuất mặt trăng ở trên cao, biến toàn bộ không gian trở nên tối tăm mịt mù giơ bàn tay lên không thấy được năm ngón. Một tiếng lôi minh vang lên, cùng với đó là những tia chớp khủng bố rạch phá màn đêm, tạm thời chiếu sáng không gian tối mịt.
Chỉ thấy Tử Phong lơ lửng trên không trung, trên người được bao bọc bởi một bộ giáp màu bạc che kín toàn thân, sau lưng là hai cặp cánh bốc cháy hừng hực dang rộng đến hơn ba mét, toàn thân lập loè lôi điện trông vô cùng uy vũ. Ngay bên dưới chân hắn là một lượng lớn nước, nói đúng hơn là toàn bộ mặt đất bên dưới đã bị nhấn chìm bởi một đại dương trải dài đến hàng chục cây số, mực nước dâng cao đến hàng trăm mét.
Nếu Lĩnh Vực của chín người Thiên Cơ Tông có thể kéo dài đến ngàn mét, thì Song Trùng Lĩnh Vực của Tử Phong trực tiếp bao trùm lấy toàn bộ cả chín Lĩnh Vực, hơn nữa kích cỡ cũng cực kì kinh người.
Đám trưởng lão Lăng Hư Cung không phải lần đầu nhìn thấy Tử Phong kích phát hai Lĩnh Vực cùng một lúc, nhưng tràng cảnh trước mắt vẫn như cũ khiến tâm linh mọi người rung động. Cao Tiến và Tông Mặc Hinh thì không như vậy, qua những cuộc trao đổi trước kia thì cả hai cũng biết Tử Phong là một siêu cấp quái thai tam linh căn đã lĩnh ngộ được Lĩnh Vực tầng thứ hai, nhưng không ai nói với họ rằng hắn ta thậm chí còn lĩnh ngộ được cả Lĩnh Vực của hai linh căn còn lại.
“Sử dụng cùng lúc hai Lĩnh Vực, thậm chí còn lợi dụng điểm mạnh điểm yếu của cả hai mà kết hợp lại thành một Song Trùng Lĩnh Vực tuần hoàn bổ trợ cho nhau, rốt cuộc Lăng Hư Cung kiếm đâu ra được thể loại yêu nghiệt như thế này?” Cao Tiến trong lòng thầm suy nghĩ, thần thức trải rộng ra thử tìm kiếm phạm vị Lĩnh Vực của Tử Phong.
Chỉ là ngay khi cảm nhận được phạm vi Lĩnh Vực, Cao Tiến không kìm được mà hô to: “Cái gì??? Không thế nào!!”
“Chuyện gì vậy gia gia??” Tống Mặc Hinh nghe Cao Tiến kêu lên thất thanh, không khỏi lo lắng mà hỏi ngược lại.
Cao Tiến không thèm quan tâm tới cháu gái của mình mà quay sang đám người Tuyết Phi Nhan, miệng hỏi:
“Các vị có chắc chắn Tử Phong trưởng lão năm nay chỉ mới 21 tuổi hay không?? Đúng hơn là mọi người có nắm rõ lai lịch của ngài ấy hay không??”
Ba người Hàn Nhất Nguyên liền một trận khó hiểu trước câu hỏi kì cục của Cao Tiến, duy chỉ có Tuyết Phi Nhan là trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, vội vàng cướp lời nói:
“Lai lịch của phu quân trên dưới Lăng Hư Cung đều rõ ràng như lòng bàn tay, nhưng liệu có vấn đề hay chăng?”
“Sở dĩ ta phải hỏi như thế bởi vì Lĩnh Vực của Tử Phong trưởng lão cực kì đặc thù. Chúng ta đều biết rằng Lĩnh Vực nói trắng ra chính là một không gian được tạo nên bởi pháp tắc chi lực diễn hoá ra mà thành, chỉ có thần linh chân chính mới có thể điều động pháp tắc thật sự, võ giả chúng ta chỉ có thể sử dụng được một phần nhỏ của pháp tắc, chính xác là một thứ pháp tắc không hoàn chỉnh.
Nhưng mà cũng có một ngoại lệ, đó là khi võ giả không tự thân điều động pháp tắc, mà câu thông với thiên địa, biến bản thân trở thành một cái cầu nối để diễn hoá pháp tắc chi lực bản nguyên, chỉ trong trường hợp đó thì những phàm nhân như chúng ta mới có thể tạo ra Lĩnh Vực thực sự, tuy không mạnh bằng thần linh chân chính nhưng về mặt bản chất thì không sai biệt lắm.”
Cao Tiến trầm giọng, hơi thở có chút run rẩy mà không rõ nguyên nhân:
“Xét theo bậc thang tu luyện, Tôn cấp tiến hành câu thông với thiên địa để tận hưởng linh lực dồi dào không cạn kiệt, còn Thánh cấp như chúng ta lại tiến thêm một bước, cảm ngộ pháp tắc thiên địa để cho mình sử dụng. Nhưng những cường giả viễn siêu Thánh Giai còn đi xa hơn, cảm ngộ pháp tắc là một chuyện, họ còn biến bản thân thành một phần của pháp tắc bản nguyên, đạt tới đỉnh cao của chất lượng khi nói đến pháp tắc của phàm nhân.”
Tất cả các vị trưởng lão trong đó có cả Tuyết Phi Nhan đều không nói gì cả, không phải bởi vì không có gì để nói, mà bọn họ đang chờ Cao Tiến nói tiếp. Thân là những cường giả đỉnh tiêm của đại lục, những kiến thức cao siêu tưởng chừng như không ai có thể hiểu nổi này bọn họ cũng biết sơ qua, Cao Tiến nói không hề sai một chút nào, chỉ là những thứ này thì liên quan gì đến thân phận của Tử Phong?
Cũng không để mọi người phải đợi lâu, Cao Tiến đưa mắt nhìn bầu trời tràn ngập mây đen cùng với sấm chớp lập loè trên không trung, chậm rãi nói
“Tử Phong trưởng lão chỉ mới đột phá Thánh cấp không lâu, ta thừa nhận chiến lực của ngài ấy là có một không hai cùng cấp, nhưng dù có thiên phú nghịch thiên đến mức nào, không trải qua hàng trăm năm tuế nguyệt thấm nhuần trong pháp tắc thiên địa thì không đời nào có thể lĩnh ngộ được thứ pháp tắc tinh thuần như thế này chỉ trong thời gian ngắn cả.
Mọi người có để ý hay không, Lĩnh Vực của chúng ta nếu muốn đề thăng lực công kích thì phải nén lại sao cho sức mạnh không bị phân tán ở khắp nơi, nhưng Lĩnh Vực của Tử Phong trưởng lão thì không chỉ không nén lại, thậm chí còn ngược lại mà mở rộng ra, hơn nữa là mở rộng ra một phạm vi đến kinh người mà không hề có cảm giác sức mạnh bị phân tán. Chỉ có những cường giả vượt qua Thánh Giai, ít nhất là Thiên Tôn đại năng thì mới có thể tạo ra thứ Lĩnh Vực tuyệt vời giống như được toàn bộ thiên địa cộng minh như thế này được.”
Đến đây thì mọi người cũng hiểu tại sao Cao Tiến lại tỏ ra lo lắng như thế, đối với bọn họ thì đừng nói là Thiên Tôn siêu cấp cường giả, Thánh Tôn cũng là một cảnh giới cực kì xa vời, vậy mà hiện tại ở đây đang có một thanh niên 21 tuổi với tu vi Thánh Giả sơ giai nhưng lại có thể lĩnh ngộ ra Lĩnh Vực cấp bậc giống như Thiên Tôn ư?? Thế giới này điên cả rồi!!
Tuyết Phi Nhan lại càng giật mình hơn nữa, nàng là một trong số ít người biết đến “thân phận thực” của Tử Phong, nàng cũng từng nghe hắn nói tu vi trước kia của hắn là Thiên Tôn đỉnh phong, nếu trước kia nàng còn bán tín bán nghi thì hiện tại nàng có muốn không tin cũng không được.
“Bảo sao chiến lực của phu quân lại khủng bố đến như vậy, Thánh Giả nhưng lại dùng Lĩnh Vực cấp bậc Thiên Tôn, ở trong cùng một cảnh giới chính là vô địch độc cô cầu bại mà.” Tuyết Phi Nhan thầm nghĩ.
Tử Phong căn bản không hề biết hình tượng của mình được lão già sắp hết hơi Cao Tiến đẩy lên tận trời xanh, bởi vì đến chính hắn còn không hiểu rõ bản chất Lĩnh Vực của mình. Vốn dĩ ngoại trừ Hắc Ám Lĩnh Vực ra thì Lôi Lĩnh Vực và Thuỷ Lĩnh Vực là do hắn mượn nhờ năng lực điều khiển nguyên tố của phân thân để lĩnh ngộ ra, nghiêm túc mà nói thì cũng giống như là một dạng của pháp tắc chi lực bản nguyên, khiến người khác hiểu nhầm cũng không phải là chuyện lạ.
Một tia sét xuất hiện rạch phá bầu trời kèm theo đó là tiếng nổ đinh tai nhức óc, Tử Phong biến mất tại chỗ, trong một cái chớp mắt liền xuất hiện phía bên trên chín người Thiên Cơ Tông, một ngón tay giơ lên chỉ thẳng xuống, miệng khẽ ngâm
“Tử Lôi Bát Kích – Sấm Động Thiên Hà!!”
Mặt nước bên dưới đột ngột sôi lên ùng ục, sau đó thì một cột lôi điện khủng bố vô song từ trong lòng nước biển phóng lên trời cao, đồng thời từ trên những đám mây đen cũng phóng xuống một cột lôi điện tương tự, cả hai cột lôi điện đồng loạt va chạm với nhau, kẹp chín người của Thiên Cơ Tông vào giữa.
Không gian run rẩy trước thiên uy vô cùng vô tận, không khí bị nhiệt lượng khủng bố đốt cháy tạo ra một thứ mùi kì dị hăng mũi, hai cột lôi điện đập vào nhau tạo ra sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan toả khiến nước biển bên dưới cuộn trào.
Chín thân ảnh từ trong cột lôi điện lao ra ngoài, rất nhanh liền tập hợp lại với nhau, tuy không ai bị thương nhưng Lĩnh Vực của mỗi người đều đang trong quá trình tái tạo lại, hiển nhiên là bị phá huỷ không ít bởi một đòn kia.
“Cuồng đồ xem chiêu!!”
Một vị trưởng lão Thiên Cơ Tông hét lớn, trên tay xuất hiện một chiếc lục lạc to cỡ nắm tay, không ngừng rung lắc tạo ra những chuỗi âm thanh kì dị. Âm thanh dường như bỏ qua không gian cách trở mà trực tiếp vang lên trong đầu Tử Phong, nhưng ngoại trừ khiến hắn hơi có cảm giác nhức đầu một chút thì tuyệt nhiên không thấy gì lạ cả.
“Tinh thần công kích ư??”
“Xử lý hắn!!!”
Nhìn thấy Tử Phong đứng im trên không trung, đám trưởng lão Thiên Cơ Tông thét lớn, chín cái Lĩnh Vực giống như hoà vào làm một, năng lượng hỗn độn trộn lẫn vào nhau sau đó phóng ra một tia sáng năng lượng khủng bố tuyệt luân bắn thẳng tới chỗ Tử Phong đang đứng.
Chiếc lục lạc là một kiện pháp bảo đặc thù do Thiên Cơ Tông tạo ra, tác dụng của nó là tạo ra âm ba công kích tinh thần, khiến ý chí đối phương tan rã trong thoáng chốc không thể làm ra hành động.
Lúc trước bọn họ đã tự mình chiêm ngưỡng năng lực cận chiến cùng khả năng phá huỷ kinh người của Tử Phong, thay vì lựa chọn cứng đối cứng thì tiểu xảo này lại tỏ ra phù hợp hơn cả, cũng không thể nói rằng bọn họ hèn hạ, bởi chiến đấu sử dụng pháp bảo cùng trận pháp đặc thù chính là đặc điểm của Thiên Cơ Tông. Tử Phong bị kiềm chế nhất thời, nếu dính phải một kích hợp lực nương nhờ trận pháp gia trì này thì không chết cũng phải lột một lớp da.
Cơ mà kế hoạch thì hợp lý, điều bất hợp lý ở đấy chính là cái tên quái thai Tử Phong kia căn bản không biết công kích tinh thần có mùi vị gì, nhìn thấy tia năng lượng khủng bố kia bắn tới thì hắn cũng đại khái biết kế hoạch của đối phương. Đang định né tránh, trong lòng Tử Phong chợt dâng trào một cơn giận dữ không tên.
“Bọn chúng coi thường ta đến mức này ư, các ngươi nghĩ rằng ta sẽ gục ngã trước những chiêu trò rẻ tiền đó hả??!!”
Linh lực trong người hắn bùng nổ giống như núi lửa phun trào, Bát Tự Thần Hoả bên trong không gian hệ thống bất chợt bay lên không trung, ngọn lửa mang chữ “Ira” bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tử Phong cảm thấy linh lực của mình trở nên vô cùng vô tận, hơn nữa lẫn bên trong đó là một tia năng lượng nhỏ bé không rõ nguồn gốc, nhưng sức mạnh mà một tia năng lượng nhỏ xíu này mang lại còn khủng bố gấp cả chục lần so với toàn bộ linh lực của mình.
Sức mạnh trong cơ thể dâng lên mức tận cùng, Tử Phong hắn cảm thấy bản thân mình hiện tại thậm chí có thể đồ sát cả thần linh, một đòn công kích tới từ chín con kiến thì có gì mà phải khiến hắn phải né tránh??
Gầm lên một tiếng, thân hình Tử Phong lao vút đi giống như đạn ra khỏi nòng, trực tiếp đón đầu lấy tia năng lượng kia mà phóng thẳng vào, dùng chính hai bàn tay của mình để ngạnh kháng lấy sức công phá mãnh liệt ấy.
Tia năng lượng to cỡ cột nhà va chạm với hai bàn tay hắn liền triệt tiêu đà lao tới, ngay lập tức đẩy ngược cơ thể hắn liên tục lùi ra sau, lớp giáp vô kiên bất tồi trên tay của hắn không chịu nổi áp lực mà nứt vỡ, sau đó bị nghiền nát thành phấn vụn mà biến mất, thiêu đốt da thịt của hắn.
Tử Phong không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí lúc này sức mạnh trong cơ thể hắn được tia năng lượng thần bí kia liên tục bổ sung giống như nước tràn bờ đê, nếu không thể giải phóng ra thì chính hắn mới là người gặp rắc rối.
Giơ một cánh tay lên, Tử Phong vận dụng gần như mọi cơ bắp có thể, tung ra một quyền trực diện đánh thẳng vào tia năng lượng trước mặt.
“Phá Sơn Không – Hiểm Hoạ Tiềm Tàng!!!”