Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 188: Chương 188: Kinh động Lăng Hư Cung




Thư phòng của Lâm Tử Hàm

“Hắn đã bắt đầu hành động chưa?” Lâm Tử Hàm hỏi.

Lăng Phong đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt Lâm Tử Hàm, nghe vậy liền nói:

“Tử Phong hành động hay không ta cũng không biết, bởi từ mấy hôm trước ta có đưa hắn thông tin liên quan đến bốn tên chấp sự kia nhưng vẫn thấy hắn án binh bất động, không hề ra khỏi căn nhà của hắn. Sáng nay ta lại đưa thêm cho hắn ít tư liệu nữa nhưng cũng không thấy có vẻ gì là hắn sẽ ra tay cả.”

“Sao lại như vậy nhỉ?” Lâm Tử Hàm nhíu mày.

“Có thể là hắn ta cảm thấy khó khăn quá nên chần chừ chưa muốn làm thì sao?” Lăng Phong nói.

“Ngươi không hiểu hắn được như ta, con người của hắn ra sao thì ta là người biết rõ hơn cả. Nếu không làm được thì ngay từ đầu hắn đã không nhận lời, còn một khi đã nhận lời thì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành. Có lẽ mấy hôm nay hắn đang suy nghĩ tìm đối sách cũng nên.”

Lâm Tử Hàm thở dài một tiếng, đứng lên bước ra phía cửa sổ, lơ đãng nhìn bầu trời đêm. Bỗng nàng quay lại, khuôn mặt có chút bối rối nói:

“Ngươi có thấy ta bắt hắn đi ám sát bốn tên chấp sự kia có hà khắc quá không, dù gì thì nếu muốn đưa hắn vào Ám Dạ thì vẫn còn cách khác mà, đâu phải chỉ có mỗi biện pháp này đâu...”

“Trưởng lão đừng lo lắng thái qua chung quy thì ngài cũng chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi. Nếu Tử Phong có thể hoàn thành được nhiệm vụ gần như bất khả thi này thì địa vị của hắn khi gia nhập Ám Dạ cũng sẽ cao hơn. Trên đời không có bữa tiệc nào miễn phí cả, nếu muốn tiến xa thì phải có giác ngộ nguy hiểm.” Lăng Phong trầm ngâm một chút rồi nói.

Lâm Tử Hàm nghe vậy, khuôn mặt của nàng liền giãn ra thoải mái, đúng vậy, quan tâm quá tất loạn, năng lực ám sát của Tử Phong ra sao nàng vẫn còn chưa quên, nếu hắn không từ chối thì có nghĩa là nhiệm vụ này hắn có thể hoàn thành được.

“Lăng Phong, cảm ơn ngươi đã khuyên ta, đúng là người ngoài cuộc thường có cái nhìn rộng rãi........”

Lâm Tử Hàm còn chưa dứt lời, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên phá tan hoàn toan vẻ yên tĩnh của ban đêm. Tiếng nổ nghe có vẻ như vang tới từ một khoảng cách rát xa nhưng cũng không có ảnh hưởng tới cường độ của nó, so với sét đánh ngang tai thì không khác nhau là bao. Cảm nhận đại địa dưới chân mình hơi rung rinh giống như có động đất, cả Lăng Phong lẫn Lâm Tử Hàm đều không hẹn mà bay ra bên ngoài, phóng lên trời cao mà nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai tròng mắt của Lâm Tử Hàm chợt mở lớn ra hết cỡ. Chỉ thấy theo hướng nhìn của nàng, một cột khói lửa hình nấm khổng lồ bốc lên không trung từ nơi vụ nổ phát ra bên dưới rừng cây ở chân núi, đứng từ trên không nhìn xuống có thể thấy rõ một mảng rừng rậm trực tiếp biến thành tro bụi, đủ biết vụ nổ này khủng bố ra sao.

Tiếng nổ cũng đã kinh động tới tất cả những người khác trong Lăng Hư Cung, vô số bóng người phá không bay lên chỉ để nhìn thấy những gì tương tự với Lâm Tử Hàm.

“Lâm trưởng lão, chuyện gì xảy ra vậy???”

Mấy bóng người lấy tốc độ không tưởng xuất hiện bên cạnh Lâm Tử Hàm, tất cả đều mặc trang phục đặc trưng cho thân phận trưởng lão, một người trong đó mở miệng hỏi.

“Làm sao mà ta biết được, ta cũng vừa mới nghe thấy tiếng nổ đó cách đây không lâu.” Lâm Tử Hàm cười khổ nói.

“Không cần biết, chúng ta cứ tới đó rồi sẽ biết, đi thôi.” nói đoạn người này liền hóa thành một đạo bóng mờ, trong một cái chóp mắt đã bay xa ngàn mét, hiển nhiên là đi tới nơi xảy ra vụ nổ. Mấy vị trưởng lão còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không hẹn mà cùng đuổi theo vị trưởng lão mới rời đi kia, một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra ngay bên cạnh Lăng Hư Cung, điều tra là không thể tránh khỏi.

Tử Phong vừa hét lên: “Phá Thiên Trảm!!!”, cây thương trên tay hắn liền chém xuống, một đường kiếm quang hình bán nguyệt khổng lồ được phóng ra kèm theo từng tia lôi điện màu đen vô cùng đáng sợ. Kiếm quang nhanh chóng nuốt chửng lấy thân ảnh của Khương Minh, sau đó nổ tung tạo thành một vụ nổ cực đại đến mức ở trên Lăng Hư Cung cũng có thể nghe thấy. Uy lực của chiêu Phá Thiên Trảm lần này so với lần hắn sử dụng lên Thổ Hành Địa Long còn cường đại hơn, nên nhớ là lúc đó hắn cũng không còn bao nhiêu linh lực, khác với hiện tại, khong những linh lực của hắn còn khá là dồi dào, hắn lại còn rút thêm linh lực từ một Kết Tinh, mà Phá Thiên Trảmuy lực phụ thuộc hoàn toàn vào lượng linh lực bỏ ra, lẽ đương nhiên là lần ra chiêu này sẽ cường đại hơn rất nhiều rồi.

Nhờ vào hai Kết Tinh, Tử Phong sau khi tung ra Phá Thiên Trảm liền thiêu đốt nốt viên Kết Tinh còn lại trong cơ thể, trong nháy mắt hồi phục một lượng lớn linh lực, đối với dư chấn từ Phá Thiên Trảm không đến mức chật vật như những lần trước. Khói bụi tan đi, để lộ thân hình của Khương Minh, lúc này hắn trông cực kì thảm hại, toàn thân lông tóc bị thiêu rụi hoàn toàn, quần áo trên người đã sớm biến thành tro bụi, da thịt trên dưới cháy khét lẹt, tỏa ra mùi thịt nướng gay mũi, có những nơi da thịt lại bị một thứ gì đó ăn mòn, biến thành từng đống chất nhầy màu đen nhớp nháp.

Khương Minh thở hồng hộc, cảm nhận cơ thể đau đớn khôn cùng, sau đó không khỏi cảm thấy may mắn mà nhìn vào tấm khiên trên tay. Chỉ thấy tay hắn đang cầm một tấm khiên lớn che phủ hầu hết cơ thể hắn, trên chiếc khiên có trạm trổ hoa văn hình đầu sư tử vô cùng uy vũ. Nó là một chiến lợi phẩm mà hắn có được sau một phen kì ngộ, Huyền giai trung phẩm Bảo khí, cũng chính là nó đã cứu lấy hắn một mạng, nhưng đổi lại lại thiêu đốt gần như toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn.

Nhưng như vậy thì cũng không phải vấn đề, hắn vẫn giữ được mạng sau kiếm quang kinh khủng đó, là một Tôn cấp võ giả, hắn có thể câu thông thiên địa, mượn nhờ linh khí thiên địa để tạm thời sử dụng, vấn đề linh lực là không đáng lo. Một tiếng “rắc” vang lên, không ngờ tấm khiên Bảo khí đã cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần cho tới tận giờ lại xuất hiện một đạo vết nứt chạy dọc từ trên xuống dưới, đủ để thấy được đường kiếm quang vừa rồi có bao nhiêu kinh khủng.

Khương Minh khẽ cử động cơ thể mình một chút, cảm nhận từng khớp xương dưới lực công phá khủng bố vừa rồi như muốn rời cả ra, hắn nặng nề mà hít vào từng hơi thở ngắt quãng, vừa định hé mắt ra quan sát thì thình lình một bóng đen liền lao tới hắn giống như lưu tinh.

Tử Phong nhờ vào Kết Tinh mà vẫn giữ được chiến lực sau khi sử dụng Phá Thiên Trảm chỉ là tinh thần có chút uể oải, nhìn thấy Khương Minh không ngờ lại có thể sống sót sau chiêu thức, hắn liền muốn rút lui. Nhưng sau khi nhìn lại thì hắn có thể nhận ra tình trạng của đối phương không phải tốt như hắn nghĩ, lại nhìn thấy chiếc khiên xuất hiện một vết nứt dài, Tử Phong liền thay đổi chủ ý.

Đối phó với một Bảo khí dạng khiên đã bị nứt vỡ, một thứ vũ khí sắc bén là một lựa chọn tồi, cự lực, chỉ có cự lực mới có thể tạo nên ảnh hưởng. Tử Phong không có thời gian suy nghĩ nhiều, Tôn cấp võ giả có thể khôi phục linh lực với tốc độ cực nhanh, chậm trễ là điều không thể chấp nhận được. Hai cánh tay hắn ngay lập tức bốc lên một ngọn lửa màu đỏ, trong nháy mắt hình thành một lớp giáp cốt màu đỏ. Tử Phong chân đạp Thuấn bộ, thình lình xuất hiện trước mặt Khương Minh, tung ra một quyền lên tấm khiên: “Hư Thiểm Quyền!!”

Khương Minh chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen nhoáng lên, sau đó từ tấm khiên truyền đến một lực giống như cả quả núi đập tới, trực tiếp thổi bay cả người hắn lẫn tấm khiên. Cả người Khương Minh bay ra sau như diều đứt dây, cày sâu xuống mặt đất tạo thành một cái rãnh dài rồi mưới dừng lại, tấm khiên lớn trực tiếp đè lên người hắn. Khương Minh còn chưa kịp nhổm người dậy, đã thấy từ tấm khiên trên người liên tục vang lên tiếng đinh đinh đang đang nhức óc, lực lượng cường hãn không ngừng ép cả người hắn lẫn tấm khiên lún xuống đất.

Cả đời Khương Minh có thể thề rằng hắn chưa bao giờ phải đánh một trận biệt khuất như thế này, đến cả hình dáng của đối phương ra sao còn chưa nhìn thấy đã bị oanh kích tới tối tăm mặt mũi, hơn nữa mỗi một đòn đều mang theo uy lực cường hãn, không có một kẽ hở nào để hoàn thủ, bảo sao hắn không buồn bực.

“Hư Thiểm Quyền - Phá Sơn Không!!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, hai bàn tay đan vào nhau, đồng thời nện lên trên chiếc khiên.

Một tiếng nổ vang lên, cát bụi cùng đất đá bắn tung lên trời, mấy chục mảnh vỡ bắn ra ngoài, cày nát mặt đất xung quanh giống như tạc đạn. Khương Minh bắn ra khỏi cái hố dưới đất, thân hình còn đang trên không trung chưa rơi xuống thì đã bị một thân ảnh hắc y bắt kịp. Tử Phong nắm lấy hai vai Khương Minh, xoay một vòng sau đó đập thân hình hắn xuống đất giống như một bao cát. Khương Minh hự lên một tiếng đau đớn, xương cốt trên thân thể hắn gãy rời thành từng mảnh một, nhưng sinh mệnh lực của Tôn cấp võ giả thập phần cường hãn, hắn vẫn cố gắng đánh trả.

Chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một viên cầu nhỏ màu đen, dùng một quyền đấm thủng bụng của Tử Phong, nhét viên cầu đó vào cơ thể hắn, sau đó tung một cước đá bay Tử Phong.

Tử Phong bị đạp bay bất ngờ, chưa kịp làm ra phản ứng, viên cầu trong bụng hắn liền phát nổ, trực tiếp phá tan khoang bụng của hắn, mảnh vỡ nội tạng cùng máu thịt của hắn văng đi khắp nơi. Kêu lên một tiếng đau đớn, thương thế lại càng kích thích đầu óc điên cuồng của hắn, bất chợt tròng mắt hắn xuất hiện một đôi đồng tử màu đỏ như máu, khóe miệng hắn nhếch lên man dại: “Lĩnh vực - Thế giới!!”

Không gian xung quanh trong bán kính một ngàn mét liền vặn vẹo mãnh liệt, tất cả mọi thứ trong đó đều đứng im không nhúc nhích, chỉ trừ một bóng người. “Tử Phong” lướt tới bên cạnh Khương Minh còn đang nằm dưới đất, một bàn tay nắm lấy đầu lâu của hắn sau đó giật mạnh, hai chân đồng thời đạp vào ngực y. Thời gian bị dừng lại, Khương Minh không thể phản kháng, đầu lâu trực tiếp bị xé ra khỏi cơ thể, kéo theo một dãy xương sống đứt đoạn, chết đến không thể nào chết hơn được nữa.

“Tử Phong” nhìn đầu lâu trong tay, cười khảy: “Tên vô dụng nhà ngươi, có thế này mà cũng phải khổ chiến, làm ta không chịu được mà phải ra tay, xem ra ta cần phải chuẩn bị một buổi tập huấn cho ngươi rồi!!”

Nửa giây trôi qua, cái xác không đầu của Khương Minh nằm im lìm, máu tươi phun ra xối xả nhuộm đỏ mặt đất, “Tử Phong” phất tay thu cái xác cùng đầu lâu vào trong không gian giới chỉ, sau đó liếc đôi mắt đỏ tươi của mình nhìn về một hướng, miệng lẩm bẩm trong khi cơ thể dần dần tan vào hư không: “Hừ, đến nhanh lắm!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.