Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 112: Chương 112: Lại chiến Vương cấp




Còn về việc Tử Phong hắn có thể dùng tay không bóp nát Huyền khí, việc này cũng không có gì là lạ lắm, chỉ số lực lượng của hắn chỉ có thể so sánh được với Vương cấp nhất phẩm, nhưng đừng quên đó chỉ là chỉ số cơ bản của cơ thể hắn, hai cánh tay của hắn được bọc giáp cốt 24/7, tức là luôn luôn trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân, lực lượng của chúng phải hơn bình thường đến cả chục lần, cũng không khó hiểu khi hắn có thể bóp nát một kiện Huyền giai thượng phẩm Huyền khí.

Trong lúc trang chủ Tuyết Sơn Trang đang sững sờ, lão chợt nghe thấy một tiếng cười lạnh: “Giờ thì đến lượt ta!”

Tỉnh lại, lão chợt thấy một khuôn mặt được bao phủ bởi một chiếc mặt nạ che nửa đầy răng nhọn dữ tợn, một đôi mắt đen kịt vô hồn đang nhìn chằm chằm khiến lão giật thót một cái, vội vàng lùi thân hình lại về phía sau.

“Vô dụng!!”

Nhưng đã quá muộn, Tử Phong giơ tay túm lấy mặt của trang chủ Tuyết Sơn Trang, dùng lực đẩy cả người lão về phía sau, chân hắn gạt nhẹ vào gót chân của lão khiến lão mất thăng bằng, cả người cứ như vậy đổ ngược ra đằng sau, bị Tử Phong nện mạnh xuống khiến mặt đất lập tức nứt vỡ ra một cái hố lớn. Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng kể cả Tử Phong đã nương tay, lực lượng kinh khủng cũng không phải là thứ mà một Tướng cấp ngũ phẩm như lão có thể chịu đựng được, chỉ nghe một tiếng hự vang lên, trang chủ Tuyết Sơn Trang há miệng phun ra một ngụm máu, xong cứ thế mà mở hai mắt trừng trừng mà mất đi ý thức.

“Trang chủ!!”

Đám lâu la đứng yên nãy giờ hiện tại mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy trang chủ của mình bị Tử Phong dùng một kích đánh cho bất tỉnh, tất cả không hẹn mà cùng thết lên một tiếng, sau đó mười mấy người cùng lúc lao lên tấn công Tử Phong.

Khi lượng đạt tới mức nhất định thì sẽ gây ra biến đổi về chất, nhưng hiển nhiên chỉ có mười mấy tên Tướng cấp sơ giai thì chưa đủ để tạo nên đốt phá giữa sự cách biệt của bọn chúng với Tử Phong.

“Phập!!” Tên đầu tiên tiếp cận được Tử Phong cũng là tên xui xẻo bị giết chết đầu tiên, hắn ta còn chưa kịp làm gì khi mà thân hình của hắn vừa mới chỉ xuất hiện bên cạnh Tử Phong, một cánh tay giống như sắt thép đã trực tiếp đâm vào ngực hắn, bàn tay cứng rắn phá nát xương sườn của hắn, nắm lấy trái tim còn đang đập thình thịch mà bóp bạo.

Rút tay ra, để lại một lỗ hổng to bằng nắm đấm trên ngực của cái tên xui xẻo vừa mới tiếp cận, Tử Phong nở một nụ cười có chút khát máu, thân hình chợt nhoáng lên, không cần sử dụng Thuấn bộ, cả người hắn giống như một làn khói đen, ngay lập tức biến mất tại chỗ, khiến một đống đao thương côn kích của đám người Tuyết Sơn Trang đang lao tới công kích vào không khí.

Không biến mất lâu, Tử Phong từ trên không trung lao xuống, hai tay dang rộng, cả người chừi đầu xuống dưới mà xoay tròn, bàn tay của hắn cong lại thành lợi trảo, nhắm thẳng vào đầu của đám người đang ngơ ngác không biết hắn đã biến mất đi đâu. Chỉ thấy một cơn mưa máu chợt bùng lên, trong một tích tắc công phu, hai bàn tay của Tử Phong quét ngang qua cổ của mỗi người, sinh sinh cắt phăng đầu của họ xuống, chỉ để lại máy cái xác không đầu đang phun máu tươi điên cuồng.

Ổn định thân hình trên mặt đất, Tử Phong chợt rùng mình một cái, hắn nhìn hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình mà sửng sốt, cái quái gì thế này. Quay đầu nhìn mười mấy cái xác đằng sau lưng, hai mắt Tử Phong chợt mở lớn ra, không thể nào, lại nữa ư!

Tử Phong hắn đúng thật là không có coi mạng sống của bất kì thứ gì là đáng để quan tâm cả, chỉ cần đạt được mục đích, hắn không ngại giết người, bất kể nam nữ, người vô tội hay có tội. Nhưng mà những người hắn vừa giết, không bình thường chút nào a. Thủ pháp giết người, đúng là của hắn, nhưng lí do để giết bọn họ? Không có, hoàn toàn không có, hắn có thể giết người không ghê tay, nhưng sẽ không giết người nếu không có mục đích. Kể cả nói rằng giết đám người này để lấy kinh nghiệm cũng là một lí do vô cùng gượng ép, bởi một chút kinh nghiệm nhỏ nhoi đó, Tử Phong hắn cũng khinh thường lấy.

Trong những giây phút vừa rồi, Tử Phong chỉ cảm thấy một cơn khát máu tới tột cùng, mà chỉ có giết chóc mới có thể thỏa mãn cơn khát đang bùng cháy trong huyết quản của hắn mà thôi. Khát máu không phải là thứ mới mẻ gì đối với Tử Phong, nhưng hắn chỉ như vậy khi chiến đầu thật sự quyết liệt mà thôi, thế nhưng đánh với mấy đối thủ yếu xìu như thế này mà cơn khát máu của hắn cũng vẫn có thể trỗi dậy, thật là kì lạ.

Con mẹ nó gặp quỷ rồi, Tử Phong không khỏi chửi thầm, hắn có cảm giác giống như trong đầu của hắn có thêm hai “hắn” nữa vậy, chỉ là một người là thiện còn người còn lại là ác, giống như vừa rồi chính là “kẻ ác” đã tác quái khiến hắn có những hành động quá khích như vậy.

Lắc lắc đầu, Tử Phong tạm thời không để ý tới vấn đề đó nữa, bởi trong lúc hắn thẫn thờ, một lão già tiên phong đạo cốt đã từ sâu trong hậu viện lao ra như tên bắn, phiêu phù trên không trung, theo sau là 7 người cũng đã có vẻ già cả, ai nấy cũng đều râu tóc bạc phơ cả.

“Tặc nhân to gan, dám cả gan vào Tuyết Sơn Trang làm loạn sao, ta sẽ cho ngươi ngày hôm nay có đi không có về!!” Lão nhân quát.

Nhìn thấy lão nhân, đám người của Tuyết Sơn Trang đang đứng xung quanh liền cúi đầu, đồng loạt hô lên: “Bái kiến lão tổ tông!”

Phất tay ra hiệu miễn lễ, lão giả đứng ở trên không trung, dùng một tư thế cao cao tại thượng mà nhìn xuống Tử Phong ở bên dưới, miệng nói: “Hừ, không những làm loạn lại còn giết người của Tuyết Sơn Trang nữa, lão phu không giết ngươi thì tự ta cũng sẽ thấy thẹn với tổ tông.”

Liếc mắt nhìn lão nhân trên không trung, Tử Phong chợt ổ lên một tiếng, Vương cấp nhất phẩm ư? Chẳng phải ở Liên thành chỉ có tam đại gia tộc là có lão tổ Vương cấp sao? Nhìn lại một lần nữa, Tử Phong liền nở một nụ cười lạnh, ra là thế.

“Vừa mới đột phá xong mà đã gáy to đến thế à, hay là nghĩ rằng đột phá Vương cấp đã là thiên hạ vô địch?”

“Muốn chết!!” lão giả không nhiều lời, hai tay đeo một đôi quyền sáo, trực tiếp từ trên trời lao xuống, nắm tay xé gió mà đấm thẳng vào đầu Tử Phong. Thở dài một tiếng, người của cái thế giới này, không có phương thức công kích gì khác ngoài dùng vũ khí với quyền cước à, cho ta xem thêm vũ kĩ hay bí pháp đi nào!

Nghĩ thì nghĩ, Tử Phong cũng không dám coi thường, không phải vì hắn e ngại lão nhân, một Vương cấp nhất phẩm vào thời điểm hiện tại không phải là đối thủ của hắn, thứ khiến hắn cảm thấy thú vị đó là đôi quyền sáo trên tay lão giả.

Nó là một Bảo khí! Đúng hơn là Hoàng giai hạ phẩm Bảo khí, phẩm cấp thất nhất đối với Bảo khí.

Vốn theo lẽ thường, một Vương cấp không thể nào sử dụng một Bảo khí được, Bảo khí khác với Huyền khí ở chỗ ngoại trừ nguyên liệu quý hiếm hơn, còn có năng lực đặc thù riêng của mỗi kiện. Dưới Tôn cấp sử dụng Bảo khí giống như là trâu nhai mẫu đơn vậy, không khác gì một đứa trẻ cầm trong tay thần khí vung vẩy qua lại, không phát huy được nổi một phần trăm uy lực thật sự.

Nhưng nói gì thì nói, Bảo khí thì vẫn là Bảo khí, chỉ tính riêng nguyên liệu tạo nên nó thôi cũng đã vượt xa so với Huyền khí rồi, mà bản thân Huyền khí uy lực 8-9 phần đều dựa vào nguyên liệu quý hiếm, vậy nên dù không phát huy được đến một phần trăm uy lực của Bảo khí, sử dụng nó cũng vẫn hơn hẳn so với Huyền khí thông thường.

Tử Phong giơ tay lên đỡ lấy nắm đấm của lão tổ Tuyết Sơn Trang, lòng bàn tay của hắn va đập với quyền sáo phát ra một tiếng kim loại đinh tai nhức óc. Hai mắt Tử Phong chợt mở to ra, hắn liền sử dụng Thuấn bộ ngay lập tức kéo giãn khoảng cách khỏi đối phương, nhìn lớp giáp cốt trong lòng bàn tay của mình bị vỡ vụn đang rơi lả tả xuống đất, để lộ cả da thịt bên trong, không những thế, lớp giáp cốt trên toàn bộ cánh tay của hắn cũng xuất hiên rất nhiều vết nứt, còn bản thân cánh tay cũng đau như muốn gãy ra, Tử Phong không khỏi ngạc nhiên, thì ra đây là uy lực của Bảo khí, thật kinh khủng.

Với Thiên Ma Nhãn, Tử Phong biết rằng đòn vừa rồi của lão tổ Tuyết Sơn Trang chỉ là có ý thử mình, không có sử dụng vũ kĩ mà chỉ thuần túy là man lực cùng linh lực gia trì, ấy vậy mà có thể phá hủy lớp giáp cốt của hắn, uy lực của Bảo khi đúng là không thể coi thường.

“Hắc hắc..!!” Cười lạnh một tiếng, Tử Phong lấy lại tinh thần, Bảo khí mạnh thì mạnh, nhưng nó vẫn bị hạn chế bởi người sử dụng mà thôi!

Nhìn đối phương cứng đối cứng đỡ lấy một quyền của mình mà không có lấy bất kì một phản ứng gì gọi là đáng kể, lão tổ Tuyết Sơn Trang không khỏi nhíu mày, lão biết một quyền vừa rồi của mình trông thì đơn giản nhưng có lực phá hoại ra sao, tuy không biết bộ quyền sáo đeo trên tay có phẩm cấp là gì, nhưng uy lực thì khỏi phải bàn.

Chỉ là lão còn chưa làm ra phản ứng tiếp theo, đã nghe thấy một tiếng cười hắc hắc, sau đó thân ảnh hắc y trước mắt giống như là phát điên, trực tiếp lao thẳng tới trước mặt lão, hai cánh tay vung lên không ngừng, một cơn mưa quyền đầu nhắm vào lão mà giáng tới. Không chịu yếu thế, lão tổ Tuyết Sơn Trang cũng vung nắm tay lên, lão có quyền sáo trong tay, sợ gì nắm tay trần của đối phương cơ chứ.

“Keng!! Keng!! Keng!!...”

Tiếng kim thiết vang lên không ngừng, dư lực phát ra từ quyền đầu của hai người tạo thành từng đạo phong nhận sắc bén, trực tiếp cắt xuống mặt đất thành vô số rãnh sâu.

Tử Phong chỉ cảm thấy hai cánh tay của mình tê rần, nhưng lần này thì lớp giáp cốt của hắn không bị phá hủy, xem ra Cửu Biến Kim Thân Quyết cũng thật sự mạnh mẽ, chỉ mới đạt tới đệ tứ biến cũng đã có thể tăng cường phòng ngự của hắn lên một mảng lớn. Tuyết Sơn Trang lão tổ cũng không cảm thấy khá hơn Tử Phong là bao, nhưng khác với Tử Phong, lão không có lớp giáp cốt hay Cửu Biến Kim Thân Quyết để bảo vệ cánh tay, thứ duy nhất đó là bộ quyền sáo chỉ đủ để bảo vệ đôi nắm đấm, không hơn không kém.

Chính vì vậy mà hỉ giao nhau vài trăm quyền, trong khi Tử Phong thấy tê tay thì cơ nhục trên cánh tay của lão tổ Tuyết Sơn Trang đã máu me đầm đìa.

Thử nghiệm thế là đủ rồi, Tử Phong thu quyền, nhảy về sau, từ trong không gian giới chỉ lôi ra Truy Hồn Huyết Kiếm. Lão tổ Tuyết Sơn Trang thấy Tử Phong lui về sau, liền nghĩ rằng đối phương cũng là nỏ mạnh hết đà, lão liền chớp lấy thời cơ, trong nháy mắt vận chuyển linh lực toàn thân, đôi quyền sáo trên tay lão liền phát ra ánh sáng màu đỏ, cả người lao về phía trước, nắm đấm của lão tỏa ra nhiệt khí khủng khiếp khiến không khí xung quanh vặn vẹo.

Chỉ là khi chuẩn bị lao tới nơi, lão chợt nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, thân ảnh hắc y kia chợt từ trong hư không lôi ra một thanh đại kiếm khổng lồ giơ lên cao, một cụm từ chợt xuất hiện trong đầu khiến con mắt lão chợt co rút lại: “Không gian giới chỉ!!”

Tử Phong hít một hơi sâu, những vết nứt đang tỏa ra ánh sáng màu tím quỷ dị trên thân kiếm màu huyết sắc chợt bùng sáng lên mãnh liệt. Khẽ lẩm bẩm: “Thiên Phạt Kiếm!!”, Tử Phong chém mạnh Truy Hồn Huyết Kiếm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.