Đám người Lăng gia sau một phút chết lặng thì lửa giận sục sôi, toàn thân linh lực mỗi người bạo phát, gần 500 con người với thực lực võ giả cao giai có thể khiến thế tục đại loạn, trong đó còn có những võ giả Thánh giai được coi là đỉnh cao của Huyền Linh đại lục, không cần phải nói cũng biết cỗ khí thế đó khủng bố ra sao, mà tất cả chỗ khí thế đó đều tập trung vào một mục tiêu, đúng hơn là tập trung vào thân ảnh Tử Phong ở bên kia.
Diệp Ngưng Tuyết chỉ cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ, một luồng uy áp cự đại khiến người khác hít thở không thông đột nhiên đổ ập xuống đầu mình khiến linh hồn nàng trong khoảnh khắc dường như muốn tan vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn, cơ thể nàng dưới uy áp kinh khủng đó mà không ngừng vặn vẹo, dường như muốn sụp đổ ngay tức thì. Tuy khí thế tổng hợp của đám người Lăng gia nhắm thẳng vào Tử Phong, nhưng vì Diệp Ngưng Tuyết đang đứng ở ngay bên cạnh hắn nên cũng bị vạ lây, tuy chỉ là một chút khí thế bị rò rỉ ra ngoài nhưng cũng không phải là thứ mà một Tướng cấp ngũ phẩm nhỏ nhoi như nàng có thể chịu đựng nổi.
Chỉ là ngay khi Diệp Ngưng Tuyết sắp sửa không chịu nổi, uy áp đè nặng lên người nàng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cỗ uy áp khác mang đến cảm giác thập phần quen thuộc, cả người nàng dường như được bao bọc trong cỗ uy áp này, cảm giác của nàng biết rằng thứ uy áp này vô cùng khủng khiếp, thậm chí so với cỗ uy áp vừa rồi còn tỏ ra vượt trội hơn, nhưng cỗ uy áp này lại không hề gây cho nàng chút áp lực nào mà ngược lại lại trực tiếp bảo vệ lấy nàng. Khẽ cảm nhận một chút cái khí tức quen thuộc này, Diệp Ngưng Tuyết khóe miệng không khỏi nở một nụ cười vui vẻ mà nhìn Tử Phong, quả nhiên là ca ca của nàng đã ra tay, trong lòng của nàng hơi có chút ngọt ngào.
Khí thế của đám người Lăng gia bộc phát bất ngờ bao trùm lên người Tử Phong, trong đó có đến 9 đạo uy áp thuộc về 9 tên trưởng lão Thánh giai của Lăng gia, cả về lượng lẫn về chất thì tuyệt đối không thể coi thường. Những tưởng Tử Phong sẽ bị tập kích bất ngờ mà chật vật một chút, ai ngờ ngay khi khí thế của bọn họ vừa tiếp cận đến người Tử Phong, một luồng uy áp phô thiên cái địa từ người hắn đột nhiên bùng phát lên dữ dội giống như núi lửa phun trào, trực tiếp nghiền nát uy áp tổng lực của bọn họ thành phấn vụn, tinh thần mỗi người giống như bị một cái chùy lớn nện vào, ai nấy đều không tự chủ được mà lui về mấy bước, vẻ cuồng nộ trong mắt đã biến thành kinh hãi, có thể dùng uy áp của một người đối kháng với cả đám người mà còn chiếm thế thượng phong, rốt cuộc tên này có thật sự là một Thánh Giả sơ giai không?
Thất trưởng lão Lăng gia thấy vậy liền quát lên một tiếng: “Tất cả lui về sau!!”
Tử Phong vẫn duy trì cước bộ của mình, uy áp khủng bố của hắn đã được thu liễm lại, lúc này khí tức của hắn gần như biến mất hoàn toàn khỏi thiên địa, trình độ thu phóng tự nhiên này không khỏi khiến người khác bội phục, hắn hơi nghiêng đầu ra phía sau, nhíu mày nói: “Còn không đi thôi, mọi người còn chờ gì nữa??”
Nhân thủ của Lăng Hư Cung thấy Tử Phong gần như không thèm đếm xỉa gì đến tập kích bất ngờ kia, căn bản không hề đặt nó vào mắt cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ, lục đục bắt đầu cất bước đi theo hắn, đám trưởng lão vốn biết Tử Phong biến thái còn đỡ, nhưng những đệ tử của các phong, nhất là đệ tử Thanh Long phong nhìn thân ảnh cao ngất kia mà trong mắt không khỏi toát lên vẻ sùng bái, thập thất trưởng lão tuổi tác cũng chỉ xêm xêm như bọn họ, thậm chí còn trẻ tuổi hơn một số người mà một thân bản lĩnh đã có thể áp đảo những trưởng lão cao cao tại thượng của Lăng gia, có muốn không sùng bái cũng không được.
Lăng gia thủy chung chỉ nhìn đám người Lăng Hư Cung rời khỏi mà không ai tiến lên ngăn cản, không phải vì không có ai ra mặt, đám đệ tử cùng mấy tên trưởng lão thật sự chỉ muốn động thủ ngay tại chỗ, nếu không phải thất trưởng lão Lăng gia đứng ra ngăn cản thì đã không thể tránh khỏi một tràng đại chiến kinh thiên rồi. Đợi cho nhân mã Lăng Hư Cung đi khuất, một vị trưởng lão mới tức giận nói:
“Thất trưởng lão, tại sao ngài lại ngăn cản bọn ta, tên khốn kiếp đó giết chết đệ tử của chúng ta, lại còn giết chết cả Lăng Chiến trưởng lão nữa, thù này không thể không trả!!”
Thất trưởng lão Lăng gia tên là Lăng Thần, nếu nói về bối phận thì còn hơn vị trưởng lão kia đến hai đời, lão là một trong những lão già vừa có địa vị cao cả cùng với thực lực mạnh mẽ trong Lăng gia, cũng chính vì thế mà vừa rồi khi lão ra tay ngăn cản thì dù có tức giận đến đỏ ngầu cả hai con mắt thì cũng không một ai dám trái lệnh mà xuất thủ. Lăng gia không như Lăng Hư Cung, đây là một gia tộc toàn những người có quan hệ huyết mạch với nhau, bối phận trên dưới cùng những quy củ sâm nghiêm căn bản không phải là thường nhân có thể tưởng tượng, Lăng Thần bị tên trưởng lão có bối phận còn kém mình đến hai đời chất vấn thì cũng không có giận dữ, chỉ nhàn nhạt nói:
“Một đám ngu xuẩn, nhắc lại cho ta biết nhiệm vụ của chúng ta đến với SInh Hồn bí cảnh là gì??”
“Tìm kiếm Hồn Châu, thu thập thiên tài địa bảo, cho các đệ tử lịch lãm rèn luyện.” tên trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng nói.
“Không sai, nhưng mà hành vi vừa rồi của đệ tử kia cùng với Lăng Chiến căn bản không hề phục vụ mục đích này. Nha đầu kia là đệ tử Lăng gia không sai, thiên phú của cô ta cũng không kém, nhưng Lăng gia ta cần những người có đầu óc chứ không phải là một đám tiểu bối vô tri cậy chút thiên phú đã không coi ai ra gì. Tiểu nha đầu được gọi là Ngưng Tuyết kia rõ ràng chỉ có tu vi Tướng cấp, vậy mà có thể được tiến vào Sinh Hồn bí cảnh, hơn nữa bộ dáng lại thập phần gần gũi với tên trưởng lão Lăng Hư Cung kia, chỉ cần là một người không bị ngu ngốc thì cũng có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai người đó không hề tầm thường.
Thân là đệ tử Lăng gia, tuy có Lăng gia đứng sau lưng bảo hộ nhưng bản thân chỉ có tu vi Vương cấp, nói khó nghe một chút thì chỉ là một con kiến hơi có chút thực lực, dám buông lời chọc giận một Thánh giai cường giả, có bị giết cũng không ai kêu oan cho cô ta được.”
Nghe Lăng Thần nói, các trưởng lão cùng với đám đệ tử cũng chỉ có thể á khẩu mà không thể trả lời được, Lăng Thần nói không sai, dù có là người mù thì cũng nhìn ra được vẻ thân mật giữa hai người Tử Phong và Diệp Ngưng Tuyết, nữ đệ tử xấu số kia buông lời miệt thị Diệp Ngưng Tuyết chẳng khác nào miệt thị Tử Phong cả, người ta là một Thánh giai cường giả mà lại bị một con kiến Vương cấp miệt thị, không bị giết ngay tại chỗ mới là lạ.
“Nhưng mà Lăng Chiến....” tên trưởng lão lên tiếng chất vấn biết mình có hơi đuối lý, nhỏ giọng nói.
“Lăng Chiến là trực hệ dòng chính Lăng gia chúng ta, thiên phú của hắn vô cùng tốt, mới chỉ có hơn 70 tuổi đã đột phá Thánh Giả trung giai, là một nhân tài khó có thể có được. Nhưng mà các ngươi ở đây ai cũng có tu vi cao hơn hoặc chỉ ít ngang bằng với hắn, chẳng lẽ không nhận ra trận chiến vừa rồi có gì kì lạ hay sao??”
Đám đệ tử Lăng gia thì cũng thôi, bọn họ cũng biết rằng bản thân tu vi còn thấp, trận chiến vừa rồi chỉ cần nhìn vào cũng khiến mình tim đập chân run, nhưng mà vì cách biệt tầng thứ nên đa phần cũng không hiểu gì nhiều, trong khi đó thì mấy tên trưởng lão nghe vậy liền không khỏi cúi đầu trầm tư.
“Khỏi cần phải nghĩ, để lão phu mở rộng tầm mắt cho mấy tên phế vật các ngươi, tên trưởng lão Lăng Hư Cung kia, từ đầu đến cuối bất kể bị công kích ra sao,hắn không hề sử dụng Lĩnh Vực!!” Lăng Thần không còn vẻ ung dung nữa, thay vào đó là một khuôn mặt âm trầm.
Tất cả trưởng lão Lăng gia nghe vậy, trong đầu nhớ lại tràng cảnh vừa rồi, không khỏi đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, bản thân mỗi người bọn họ đều là Thánh cấp cường giả, hơn nữa không phải mặt hàng bình thường mà hầu hết đều là Thánh Giả trung giai, cao giai, thậm chí Thánh Giả cao giai đỉnh phong cũng có, bọn họ biết rất rõ chênh lệch giữa sử dụng Lĩnh Vực với không sử dụng Lĩnh Vực ra sao. Thánh giai cường giả ở trong Lĩnh Vực chính là “thần linh”, không có Lĩnh Vực thì cũng chỉ là phàm nhân, trong mắt “thần linh” thì phàm nhân cũng chỉ là con sâu cái kiến không hơn không kém, Tử Phong có thể dưới trạng thái Lăng Chiến sử dụng Lĩnh Vực mà nhẹ nhàng hời hợt giết chết đối phương dễ như trở bàn tay như thế chứng tỏ thực lực của hắn thật sự thâm bất khả trắc.
“Hiểu rồi phải không, ta đoán rằng tên trưởng lão đó đã dùng bí pháp ẩn giấu tu vi, căn bản không phải là Thánh Giả sơ giai cái gì cả, chắc hẳn tu vi của hắn đã đạt tới Thánh Giả cao giai đỉnh phong, thậm chí ta còn nghi ngờ hắn đã đặt một chân vào cánh cửa Thánh Hoàng, hơn nữa chiến lực cũng không phải là người cùng cấp có thể so sánh. Hơn nữa ta phát hiện tinh khí thần của người này thập phần sung mãn, tuổi tác chắc chắn là rất trẻ, có khi còn chưa vượt quá 40 tuổi, một Thánh Giả cao giai đỉnh phong chưa tới 40 tuổi, hơn nữa nhìn vào biểu hiện vừa ròi của hắn, đừng nói là Lăng Chiến, đến cả ta xuất thủ cũng ăn không tiêu, đại khái chắc chỉ khoảng trên dưới chục chiêu ta cũng nằm dưới đất như thế kia mà thôi.” Lăng Thần híp mắt nói.
Nghe Lăng Thần nói, mấy tên trưởng lão chỉ có thể giương mắt nhìn nhau mà cười khổ, đến cả người mạnh nhất đội ngũ hiện tại còn không chịu nổi chục chiêu, để cả đám bọn hắn đi lên người ta chưa chắc đã đổ đến một giọt mồ hôi, đó là chưa kể đến đội ngũ Lăng Hư Cung bên kia vẫn còn đến 7 Thánh Giả nữa, làm gì co chuyện sẽ dễ dàng để cho phe mình vây công một mình Tử Phong được.
“Lăng Chiến chết đi thật đáng tiếc, nhưng mà người chết thì cũng đã chết, cũng không phải lần đầu tiên gia tộc chúng ta mất đi tộc nhân bên trong Sinh Hồn bí cảnh, thù với Lăng Hư Cung cũng không phải ngày một ngày hai, không có thù giết Lăng Chiến thì hai bên vẫn là quan hệ đối địch không thay đổi, căm thù nhau chín hay mười căn bản không khác gì nhau, ngược lại lần này chúng ta đã thu được tin tình báo quan trọng. Không biết từ lúc nào Lăng Hư Cung lại có một tên thiên tài nghịch thiên như vậy mà chúng ta không hề hay biết, xem ra cần phải tăng cường hoạt động của mật thám, hơn nữa việc này phải báo cáo với gia chủ cùng hội đồng trưởng lão để bọn họ quyết định, rất có thể hắn ta sẽ trở thành mối nguy của Lăng gia trong tương lai.” Lăng Thần dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp
“Nhiệm vụ của chúng ta khi tiến vào Sinh Hồn bí cảnh thì mọi người đã rõ, ta sẽ không nhắc lại, chỉ là có thêm một mệnh lệnh, từ giờ chúng ta chắc chắn sẽ phải tách nhau ra, nếu nhìn thấy người của Lăng Hư Cung, không, đúng hơn là thấy bóng dáng của tên trưởng lão đó, nếu có thể thì tốt nhất hãy tránh xa ra, không nên tổn hại nhân lực vô ích, đừng nhi ngờ con mắt của ta, tuy ta già rồi nhưng con mắt nhìn người vẫn còn rõ ràng lắm, tất cả bọn ngươi căn bản không đủ để cho hắn giết, tốt nhất là nên cẩn thận. Đương nhiên đối với các thế lực khác nếu phát sinh xung đột thì cứ thẳng tay mà làm, kể cả bắt gặp người của Lăng Hư Cung nhưng không có mặt hắn ta thì cũng có thể xuất thủ.”