Trái với tâm tình hoan hỉ của mọi người, Tử Phong lúc này đã rơi xuống mặt đất lại vô cùng khó hiểu mà nhìn vào thanh kiếm trên tay. Qua cuốn nhật kí của Diệp Cuồng, hắn biết được thanh tàn kiếm này trước kia đã từng đóng vai trò như một mắt trận của một siêu cấp trận pháp, nhưng trận pháp đó thuộc về Thiên Ma Thánh Cung, đấy là di tích của Cổ Thị Hoàng Triều, liền quan quái gì đến nhau đâu cơ chứ.
Đó là chưa kể hình dáng phù văn trôi nổi trên không trung cùng với phù văn đột nhiên xuất hiện trên thân kiếm giống nhau như đúc, rồi còn dị biến vừa phát sinh nữa, tất cả đều trùng hợp với nhau một cách kì lạ. Tâm niệm Tử Phong chợt động, một ý tưởng vô cùng khác thường đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn không khỏi chấn kinh mà liếc nhìn vào cánh cổng lúc này đã hoàn toàn hiện ra.
Trước kia hắn có thể nhìn thấy cánh cổng đó nhưng cũng chỉ là hình dáng đại khái, nay nhìn kĩ lại thì suy nghĩ vừa rồi không còn chỉ là trong lòng nữa mà đã trở thành sự thật. Di tích của Cổ Thị Hoàng Triều cái rắm, đây căn bản là di tích gì gì đó của Thiên Ma Nhất Tộc, nhìn vào cánh cổng kia đi, bên trên chi chít những kí hiệu kì dị, người khác nhìn vào thì chỉ thấy hoa mắt, còn hắn nhìn vào thì đấy rành rành là văn tự của Thiên Ma Nhất Tộc.
“Cổ Mộ”
Đa phần những văn tự trên cánh cổng đều không mang ý nghĩa đặc thù nào, giống như là có ai đó vẽ bậy lên, chỉ có duy nhất hai từ này là Tử Phong có thể coi như là hợp lí, xem ra đây căn bản không phải là di tích gì cả, mà là một ngôi mộ thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc, chỉ là không biết ở bên trong mai táng ai. Nhìn vào quy mô của lăng mộ này, bên trong trừ khi là mai táng tập thể, không thì chắc chắn đó sẽ là một người nào đó có địa vị cực cao trong Thiên Ma Nhất Tộc.
Biết được đây không phải là di tích của Cổ Thị Hoàng Triều, Tử Phong ẩn ẩn có cảm giác muốn thối lui, dù sao thì có tiến vào hay không đối với hắn không quá quan trọng, mà đây lại là lăng mộ, nếu là mộ tập thể thì còn đỡ, còn nếu đây là mộ của người có địa vị, bẫy rập cùng cơ quan để bảo vệ nơi an nghỉ là điều gần như chắc chắn, hắn không có điên mà lao vào làm cái gì.
Nghĩ đến đây, Tử Phong chợt nghĩ đến một thứ, nhỡ đâu đây là trường hợp thứ hai thì sao, thi thể của cường giả Thiên Ma Nhất Tộc….. Trong mắt Tử Phong bắn ra hai luồng tinh quang, cường giả Thiên Ma Nhất Tộc, tinh huyết Thiên Ma!! Bản thân hắn là một Thiên Ma Vương huyết mạch thuần chính, nhưng trên Thiên Ma Vương vẫn còn tận mấy cấp bậc huyết mạch nữa, nếu có thể lấy được thêm tinh huyết Thiên Ma cao giai để bổ sung, thực lực của hắn sẽ tăng lên.
Được rồi, quyết định như vậy đi, Tử Phong hắn sẽ mạo hiểm tiến vào mộ phần này thử thời vận, hắn không mong sẽ kiếm được thứ gì nghịch thiên như một giọt Tổ Huyết Thiên Ma, chỉ cần là tinh huyết cao giai hơn bản thân hắn thôi cũng đủ rồi.
Trong lúc hắn đang nghĩ đông nghĩ tây, tất cả mọi người đã tỉnh lại từ trong trạng thái vui vẻ, bởi vì đối mặt với bọn họ đó là một cánh cổng kiên cố đến mức khiến người khác tức điên. Cánh cổng này chắn ngang con đường duy nhất để tiến vào lăng mộ, trừ khi có thể đánh sập trần thông đạo để đi xuống mà không cần thông qua cánh cổng, hoặc giả có thể trực tiếp phá vỡ cánh cổng.
Chỉ là nói thì đơn giản, làm được hay không mới là vấn đề. Cánh cổng kia thì không biết làm bằng chất liệu gì, cứng rắn tới mức khiến người ta tức muốn lộn ruột, mấy vị trưởng lão đã lôi hết các thể loại vũ kĩ cùng Bảo khí đem ra công kích lên cánh cổng nãy giờ nhưng đến một chút rung lắc còn không có chứ đừng nói là có thể phá huỷ cánh cổng, may ra thì có thêm vài vết xước mà thôi.
Còn về việc phá sập trần thông đạo, vậy thì xin chia buồn, bởi vì sau khi có người nảy ra ý tưởng này, dưới vài chiêu công kích thì lớp đất đá phía trên cũng bị thổi bay, nhưng mà bên dưới lại là một lớp kim loại giống y hệt với cánh cổng đó tạo thành một thông đạo khép kín, xem ra muốn đi vào thì chỉ có thể tìm cách khác để mở cổng.
“Không được rồi, xem ra chúng ta phải tìm cách khác thôi, cái thứ này căn bản không thể phá hủy được.” Sau một lúc lâu cố gắng mà không có kết quả, Ngô Dao Tử nhíu mày nói.
“Đúng vậy, ta cảm giác cánh cổng này thực tế không có chắc chắn như vậy, đạt được hiệu quả phòng ngự kinh người như thế là bời vì có trận pháp phòng ngự, nếu có thể phá giải trận pháp đó thì có thể tiến vào. Chỉ là chúng ta không có ai là am hiểu trận pháp, chẳng lẽ chúng ta phải quay trở về đợi Lăng Hư Cung đưa đại sư trận pháp tới??” Tuyết Phi Nhan gật đầu hưởng ứng.
Nàng vừa nói xong, bỗng giật mình một cái, cùng với đa số người ở đây không hẹn mà cùng quay lại nhìn về phía Tử Phong lúc này mới tỉnh lại khỏi trầm tư.
Cảm nhận ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút dị dạng, Tử Phong không khỏi có chút căng thẳng, chẳng lẽ là bọn họ đã phát hiện ra cái gì đó, cơ mà hắn rất nhanh liền chấn tĩnh lại, phát hiện ra thì sao chứ, thân phân của hắn chỉ có Diệu Yên biết, dù bọn họ có phát hiện ra nơi này thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc thì cũng không có gì phải lo hết.
Tử Phong đưa mắt nhìn lại, sau đó điềm tĩnh nói: “Vụ gì vậy??”
“Ta nhớ là ngươi vừa rồi chính là người đã phá giải huyễn trận ở nơi này đi, vậy chắc hẳn bản thân ngươi đối với trận pháp cũng có hiểu biết phải không??” nhãn thần của Ngô Dao Tử lập lòe nhìn Tử Phong nói.
Quả nhiên là đã bị nghi ngờ, nhưng cũng may là cái nghi ngờ này lại đánh nhầm chỗ, Tử Phong trong lòng thầm thở phào một cái, bên ngoài vãn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh mà nói: “Xác thực đối với trận pháp ta có hiểu biết một chút, chỉ là nơi này căn bản không phải thuần túy là trận pháp, mà là….”
“Đây là phù văn!!”
Tử Phong còn chưa nói xong bỗng một tiếng nói vang lên cắt lời của hắn. Chỉ thấy ngay sau đó, một toán người rầm rập từ trên trời hạ xuống, ước chừng có khoảng hơn 30 người, người vừa mới cắt lời Tử Phong là một trung niên nhân có gương mặt lãnh khốc nhưng lại vô cùng anh tuấn, ánh mắt tang thương cùng với khí chất cao quý của hắn chắc chắn đã khiến không ít nữ nhân phải chết mê chết mệt.
Tử Phong thoáng nhìn đoàn người mới đến, tròng mắt không khỏi co rút lại, 11 Thánh giả, không một ai dưới Thánh giả trung giai, còn lại là 21 Tôn cấp, toàn bộ đều là Tôn cấp cửu phẩm trở lên, đến phân nửa đều là Bán Thánh cường giả. Đội hình này so ra còn mạnh hơn cả đám người Tử Phong, hơn nữa nhìn vào diện mạo của mấy người này, không ngờ lại toàn là “người quen” của hắn.
Không sai, Lăng Thi Thi, đại hán cao lớn, Lăng Hồng Quân cùng với mấy người nữa, tất cả đều thuộc trận doanh của Xuất Vân đế quốc, đúng hơn là trận doanh của Lăng gia, tử địch của Lăng Hư Cung.
Nhìn thấy mấy người mới tới, sắc mặt của đám người Ngô Dao Tử liền tối sầm xuống, không ngờ bọn họ đã che giấu hành tung vô cùng kĩ lưỡng mà vẫn bị bám đuôi đến tận đây, xem ra bên trong Bắc Hoàng Quốc chắc chắn có gian tế.
“Hừ, ta cứ tưởng là thần thành phương nào, thì ra là bại tướng năm xưa dưới tay ta, Lăng Thính Phong nhà ngươi.” Ngô Dao Tử không mặn không nhạt hừ lạnh một tiếng.
Trung niên nhân kia, đúng hơn phải gọi hắn là Lăng Thính Phong nghe vậy cũng không có nổi giận hay gì, gương mặt chuẩn “lão soái ca” vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, hơi nghiêng đầu nói: “Thoáng một cái mà đã gần trăm năm trôi qua, chúng ta lại gặp mặt lần nữa rồi, chỉ là năm xưa ta bại dưới tay ngươi bởi một chiêu, nhưng giờ thì chưa chắc đâu.” từ trên người hắn bỗng tỏa ra một thứ khí thế kì dị, không hề mang theo chút áp bách nào mà lại giống như là gió mùa thu thổi nhẹ nhàng, nhưng mà khí thế này dường như mang theo một loại quy tắc ảo diệu nào đó khiến tất cả mọi người không tự chủ được mà có phần đắm chìm vào trong đó.
“Khí tức này…đây là lĩnh vực tầng thứ hai!!” Điền Chấn cái tên điên là người đầu tiên nhận ra được sự quỷ dị này, bật thốt lên, trong giọng nói không giấu nổi vẻ khiếp sợ.
Đám người Tử Phong nghe vậy liền hít một ngụm khí lạnh thật sâu, phen này hỏng bét rồi. Dưới sự đào tạo bài bản và chuyên sâu của Hồ Phi Nguyệt, kiến thức nửa vời của Tử Phong đã được nâng lên một tầm cao mới, hắn hiểu được mấy chữ “lĩnh vực tầng thứ hai” này đại biểu cho cái gì.
Thánh cấp trong mắt phàm nhân cùng võ giả cấp thấp thì giống như thần linh không gì không làm được, mỗi một vị Thánh cấp cường giả đều mang trong mình lực lượng bài sơn đào hải, chưởng phá thiên địa, quyền chấn sơn hà không phải là nói ngoa. Nhưng theo Hồ Phi Nguyệt giải thích cặn kẽ, Thánh cấp không phải là cực hạn của võ giả cũng như yêu thú, Thánh cấp chia làm bốn giai đoạn là Thánh giả, Thánh hoàng, Thánh Tôn, Thánh quân, trên nữa còn có Thiên Tôn, Linh Đế và Bán Thần, còn phía trên nữa thì đương nhiên là……Thần linh chân chính rồi.
Từ Thánh cấp trở đi, thực lwujc của mỗi người không còn phụ thuộc vào linh lực hay là vũ kĩ nữa, mà la lĩnh vực, lĩnh vực càng mạnh thì càng đại biểu thực lực chân chính của võ giả đó càng mạnh. Lĩnh vực vốn là lấy lĩnh ngộ của võ giả đối với “pháp tắc” thiên địa để tạo thành, vậy nên bản thân lĩnh vực cũng chia làm nhiều tầng thứ tượng trưng cho lực lĩnh ngộ của mỗi người.
Lĩnh vực chia làm bảy tầng thứ tương ứng với bảy cảnh giới từ Thánh giả cho đến Bán Thần, nói Lăng Thính Phong sở hữu lĩnh vực tầng thứ hai không khác gì nói hắn là cường giả Thánh Hoàng. Tuy vậy, theo Phân tích nhãn của Tử Phong thì hẳn là hắn ta vẫn chưa chân chính đặt chân vào Thánh Hoàng mà chỉ chạm được đến da lông của tầng thứ hai mà thôi, không thì hắn đã chẳng ở đây nói nhảm mà đem cả đám người Tử Phong chém chết rồi.
Nói thì nói thế nhưng chỉ lĩnh ngộ được một chút của tầng thứ hai thôi nhưng thực lực của hắn cũng vượt xa một Thánh giả đỉnh phong với lĩnh vực tầng thứ nhất, không trực tiếp động thủ chẳng qua là vì sợ đối phương cá chết lưới rách, Thánh cấp cường giả nào mà chả có dăm ba tuyệt chiêu bảo mệnh, bản thân Lăng Thình Phong cũng không muốn có tổn thất quá lớn.
Nghĩ đến đây Tử Phong chợt cười lạnh, tình hình hỏng bét là đối với đám người Lăng Hư Cung mà thôi, còn đối với hắn thì…khậc khậc. Vừa cười thầm hắn vừa đưa mắt nhìn lên trên vai Diệu Yên, lúc này đang có một khối bông trắng muốt nằm một cách lười biếng trên vai nàng, rõ ràng là một tiểu hồ ly. Chỉ là tiểu hồ ly này mà hiện nguyên hình thì đừng nói là một tên Lăng Thính Phong, hai mươi tên như hắn cũng không đủ, Hồ Phi Nguyệt - Cường giả Thánh Hoàng đỉnh phong với lĩnh vực tầng thứ hai hàng thật giá thật!!