Mười phút sau…..
Lần lượt mấy tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, sau đó là năm thân ảnh bắn ra khỏi lôi đài trong tư thế không được đẹp mắt cho lắm, cùng nhau gia nhập tổ đội bốn người nằm bất tỉnh ở dưới đất từ ban đầu.
Khẽ bẻ cổ tay, Tử Phong không khỏi nhàm chán, mặc dù nói tất cả những đối thủ của hắn đều là thiên tài cả vạn mới có một, chiến lực vượt xa tu vi thật đến 2-3 tiểu cảnh giới, nhưng đối mắt với một con quái vật đúng nghĩa như hắn thì cũng không ăn thua gì cả. Hôm trước Lâm Tử Hàm đã hủy đi thanh Truy Hồn Huyết Kiếm của hắn, khiến chiến lực của hắn suy giảm một khoảng lớn, nhưng mà với trình độ của mấy tên trước mắt này, còn lâu mới có thể chạm đến cái đoạn thực lực bị giảm của hắn.
Chẳng qua nể mặt Lâm Tử Hàm, nếu không thì ngay từ khi lên lôi đài, Tử Phong đã trực tiếp miểu sát luôn đối thủ của mình rồi, tuy nói hắn không muốn lạm sát, nhưng mà nếu hắn cảm thấy đối phương nhìn ngứa mắt lại là chuyện khác a. Sau khi tên đầu tiên lên lôi đài bị đập ngất, ba tên cùng lên, sau đó là cả năm tên cùng lên, biến thành cục diện 8 người đánh 1 người.
Nhìn cái đội hình tám người trước mắt, Tử Phong mới thấy được thế nào là vô sỉ, mặc dù đúng thật là hắn nói tất cả cùng lên, và hắn có ý như thế thật, nhưng không ngờ mấy tên này trực tiếp lên đài vây công hắn cũng làm hắn ngạc nhiên một chút. Vốn muốn trêu đùa cái bản tính chính nhân quân tử của mấy tên đệ tử không hiểu mùi đời trong Lăng Hư Cung, nhưng xem ra hắn dã nhầm, mấy tên này còn vô sỉ hơn cả mấy tên dong binh ở Hắc Thạch trấn a.
Nói thì nói thế, nhưng với thực lực của mấy tên này, 8 người vây công hay 80 người vây công cũng không khác gì nhau lắm, có chăng đó là thời gian để Tử Phong hắn hạ gục tất cả mà thôi. Thời gian mười phút trôi qua nhưng thực tế chỉ có khoảng 2 phút là thực sự xảy ra chiến đấu, 8 phút đồng hồ còn lại được dùng để nói nhảm, nếu không phải Tử Phong mất hết kiên nhẫn tấn công trước, hắn dám nghi ngờ mấy tên này sẽ nói nhảm chọc ghẹo hắn đến tối mất. Thực ra là hắn đã nghĩ oan cho mấy tên đệ tử này a, bọn chúng vốn định chọc ghẹo Tử Phong, để hắn giận quá mất khôn, ai ngờ đâu lại phản tác dụng, khiến Tử Phong nhìn mấy tên này không vừa mắt.
Tốc độ của Tử Phong cộng với Thuấn bộ nhanh tới mức nào thì không cần phải nói, hắn chỉ đơn giản lướt đi như một cơn gió, tặng cho mỗi tên một chiêu, trực tiếp đánh bay ra khỏi lôi đài, còn sống hay chết thì hắn mặc kệ, đánh vớ vẩn như vậy mà cũng chết được thì cũng nên cắn lưỡi tự sát đi, quá phế vật.
Đối thủ còn lại duy nhất của Tử Phong, cũng là một nữ nhân duy nhất trong số mười người, lúc này đến liếc cũng không thèm, trực tiếp mặc kệ 9 tên nam nhân đang nằm lăn lóc dưới đất kia mà chậm rãi bước lên lôi đài. Nhìn nữ tử trước mắt, Tử Phong không khỏi cau mày, nàng ta có một nhan sắc trên mức tuyệt vời, đúng hơn phải nói là chim sa cá lặn, kết hợp với khí chất lạnh như băng tỏa ra, vô cùng xứng danh một lãnh diễm mỹ nhân.
Cơ mà nó không phải là thứ hắn quan tâm, hắn đa thắng 9 trên 10 trận rồi, quá thừa đủ điều kiện để gia nhập chấp pháp đoàn của Lâm Tử Hàm, vậy nữ nhân trước mắt này nghĩ gì mà lên lôi đài nhỉ, nàng không thấy tấm gương của chin người đi trước kia sao?
“Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, mau đi xuống đi!” Có lẽ là bị Bạch Tử Phong ảnh hưởng, hắn hướng nữ tử nói.
“Điều kiện để gia nhập chấp pháp đoàn đã đủ, nhưng không có nghĩa là ngươi không cần phải đánh trận này, danh dự của Lăng Hư Cung, không thể để bị hủy trong tay mấy tên phế vật như bọn hắn được.” Rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm, nữ tử ngay lập tức tiến vào tư thế chiến đấu, lạnh lùng nói.
Tử Phong không khỏi thở dài, trời ạ, lại là mấy cái vinh dự tông môn gì gì đó, thật là phiền phức. Ý của nữ nhân này, hắn hiểu a, đại loại là đường đường đệ tử thiên tài của Lăng Hư Cung lại bị một tán tu không nhà không cửa như hắn đánh bại, như vậy là làm mất mặt tông môn, nàng ta chiến trận cuối nhằm tìm kiếm một trận thắng danh dự a. Cơ mà hiểu thì hiểu, Tử Phong hắn cũng mặc kệ, hắn không phải loại người dễ dàng cảm thông với người khác, nếu cô ta muốn chiến, vậy thì sẵn sàng tinh thần đi!!
“Khậc khậc khậc, dũng cảm lắm, tên cô là gì? Ta muốn biết!!” Tử Phong cười lạnh lẽo.
Một tiếng gió rít vang lên, kèm theo đó là một thứ ánh sáng chói lòa đến lóa mắt, Tử Phong chợt nghe thấy tiếng của nữ nhân kia xuất hiện ở ngay bên cạnh mình.
“Thắng ta trước đi đã!!”
“Hỏng bét, lại là chiêu này!!” một lưỡi kiếm xé gió chém tới khiến Tử Phong không khỏi nghiêng người né tránh, cái bộ pháp kì dị này giống hệt như những gì Lâm Nguyệt Đồng đã dùng khi đối phó với hắn, cực kì khó chơi. Tử Phong đã có kinh nghiệm nhất định khi đối phó với chiêu thức này, đáng lí ra hắn phải không gặp vấn đề gì khi đánh với nữ tử này, thế nhưng.......
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo vai, một dòng máu phun ra từ vai Tử Phong khiến hắn sửng sốt, rõ ràng là đã né lưỡi kiếm đó rồi cơ mà, tại sao hắn vẫn bị thương??! Lại một tiếng gió rít lao tới, khiến hắn không có nhiều thời gian để mà suy nghĩ, vội vàng đảo người né tránh. Ánh sáng quá mạnh khiến hai mắt hắn không thể mở ra được, nhưng có kinh nghiệm đối phó với loại bộ pháp này trước đây, hắn vẫn có thể cảm nhận được đòn tấn công của đối phương khi nó gần chạm tới mình, nhờ vậy mà hắn có thể né tránh công kích của đối phương.
Dùng Thuấn bộ dịch chuyển ra khỏi chỗ cũ chục mét, Tử Phong chắc mẩm đã né được đường kiếm vừa rồi, nhưng ngay khi hắn vừa mới dừng chân, một cảm giác đau buốt liền xuất hiện ở trên cánh tay phải của hắn, không cần nhìn Tử Phong cũng có thể cảm nhận được một đường rạch dài trên cánh tay của mình. Hít sâu một hơi khí lạnh, Tử Phong liền trở nên nghiêm túc, bộ pháp quỷ dị, công kích quỷ dị, thật là phiền phức. Không phải là hắn hoàn toàn bất lực, nếu hắn đánh toàn lực thì nàng ta không thể nào là đối thủ của hắn, vấn đề ở chỗ, hắn không muốn phải dùng đến kĩ năng Thiên Ma Hóa Thân ở đây, ít nhất không phải là trước con mắt của bao nhiêu người, nếu có ai nhận ra hắn là một Thiên Ma, vậy thì hỏng bét.
Thở dài một tiếng, Tử Phong lắc lắc đầu, đành phải thế vậy.
“Giải phóng!!!”
Từ người Tử Phong bỗng tỏa ra một thứ khí tức kì dị, nhưng ngay sau đó, khí tức đó biến thành một luồng uy áp ngập trời kèm theo đó là sát khí lạnh lẽo tới thấu xương. Một tiếng cười điên cuồng vang lên, Tử Phong cả người thả lỏng, không ngừng phát ra tiếng cười quỷ dị nghe đên rợn tóc gáy.
“Khậc khậc khậc khậc, không ngờ ngươi lại chủ động cho ta ra ngoài đấy!!” Tử Phong cười lớn nói.
Khán giả đứng xem đều có tu vi không hề thấp, đương nhiên với thính lực của họ thì có thể nghe rõ ràng những gì Tử Phong nói, và cũng đương nhiên, họ cũng chẳng hiểu được ý của hắn là gì.
“Xử lí cô ta đi, giết chết hay làm gì thì làm, ta không muốn để lộ thân phận Thiên Ma ra ở đây, phiền ngươi xử lí dùm vậy!!”
“Ngươi không sợ ta nhân cơ hội này mà chiếm luôn cơ thể ngươi à??” Hắc Tử Phong cười lạnh.
“Chuyện đó không thể xảy ra, chừng nào ta còn ở đây!!” Tiểu Linh xuất hiện bên cạnh Tử Phong.
Chặc lưỡi một cái, Hắc Tử Phong không nói gì nữa mà tập trung vào đối thủ mà hắn phải đối mặt lúc này. Tuy nói rằng hắn và Bạch Tử Phong ở trong không gian của hệ thống, nhưng bọn hắn cùng Tử Phong vốn là một thể, những gì Tử Phong nhìn thấy thì bọn hắn cũng nhìn thấy tương tự, vậy nên ngay khi Tử Phong buông bỏ quyền kiểm soát cơ thể mình, để cho Hắc Tử Phong thế chỗ, hắn đã ngay lập tức biết được mình đang đối mặt với thứ gì.
Quá trình chuyển đổi chỉ diễn ra trong nháy mắt, gần như không hề ảnh hưởng tới trận chiến của hai người.
Hắc Tử Phong trực tiếp nhắm hai mắt lại, dù gì thì với lượng ánh sáng chói lòa này, mở mắt ra cũng vô dụng, thậm chí hai mắt bị lóa còn khiến hắn phân tâm hơn bình thường. Bản thân Hắc Tử Phong cùng Tử Phong đều là một, hai người đều chia sẻ chung một khả năng chiến đấu thượng thừa, chỉ là phong cách khác nhau mà thôi.
“Khậc khậc, bộ pháp quỷ dị lắm, nhưng mà............vô dụng, vô dụng, vô dụng!!! Lĩnh vực - Thế giới!!!”
Không gian xung quanh Hắc Tử Phong liền vặn vẹo kịch liệt, sau đó lan rộng ra, 5 mét, 10 mét, 20 mét, không gian vặn vẹo lan rộng kéo dài tới cả ngàn mét mới dừng lại, mọi thứ ở trong không gian ngàn mét này đều giống như bị đóng băng lại, cảnh vật, con người, đến cả những chiếc lác cây bay trong không khí, tất cả đều đứng yên không nhúc nhích. Hắc Tử Phong cười lạnh một tiếng, hai ngón tay cong lại, trực tiếp chọc thẳng vào hai mắt của mình, sau đó móc đôi mắt của mình ra. Tái sinh siêu tốc được kích hoạt với hiệu suất tối đa, trong tích tắc liền tái sinh lại đôi mắt của hắn hoàn hảo vô khuyết.
“Nhìn thấy rồi!!”
Đôi mắt cũ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng đã không còn, với đôi mắt mới, hắn có thể thấy được đối thủ của mình đứng cách đó không xa. Lĩnh vực của hắn, “Thế giới” có thể ngưng đọng thời gian trong một khoảng không nhất định, nhưng áp lực nó tạo ra cho cơ thể là vô cùng khổng lồ, gần như ngay lập tức sau khi sử dụng, hắn liền bị nội thương nghiêm trọng, nhưng không quan trọng, từng này vẫn chưa đủ để giết chết hắn. Lĩnh vực có thể ngưng đọng thời gian trong nửa giây, và tình trạng cơ thể không cho phép hắn sử dụng thêm lần nữa, hắn phải trnah thủ từng tích tắc một. Không có thời gian để nghĩ nhiều, Thuấn bộ được sử dụng, Hắc Tử Phong ngay lập tức xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, bàn tay nắm lại thành quyền, không hề thương tiếc nhằm thẳng ngực của nàng ta mà tung ra một quyền.
Nửa giây thời gian kết thúc, mọi thứ trong không gian ngàn trượng trở lại bình thường.
“Bịch!!”
Mọi người chỉ thấy một tiếng vang trầm đục, sau đó thì nữ tử kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, kèm theo đó là một vòi máu phun ra từ miệng nàng. Nữ tử cả người đập xuống đất, kéo lê một đoạn dài trước khi dừng lại. Phun ra một ngụm máu, loáng thoáng có thể thấy những mảnh vụn nội tạng của nàng cũng bị phun ra, nữ tử chỉ kịp nhìn Hắc Tử Phong một cái sau đó nằm im trên mặt đất, không rõ sống chết. Khán giả xung quanh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bộ pháp mà nữ nhân kia sử dụng là một tuyệt học của Lăng Hư Cung, thứ ánh sáng chói mắt kia chỉ có tác dụng lên một mình Tử Phong, chứ mọi người đều có thể nhìn thấy tràng cảnh trên lôi đài một cách vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi người chỉ thấy trong một cái chớp mắt, Tử Phong giống như dịch chuyển tức thời, còn nữ nhân kia không biết tại sao lại bị đánh văng ra ngoài, sinh tử không rõ.
Lâm Tử Hàm cùng những cường giả thuộc chấp pháp đoàn liền đồng loạt đứng dậy nhìn trân trối xuống lôi đài. Lấy tu vi của bọn họ, không quá khó khắn để có thể cảm nhận được dao động trong không gian, nhưng mà chuyện quái gì vừa mới xảy ra?? Không có dao động không gian, cũng không có một dấu hiệu nào hết, nữ đệ tử kia bị Tử Phong đánh bay bằng một cách quỷ dị nào đó, rốt cuộc hắn ta đã làm thế nào. Lâm Tử Hàm nhìn Tử Phong, đúng lúc hắn cũng nhìn nàng, một đôi mắt đen kịt với đồng tử huyết hồng tràn đầy sát khí hiện lên trong tâm trí khiến nàng trong vô thức cảm thấy nguy hiểm, nàng đang...........sợ hãi ư???
Lắc lắc đầu, Lâm Tử Hàm rũ bỏ những cảm xúc nhất thời đó, cao giọng nói.
“Tử Phong đã chiến thắng, đủ điều kiện để gia nhập chấp pháp đoàn, còn có ai không phục không?”
Im lặng một chút, sau đó thì tiếng reo hò từ bốn phương tám hướng vang lên, cường giả thì luôn được đón chào, dù cho đám đệ tử Lăng Hư Cung ban đầu không thích hắn, nhưng hiện tại hắn đã là người của Lăng Hư Cung, một cường giả như hắn, xứng đáng được mọi người ủng hộ!! Cảm nhận tiếng reo hò bốn phía, Hắc Tử Phong nở một nụ cười lạnh, miệng lẩm bẩm: “Xong việc rồi nhé, ta trả lại vinh diệu cho ngươi!!”