Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 137: Chương 137: Miểu sát




Nhìn bóng lưng cao lớn của Tử Phong bỏ đi, nữ tử được bảo vệ bởi đám hộ vệ Triệu gia liền quay sang bên cạnh nói

“Cao thúc thúc, sao vừa rồi thúc không giúp đỡ biểu ca vậy, mặc dù hắn ta đáng ghét nhưng mà bị đánh như thế này thì cũng không phải là chuyện gì tốt cho Triệu gia a.”

Người mà nàng ta đang nói chuyện là một trung niên nhân có lẽ đã khá có tuổi, mái tóc đã lấm tấm hoa râm, trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn chạy dọc qua một bên mắt, và cũng con mắt đó đục ngầu không thấy lòng đen đâu cả, hiển nhiên là bên mắt đó đã bị mù, một hàng râu rậm rủ xuống cũng lốm đốm điểm màu bạc. Tuy nhiên, đừng nhìn như vậy mà nghĩ rằng lão đã già yếu, thực tế, nếu để ý cơ thể của lão, có thể thấy lưng lão vẫn thẳng tắp, không có dấu hiệu bị còng, da thịt không hề nhăn nheo mà vẫn căng tràn sức sống, thậm chí, nhìn tổng thể thì trông lão vẫn còn vô cùng khỏe mạnh cứng rắn, nào có chút gì gọi là già yếu của tuổi xế chiều đâu.

Nghe nữ tử bên cạnh nói, trung niên nhân liền quay sang nói nhỏ: “Không phải là ta không muốn giúp, mà là kể cả ta có giúp thì cũng không làm được gì!”

“Ý thúc là sao?” Nữ tử nghi hoặc hỏi.

“Ta cảm thấy không thể đánh lại hắc y nhân đeo mặt nạ đó.”

“Hê, thúc đùa sao, đường đường một Vương cấp cửu phẩm lâu năm như thúc, chỉ thiếu chút nữa đã đặt chân tới Tôn cấp mà còn có người khiến thúc chưa đánh đã hàng ư?” Nữ tử cười nói, hiển nhiên không coi đó là thật.

Trung niên nhân liền nghiêm mặt lại: “Tiểu thư đừng đùa, xét theo lẽ thường thì tu vi Vương cấp cửu phẩm của ta rất mạnh, thậm chí ta có thể tự tin nếu giao chiến với vị lão tổ của Triệu gia thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng mà đấy chỉ là giới hạn trong mấy gia tộc thế tục nho nhỏ thôi. Thế giới của võ giả, ngọa hổ tàng long, đừng nhìn người ta có vẻ như tán tu mà coi thường, tán tu cũng có những cá nhân vô cùng cường đại đó.”

Dừng lại một chút, lão liền tiếp tục nói

“Không nói đâu xa, ngay như Lăng Hư Cung, chỉ nói riêng cái phân đà ở Giác Vi thành này thôi, tiểu thư nghĩ Vương cấp cửu phẩm như ta rất mạnh, nhưng mà hạng như ta ở trong đó tùy tiện quơ tay một cái cũng có thể lôi ra một nắm từ trong hàng ngu đệ tử thân truyển, mà ta có thể khẳng định rằng cùng một cảnh giới, nhưng những người đó có chiến lực vô cùng kinh khủng.

Hắc y nhân đeo mặt nạ vừa rồi, ngay khi Triệu công tử bị đánh bay, ta vốn đã định ra tay, nhưng mà ngay khi ta vừa định thôi động linh lực, hắn ta đã dùng một ánh mắt mang theo áp lực khiến ta nghẹt thở mà nhìn về phía này, khiến ta không khỏi thu tay lại. Ta dám khẳng định, hắn đã vô cùng nương tay với Triệu công tử rồi, bằng không với thực lực của hắn, kể cả ta có lên thì cùng lắm là ăn hai cái bạt tai sau đó nằm sấp dưới đất mà thôi. Dùng tay không bóp nát Huyền khí, tiểu thư nghĩ rằng thực lực của hắn sẽ yếu sao.”

Nghe trung niên nhân khẳng định, nữ tử che mặt liền hít sâu một hơi, nàng không ngờ rằng cái người ngẫu nhiên xuất hiện đó lại có thể mạnh đến như vậy, còn về việc nghi ngờ tính xác đáng trong lời nói của trung niên nhân, nàng không có làm vậy. Tuy trung niên nhân đó tu vi không phải thông thiên triệt địa, nhưng mà là người đã từng trải qua bao thăng trầm, con mắt nhìn người của lão vẫn luôn chính xác, vậy nên nàng liền tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Thúc có chắc hắn là tán tu không?”

“Cũng tám chín phần gì đó!”

“Hừm, liệu chúng ta có thể làm gì đó để lôi kéo hắn về gia tộc không?” Sau khi suy nghĩ một lúc, nữ tử che mặt liền hỏi.

“Rất khó, không, phải nói là không thể nào, thực lực hắn còn xếp trên cả ta, hắn sẽ không chú ý tới một gia tộc thế tục như của chúng ta đâu, ít nhất phải cỡ tam đại gia tộc của Càn Nguyên Quốc thì còn may ra.” Trung niên nhân liền ngay lập tức phủ định.

“Ta thấy hắn có vẻ như là một người háo sắc, cứ nhìn hai nô lệ của hắn mà xem, nếu có thể, ta muốn thử đánh vào nhược điểm này của hắn xem sao.”

“Có thể, nhưng mà ít nhất chúng ta nên đợi đến sau cuộc tỉ võ đã, hắn đến đây chắc hẳn là để tham gia di tích.”

“Chẳng phải tham gia di tích phải có tu vi dưới Tôn cấp hay sao, hắn mạnh hơn thúc thúc, như vậy…..” Nữ tử che mặt thắc mắc.

“Mạnh hơn không có nghĩa là cảnh giới cao hơn, mà là chiến lực cao hơn, hắn nhất định vẫn là Vương cấp, nhưng chỉ là thuộc loại biến thái lực áp cùng giai mà thôi.”

-----------

Tử Phong không ngờ mình đã biến thành một người háo sắc trong mắt người khác, cũng không biết rằng mình lại một lần nữa trở thành mục tiêu mời chào của vài thế lực, mà kể cả có biết thì hắn cũng không quan tâm, hắn không có hứng thú gia nhập mấy gia tộc cùi bắp ấy a. Hiện tại hắn đang có việc quan trọng hơn phải làm.

“Phi Nguyệt, nàng rảnh rỗi quá a, khi không tự nhiên lôi kéo rắc rối tới cho ta.”

Cười hì hì, Hồ Phi Nguyệt ôm lấy cảnh tay của Tử Phong mà làm nũng: “Thiếp chỉ đùa một tí thôi mà, hơn nữa, thiếp cũng không thích nhìn chàng điệu thấp tí nào, nam nhân của thiếp không nhất thiết phải vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất thì cũng không để người khác không đặt chàng vào trong mắt như vậy chứ. Chàng không thấy cứ điệu thấp như vậy, đến cả một con ruồi như cái tên vừa rồi cũng dám dòm ngó thiếp sao.”

Thở dài một tiếng, Tử Phong không khỏi đau đầu, thì ra đó là lí do mà nàng chơi khăm ta một vố đó sao, thật sự là quá rảnh rỗi mà. Thực ra, Tử Phong nghĩ như vậy cũng hơi oan cho Hồ Phi Nguyệt, xét cho cùng thì nàng ta vẫn là nữ nhân, tuy không mong muốn nam nhân của mình phải là một trang anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa, nhưng ít nhất thì cũng không thể để cho người khác không để vào mắt được.

Tuy cái tính điệu thấp của Tử Phong giúp hắn tránh được rắc rối, nhưng mà Hồ Phi Nguyệt là nữ nhân, dù nàng ta có mạnh hơn Tử Phong thì nàng vẫn muốn có được cảm giác che chở bảo bọc của hắn a. Đương nhiên, những thứ tiểu tiết như thế này thì một tên đầu gỗ như Tử Phong không thể hiểu được, nhưng mà ít nhất thì hắn vẫn biết một điều, Hồ Phi Nguyệt làm gì, hắn sẽ luôn luôn ủng hộ hết mình.

Thủ tục đăng kí tham gia tỉ võ rất đơn giản, chỉ cần thông báo tên tuổi, tu vi, sau đó sẽ có người đem dụng cụ đến để trắc thí tuổi của người đăng kí xem có hợp lệ hay không, cuối cùng thì nộp một phần lệ phí là xong. Mặc dù lệ phí khá là cao, lên đến 1000 kim tệ, nhưng mà đối với Tử Phong lúc này thì chừng đó còn không đủ để hắn thấy ngứa, hắn giàu có quá mà.

Cả ngày hôm đó cứ trôi qua mà không thấy có rắc rối gì đến với hắn, khiến Tử Phong không khỏi khó hiểu, Triệu gia gì gì đó kia đâu mất rồi, đáng ra theo như bình thường thì phải phái người đi trả thù hắn từ lâu rồi chứ.

Tỉ võ diễn ra vào ngày hôm sau, ở một bãi đất trống bên ngoài thành, Lăng Hư Cung cho người dựng lên mấy chục cái bình đài, không gian cực kì rộng rãi thừa đủ để cho người tham gia có thể đánh toàn lực mà không lo ảnh hưởng đến người xung quanh.

Khi ba người Tử Phong đến nơi, chỗ này đã đông nghịt người, thậm chí còn đông hơn cả chỗ đăng kí ngày hôm qua, cơ mà ít nhất thì vẫn có một trật tự nhất định, những tuyển thủ tham gia đều được xếp vào một chỗ riêng hết, những người đi theo cũng được phép tiến vào khu vực đó, còn khán giả thì được sắp xếp ở xa để quan sát, tránh tên bay đạn lạc.

Tử Phong nhìn biển người tham dự thi đấu mà không khỏi cảm thán, thảo nào phải cần đến mấy chục cái bình đài, số lượng người tham gia lên tới cả ngàn người thế này, sợ rằng không mất đến mấy ngày thì không xong được quá. Từ trong hơn ngàn người chỉ chọn lấy 100 người, tỉ lệ 10 chọn 1, cạnh tranh se vô cùng khốc liệt, nhưng mà Tử Phong hắn không hề có chút lo lắng nào hết, thứ nhất thì thực lực của hắn có thể nói là vô địch ở trong Vương cấp, tuyển thủ tham gia tối đa là Vương cấp cửu phẩm, nếu như hắn còn lo lắng nữa thì trực tiếp đập đầu chết quách đi cho xong. Thứ hai đó là kể cả hắn không được tiến vào di tích thì cũng không sao, tuy có hơi tiếc nhưng mà hắn cũng sẽ không để ý nhiều, hắn có con đường tu luyện của riêng mình mà.

“Số 446 đấu với số 824, võ đài số 16!!”

“Số 512 đấu với số 901, võ đài số 8!!”

“Số 34 đấu với số 9, võ đài số 22!!”

“Số 435 thắng, số 61 bị loại!!”

Tiếng hò reo từ khán giá cùng với tiếng thông báo của mấy chục vị trọng tài liên tục vang lên không ngừng. Thể lệ thi đấu cũng rất đơn giản, đó là đấu loại trực tiếp, trọng tài bốc thăm hai số thứ tự, người mang hai số thứ tự đó sẽ đấu với nhau, thắng thì đi tiếp, thua thì bị loại, ở trên sàn đấu có thể làm gì tùy ý, thậm chí giết người cũng được.

“Số 219 đấu với số 15, lôi đài số 7!!”

Số 219 chính là số thứ tự của Tử Phong, nghe thấy số hiệu của mình được gọi, hắn liền không chút do dự tung người nhảy lên lôi đài số 7, còn về đối thủ của hắn là ai ư, hắn không quan tâm. Đối thủ của hắn là một tráng hán vai u thịt bắp, khuôn mặt dữ tợn, hàng râu quai nón rậm rạp, trên tay vác theo một cái chiến phủ khổng lồ, hiển nhiên cũng là một võ giả có lực lượng lớn. Tử Phong không khỏi cười khổ, võ giả ngày nay có phong trào tu luyện lực lượng hay sao mà 10 người thì hết 7-8 người đều sở hữu lực lượng cường hãn hơn bình thường. Bản thân hắn cũng có lực lượng lớn, nhưng mà đó là do đặc điểm của Thiên Ma nhất tộc, nên cũng không thể nói rằng hắn chuyên tu lực lượng được, thực tế mà nói, hắn cũng không biết bản thân mình chuyên tu cái gì nữa.

Vương cấp đấu Vương cấp, Tướng cấp đấu Tướng cấp, chỉ cho phép người cùng đại cảnh giới giao đấu với nhau, tuy chỉ nói là dưới Tôn cấp có thể tự do tham gia, nhưng hiển nhiên những võ giả Sư cấp trở xuống không lên cơn mà tham gia, chung quy thì thực lực của họ quá kém, có tham gia thì cũng chả có ích gì, thậm chí còn có thể mất mạng, đương nhiên là họ không liều mạng cho mấy thứ vô bổ như vậy rồi. Tử Phong trong lúc đăng kí đã báo ra tu vi thật sự của mình, vậy đối thủ của hắn cũng là Vương cấp, cho chính xác thì tráng hán đó là một võ giả Vương cấp nhị phẩm.

“Ồ, mi là cái tên ngày hôm qua đã đánh Triệu Thiên Vũ bất tỉnh, ha ha, hai đứa nô lệ của mi ngon lành đấy, hay là thế này, ngươi đem hai người đó dâng lên cho ta sau đó nhận thua, bổn đại gia sẽ nương tay mà không giết ngươi.” Đại hán cuồng tiếu nói.

“Nhiều lời!!!” Tử Phong hừ lạnh một tiếng.

“Mạnh miệng đấy, nhắc nhở ngươi một chút, ta không có phế vật như cái tên Triệu Thiên Vũ ngày hôm qua đâu......”

“Bùng!!”

Đại hán còn chưa dứt lời, Tử Phong đã đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, một quyền được tung ra, sau đó là một tiếng trầm đục vang lên, đại hán trực tiếp bị đánh thành một đám huyết vụ tung bay trên lôi đài, thịt nát cùng máu tươi vương vãi khắp nơi nhuộm đỏ cả lâu đài, không ít người chứng kiến cảnh máu tanh rợn người không khỏi cảm thấy lợm giọng, có mấy cô nương thì không chịu nổi mà trực tiếp nôn mửa.

Vẩy máu khỏi nắm đấm của mình, Tử Phong nhàn nhạt nói: “Thật sự là nhiều lời quá!!”

Khán giả không khỏi sốc, số liệu cùng chi tiết của mỗi võ giả tham gia đều được phân phát dưới dạng tờ rơi miễn phí khắp nơi, đối với tu vi của mỗi võ giả thì chỉ cần để ý một chút là có thể biết. Tử Phong với tu vi Vương cấp nhất phẩm, kém đối thủ của hắn một tiểu cảnh giới, tuy rằng không phải không có khả năng thắng, nhưng tuyệt đối phải là một trận chiến nảy lửa, nào có như thế này, đây là miểu sát chứ tỉ thí cái gì.

“Ách..........Số 219 thắng, số 15 bị loại!” Trọng tài sau phút thất thần liền lớn tiếng thông báo, ngay cả đến hắn cũng sốc trước trận chiến trước mắt.

Miểu sát đối phương như vậy không phải là phong cách điệu thấp của Tử Phong, nhưng mà đó cũng không hoàn toàn là chủ ý của hắn, một phần là như vậy. Chỉ thấy lúc hắn đi xuống khỏi lôi đài, đồng tử màu huyết hồng dần biến mất khỏi mắt hắn.

“Sao ngươi lại giết hắn? Và dừng ngay việc chiếm hữu cơ thể ta để làm những gì mi muốn nữa.”

“Ngươi chẳng lẽ không muốn giết hắn sao, đừng quên ta chính là nhân cách tà ác của ngươi, nếu ngươi không nổi lên sát ý với hắn ngay từ đầu, thì ta làm sao mà có ý định như vậy.” Hắc Tử Phong liền phản bác.

Tử Phong liền cứng họng, xác thực hắn đúng là có nổi lên sát ý đối với đại hán mang số 15 kia, gì chứ sau vụ Diệp Thủy Lan bị bắt đi, những người được hắn coi trọng chính là vảy ngược của hắn, vụ thể hiện tại đó là Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết, đại hán kia buông lời khinh bạc bọn họ, hắn không nổi lên sát ý mới là lạ. Tuy vậy, hắn vẫn muốn điệu thấp hết mức có thể để tránh gây chú ý, Tử Phong chỉ định đánh cho đối phương tàn phế chứ không lấy mạng, nhưng không ngờ Hắc Tử Phong lại đột ngột chiếm lấy cơ thể hắn, trực tiếp dùng một quyền toàn lực miểu sát đối phương, khiến kế hoạch điệu thấp của hắn phá sản hoàn toàn. Đối với việc này, hắn cũng chả thể trách ai được ngoài chính mình, giá như ý chí lực của hắn mạnh mẽ hơn thì dù có là Hắc Tử Phong hay là mười tên Hắc Tử Phong cũng đừng hòng ảnh hưởng được tới hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.