Trong một khoảnh khắc mọi thứ giống như một thước phim quay chậm, nắm đấm của Tử Phong chậm rãi giơ lên sau đó đấm vào đầu Hắc Thiết Ngô Công, cùng một lúc đó, từ trên bầu trời mây đen vần vũ đột ngột lao xuống một đạo lôi điện khủng bố với kích thước khổng lồ trực tiếp nuốt chửng lấy thân ảnh Hắc Thiết Ngô Công và Tử Phong vào bên trong.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ cự đại giống như thiên băng địa liệt vang lên, từ nơi lôi điện đánh xuống xuất hiện một vụ nổ long trời lở đất, sóng xung kích bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lấy tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh mà lan tỏa ra tứ phương tám hướng, không gian phụ cận liên tục sụp đổ, không khí bị xoắn lại thành những cột lốc xoáy nho nhỏ, mặt đất bên dưới chân thì trực tiếp bị thổi tung lên sau đó nương theo sóng xung kích tạo thành một cơn sóng triều làm từ đất đá cao tới mấy chục mét càn quét toàn bộ khu vực xung quanh.
Đám yêu thú ở gần đó vốn bị uy áp của Tử Phong ép cho không dám nhúc nhích, hiện tại đứng mũi chịu sào đón nhận sóng xung kích phô thiên cái địa ập tới, ở gần thì trực tiếp bị nghiền nát thành cám bã, ở xa thì bị sóng xung kích hất văng lên không trung, lấy chỗ Tử Phong ban nãy làm trung tâm, trong vòng bán kính vạn mét liền bị quét sạch bách không còn lại một thứ gì cả, khung cảnh vốn dĩ đã tan hoang bởi thú triều nay lại càng tan hoang hơn nữa, giống như nơi này vừa xảy ra tận thế đại hủy diệt vậy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ lúc tia sét kia đánh xuống cho đến khi mọi thứ xung quanh bị hủy diệt chỉ mới qua có vài giây, đám đệ tử cùng chấp sự được Tuyết Phi Nhan tung ra Lĩnh Vực bảo hộ nên không làm sao nhìn tràng cảnh trước mắt mà không khỏi há mồm trợn mắt, con mẹ nó cái thể loại uy thế hủy thiên diệt địa gì vậy, biết là Thánh giai có uy năng phá núi lấp biển nhưng cũng không đến mức khoa trương như thế này chứ, một quyền tung ra mà đã quét sạch mọi thứ trong vòng vạn mét, nếu là đánh nhau toàn lực chắc mọi thứ trong bán kính gấp mười lần chỗ đó cũng biến thành tro bụi mất.
Lôi điện tan biến, không khí phụ cận nơi nó đánh xuống bị thiêu cháy tỏa ra mùi hăng hắc khó ngửi, nhiệt độ không khí trở nên nóng bức lạ thường, đất đá cùng với mảnh vụn cây cối ở bên dưới mặt đất thì bốc cháy ngùn ngụt, tràng cảnh hủy diệt không khác gì tận thế hàng lâm. Tử Phong lừng lững đứng ở trên không trung, bốn cánh giương cao, toàn thân khí thể bàng bạc, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là không hề bị tổn thương gì, à không cánh tay bên phải của hắn đã đứt đoạn đến tận gốc, lúc này chỉ còn lại một cái bả vai trơ trụi cụt ngủn.
Cơ mà Tử Phong ở đó nhưng mà Hắc Thiết Ngô Công đâu rồi?? Giống như để trả lời câu hỏi của mọi người, từ trên trời đột nhiên ào ào rơi xuống một cơn mưa mang theo mùi máu tanh cùng thịt cháy khét lẹt, đến khi nhìn kĩ lại thì tất cả mọi người không khỏi hóa đá, chỉ thấy “cơn mưa” này trút xuống toàn bộ đều là những giọt máu tanh hôi cùng với vô số mảnh thịt vụn cháy đen, đôi lúc còn thấy những cái răng cự đại của Hắc Thiết Ngô Công rào rào rơi xuống.
Khí tức cường hoành của Hắc Thiết Ngô Công cũng theo đó mà biến mất, mọi người đến bây giờ mới nhận ra tình hình hiện tại, tất cả đều không hẹn mà hít vào một ngụm khí lạnh. Thất giai Hắc Thiết Ngô Công, thực lực Thánh Giả trung giai đỉnh phong, đến cả hai vị trưởng lão có tu vi vượt trội là Tiêu Linh cùng Tuyết Phi Nhan cũng không làm gì được nó vậy mà khi gặp Tử Phong thì sao?
Chỉ một quyền!! Con mẹ nó chỉ một quyền được tung ra, thiên băng địa liệt, trời đất sụp đổ, Hắc Thiết Ngô Công với lực phòng thủ siêu cường của mình trực tiếp bị oanh thành cặn bã không hơn không kém, đến cả cơ hội ngắc ngoải giãy chết cũng không có đã ra đi.
Tiêu Linh lúc này cũng đã khôi phục được một chút xíu năng lực hành động, tuy cơ thể vẫn mềm yếu vô lực nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể ngồi dậy, từ lúc Tử Phong bắt đầu ra tay nàng đã quan sát không bỏ sót chi tiết nào, tuy mất đi chiến lực nhưng một điểm nhãn quang vẫn còn, nhìn thấy Hắc Thiết Ngô Công bị một quyền sấm sét đánh cho hôi phi yên diệt mà nàng không khỏi trợn mắt há mồm, trong lòng lại có thêm một tầng nhận thức mới về thực lực của vị trưởng lão trẻ tuổi này.
Trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan lại không chút ngạc nhiên nào, thời điểm ở trong Cổ Mộ cùng với Tử Phong, hắn lúc đó tu vi vẫn còn là Tôn cấp bộc phát chiến lực bất ngờ đã có thể miểu sát Ainzach là tồn tại vượt qua cả Thánh Giả, nay phu quân của nàng đã đột phá Thánh giai, chỉ là một đầu yêu thú Thánh Giả trung giai, sao có thể là đối thủ của hắn cơ chứ. Vả lại theo như suy nghĩ của nàng, một “tam hoàng tử” Thiên Ma Nhất Tộc cường đại như hắn sau khi lấy lại được một phần nhỏ thực lực chân chính lẽ đương nhiên là sẽ không đặt mấy con kiến này vào mắt.
Tử Phong lặng người ở trên không trung một lúc, sau đó thì linh lực trong cơ thể vận chuyển, cánh tay bị phá hủy của hắn nhanh chóng mọc lại sau đó được bọc trong ngân giáp hoàn hảo vô khuyết. Vừa rồi là lần đầu tiên kể từ khi đột phá Thánh giai hắn sử dụng năng lực này.
Như đã nói từ trước, đột phá Thánh giai khiến Tử Phong nhận được một vài sự nâng cấp cường hãn dành cho các kĩ năng vốn có của mình, trong đó có một thứ được nâng cấp, đó chính là Chân Dạng. Kĩ năng này hắn đã sở hữu từ lâu, bản thân Chân Dạng một mình không làm nên được trò trống gì, nhưng khi kết hợp nó với các kĩ năng khác, những kĩ năng đấy sẽ biến thành một phiên bản tối thượng của chính mình, mọi điểm mạnh của kĩ năng sẽ được phát huy đến mức tận cùng.
Mạnh mẽ như thế nhưng lúc trước Chân Dạng lại không thể sử dụng lên hầu hết các kĩ năng, cũng chỉ có Phân Tích Nhãn, Thiên Ma Nhãn cùng Thuấn Bộ là có thể nhận được cường hóa, tuy vô cùng hữu dụng nhưng vẫn còn rất nhiều hạn chế. Hiện tại thì đã khác, Chân Dạng có thể được sử dụng lên bất kì kĩ năng nào mà hắn muốn, thậm chí uy lực so với Chân Dạng lúc trước còn muốn cường hãn hơn, nhưng mà kèm theo đó là một điều kiện khá là hà khắc.
Đối với ba kĩ năng có thể được phép sử dụng Chân Dạng trước kia, Tử Phong muốn dùng bao nhiêu cũng được, nhưng đối với tất cả các kĩ năng còn lại, hắn chỉ có thể sử dụng một lần mỗi ngày, phải đến đúng nửa đêm thì lần sử dụng này mới được hoàn trả lại, nói cách khác thì bất kì kĩ năng nào của hắn cũng có thể sử dụng được Chân Dạng, nhưng sẽ chỉ giới hạn trong một lần sử dụng, sau khi dùng xong thì không những hắn không thể sử dụng Chân Dạng lên kĩ năng đó mà đến cả kĩ năng nguyên bản cũng không thể sử dụng được, đó chính là đại giá mà Tử Phong phải trả.
Cơ mà đại giá thì đại giá, Tử Phong nhìn kết quả sau lần đầu tiên sử dụng của mình mà trong lòng không khỏi kinh hãi, uy lực này cũng quá mức kinh khủng đi. Vừa rồi để đối phó với Hắc Thiết Ngô Công, Tử Phong một lèo sử dụng liên tiếp bốn kĩ năng đã được cường hóa của mình, kết quả là Hắc Thiết Ngô Công đến cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, trực tiếp hôi phi yên diệt.
Cần phải nói thêm về sự cường hóa mà Chân Dạng mang lại, đối với những kĩ năng công kích trực tiếp, Chân Dạng sẽ chỉ đơn giản là đề thăng sát thương của kĩ năng, nhưng với kĩ năng phụ trợ như là Đột Phá Cực Hạn thì lại khác. Riêng với kĩ năng này, khi sử dụng Chân Dạng cường hóa, bất kì kĩ năng nào mà Tử Phong sử dụng sẽ gây thiệt hại gấp đôi, thời gian giới hạn trong vòng một phút. Tuy chỉ có một phút ngắn ngủi nhưng uy lực của nó thì không cần phải bàn cãi, Lĩnh Vực tăng phúc, Chân Dạng cường hóa kĩ năng, lại còn thêm hiệu ứng nhân đôi thiệt hại, cũng không có gì khó hiểu lắm khi Hắc Thiết Ngô Công còn chưa kịp thở tới hơi thứ hai đã bị miểu sát.
Lôi chi Lĩnh Vực của Tử Phong không hề có năng lực công kích, ngược lại nó chỉ có công dụng cường hóa những chiêu thức liên quan đến Lôi hệ, đó cũng là lí do mà Tử Phong rất ít khi sử dụng nó đơn lẻ mà thường kết hợp với Thủy chi Lĩnh Vực của mình để tạo ra song trùng Lĩnh Vực cực mạnh.
Đến cả Tử Phong cũng vô cùng bất ngờ trước kết quả này, vốn dĩ nghĩ rằng với một đống chiêu thức kết hợp với nhau thì cũng chỉ tối đa là làm cho Hắc Thiết Ngô Công bị thương nặng, không ngờ cái con rết bự chảng này lại không chịu nổi một kích như thế. Còn đang thầm cảm thán kĩ năng của hệ thống trâu bò, Tử Phong chợt nghe thấy một tiếng xé gió, cánh tay hắn theo bản năng giơ lên, chiếc gai nhọn kéo dài mọc trên khuỷu tay hắn vung ra đằng sau.
“Keng!!” một tiếng chói tai, Tử Phong chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê rần, da thịt bên dưới lớp giáp không chịu nổi lực đạo mà nứt vỡ, ánh mắt của hắn sắc như điện nhìn ra đằng sau. Chỉ thấy sau lưng hắn chính là Cương Giáp Đường Lang, lúc này trên người đã không còn những vết cháy nám đen như lúc nãy nữa, toàn thân nó đã xảy ra biến hóa nghiêng trời nghiêng đất, lớp vỏ có màu xanh ngọc ban đầu của nó đã biến mất, thay vào đó là một lớp vỏ màu trắng đục, khắp nơi đều xuất hiện những vết rạn chằng chịt nhưng không có vẻ gì làm ảnh hưởng đến độ cứng rắn, bốn chi trước hiện tại đã to hơn gấp rưỡi so với lúc trước, biến thành bốn thanh đại đao sắc bén gai góc trông vô cùng rợn người.
Đôi mắt lớn của Cương Giáp Đường Lang lóe lên từng tia quang mang khát máu, nó căn bản không hề quan tâm đến việc công kích của mình bị Tử Phong chặn đứng, bốn chi trước của nó rút ngược về sau đó hóa thành vô số đao cương mà chém về phía trước như vũ bão. Tốc độ của Cương Giáp Đường Lang nhanh tới mức tột đỉnh, đến cả Phong hệ Thánh Giả như Tuyết Phi Nhan cũng không đuổi kịp, lúc này sau khi xảy ra biến hóa thì tốc độ của nó lại càng tăng cao, mặc dù Tử Phong cũng có tốc độ nhanh nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ, chỉ trong nháy mắt trăm chiêu được tung ra hắn đã có dấu hiệu ăn không tiêu.
“Đừng tưởng chỉ có mình ngươi là có nhiều tay!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, trên vai hắn đột ngột mọc ra bốn thanh gai kim loại, trong nháy mắt liền hình thành bốn cánh tay giống y đúc so với hai cánh tay nguyên bản của hắn. Sáu cánh tay của Tử Phong trong chớp mắt liền biến đổi, lớp giáp kéo dài tạo thành sáu thanh đao dài chừng một mét, trực tiếp đón đầu công kích của Cương Giáp Đường Lang mà đánh tới.
Những tiếng kim loại va chạm chói tai không ngừng vang lên, cương phong khủng bố từ chỗ hai thân ảnh chiến đấu trên không trung bắn ra khắp nơi như mưa rào mùa hạ, không gian liên tục bị cắt đứt đoạn, mặt đất bên dưới thì bị cương phong cày xới không còn ra cái hình thù gì nữa. Lúc này đám người Chu Tước Phong đã lùi ra xa mấy ngàn mét, nhìn cương phong khủng bố gào thét cắt đứt mọi thứ trên đường đi mà không khỏi kinh hãi, lực đạo phải mạnh đến mức nào mới có thể tạo ra cương phong có sức công phá đến như vậy chứ.
Công kích của Cương Giáp Đường Lang thập phần lăng lệ, không những tốc độ nhanh mà lực đạo còn lớn, lấy trạng thái hiện tại của Tử Phong chỉ cần tát nhẹ một cái cũng có thể đánh sập một ngọn núi mà cũng cảm thấy cổ tay tê rần mỗi khi va chạm, trong lòng không khỏi kinh hãi, quả nhiên là thất giai yêu thú, lực lượng cường hãn đến mức khiến người khác thổ huyết. Còn đang giao tranh với Cương Giáp Đường Lang, Tử Phong chợt cám thấy nguy hiểm đến từ sau lưng, sáu cánh tay của hắn ngay lập tức vỗ vào nhau tạo thành một làn sóng xung kích hất ngược Cương Giáp Đường Lang ra sau, bốn cánh sau lưng vỗ mạnh một cái liền nhấc bổng cơ thể hắn lên cao.
Trong một sát na đó, một bóng mờ lướt qua ngay chỗ Tử Phong vừa đứng, không gian xung quanh sau khi bị bóng mờ đó lướt qua liền trực tiếp đứt đoạn, lấy nhãn lực của hắn có thể nhận ra vừa rồi mình mới nguy hiểm đến như thế nào, nếu để thân ảnh đó lướt qua người thì kể cả với lớp giáp cường hãn của hắn cũng chưa chắc đã có thể chịu được. Quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy thân ảnh vừa rồi mới lướt qua chính là Bạch Lân Hổ, lúc này cơ thể nó cũng xuất hiện biến hóa gần giống với Cương Giáp Đường Lang, lớp giáp trên người nó cũng nứt nẻ khắp nơi, thấp thoáng còn có thể thấy được ánh sáng màu trắng thoát ra từ những vết nứt.