Cả một đám người không tự chủ được bị Tuyết Phi Nhan kéo đi, trong đầu là một đống câu hỏi chỉ hận không được mở mồm ra mà nói nhưng ngại Tuyết Phi Nhan là trưởng lão nên không ai dám hé miệng, cũng chỉ có Tiêu Linh là không như vậy. Tiêu Linh tuy nói là đã khôi phục lại một chút sức lực, nhưng vẫn còn xa mới có thể hoạt động như bình thường, nàng cũng như những người khác trực tiếp bị Tuyết Phi Nhan dùng không gian lực lôi kéo, không khỏi thắc mắc:
“Tuyết trưởng lão, chuyện gì vậy, sao đang yên đang lành chúng ta lại phải chạy??”
Vẫn không hề giảm tốc độ của mình đi một chút nào, Tuyết Phi Nhan kéo theo cả đám người lao đi như tên bắn, căn bản không thèm quan tâm tới cái gì gọi là lễ tiết của nữ nhân mà mở miệng chửi bậy: “Con mẹ nó phu quân lúc trước với tu vi Bán Tôn dùng một chiêu này có thể hủy diệt một lúc ngàn vạn đại quân của Xuất Vân đế quốc, trong đó còn có mấy ngàn Vương cấp cùng một lúc, hiện tại đã là Thánh Giả chân chính, một chiêu này tung ra kèm theo pháp tắc chi lực thì bà nội nó ai mà đỡ được, không chạy nhanh để ăn cám cả lũ à!!”
Nhìn thấy Tuyết Phi Nhan ngày thường vẫn luôn một bộ dạng trưởng lão cao cao tại thượng nay lại mở mồm ra chửi bậy giống như bà cô bán thịt ngoài đầu chợ tuyệt nhiên không phải là cảnh tượng có thể thấy được thường xuyên, cơ mà lúc này không ai thèm để ý tới điều này nữa, bởi vì bọn họ đang bị thu hút bởi thông tin trong lời nói của nàng ta.
Thứ nhất đó là Tử Phong trước kia ở thời điểm tu vi chỉ có Bán Tôn chỉ dùng một chiêu đã có thể đồ diệt cả ngàn vạn đại quân, trong đó còn có mấy ngàn Vương cấp võ giả, rốt cuộc là dạng chiêu thức khủng bố gì mà có thể tạo ra chiến tích huy hoàng đến như vậy?? Thứ hai đó là, Tuyết trưởng lão vừa gọi Tử Phong là gì cơ, phu quân hả????
Tử Phong đứng thẳng trên không trung, kiếm chỉ thiên không, linh lực trong cơ thể hắn cuồng bạo sau đó tuôn ra ngoài như thác đổ, lấy cơ thể hắn làm trung tâm, linh khí thiên địa cộng minh cùng với linh lực trong cơ thể hắn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, trên bầu trời cùng với bên dưới đồng loạt là mây đen và nước biển tạo thành những vòng xoáy cự đại có bán kính lên đến hàng trăm dặm, so sánh hình thể giữa hai vòng xoáy khổng lồ trên trời và dưới đất cùng với thân ảnh Tử Phong nhỏ bé ở giữa tạo ra một tràng cảnh tương phản vô cùng rung động lòng người.
Bạch Lân Hổ tích tụ năng lượng cũng đã khá lâu, nó cúi đầu xuống, một tiếng gầm rú từ trong cổ họng nó phát ra, khối cầu năng lượng khủng bố trước miệng nó đột ngột phát nổ, tạo thành một tia sáng năng lượng cường đại bắn về phía Tử Phong, trên đường đi liền trực tiếp thiêu hủy không gian thành hư vô, uy thế không gì không cản được.
Tử Phong đứng mũi chịu sào chỉ cảm nhận thấy cơ thể mình bị một thứ khí tràng kì dị khóa chặt cử động, tưởng chừng như bất kể hắn di chuyển kiểu gì thì cái tia năng lượng kinh khủng kia cũng sẽ đánh trúng hắn, cơ mà hắn ngay từ đầu đã không định né tránh rồi. Cảm nhận linh lực trong cơ thể mình đã dâng trào tới mức cực hạn, ánh mắt Tử Phong lóe lên từng tia quang mang điên cuồng, hai Kết Tinh trong cơ thể cùng lúc vỡ vụn, bàn tay hắn nắm chặt lấy Thiên Ma Kiếm, từ trên thân kiếm bỗng tỏa ra một luồng kiếm khí vô hình phóng thẳng lên tận trời cao, toàn bộ không gian gần như ngay lập tức bị chia thành hai nửa, còn chưa xuất chiêu mà uy thế đã khủng bố đến mức muốn trảm phá cả thương khung.
“Phá Thiên Trảm!!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, cánh tay cầm Thiên Ma Kiếm chém xuống, từ đầu thanh tàn kiếm bạo phá ra một đường kiếm quang đen tuyền quỷ dị, vừa mới thoát khỏi thanh kiếm liền bành trướng với tốc độ chóng mặt, chỉ trong nháy mắt liền biến thành một đường kiếm quang khổng lồ dài gần ngàn mét trên không trung, sau đó trực tiếp va chạm với tia sáng năng lượng của Bạch Lân Hổ.
Tử Phong trước kia đã từng tự hỏi rằng nếu hắn lấy điểm tích lũy để đổi lấy một quả bom nguyên tử từ trong cửa hàng hệ thống rồi tìm một chỗ ném bừa ra thì sẽ ra sao, hàng của hệ thống chắc chắn là tinh phẩm, so với bản gốc chỉ có hơn chứ không có kém. Câu hỏi đó vẫn luôn không có câu trả lời, nhưng tin rằng hiện tại hắn cũng có được một thứ gì đó tương tự về quy mô để so sánh rồi.
Hai luồng năng lượng một trắng một đen va chạm vào với nhau, toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng trong khoảnh khắc, sau đó không lâu thì….
“Ầm!!!!”
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến màng nhĩ của đám người Chu Tước phong lúc này đã chạy ra ngoài quá mấy ngàn dặm bị trực tiếp xé rách, âm thanh khủng bố lớn tới mức khiến nội tạng trong cơ thể đám đệ tử nhộn nhạo như muốn nhảy ra ngoài, trái tim không tự chủ được mà co thắt lại, dường như đã lỡ mất vài chục nhịp đập.
Đưa mắt nhìn về phía trung tâm vụ nổ, một cột khói lửa hình nấm bao phủ một khoảng không gian rộng lớn lên đến ngàn dặm bốc lên trời cao vạn trượng, cột khói lửa khổng lồ này lấy tốc độ vượt xa nhận thức của mọi người mà vươn lên trời sau đó lan tỏa ra tạo thành một bầu trời khói bụi dày đặc.
Bầu trời, mặt đất, không gian đồng loạt nổ tung, ngay sau tiếng nổ tưởng chừng như trời sập đó là một luồng sóng xung kích lan tỏa ra từ tâm chấn vụ nổ, đi đến đâu liền khiến không gian sụp đổ đến đấy, mây đen trên bầu trời bị đánh tan nhường chỗ cho khói bụi, nước biển bên dưới vốn đã dâng cao vài trăm mét cũng bị luồng sóng xung kích này cuốn lên trời cao, kèm theo đó là cả đại địa bên dưới cũng bị đào sâu đến cả ngàn mét, cả hai biến thành một cơn lũ bùn đất mang theo vô vàn đất đá cùng cây cối ào ào cuồn về tứ phía, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.
Không chỉ một lần sóng xung kích xuất hiện mà là 5-6 lần liên tiếp như vậy, cơn sóng thần bùn đất được sóng xung kích trợ lực lao đi cả vạn dặm mới chịu ngừng lại, đại địa cách xa tâm chấn đến mấy trăm vạn cây số cũng rung lắc dữ dội giống như có đại địa chấn xảy ra.
Tuyết Phi Nhan lúc này đã kéo đám người Chu Tước Phong đi một đoạn dài mấy ngàn dặm, nhìn thấy sóng xung kích khủng bố lao tới cùng với cơn sóng thần bùn đất cao hàng ngàn mét đang ầm ầm lao tới cũng không khỏi kinh hãi, căn bản không dám coi thường mà lập tức tế ra Lĩnh Vực của mình, trực tiếp dùng nó mà ngăn cản sóng xung kích hủy diệt cùng với cơn sóng thần kia. Dường như cảnh tượng trước mắt cùng với âm thanh phá thiên diệt địa kia chưa đủ khiến người khác phải chết ngất, đến cả sóng xung kích lan ra cũng mạnh đến mức kinh người, có thể bằng mắt thường nhìn thấy Lĩnh Vực của Tuyết Phi Nhan run rẩy cực độ tưởng chừng như muốn tan vỡ khi tiếp xúc với sóng xung kích.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, khuôn mặt ai nấy trắng bệch không chút huyết sắc, thất khiếu của một số đệ tử tu vi hơi yếu còn đầm đìa máu tươi, tuy không có tổn thương quá mức nghiêm trọng nhưng nội thương là vẫn có. Đứng cách xa mấy ngàn dặm, dính vào một chút dư uy mà cũng đủ để nội thương, nếu như không nhờ Tuyết Phi Nhan trưởng lão kéo cả đám chạy đi thì…..
Nghĩ đến đây, đám đệ tử cùng chấp sự không khỏi rùng mình, nếu mà như thế thì so với những gì ngũ trưởng lão nói cũng không sai, “ăm cám hết cả lũ” mất. Tiêu Linh dù gì cũng là Thánh Giai cường giả, tuy không bị chấn động gì về thể xác nhưng chấn động về tinh thần thì hiển nhiên là có, chỉ thấy lúc này nàng ta đang mở to đôi mắt của mình ra hết cỡ, cánh tay không hiểu lấy đâu ra lực mà giơ lên tự tát vào mặt mình một cái, sau khi xác định rằng mình vẫn tỉnh táo, nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng không còn là sự kinh ngạc nữa mà là sự sợ hãi tột độ.
Tuy Lĩnh Vực của Tuyết Phi Nhan run rẩy trước dư uy của Phá Thiên Trảm, nhưng cũng chỉ là run rẩy một chút mà thôi, nàng lúc này đang lo lắng cho an nguy của Tử Phong nên lại dùng không gian lực túm lấy mọi người sau đó quay về chỗ cũ. Ban nãy nhìn từ đằng xa đã đủ dọa người, nay khi đến gần hiện trường, thị giác của mỗi người không khỏi bị kích thích bởi tràng cảnh trước mặt.
Chỉ thấy ở trong khu vực tâm chấn vụ nổ, toàn bộ nước biển đã trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, không khí thì nóng rực như đang đứng trong miệng núi lửa, mặt đất bên dưới thì biến thành một cái hố sâu không thấy đáy rộng tới mấy ngàn mét, khu vực xung quanh tràn ngập những đạo khe nứt đồng dạng sâu không tưởng tượng được kéo dài hàng vạn mét lan tỏa ra khắp nơi giống như mạng nhện, đất đá phụ cận trực tiếp bị nung chảy thành dung nham nóng bỏng bởi nhiệt độ cực đại sinh ra từ trong vụ nổ, thậm chí còn có thể thấy được ở một số nơi dung nham nóng tới mức trực tiếp bị khí hóa không còn giữ được trạng thái chất lỏng của mình nữa.
Nhìn vào khung cảnh giống như tận thế hàng lâm trước mặt mà mỗi người đều không khỏi hoảng sợ, tuy nói Thánh giai cường giả quyền phá non sơn, cước chấn đại địa nhưng mà tràng cảnh trước mắt thật sự khó có thể tin được rằng nó được tạo ra bởi một con người.
Tiêu Linh có thể thề rằng từ trước tới nay nàng chưa từng bị bất ngờ đến như thế này, bản thân nàng không phải không có hứng thú với nam nhân mà chỉ đơn giản là nàng cảm thấy mình cần phải tập trung vào tu luyện, đối với chuyện nam nữ thì không đáng để bận tâm đến. Vậy nên là không như những người khác, nàng không quá quan tâm đến cái danh hiệu đệ nhất thiên tài tự cổ chí kim của Tử Phong như những người khác, đối với nàng mà nói Tử Phong là thiên tài thì tốt cho hắn, cùng nàng không có quan hệ gì cả.
Chỉ là thực lực của Tử Phong khiến nàng không muốn chú ý cũng không được, tam trọng Lĩnh Vực áp đảo Trần Mộ bát trưởng lão Bạch Hổ phong, sức một người áp chế hai vị phong chủ cùng phó phong chủ Chu Tước phong có tu vi Thánh Hoàng đồng thời đánh cửu trưởng lão một trận thừa sống thiếu chết. Rồi thì tiến vào di tích, dùng đúng một chiêu, giết chết Thánh Giả trung giai đỉnh phong Lăng Chiến của Lăng gia giống như đi dạo, rồi cho đến bây giờ, lấy một địch ba, dùng tư thái gần như là một phía nghiền ép mà đối đầu với ba đầu thất giai yêu thú đã đánh cho mình và Tuyết Phi Nhan đến sứt đầu mẻ trán, không chiến tích nào của hắn là không khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Tiêu Linh là một Thánh Giả cao giai đỉnh phong, tuy chưa lĩnh ngộ được Lĩnh Vực tầng thứ hai để đạt tới Thánh Hoàng nhưng cũng rất gần rồi, cơ mà nàng có thể khẳng định đó là cho nàng dùng toàn lực thi triển một chiêu cũng không thể nào tạo ra kết quả giống như thế này được.
Cũng không thể nói rằng cứ có phạm vi phá hủy lớn thì chiêu thức đó sẽ mạnh mẽ, nhưng nàng thân là Thánh Giả cao giai đỉnh phong, một điểm nhãn lực căn bản vẫn có, một chiêu vừa rồi của Tử Phong nàng có thể tinh tường cảm nhận thấy một cỗ khí tức “hủy diệt” tinh thuần đến cực điểm, căn bản không vì công kích dàn trải mà trở nên yếu đuối, ngược lại dù ở bất kì vị trí nào thì sức công phá của chiêu thức này vẫn nguyên vẹn, không quản ngươi chỉ dính phải cái mép của chiêu thức hay là dính cả chiêu thức vào người, “hủy diệt” thì vẫn là “hủy diệt”, không có gì khác nhau cả.
Tuyết Phi Nhan tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy Tử Phong thi triển Phá Thiên Trảm, nhưng qua lời kể của Diệu Yên thì nàng có thể tưởng tượng được sức mạnh khiến thiên băng địa liệt của nó, tràng cảnh trước mắt lại càng chứng minh được lựa chọn đưa mọi người chạy ra thật xa là đứng đắn đến mức nào, nếu nàng vẫn còn ở chỗ cũ thì đến cả bản thân cũng bị cuốn vào trong vụ nổ khiến thiên địa biến sắc này mất.
Không phải là Tử Phong bị tức giận che mờ mắt mà chém bừa Phá Thiên Trảm ra không nghĩ tới an toàn của những người xung quanh, vừa rồi tuy hắn có xuất hiện từ trong bóng của Tuyết Phi Nhan nhưng hắn cũng đồng thời triệu tập một phân thân đang ẩn nấp bên trong bóng của Diệp Ngưng Tuyết đến đây nhằm hộ vệ cho Tuyết Phi Nhan để đề phòng, nếu Phá Thiên Trảm có lan tới nàng thì phân thân của hắn cũng có thể xử lí được, dù sao thì bản thân nàng cũng không phải chỉ là cái bình hoa để cho hắn phải bảo hộ.
Lúc này Tuyết Phi Nhan căn bản không thèm quan tâm tới cái khung cảnh giống như luyện ngục xung quanh, nàng đang trải rộng thần thức của mình ra để tìm kiếm khí tức của Tử Phong, tuy bản thân biết rằng hắn là một “Thiên Ma” cường đại tồn tại từ vạn năm trước nhưng trong lòng nàng vẫn cứ lo lắng, chỉ sợ chính hắn cũng bị cuốn vào trong vụ nổ kinh thiên vừa rồi.
Cơ mà rất nhanh nàng không còn phải tìm kiếm nữa, một thân ảnh từ bên trong làn khói bụi phía trên cao từ từ hạ xuống, lớp giáp trên người nứt vỡ chằng chịt, trên cơ thể khắp nơi là những vết cắt sâu vào tận trong xương chảy máu đầm đìa, gai nhọn trên bộ giáp cũng đã vỡ vụn, một chiếc sừng trên đầu thì cụt tới tận gốc, cái còn lại cũng gãy mất một nửa, sáu cánh tay chỉ còn lại duy nhất một cái, cũng chỉ còn lại đúng hai chiếc cánh lớn đằng sau là còn tạm gọi là nguyên vẹn, hai chiếc cánh nhỏ đã “bốc hơi” từ lúc nào rồi.
Nhìn Tử Phong trông vô cùng tàn tạ nhưng khí tức trên người vẫn mạnh mẽ tới mức khiến người khác không thở nổi, không một ai dám nghĩ rằng hắn ta lúc này là đèn cạn dầu nữa mà giống như là một tôn chiến thần vừa mới từ chiến trường khải hoàn trở về.
Tử Phong còn chưa kịp lên tiếng, một thân ảnh mềm mại đã nhào vào trong ngực hắn, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn tí nữa thì phụt ra ngụm máu nãy giờ vẫn tắc ở cổ, khóe miệng hắn không khỏi cười khổ: “Phi Nhan, bỏ ta ra đi, mọi người đang nhìn kìa.”