Tử Phong giật mình một cái, tinh thần vốn bị khí tức khúng bố của Chúa Tể Hư Không chấn nhiếp nay đã hoàn toàn hồi phục, đôi mắt của hắn cũng trở lại trạng thái bình thường, không còn bất kì một kĩ năng phân tích nào cả. Trước mặt hắn, Deus, Gainey cùng với Augus vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trước, thậm chí theo trí nhớ của hắn thì đến cả tư thế của cả ba đến cả một li cũng không di chuyển, giống như những gì bản thân hắn vừa mới trải qua chỉ là một hồi ảo cảnh.
Cơ mà đó đích thị là ảo cảnh, một ảo cảnh chỉ có một mình Tử Phong có thể nhìn thấy, phát hiện ra điều này khiến Tử Phong không khỏi cảm thán, quả nhiên là thời gian bên ngoài không hề di động một chút nào kể từ khi tiến vào ảo cảnh đó, đúng hơn là ảo cảnh tưởng dài nhưng thực tế chỉ là một cái chớp mắt, quy tắc về thời gian hoàn toàn bị loạn thành một bầy, cơ mà nghĩ đến cái tên biến thái kia đến cả vận mệnh còn có thể viết lại, một chút thủ đoạn nho nhỏ này áng chừng không khiến y gặp chút khó khăn nào a.
Nghĩ đến đây, Tử Phong mới nhận ra trong tay mình có cảm giác trống rỗng liền đưa mắt nhìn xuống, quả cầu kim loại lúc trước đã biến mất không còn dấu vết, trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện ba cái không gian giới chỉ thông thường, à không, ba cái không gian giới chỉ này tuyệt nhiên không phải là đồ thường!! Không gian giới chỉ tuy không có diệu dụng như Huyền Khí hay Bảo Khí nhưng vì bản thân giá trị của nó phụ thuộc vào dung tích chứa đựng ở bên trong nên người ta cũng miễn cưỡng đem cấp bậc của Huyền Khí Bảo Khí áp lên không gian giới chỉ.
Mai không gian giới chỉ trong tay hắn không ngờ lại là Bảo Khí, hơn nữa không chỉ là Bảo Khí mà là Địa giai Bảo Khí! Không gian giới chỉ là thứ thập phần trân quý, nghe nói cách thức chế tạo đã thất truyền, chỉ biết rằng nó được tạo nên bởi một loại đá đặc biệt gọi là Không Gian Thạch cùng với một đống tài liệu đặc thù khác, toàn bộ chỗ nhẫn trên Huyền Linh đại lục đều là những gì còn thừa lại từ thời thượng cổ Thiên Ma đại chiến, cũng may không gian giới chỉ cực kì khó bị phá hủy, hơn nữa thời thượng cổ cái gì cũng tràn đầy, không gian giới chỉ thời đó cũng chỉ bất quá là một cái nhẫn, vậy nên số lượng còn thừa lại cho đến giờ cũng không hề ít, chỉ là độ trân quý lại tăng lên rất nhiều.
Không gian giới chỉ thông thường một cái cùi nhất cũng ngót nghét mười vạn kim tệ, bên trong cũng chỉ bất quá là một không gian cỡ 5 lập phương, to bằng một căn phòng nhỏ, vừa đủ nhét vào một vài kiện đồ vật, cũng không thể nào cho vào quá nhiều thứ được. Như vậy có thể biết được ba mai không gian giới chỉ trong tay Tử Phong có bao nhiêu trân quý, bình thường đến cả Thánh cấp cường giả của một đại tông môn như Lăng Hư Cung, tiền bạc không thiếu cũng chỉ tối đa dùng đến không gian giới chỉ cấp bậc Thiên giai thượng phẩm Huyền Khí.
Cơ mà trân quý thì trân quý, đối với Tử Phong thì đừng nói là ba cái, có ba trăm cái cũng không khiến hắn cảm thấy hứng thú. Không gian giới chỉ để làm gì?? Dù có là Thánh Khí thì cũng bất quá là để chứa đồ, chỉ khác nhau ở chỗ dung tích lớn nhỏ, mà nếu nói đến chứa đồ, Tử Phong hắn có nguyên cả một cái không gian hệ thống to lớn vô bờ bến, nói dễ nghe hơn thì dù có nhét nửa cái Càn Nguyên đế quốc vào cũng chưa chắc đã chứa hết, hơn nữa bên trong không gian hệ thống còn có cả mạch thiên địa linh khí của riêng mình, hắn có thể đem linh thảo trồng ở bên trong, không như người khác phải hái lấy cất đi.
Hơn nữa đồ đạc ném bên trong không gian hệ thống Tử Phong có thể lấy ra bất kì lúc nào, lại còn đảm bảo an toàn, phong cách chiến đấu của hắn là ỷ vào cơ thể sống dai hơn cả con gián của mình để đánh nhau, không gian giới chỉ đeo trên tay chỉ cần bị chặt đứt tay là mất, đồ đạc cũng đi tong, không gian hệ thống thì dù hắn có chết cũng không có ai đụng vào được đồ của hắn, rất có hương vị ăn không được thì đạp đổ. Thứ duy nhất không gian giới chỉ có mà không gian hệ thống không có đó là năng lực “bảo quản đồ tươi sống”, bất kể là xác chết, linh thảo không quá mức đặc thù hay là thực phẩm ném vào trong không gian giới chỉ đều không bao giờ bị hỏng, dù có để bao lâu thì cũng như vậy.
Không gian giới chỉ không thể cho vào trong không gian giới chỉ khác, nhưng vẫn có thể thu vào trong không gian hệ thống, cũng liền xóa bỏ đi cái nhược điểm kể trên kia.
Chỉ là ba mai giới chỉ này là của Chúa Tể Hư Không đưa cho, tình trạng của Tử Phong ra sao thì y biết còn rõ hơn cả hắn, vậy nên không có lí do gì phần thưởng lại là ba cái giới chỉ phế vật này được. Tâm thần khẽ động, Tử Phong đưa tinh thần lực vào bên trong một cái giới chỉ thăm dò, vừa vào đến nơi hắn đã ngạc nhiên vì độ rộng lớn ở trong này.
Không gian giới chỉ cấp bậc Địa giai Bảo Khí không phải là chuyện đùa, không gian ở bên trong này rộng lớn vô bì, có nhét nguyên 2 quả núi vào cũng còn dư chỗ, chỉ là tất cả chỉ là một mảng trống rỗng, bên trong cũng không hề có đồ vật gì cả….à không, thực ra là có. Tinh thần lực của Tử Phong rất nhanh nhận ra ở giữa cái không gian rộng tới mức thái quá này là một cái lọ nhỏ làm từ một loại bảo thạch trong suốt, bên trong chiếc lọ nhỏ này là một dòng chất lỏng màu tím, nhìn thoáng qua cũng không có gì lợi hại.
Còn đang thắc mắc cái của nợ gì thế này thì giọng nói của Chúa Tể Hư Không đã vang lên bên tai hắn, hơi có vẻ trêu tức:
“Không muốn hỏi đây là thứ gì à??”
“Ta tưởng cái hình chiếu của hắn đã tiêu tán rồi chứ??” Tử Phong trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này thì đã nghe thấy tiếng đáp lời.
“Cái hình chiếu đó biến mất thì liên quan gì đến chân thân của ta, lúc nào ta chẳng nói chuyện với ngươi được.”
Khóe mắt Tử Phong hơi giật giật, nếu đã có thể làm thế thì trực tiếp hiện thân rồi ban thưởng luôn đi, lại còn bày cái trò gì mà hình chiếu, thật là rảnh rỗi. Giống như hiểu thấu suy nghĩ trong lòng của Tử Phong, Chúa Tể Hư Không cất tiếng cười:
“Nếu chân thân của ta hiện thế ở thế giới của ngươi, toàn bộ thế giới đó sẽ sụp đổ ngay lập tức, Huyền Linh đại lục các thứ cũng trở thành cát bụi, ngươi nguyện ý để ta hiển lộ chân thân??”
Tử Phong lúc này mới nhớ ra, theo lời Tiểu Linh nói trước kia thì chỉ cần nói ra tên thật của Chúa Tể Hư Không thôi cũng đã đủ để khiến cả vị diện này sụp đổ, nếu là chân thân thì….con mẹ nó hình như mình vừa mới đùa với lửa, à không đùa với bom nguyên tử a!! Tử Phong âm thầm cười khổ, động tâm niệm:
“Được rồi được rồi, mau nói cho ta biết thứ kia là gì đi!”
“Một giọt máu của ta, hòa trong một vạn lít Thanh Linh Ngọc Dịch, rồi từ trong đó múc ra một cái bình này. Tuy chỉ là máu thường, không phải tinh huyết nhưng năng lượng trong đó vẫn quá mức khủng bố nên phải hòa vào một vạn lít Thanh Linh Ngọc Dịch để trung hòa đi 99% năng lượng, từ đó mới dám múc ra một cái bình nhỏ này để đưa cho ngươi. Chẳng biết đặt tên nó là gì, cứ tạm gọi là Thần Huyết đi.”
Tử Phong nghe xong không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh, máu của Chúa Tể Hư Không ư?? Đọc trong tiểu thuyết thường nói, máu của thần linh là siêu cấp thiên tài địa bảo, dù không phải tinh huyết nhưng hiệu quả đối với phàm nhân cũng vượt xa thiên tài địa bảo bình thường. Hắn không biết Chúa Tể Hư Không là một vị thần cấp bậc cỡ nào nhưng tuyệt đối là một tồn tại cấp bậc vũ trụ, máu của y chắc chắn không phải là phàm vật.
Một cái bình nhỏ chứa chất lỏng còn không đủ rót đầy một cái chén nhỏ uống rượu, hơn nữa lại là múc ra từ trong một vạn lít Thanh Linh Ngọc Dịch, thứ dung dịch mà Tử Phong hoàn toàn không biết nó là cái quỷ gì, năng lượng của giọt máu đã bị giảm đi 99%. Tuy chỉ là một chút xíu như thế nhưng Chúa Tể Hư Không đã đưa nó cho hắn, trăm phần trăm thứ này không phải là phàm vật.
“Máu của ta cũng có tác dụng tăng cường linh lực, thậm chí từ trong đó nếu ngộ tính của ngươi đủ cao thì ngẫu nhiên cũng có thể lĩnh ngộ được một chút thứ phàm nhân không nên biết, chỉ là hòa lẫn với Thanh Linh Ngọc Dịch, tác dụng chính của nó không phải là như vậy. Một hồ nước sạch, nhỏ vào một giọt dịch thể trong cái bình này sẽ biến nước trong hồ đó thành nước thuốc luyện thể có một không hai, ngâm người trong đó hai canh giờ, hấp thụ dược lực đến tôi luyện nhục thể, đó chính là cách sử dụng. Đừng có lên cơn uống dịch thể này vào, đừng nói là ngươi, đến cả cái tên Deus kia ở thời kì đỉnh phong cũng trực tiếp lăn ra chết, nhớ kĩ đấy!”
Tử Phong âm thầm cười, cái tên Chúa Tể Hư Không này tuy hơi có chút biến thái nhưng cũng coi như rộng lượng hào phóng, đã không thưởng thì thôi, một khi thưởng là phải trọng thưởng, thậm chí lần này còn hảo tâm nhắc nhở “đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng thuốc”. Có thứ này thì thực lực của hắn sẽ được tăng cương, phải biết một trong những thế mạnh của hắn chính là nhục thể a.
Chiếc nhẫn đầu tiên mà đã có phần thưởng lớn như thế này, Tử Phong liền không nhịn được mà thăm dò chiếc nhẫn tiếp theo. Không gian ở bên trong này cũng trống rỗng tương tự, chỉ là ở chính giữa không gian, lơ lửng một cái vòng tròn ánh sáng, bên trong vòng tròn đó là một ngôi sao tám cánh được tạo ra từ năng lượng thuần túy, ở đầu mỗi cánh là một vòng tròn nhỏ hơn, bên trong mỗi vòng tròn nhỏ là một chữ viết như rồng bay phượng múa, lúc này đang bốc cháy một ngọn lửa màu tím than không ngừng nghỉ.
Những từ này lần lượt là: “Orgoglio – Lussuria – Ira – Vanità – Avidità – Violenza – Malinconia – Bradipo.”
Là một người am hiểu ngoại ngữ, Tử Phong nhận ra đây đều là những từ có trong tiếng Ý, hơn nữa hắn cũng chắc chắn đây không phải là một thứ ngôn ngữ kì quái của dị giới, đơn giản bởi vì trước kia Chúa Tể Hư Không đã từng dùng tiếng Ý để làm chìa khóa kích hoạt Thấu Thị Vũ Trụ, giờ có dùng tiếng Ý để viết thì cũng không có gì lạ lắm, vả lại tám từ này cũng có ý nghĩa vô cùng liên quan tới nhau.
“Kiêu Ngạo – Sắc Dục – Thịnh Nộ - Tự Phụ - Tham Lam – Bạo Lực – U Sầu – Lười Biếng! Đây chẳng phải là những cảm xúc của một con người hay sao, tự nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì??”
“Tử Phong ngươi hẳn là hiểu hết ý nghĩa của những từ này đúng không??” Tiếng của Chúa Tể Hư Không vang lên.
“Ngươi nói thử xem??”
Giống như đã đạt được câu trả lời, y liền nói tiếp: “Cảm xúc là một thứ kì diệu cũng như phức tạp đến mức chính ta cũng không hiểu nổi. Cảm xúc nếu nói trắng ra thì cũng chỉ là những dao động tâm thần, nhưng những dao động đơn thuần này lại có thể tác động lên mỗi cá thể một cách triệt để. Một người vì u sầu mà cơ thể khỏe mạnh tự nhiên sinh bệnh rồi chết, mặc dù cơ thể hắn thật sự không hề có ám bệnh gì. Một người trong cơn thịnh nộ có thể phát huy lực lượng vượt quá cực hạn của bản thân nhiều lần, hoàn toàn không có lí do gì để giải thích.
Có thể nói rằng, cảm xúc của sinh linh đếu có thể bằng một cách nào đó chuyển hóa thành năng lượng, chỉ là bình thường không sinh linh nào có thể tự chủ điều khiển thứ năng lượng này cả. Vật này do chính ta tạo ra, ta cũng không biết lấy tên nó là gì nên cứ để kệ như vậy, thứ này có thể chuyển đổi mỗi một cảm xúc cơ bản thành năng lượng mạnh mẽ, khuyết điểm duy nhất đó là đối với mỗi chủ thể, nó chỉ có thể chuyển đổi một loại cảm xúc duy nhất, hơn nữa lại là vĩnh viễn, một khi ngươi đã lựa chọn cảm xúc nào để chuyển hóa thì mãi mãi chỉ có loại cảm xúc đó mới có thể chuyển thành năng lượng.
Chỗ tốt đó là cảm xúc của ngươi càng mạnh, năng lượng mà ngươi nhận được càng nhiều, không liên quan đến tu vi, không liên quan đến thiên phú, không liên quan đến lực lĩnh ngộ, hoàn toàn chỉ là cảm xúc đơn thuần nhất. Sức mạnh của thứ này ngươi không thể tưởng tượng được, đến cả ta cũng không tưởng tượng được, bởi vì cảm xúc vốn không phải là thứ có thể đong đếm hay giới hạn được. Nói thế thôi, sử dụng thứ này không có dễ, trước hết để nó vào trong không gian hệ thống rồi tìm cách khiến nó nhận chủ đi, nhớ đấy, là không gian hệ thống không phải không gian giới chỉ, đừng có lười biếng cứ thế ném nhẫn vào bên trong, không khiến nó nhận chủ được thì đừng trách ta.”
Chúa Tể Hư Không ngày hôm nay nói nhiều một cách hiếm thấy, chỉ là đối với việc này Tử Phong không hề có dị nghị gì cả, dù sao cũng toàn là thông tin hữu ích. Chỉ là cái thứ….gì gì đó này không biết hiệu quả ra sao, lời nói của Chúa Tể Hư Không vừa rồi tám thành đều là nói nhảm, chỉ có hai thành là ý chính, Tử Phong cũng đã hiểu rõ, hắn biết rằng y không thích nói mấy thứ ngoài lề không liên quan nên thấy đối phương im lặng hắn cũng biết là không còn thông tin gì nữa cho mình.
Đang định kiểm tra chiếc nhẫn cuối cùng thì một tiếng ho khan truyền đến khiến Tử Phong sực tỉnh, chỉ thấy ba người Deus đang ngồi nhìn mình với ánh mắt vô cùng kì quái.