“Argghhhhhhhhhhhhh!!!!!”
Một tiếng gào rú điên loạn đến cực điểm giống như dã thú vang vọng khắp không gian, Huyết Mị Ma Cơ nhìn thân ảnh nhỏ bé lơ lửng trước mắt mà không khỏi cảm thấy kì quái, con mồi của nó bỗng nhiên biến thành một thứ sinh vật kì dị nào đó, hơn nữa khí thế mà thứ sinh vật đó tỏa ra mạnh mẽ hơn con mồi lúc đầu đến cả ngàn lần, so với chính bản thân nó còn muốn hơn vài phần.
Càng kì lạ hơn nữa đó là bản thân nó biết trước mặt vẫn chỉ là con mồi yếu ớt vẫn bị nó chơi đùa nãy giờ, nhưng trực giác của nó đang gào thét trong một nỗi sợ hãi không tên, cảm giác giống như một con thỏ nhỏ đối mặt với một đầu thần long khủng bố khiến nó có chút khiếp đảm.
Huyết Mị Ma Cơ sở hữu linh trí, nó cũng không dựa hoàn toàn vào bản năng giống loài của mình để đưa ra quyết định, mặc dù bản năng của nó đang kêu nó bỏ chạy ngay lập tức, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nó chỉ đơn giản là bỏ qua, đối phương lúc trước yếu ớt đến mức bị mình đánh gần chết, có biến thành cái dạng gì thì cũng không thể nào vượt qua khoảng cách lớn đến mức như vậy được.
Thân hình Huyết Mị Ma Cơ khẽ cử động một chút, từ đằng sau lưng nó xuất hiện đồng loạt mấy chục cái xúc tu to như cột nhà ngoe nguẩy trông vô cùng kinh tởm, đống xúc tu này vừa xuất hiện được một chút liền kéo dài ra, nhằm thẳng hướng Tử Phong mà quật tới.
Nói đến Tử Phong, hắn lúc này đang ở trong một trạng thái kì dị, tâm trí hắn vẫn nắm bắt được mọi thứ xung quanh, sâu thẳm bên trong sự tỉnh táo vẫn còn đó, thậm chí chưa bao giờ tỉnh táo hơn thế này, nhưng chỉ cần bước một bước ra khỏi trung tâm của ý thức đó, xung quanh hắn liền tràn ngập trong biển lửa, ngọn lửa của sự cuồng nộ không thể kiểm soát tràn ngập khắp nơi, thiêu rụi đi mọi thứ cố gắng thoát ra khỏi nơi trung tâm đó.
Chính xác mà nói, Tử Phong hắn đã mất quyền kiểm soát cơ thể của chính mình, kể cả Hắc Tử Phong hay Bạch Tử Phong ở thời kì toàn thịnh cũng không thể có thể điều khiển cơ thể hắn, cơ thể hắn đang được lấp đầy bởi lửa giận kinh thiên, hoàn toàn phó mặc cho bản năng hành động, một thứ bản năng mà đến chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi, là thứ bản năng mà hắn vẫn luôn cố gắng sử dụng lí trí để kìm hãm lại, bản năng của một Thiên Ma!!
Trong thế giới thực, những xúc tu đó quật tới, Huyết Mị Ma Cơ nở một nụ cười thắng lợi khi cảm nhận thấy xúc tu của mình đã va chạm với cơ thể đối phương, nó chắc mẩm rằng đối phương ăn một đòn này không thể nào sống yên ổn được, chỉ là ngay lập tức nó nhận ra rằng mình đã sai lầm như thế nào.
Xúc tu khổng lồ từ tứ phương tám hướng đập tới chỗ Tử Phong, va chạm tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, lực phản chấn ngay lập tức tạo ra một luồng sóng xung kích phóng ra khắp nơi, chỉ là ngay khi bọn chúng đến gần Tử Phong, hắn rít lên một tiếng trong cuống họng mình, hai tay giơ lên trực tiếp chặn đứng cú quật mang theo lực lượng bài sơn đào hải, cơ thể hắn đến một chút nhúc nhích cũng không có, đôi mắt hắn cháy rực một ngọn lửa màu đỏ nhìn chằm chằm vào Huyết Mị Ma Cơ.
Gào lên một tiếng vang dội, Tử Phong vung mạnh hai tay, lực lượng kinh thế hãi tục bung ra, trực tiếp thổi bay toàn bộ xúc tu xung quanh hắn thành vô vàn mảnh vụn, cả người hắn dùng một tốc độ nhanh đến mức Huyết Mị Ma Cơ còn không thể nhận biết mà xuất hiện trước mặt nó, nắm đấm cuộn lại tung ra một quyền lên đầu thân hình khổng lồ.
“Binh!!”
Một tiếng va chạm chát chúa vang lên, cơ thể khổng lồ của Huyết Mị Ma Cơ dính phải một quyền của Tử Phong, từ nắm đấm chỉ to bằng một cái chân của con côn trùng nhỏ bé truyền tới lực lượng không gì có thể ngăn cản, trước tiên tạo ra một lỗ thủng trực tiếp xuyên qua đầu Huyết Mị Ma Cơ, sau liền bắn ngược cả cơ thể nó về phía sau.
Huyết Mị Ma Cơ văng đi một đoạn dài, cơ thể khổng lồ nện vào một ngọn đồi gần đó, ngay lập tức nghiền nát ngọn đồi thành phấn vụn, đại địa rung chuyển giống như có động đất. Cơ thể này đương nhiên không phải là cơ thể thật của Huyết Mị Ma Cơ, nhưng một quyền vừa rồi cũng khiến cho bản thể của nó ẩn sâu bên trong cơ thể đồ sộ kia cảm thấy rung chấn kinh khủng. Nó điều khiển thân hình khổng lồ đứng dậy, chỉ để vừa mới ngẩng đầu lên thì một thân ảnh đen tuyền giống như thiên ngoại lưu tinh lao thẳng xuống, một cước tung ra đập thẳng vào giữa ngực nó như thiên băng địa liệt, mặt đất bên dưới nó nổ tung tạo thành một cái rãnh lớn tưởng chừng như chia đại địa ra làm hai mảnh.
“Ầm ầm ầm ầm.......”
Tử Phong đứng trên ngực Huyết Mị Ma Cơ, hai tay hóa thành vô số tàn ảnh, trong một khoảng thời gian ngắn đến hít thở một hơi còn chưa xong, hàng ngàn quyền được tung ra, mỗi một quyền đều mang theo lực lượng kinh khủng, đánh cho cơ thể to lớn kia đến cả nhúc nhích cũng không thể, chỉ có thể bị động chịu đòn, từ nơi chịu đòn của nó xuất hiện hàng loạt vết nứt lan tràn ra khắp nơi.
“Kreeeeeeeeee!!”
Tiếng rít gào vang dội, Tử Phong vung mạnh hai tay, xé mở lồng ngực Huyết Mị Ma Cơ, cả người hắn chúi xuống rồi lao thẳng vào bên trong mớ hỗn độn đó rồi biến mất. Cơ thể khổng lồ trên mặt đất co giật liên hồi, tay chân quơ loạn lên cày xới mặt đất xung quanh giống như đang ở trong cơn đau đớn vô cùng, chỉ để một lúc sau thì nổ tung thành huyết vụ mù mịt, từ bên trong phóng ra hai thân ảnh, nhìn kỹ lại thì thấy đó là Tử Phong đang nắm cổ Huyết Mị Ma Cơ đẩy ra bên ngoài.
Huyết Mị Ma Cơ bị nắm chặt cổ họng, lực lượng truyền đến kinh khủng tới mức cơ thể vô kiến bất tồi của nó cũng không thể chịu đựng được, nó có cảm giác như là cần cổ của mình đang bị bóp vụn bởi một chiếc kìm sắt lớn, trong đầu nó hiện đang nổi lên vô số câu hỏi, tên này là thứ quái quỷ gì, một phút trước còn yếu đuối tưởng chừng như sắp chết, hiện tại thì mạnh mẽ tới mức vô địch, chỉ riêng khí tràng hắn tạo ra ở gần cũng đủ khiến nó hít thở không thông, chênh lệch như trời với đất khiến nó không thể nào tin được chuyện này thực sự đang xảy ra.
Tử Phong nắm cổ Huyết Mị Ma Cơ, xoay một vòng trên không trung rồi ném mạnh nó xuống mặt đất rồi đuổi theo. Huyết Mị Ma Cơ xé rách không gian đập thẳng xuống mặt đất, theo sau nó là một thân ảnh như thiên ngoại vẫn thạch lao xuống, cú va chạm trực tiếp khiến đại địa bên dưới nổ tung, đất đá bị dồn nén lại sau đó nương theo sóng xung kích mà lan tỏa ra xung quanh như một cơn sóng thần mang theo vô vàn đất đá.
Không lâu sau đó, hai thân ảnh lại vọt lên không trung, lao vào nhau mà điên cuồng quần thảo, một quyền đổi một quyền, một cước đổi một cước, không gian khắp nơi vỡ vụn rồi sụp đổ, tiếng va chạm chát chúa vang lên không ngừng.
Tuyết Phi Nhan ở đằng xa nhìn trận chiến kinh thiên động địa trước mắt mà không khỏi trợn mắt há mồm, nàng dù không muốn tin rằng thân ảnh đang đánh Huyết Mị Ma Cơ đến không có sức hoàn thủ kia chính là Tử Phong nhưng không thể được. Ở khoảng cách xa như thế này mà khí tức hắn tỏa ra cũng khiến nàng một trận tim đập chân run, mặc dù hắn vẫn luôn tạo ra kì tích, nàng cũng biết cảnh giới trước kỉa của hắn hơn xa hiện tại, nhưng cũng thật khó tin một Thánh Giả sơ giai có thể tỏa ra khí tức và chiến lực lấn át cả một Thánh Hoàng như thế này.
Hai thân ảnh một trắng một đen gần như dính chặt vào một chỗ, Tuyết Phi Nhan có cảm giác như đang xem trận chiến giữa một vị thần đấu với một con quái vật cùng cấp, không, chính xác hơn phải nói đó là một trận chiến giữa hai con quái vật đỉnh cao, một trận chiến thảm khốc một mất một còn.
Huyết Mị Ma Cơ sở hữu linh trí, đó là sự thật, tuy không đến mức cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu, nhưng so với một người bình thường thì nó còn thông minh hơn, nhưng dù có linh trí, phòng tuyến tâm linh của nó lại không theo kịp linh trí của mình, lúc này nó không còn cảm thấy hứng thú khi săn mồi của mình nữa, nó đang cảm thấy sợ hãi, đúng thế, là sợ hãi.
Con mồi, phải nói là con quái vật trước mắt nó dường như không hề cảm thấy đau đớn là gì, lực lượng của con quái vật đen tuyền này còn vượt trội hơn nó đến vài lần, cơ thể cứng rắn kinh khủng, dù nó có cố hết sức để đả thương đến cơ thể kia thì vết thương cũng được khôi phục chỉ trong nháy mắt. Nếu chỉ như vậy thì cũng không đến nỗi nào, dù sao thì những đặc điểm kia cũng giống như Huyết Ma thông thường, nhưng thứ khiến nó sợ hãi đó là khí tức thô bạo đến cực điểm kia liên tục ép nó đến mức không thể thở được, bản năng của nó không ngừng gào thét lên trong tuyệt vọng muốn nó phải bỏ chạy, sự sợ hãi càng ngày càng dâng trào mỗi khi nó dính đòn.
Tử Phong đang đứng trước mặt Huyết Mị Ma Cơ đột nhiên biến mất, ngay sau đó thì nó cảm thấy tầm nhìn của mình chao đảo sau đó nghiêng đi, không biết từ lúc nào Tử Phong đã xuất hiện bên cạnh nó, bàn tay giơ lên nắm lấy đầu nó sau đó ném mạnh. Thân hình Huyết Mị Ma Cơ mất tự chủ như đạn pháo phóng đi trong không gian, đập thẳng vào một ngọn núi gần đó, trực tiếp xuyên thủng một lỗ hổng trên ngọn núi xuyên suốt tới tận đầu bên kia.
Ngay khi Huyết Mị Ma Cơ văng ra khỏi ngọn núi, Tử Phong với tốc độ kinh người đã bắt lấy nó, vẫn một cánh tay nắm lấy sau đầu nó, hắn phi thân cực nhanh, cắm thẳng mặt Huyết Mị Ma Cơ vào sườn núi mà mài thành một đoạn dài vòng quanh ngọn núi trước khi tung ra một quyền thẳng vào thân hình trước mặt. Ngọn núi sừng sững không biết đã ở đó biết bao năm tháng bị một luồng cự lực vô song nghiền nát thành hàng triệu mảnh vụn, đâu đó lẫn trong đất đá văng khắp nơi là thân hình Huyết Mị Ma Cơ lúc này không còn mạnh mẽ nữa mà thập phần vô lực.
Một đạo hắc ảnh phóng xuyên qua lớp đất đá, tạo ra sóng xung kích thổi bay đá vụn xung quanh, bắt lấy Huyết Mị Ma Cơ sau đó liên tục đấm đá, không biết là bao nhiêu máu tươi đã văng ra, chỉ biết khi hai thân ảnh theo một đường vòng cung lao xuống mặt đất, trượt dài một đoạn mấy trăm mét thì Huyết Mị Ma Cơ đã trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất, còn Tử Phong thì đang đứng ở phía trên, một chân dẫm thẳng lên ngực nó, bàn chân ngập hẳn vào bên trong cơ thể, hiển nhiên là đã xuyên thủng lồng ngực vào tận bên trong.
Tiếng thở khò khè liên tục phát ra bên trong cổ họng Tử Phong, toàn thân hắn lúc này được bao phủ trong một lớp vật chất màu đen không rõ là thứ gì, khắp người tràn ngập phù văn uốn lượn phát ra ánh sáng đỏ thẫm, khuôn mặt không còn chút gì giống như con người ngoại trừ ngũ quan tương tự, đôi mắt bốc lửa rực cháy với tia nhìn như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt.
Bàn chân hắn xuyên thấu lồng ngực Huyết Mị Ma Cơ, chậm rãi dí qua dí lại khiến Huyết Mị Ma Cơ cảm thấy đau đớn khôn cùng, khóe miệng nó ộc ra từng dòng máu tươi không ngừng, ánh mắt nó lúc này nhìn vào thân ảnh trước mặt chỉ còn lại thuần túy một cảm giác sợ hãi, nếu cho nó được lựa chọn lại thì ngay khi nhìn thấy con quái vật này, nó sẽ bỏ chạy thật xa, không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Tử Phong dùng chân hất Huyết Mị Ma Cơ lên, sau đó xoay người tung ra một cước như trời giáng vào đầu nó, đưa cả thân hình nó tiếp tục bay đi mấy ngàn mét trước khi đập thẳng vào một ngọn núi khác. Khuôn mặt biến dạng của Huyết Mị Ma Cơ ngẩng lên, nhìn thấy Tử Phong đang phóng tới như điên, nó không khỏi hoảng sợ gào lên: “Ngăn hắn lại!!!“.
Vô số Huyết Thú vốn yên tĩnh nãy giờ nghe thấy hiệu lệnh này giống như ăn phải xuân dược, trùng trùng điệp điệp xông tới hướng Tử Phong, mấy chục vạn Huyết Thú hợp thành một biển máu cuồn cuộn như sóng triều ập tới, trong nháy mắt nhấn chìm thân ảnh Tử Phong vào bên trong.
Tuyết Phi Nhan nhìn thấy vậy, theo bản năng muốn hô lên một tiếng nhưng lời chưa nói ra đã phải nuốt ngược lại, chỉ thấy nơi Tử Phong bị vây khốn, từng mảng từng mảng Huyết Thú giống như bom nổ mà tan xác thành vô vàn mảnh vụn, một quyền tung ra nghiền nát hàng ngàn Huyết Thú cùng một lúc, một cước quét ngang là một khoảng lớn Huyết Thú bị chia năm xẻ bảy thành phấn vụn, Tử Phong thế như chẻ tre, hoàn toàn không bị chậm lại trước đám Huyết Thú đông nghịt kia.
Một tiếng nổ lớn vang lên kèm theo sóng xung kích cực đại, Tử Phong xuyên thẳng qua quân đoàn Huyết Thú phóng thẳng tới chỗ Huyết Mị Ma Cơ, Huyết Mị Ma Cơ nhìn thấy vậy liền cố gắng gượng dậy, chỉ để bản thân ăn thẳng một quyền vào đầu khiến cơ thể ngập sâu vào trong vách núi, nó há miệng phụt ra một búng máu lớn, ánh mắt kinh hoàng nhìn vào con quái vật trước mắt, không tự chủ được kêu lên:
“Tha mạng.....”
Còn chưa nói hết câu thì cánh tay nó bị một gọng kìm nắm lấy, Tử Phong đạp một chân lên vai Huyết Mị Ma Cơ làm điểm tựa, gầm lên một tiếng, trực tiếp xé đứt cánh tay của Huyết Mị Ma Cơ ra khỏi cơ thể nó. Tiếng nữ nhân kêu lên đau đớn đến xé lòng, từng tiếng kêu cứu và cầu xin tha mạng vang lên, nhưng mỗi một tiếng tha mạng thì ngay sau đó là một tiếng gào thét thảm thiết tuyệt vọng đến cùng cực, toàn bộ không gian lúc này chỉ còn lại những tiếng thét đau đớn vang vọng.
Huyết Mị Ma Cơ lúc này đã không còn ra hình dạng gì nữa, tứ chi bị xé ra khỏi người, cơ thể bị tàn phá nát bét, khuôn mặt biến dạng ngập ngụa trong máu, đôi mắt bị móc ra ngoài, sống mũi bị nghiền nát trơ ra cả xương, hàm dưới bị giật đứt lộ ra cả cuống họng, nó hiện tại chỉ còn lại một hơi tàn, thứ duy nhất còn hoàn chỉnh đó là huyết châu của nó ở vùng bụng, lúc này cũng đã bị mổ phanh lộ ra hẳn bên ngoài.
Tử Phong ngẩng đầu lên không trung, há miệng thét dài một tiếng, từ trên người hắn tỏa ra một luồng áp lực cuồng bạo hình thành thực chất khiến đất trời run rẩy, trực tiếp nghiền nát mọi Huyết Thú có ý định cứu viện tới gần. Hắn giơ chân lên, sau một thoáng khựng lại liền đạp xuống, trực tiếp phá hủy huyết châu của Huyết Mị Ma Cơ trong một cước, tiếng ú ớ phát ra trong họng Huyết Mị Ma Cơ từ từ nhỏ xuống sau đó tắt lịm đi, đám Huyết Thú xung quanh giống như rắn mất đầu, khôi phục lại đúng bản chất của mình, sau một thoáng ngơ ngác liền nhắm thẳng tới hai sinh vật sống duy nhất gần đó là Tử Phong và Tuyết Phi Nhan mà công kích quên mình.
- --------------------------------
Bên trong không gian hệ thống, Bát Tự Thần Hỏa vẫn rực cháy hơn bao giờ hết, nhưng không gian xung quanh nó đã hoàn toàn biến thành một mớ hỗn độn, thế giới trong này run rẩy dường như có thể sụp đổ bất kì lúc nào.
“P.....Chủ nhân!!! Xin hãy làm gì đó đi, Bát Tự Thần Hỏa đang cung cấp cho công tử quá nhiều nguyên lực, cứ thế này thì cơ thể phàm nhân của hắn sẽ không chịu được mà chết mất!!” Tiểu Linh là người nắm rõ tình hình bên trong này nhất, vô cùng nghiêm trọng hét lớn.
“Không có từng này nguyên lực, ngươi nghĩ hắn có thể vượt qua từng đó cảnh giới để chiến thắng được ư?? Hơn nữa, hắn chết thì liên quan gì tới ta, hắn cũng không phải là người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng được ta chọn.” Giọng nói thần thánh của Chúa Tể Hư Không vang lên, không ngờ lại khiến Bát Tự Thần Hỏa có xu hướng bị trấn áp.
“Nhưng mà......”
“Không nhưng nhị gì hết, mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay của ta, giống như mọi thứ từ đầu tới giờ, ngươi chỉ cần làm đúng phần việc của mình là được.”
Ngừng một chút, Chúa Tể Hư Không nói tiếp:
“Nếu sau lần này mà hắn còn sống, mở khóa công năng của hệ thống đến 20% đi, 10% như hiện tại có vẻ như không đủ, đấy là nếu hắn có thể sống sót mà thôi, khậc khậc khậc.”
Chúa Tể Hư Không sau đó không nói gì nữa, bất kể Tiểu Linh có gào thét đến cỡ nào cũng không có hồi âm, nàng chỉ có thể vô lực ngồi xuống đất, trong lòng thầm cầu khẩn Tử Phong có thể vượt qua nghịch cảnh lần này.
- ------------------------------
“Chậc, dạo này ta hơi bị mềm lòng quá thì phải.” Chúa Tể Hư Không lơ lửng trong không gian vũ trụ, chặc lưỡi nói.
“Chủ nhân nể hắn trọng tình trọng nghĩa, cắt đứt Sinh Tử Kết hộ hắn đã là tốt bụng lắm rồi, ta nghĩ nếu hắn có chết mà biết được thê tử mình vẫn sống thì hắn cũng sẽ mãn nguyện mà thôi.” Một giọng nữ nhân yểu điệu vang lên bên cạnh Chúa Tể Hư Không, kì lạ một chỗ đó là bên trong giọng nói này mang theo hơi thở thần thánh vô hạn không chút thua kém với Chúa Tể Hư Không.
“Nàng là một tồn tại sánh ngang với ta, có thể không gọi ta là chủ nhân được không?”
“Không muốn, ta muốn gọi ngài là gì thì kệ ta!” Giọng nói nữ nhân có chút hờn dỗi.
Một tiếng thở dài não nề vang lên, không gian lại trở về với sự tĩnh lặng của nó.