Trần Mộ không hổ là Thánh giai cường giả, bị đánh lén nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh nhạy, chỉ thấy ngón tay hắn khẽ ngoắc một cái, thanh kiếm của hắn vốn không biết bị ném đi nơi nào liền phá không quay trở lại, trực tiếp đâm xuyên qua người Thủy phân thân. Trong một sát na mũi kiếm chạm vào người, Thủy phân thân đột nhiên tan rã thành một màn nước, ngay sau đó thì bản thể Tử Phong xuất hiện ngay sau màn nước, trên tay là một lưỡi hái màu đen tuyền đang tỏa ra hắc khí cuồn cuồn mà chém tới.
Kiếm tới tay, Trần Mộ đảo kiếm một cái liền lấy lưỡi kiếm chặn lại lưỡi hái của Tử Phong, một tay còn lại khẽ phất một cái, quang điểm trên đầu hắn hóa thành một mũi tên lấy tốc độ khủng bố mà bắn tới Tử Phong.
Còn không thèm né tránh, Tử Phong cứ như vậy mà để mũi tên đó đâm xuyên qua người, lưỡi hái trong tay hơi rung lên, Trảm Nguyệt Nhất Thức - Triều Nguyệt được tung ra, ngay lập tức cuốn lấy thanh kiếm trong tay Trần Mộ không rời, một ngón tay giơ lên chỉ thẳng vào ngực đối phương.
“Hư Thiểm!!”
Một tia năng lượng màu đen từ đầu ngón tay hắn bắn ra, phá không mà trực tiếp phóng tới ngực Trần Mộ. Trần Mộ chùng người xuống né tránh nhưng đã quá muộn, Hư Thiểm trực tiếp bỏ qua lực phòng ngự của hắn mà đâm xuyên qua bả vai, máu tươi của cả hai người văng ra tung tóe khắp nơi.
Thả tay ra khỏi kiếm của mình, Trần Mộ bật nhảy ra đằng sau, hai tay vỗ vào nhau một cái, cùng lúc đó, hàng loạt quang điểm trên không trung biến đổi thành những thanh cự kiếm tương tự như lúc trước, nhưng lần này bọn chúng không lao vào công kích Tử Phong mà lại va đập vào nhau, tạo thành vô số âm thanh giống như chuông đồng chấn cho màng nhĩ của tất cả mọi người một trận chấn động kịch liệt.
Tử Phong vốn không hề để ý tới công kích của đối phương, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc những âm thanh kim loại đó lọt vào tai hắn, đầu óc hắn bỗng nhiên loạn thành một đoàn, tinh thần lực đang ngưng tụ trực tiếp đổ vỡ, cả người hắn từ trên không trung rơi thẳng xuống biển, mặt nước biển dưới âm thanh đó không ngờ lại sôi trào lên không ngừng.
“Tinh thần lực công kích??” Tử Phong cố gắng đề tỉnh tinh thần, miệng nghiến răng nghiến lợi nói, cả người gần như quỳ xuống trên mặt biển.
“Lĩnh Vực của ta thiên biến vạn hóa, đâu chỉ có mỗi công kích thông thường, ngươi đã đánh giá ta quá thấp rồi. Tiếp chiêu!!” Trần Mộ quát lớn, hai bàn tay đan vào nhau tạo thành những thủ thế kì dị. Hàng loạt quang điểm khác nương theo hiệu lệnh của hắn mà xuất hiện, hóa thành hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm với kích cỡ như kiếm bình thường, trong nháy mắt liền biến thành một cơn mưa kiếm mà lao thẳng xuống chỗ Tử Phong mà oanh tạc.
Cơn mưa kiếm oanh tạc không ngừng nghỉ giống như mưa bom bão đạn, thân ảnh Tử Phong dưới công kích như vũ bão đó liền chìm nghỉm vào trong mặt nước, nước biển xung quanh không ngờ dưới công kích liên miên bất tận đó liền bị kéo dạt sang hai bên, để lộ một thân ảnh mờ mịt bên dưới nền võ đài đang bị công kích không ngừng.
Thủy phân thân lại xuất hiện bên cạnh Trần Mộ, nhưng vừa mới xuất hiện liền bị vô số sóng âm đánh tan thành bọt nước, hiển nhiên là cũng bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực công kích quỷ dị kia.
“Tinh thần lực công kích ư?? Vô dụng!!!” Một tiếng gầm lớn vang lên, Tử Phong từ bên dưới sàn đấu phá không bay lên không trung, vung tay một cái liền tạo ra sóng xung kích khủng bố hất văng toàn bộ cơn mưa kiếm đang lao xuống đầu mình, quần áo trên người hắn đột nhiên bị phá nát, da thịt của hắn bỗng xuất hiện vô số vết nứt, từ trong những vết nứt đó tràn ra một thứ dịch thể màu bạc, chỉ trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, tuyệt đối không hề để lộ ra một chút cảnh xuân nào.
Đám chất lỏng đó chỉ mất chưa đến một giây để che phủ toàn bộ cơ thể Tử Phong, vô cùng nhanh chóng mà tạo thành một bộ giáp trụ màu bạc gai góc dữ tợn, lớp giáp kéo dài từ vai xuống đến tận gót chân, trên đầu là một chiếc mũ trụ che kín đỉnh đầu, hai chiếc sừng dài cỡ nửa mét uốn cong mọc ra ở trên đỉnh mũ trụ, bên dưới vẫn là chiếc mặt nạ quen thuộc nhưng lúc này đã chuyển sang màu bạc. Mái tóc ngắn của hắn lúc này đã dài ra, thông qua khe hở của mũ trụ mà bay phất phới trước gió. Hai bàn tay hắn gồng lên sau đó vung ra, chấn cho không gian xung quanh sụp đổ trước áp lực khủng bố, lờ mờ đằng sau lưng hắn còn có thể thấy được hư ảnh một chữ “Hoàng” khổng lồ, chỉ xuất hiện thoáng chốc rồi biến mất.
Một dòng nước từ bên dưới mặt biển bắn lên, Thủy phân thân cùng lúc xuất hiện bên cạnh Tử Phong, trên người cũng mặc một bộ giáp giống hệt với bản thể, chỉ khác một điều đó là đằng sau lưng hắn là hư ảnh một chữ “Thủy” khổng lồ, hơn nữa xung quanh người hắn còn có một dòng nước liên tục lượn lờ xung quanh.
“Đúng rồi, đúng là hình dạng này, cuối cùng thì ngươi cũng đã chịu đánh nghiêm túc với ta rồi!!” Trần Mộ trong mắt lóe lên một tia điên cuồng, miệng cười lớn trông vô cùng thỏa mãn, hắn làm sao có thể quên được ngày đó mình bị Tử Phong đánh cho tối tăm mặt mũi ra sao với hình dạng này, nay đối phương đã quyết định sử dụng nó thì chứng tỏ hắn cuối cùng cũng có thể đánh một trận nghiêm túc rồi.
Sóng âm mang theo tinh thần lực công kích vẫn liên tục vang lên nhưng Tử Phong ở trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân hoàn toàn không hề có một chút cảm giác nào, dù sao thì ở trong trạng thái này, toàn bộ công kích tinh thần lực dưới Thánh Tôn đều vô hiệu đối với hắn, Trần Mộ chỉ có tu vi Thánh Giả trung giai sao có thể ảnh hưởng tới hắn.
“Ta còn xa mới đạt tới cái mà ngươi gọi là nghiêm túc. Lĩnh Vực cường hóa - Thủy Luân Hồi!!”
Tử Phong vừa dứt lời, không gian xung quanh người hắn vặn vẹo sau đó bùng nổ, liên miên vô tận nước biển trào ra, trong nháy mắt liền khiến mặt nước dâng cao lên gấp đôi so với lúc trước, hơn nữa mặt biển vốn khá là bình tĩnh thì nay lại sôi trào lên ầm ầm giống như bão táp. Phân thân của Tử Phong có thể sử dụng mọi kĩ năng mà bản thể có thể sử dụng, nếu như hắn có thể sử dụng Lĩnh Vực thì không có lí gì phân thân của hắn lại không thể cả.
Hai Thủy chi Lĩnh Vực hoàn toàn giống nhau được kích hoạt, tuy bản thân Lĩnh Vực chỉ có thể phụ trợ cho nhau chứ không thể dung hợp, nhưng vì hai Lĩnh Vực này vốn là một, nên sau khi cả Tử Phong cùng Thủy phân thân kích hoạt Lĩnh Vực, cả hai liền dung hợp vào nhau, nâng tầm uy lực lên cao hơn nữa.
Tử Phong cùng Thủy phân thân nhún người một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện hai bên trái phải Trần Mộ, một thủy thương cùng một lưỡi hái ngay lập tức công kích tới. Trần Mộ không hề lấy đó làm kinh hãi mà lại nở một nụ cười điên cuồng tới cực điểm, hai bên người hắn xuất hiện mấy chục quang điểm diễn hóa thành mấy chục thanh kiếm cỡ nhỏ, liên tục chặn lại công kích không ngừng của Tử Phong cùng phân thân.
Nhưng mà Trần Mộ đã quên mất một điều, đây là một trận Lĩnh Vực chiến, bản thân hắn từ nãy tới giờ gần như hoàn toàn sử dụng Lĩnh Vực của mình để công kích, trong khi Tử Phong thì không. Chỉ thấy trong khi Trần Mộ còn đang bận điều khiển đám thiên kiếm của mình chặn đòn cùng phản công, mặt biển bên dưới sôi trào, sau đó mấy chục tia nước nhỏ như chiếc đũa nhưng nhanh tới cực điểm phóng tới, mục tiêu không ngoài ai khác chính là Trần Mộ.
Nhận ra mối nguy ngay trước mắt, Trần Mộ triệu hồi một quang điểm, trong nháy mắt liền biến thành một tấm khiên lướn, trực tiếp chặn đứng những tia nước siêu nhanh đó. Nhưng những tia nước tưởng chừng như nguy hiểm này không ngờ còn chưa chạm vào mặt khiên đã trực tiếp tan biến, chỉ còn là mấy giọt nước bắn lên tấm khiên, không hề có tác dụng gì khác.
“Hỏng, trúng kế rồi!!”
Một đầu thủy long từ trên mặt nước xuất hiện, rõ ràng là lấy hình dạng một đầu thiên long, cứ như vậy mà gào thét sau đó đâm thẳng vào người Trần Mộ.
“Thủy chi áo nghĩa - Lưu Thủy!!” Khóe miệng Tử Phong cong lên thành một nụ cười quỷ dị, trong đầu mặc niệm mấy danh tự quen thuộc. Đây vốn dĩ là công kích của một Thánh giai cường giả của Lăng gia có tên Lịch Xuyên mà hắn đã từng giao chiến ở trong Cổ Mộ, bản thân Tử Phong vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình khi phải đối mặt với chiêu thức này, ngay khi có được Thủy Lĩnh Vực, hắn đã có ý định muốn tái tạo lại chiêu này.
Chỉ là bản thể của hắn dù muốn cũng không làm được, nhưng phần việc này đối với Thủy phân thân thì lại đơn giản như trở bàn tay, dường như chỉ cần nằm trong phạm trù thủy nguyên tố, Thủy phân thân không gì là không làm được, đương nhiên vẫn còn một tầng áp chế đó là tu vi của hắn.
Trần Mộ chỉ cảm thấy như có một cự lực hàng ức cân đập thẳng vào người mình, xương cốt trong người vang lên từng tiếng răng rắc tưởng chừng như muốn nứt vỡ, hộ thể cương khí được gia trì bởi Lĩnh Vực không ngờ cứ thế mà tan vỡ, rất nhiều bọt nước len lỏi xuyên vào trong người hắn, trong nháy mắt liền ăn mòn da thịt hắn không ngừng.
Phun ra một ngụm máu tươi, Trần Mộ cả người bị đầu thủy long nhấn chìm xuống tận đáy biển, áp lực nước khủng bố như muốn nghiền nát cả người hắn ra thành từng mảnh vụn, nếu không phải hắn nhanh nhạy điều động nội lĩnh vực ngoại phóng ra ngoài bảo vệ thì đã trực tiếp đi đời nhà ma rồi.
“Chưa hết đâu!! Song trùng Lĩnh Vực - Thần Lôi Giáng Hải!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, bầu trời trên đầu hắn bỗng nhiên kéo tới vô số mây đen che lấp cả ánh sáng mặt trời, những đám mây liên tục phát ra những tiếng lôi minh ầm ầm, ngay sau đó là hàng ngàn hàng vạn cột lôi điện màu trắng to như cây cổ thụ từ những đám mây phóng xuống mặt biển, khiến mặt nước bên dưới nổ tung lên giống như là có thủy lôi oanh tạc.
Thân ảnh Trần Mộ từ bên dưới mặt nước bắn lên không trung, cả người ướt đẫm nước biển, khắp nơi là lôi điện lập lòe khiến cơ thể hắn không tự chủ được mà co giật, quân áo trên người vẫn đang ướt nhưng không ngờ lại có rất nhiều dấu tích cháy xém, tóc tai dựng đứng hết cả lên, toàn thân trên dưới bốc lên khói đen có mùi khét lẹt, khuôn mặt có chút xám xịt, khóe miệng còn vết máu chưa khô, hiển nhiên là đã bị nội thương.
Lúc này trước mặt hắn là thân ảnh Tử Phong đang lơ lửng trên không trung tay cầm một lưỡi hái màu đen liên tục bốc lên hắc vụ, bên cạnh hắn là Thủy phân thân toàn thân được bọt nước vờn quanh, trên tay là một mũi giáo được tạo ra bởi Thủy lực tinh túy. Một tia sét từ trên trời đánh xuống ngay sát Tử Phong, xuất hiện ở đó là thêm một phân thân khác, ngoại hình mặc giáp giống hệt hai người còn lại, quanh người là lôi điện lâp lòe, trên tay là một cây thương được tạo ra bởi lôi lực, đằng sau lưng còn có thể nhìn thấy hư ảnh một chữ “Lôi” lớn.
Toàn bộ không gian lúc này được bao trùm trong lôi điện ngập trời, bên trên là vô số mây đen vẫn đang không ngừng kéo tới, bên dưới là mặt biển gầm rú, hàng loạt những xoáy nước bốc lên tận trời cao, hòa lẫn vào với lôi điện trên không trung tạo thành những cơn lốc xoáy tràn ngập lôi điện cùng nước biển, tràng cảnh kinh khủng giống như tận thế ngoài khơi.
Trừng mắt nhìn tràng cảnh trước mặt, Trần Mộ không khỏi lắp bắp: “Lĩnh Vực Thủy thuộc tính, Lĩnh Vực Lôi thuộc tính, ngươi là song linh căn võ giả!!??”
Trả lời hắn là một đầu thiên long được tạo ra từ lôi lực khủng bố từ trên trời lao thẳng xuống đầu, khiến hắn không thể không nuốt ngược lại mấy lời chuẩn bị nói ra mà chật vật tránh né, Lĩnh Vực của hắn với vô số quang điểm lúc này đã diễn hóa thành những cự kiếm dài hàng trăm mét nhưng vẫn có cảm giác nhỏ bé trước thiên uy vô cùng vô tận của Tử Phong bày ra trước mắt.
Mặc dù có cấm chế cường đại trên võ đài, nhưng giao chiến long trời lở đất ở bên trong vẫn khiến những người bên ngoài rung động không thôi, đám đệ tử thường ngày luôn cao ngạo bởi cái danh thiên tài được đặt lên người mình nhìn vào võ đài mà không khỏi há hốc mồm, hai con mắt trừng lên như muốn rơi cả ra ngoài, thì ra đây mới là Thánh giai đối chiến thực sự, so với bản thân mình thì không khác gì chỉ là mấy con kiến biết nhảy múa, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Không chỉ các đệ tử, các vị trưởng lão của bốn phong nhìn vào thân ảnh Tử Phong cùng phân thân của mình đứng sừng sững trên không trung, lấy tư thế ngạo thị thiên địa mà nhìn xuống chúng sinh cũng rung động không kém. Bọn họ biết rằng tuổi đời của Tử Phong rất trẻ, 21 tuổi đã đạt tới Thánh giai cũng đã đủ kinh thế hãi tục, nhưng không chỉ thế mà còn đạt tới Thánh giai với cơ thể sở hữu song linh căn, hơn nữa lại còn lĩnh ngộ được Lĩnh Vực của cả hai linh căn của mình nữa, đây không còn là thiên tài nữa, mà đây là nghịch thiên.
Kể cả các vị Tôn giả cùng tông chủ Lâm Chấn Hạo cũng phải bất ngờ trước thực lực “thực sự” của Tử Phong, chỉ riêng hai cái Lĩnh Vực này đã quá đủ để nghiền áp tám phần Thánh Giả, kể cả có gặp phải Thánh Giả đỉnh phong thì cũng vẫn có thể chiến một trận, trận chiến này với Trần Mộ nếu Tử Phong mà nghiêm túc ngay từ đầu thì không phải là trận đấu nữa, mà là đơn phương hành hạ a.
Mai Tôn giả theo dõi nhất cử nhất động của Tử Phong từ đầu tới giờ, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười: “Thú vị lắm, dám lấy một trưởng lão Thánh Giả trung giai ra để làm đá mài đao, từ đó hoàn thiện Lĩnh Vực của bản thân, không chỉ to gan lớn mật mà còn có máu liều mạng, chẳng lẽ ta cùng với Ảnh Ma Tôn Giả........thôi việc đó tính sau.”
Toàn trường đối với tràng cảnh giao chiến bên trong cảm xúc gì cũng có, ghen tị có, sửng sốt có, ngưỡng mộ có, nhưng chỉ có duy nhất ba người là lộ vẻ vui mừng khi thấy Tử Phong triển lộ quang mang chói mắt của mình.
“Nhìn kìa, cuối cùng chàng cũng chịu đánh nghiêm túc rồi.” Diệu Yên túm lấy ống tay áo của Tuyết Phi Nhan ngồi bên cạnh, gần như là reo lên mà nói.
Tuyết Phi Nhan nhìn Diệu Yên lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt mà không khỏi cười khổ: “Diệu Yên làm ơn đi, ta biết ngươi yêu hắn còn hơn mạng của mình, nhưng mà ở đây còn có các vị trưởng lão khác đấy, không sợ mối quan hệ của chúng ta bị lộ hả?”
“Không vấn đề, bây giờ Tử Phong cũng đã là trưởng lão rồi, lấy thực lực khủng bố của chàng, mối quan hệ của chúng ta có bị lộ ra ngoài cũng chả là vấn đề gì nữa, có khi cao tầng Lăng Hư Cung còn ủng hộ cả hai tay ấy chứ, bọn họ chỉ hận không thể trói chặt chàng lại trên con thuyền Lăng Hư Cung mà thôi.” Diệu Yên cười nói.
Tuyết Phi Nhan nghĩ lại thì cũng thấy có lí, lấy thực lực của Tử Phong mà Lăng Hư Cung không làm ra động thái gì mới là lạ, chỉ là nghĩ đến việc mình có thể quang minh chính đại dính chặt một chỗ với hắn, trong lòng nàng không khỏi có chút xấu hổ cùng chờ mong, không thể không nói nàng mặc dù bị thất thân với hắn một cách ngoài ý muốn, nhưng đối với việc trở thành nữ nhân của hắn nàng cũng không hề có chút phản đối nào a.