Tử Phong nhìn vào cánh tay đang run rẩy của mình, lớp giáp ở trên nắm đấm của hắn không ngờ lại xuất hiện một vết rạn nhỏ bằng sợi tóc, đừng coi thường vết rạn này, lớp giáp của hắn hiện tại độ cứng có thể so với Thiên giai Bảo khí, mà Thiên giai Bảo khí có độ bền ra sao thì hẳn là ai cũng biết, hắn cũng không ngờ phòng ngự của ám kim khôi lỗi lại khủng bố đến như vậy, tuyệt đối là ở cấp bậc Thiên giai Bảo khí.
Vẩy vẩy cánh tay nhằm xóa đi sự tê dại, chiến ý trong mắt Tử Phong bốc lên, đã không ra tay thì thôi, một khi đã quyết định hiện thân thì hắn không có ý định khoanh tay đứng nhìn. Liếc mắt nhìn thấy Tuyết Phi Nhan đang bị trọng thương nằm dưới đất, hắn tiện tay hoán đổi một bình đan dược từ trong cửa hàng hệ thống, trực tiếp ném cho Diệu Yên sau đó quay người đi thẳng về phía đám ám kim khôi lỗi.
Diệu Yên tiếp lấy cái bình ngọc, vừa mới mở ra, một mùi hương thơm ngát trong nháy mắt liền tỏa ra xung quanh, chỉ cần ngửi một hơi cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm thần nàng chấn động liền đổ viên đan dược ra.
“Ngọc Tâm Đan, thất giai đan dược!!” Tuyết Phi Nhan nhìn vào viên đan dược màu bích ngọc to bằng hạt đỗ trong tay Diệu Yên liền kinh hô.
Ngọc Tâm Đan là đan dược chữa thương thất giai,so về phẩm giai thì không phải là loại mặt hàng quá mức quý hiếm trong trong cửa hàng hối đoái, nhưng ở thế giới bên ngoài thì là vật báu khó có được. Tuy chỉ là thất giai đan dược, nhưng xét về khả năng khôi phục nội thương cùng với ổn định nội tạng bị chấn động thì căn bản không có đối thủ, đối với võ giả mà nói thì không khác gì có thêm được một cái mạng. Đan dược trân quý như vậy mà Tử Phong không nói hai lời liền tùy tiện ném cho Diệu Yên, không khỏi khiến cho Tuyết Phi Nhan một trận sửng sốt.
“Ngọc Tâm Đan ư?? Thứ tốt, Phi Nhan ngươi mau ăn vào, ổn định lại thương thế đi.” Diệu Yên nghe thấy danh tự của loại đan dược này liền biết ngay công dụng của nó, nàng liền đưa viên đan dược nhỏ bé tới trước mặt Tuyết Phi Nhan.
Tuyết Phi Nhan không tiếp lấy mà lại lắc đầu, miệng nói: “Thứ này quá trân quý, ta không thể nhận được, dù sao cũng vẫn chưa chết được, ngươi nên giữ lại để lúc cần thiết hẵng dùng.”
“Nói nhảm cái gì thế, đây không phải là lúc tỏ ra mạnh mẽ, nhìn thương thế của ngươi đi, không dùng lúc này thì còn đợi lúc nào nữa. Hơn nữa.....hắn ta căn bản không có thiếu mấy thứ như thế này, bảo ngươi dùng thì cứ dùng đi.” Diệu Yên cắn răng nói, Tử Phong thân là hoàng tử của Thiên Ma Tộc, mấy thứ như thế này chắc chắn là hắn ta lấy bừa cũng ra cả đống, căn bản không cần thiết phải cảm thấy tiếc nuối.
Tử Phong xác thực là không có thiếu mấy loại đan dược như thế này, cơ mà xem ra việc hắn “chém gió” mình là hoàng tử của Thiên Ma Tộc lại giúp hắn giảm bớt chút phiền toái, dù sao thì một tên đến cả Thánh cấp còn chưa tới mà lôi ra thất giai đan dược vứt bừa bãi đến mắt cũng không nháy một cái thì cũng có điểm đáng ngờ.
Tuyết Phi Nhan nghe vậy lại càng cảm thấy Tử Phong bí hiểm, nhưng nhìn vào thực lực hắn vừa mới bộc phát ra, hẳn chính là hắn bảo hộ Diệu Yên đi tới đây, bất kể mục đích của hắn ra sao thì chắc hẳn cũng không có ý xấu, tốt nhất là nên tiếp nhận đan dược rồi nhanh chóng khôi phục thương thế.
Nghĩ vậy, Tuyết Phi Nhan liền nhận lấy Ngọc Tâm Đan từ tay Diệu Yên, nhanh chóng nuốt vào. Đan dược vừa vào bụng liền tan biến, hóa thành một dòng nước mát lạnh chảy khắp người Tuyết Phi Nhan, nhanh chóng chữa trị thương thế cho nàng. Không hổ là thất giai đan dược, dòng nước mát đó đi đến đâu nàng liền cảm nhận thấy đau đớn tan biến đến đó, lục phũ ngũ tạng của nàng đang dần dần được khôi phục, những mảnh xương gãy cũng vô cùng thần kì mà bắt đầu nối lại với nhau, trong thoáng chốc nàng liền khôi phục lại năng lực di chuyển.
Tử Phong không để ý tới đằng sau, hai mắt hắn ngưng trọng mà nhìn vào đám ám kim khôi lỗi lúc này đang hướng tầm nhìn vào hắn, hiển nhiên coi hắn là mối nguy lớn nhất cần phải loại bỏ. Hít một hơi thật sâu, Tử Phong lẩm bẩm: “Song trọng đột phá cực hạn!!”
Khí tức trên người hắn đột nhiên trở nên trở nên cuồng bạo sau đó không ngừng tăng lên, dưới tăng phúc của Đế Uy liền biến thành uy áp giống như thái sơn áp đỉnh, trực tiếp đè ép tất cả mọi người cảm thấy hít thở không thông. Song trọng đột phá cực hạn hiện tại đã không còn giới hạn thời gian sử dụng cũng như số lần sử dụng, thậm chí cả việc bị cắn trả sau khi kích hoạt cũng không còn nữa, khiến hắn không còn phải do dự trong việc sử dụng nữa, xứng đáng là một trong những kĩ năng mạnh nhất của Tử Phong chỉ sau Thiên Ma Hóa Thân. Đám Thánh cấp của cả hai phe Lăng Hư Cung và Lăng gia không khỏi đưa mắt nhìn nhau, từ lúc nào lại xuất hiện một tên biến thái có uy áp có thể nghiền ép cả Thánh cấp cường giả như thế này, phe Lăng Hư Cung thì vui mừng, trong khi đó thì phe Lăng gia lại thập phần bất an.
Ám kim khôi lỗi trước mắt là kẻ thù quan trọng nhất, Tử Phong không rảnh để ý tới đám người Lăng gia, dù sao ở trong khu vực bị áp chế thực lực như thế này, hắn thật sự không sợ bất cứ ai cả. Hiện tại là lúc buổi sáng, thành thử ra Bóng đêm huy hoàng không có tác dụng, hơn nữa bản thân Tử Phong cũng không bị thương, vậy nên Thị Huyết cũng không được kích hoạt. Tuy vậy nhưng ở trạng thái hiện tại của Tử Phong, thực lực của hắn cũng đã trở nên vô cùng khủng bố, ít nhất thì ở trong Cổ Mộ thì hắn chỉ có chịu thua đám thất giai yêu thú mà thôi.
Tử Phong nhún người một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, mấy lần nhón chân liền xuất hiện phía trên đầu một con ám kim khôi lỗi, quyền đầu trong tay tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, một quyền nện thẳng lên đầu ám kim khôi lỗi phía dưới. Ám kim khôi lỗi có tốc độ nhanh không kém gì võ giả cùng cấp, nhưng so sánh với tốc độ bộc phát của Thuấn bộ thì căn bản không cùng một đẳng cấp, nó còn chưa kịp phản ứng thì đã lãnh trọn một quyền vào đầu.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, cái đầu khổng lồ như một cục đá lớn của ám kim khôi lỗi bị Tử Phong sinh sinh đánh bạo, trực tiếp đứt lìa khỏi cổ mà văng ra chỗ khác, thân hình không đầu của ám kim khôi lỗi không vì thế mà gục xuống, ngược lại vẫn đứng vững, hai cánh tay khổng lồ quất lên trên, ý đồ muốn đánh bay Tử Phong. Tử Phong giơ hai tay lên đỡ, mượn nhờ lực lượng của ám kim khôi lỗi mà thoát ngược về sau. Ngay khi hắn vừa mới đặt chân xuống đất, một đầu ám kim khôi lỗi không biết từ nơi nào lao tới, trên tay cầm một kiện vũ khí kì lạ giống như lang nha bổng, nhưng phẩn đỉnh lại to hơn rất nhiều, có phần giống với một cây chùy gai nhưng lại to bè giống như một chiếc xẻng.
Ám kim khôi lỗi nện vũ khí xuống, Tử Phong không kịp tránh né đành phải ngạnh kháng, hai cánh tay của hắn giơ lên, tiếp lấy đòn đánh của đối phương, mặt đất dưới chân hắn liền nổ tung, đất đá bắn đí khắp nơi, thân hình Tử Phong chùng xuống, hai chân lún vào mặt đất, trong lòng âm thầm kinh ngạc vì lực lượng của ám kim khôi lỗi, không ngờ lại ẩn ẩn gần bằng bản thân hắn.
“Arghhh!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, hai tay dùng lực đẩy mạnh, trực tiếp đẩy ngược kiện vũ khí đang đè lên mình lại, khiến ám kim khôi lỗi mất thăng bằng mà lảo đảo lùi lại đằng sau. Hắn thuận thế, từ trên mặt đất giống như đạn pháo bắn lên, một tay nắm vào đầu ám kim khôi lỗi, năm móng tay bén nhọn giống như năm cái móc sắt xuyên thủng qua lớp kim loại trên đầu, kéo mạnh về phía hắn, đồng thời đầu gối hắn dâng lên, trực tiếp lên gối một phát vào thẳng đầu của ám kim khôi lỗi.
Trên đầu gối của hắn đột nhiên xuất hiện một cây gai kim loại dài cỡ nửa mét, không mất chút công sức liền xuyên thủng đầu của ám kim khôi lỗi, lực lượng lan tràn khiến lỗ thủng chỉ bé bằng nắm tay vỡ ra thành một cái động khẩu, Tử Phong liền nhanh chóng nhảy vào bên trong ám kim khôi lỗi thông qua lỗ thủng đó. Ám kim khôi lỗi lảo đảo một lúc, sau đó quay cuồng một chỗ, hai tay không ngừng cào cấu lên trên cơ thế mình, sau đó không lâu, cơ thể của nó rung lên, sau đó trực tiếp nổ tung, vô số mảnh kim loại sắc nhọn văng khắp nơi, chặt đứt hàng loạt cây cối xung quanh.
Tử Phong từ bên trong vọt ra, trên tay còn cầm theo một khối cầu to cỡ quả bóng đang tỏa ra ánh sáng le lói, rất nhanh liền tắt lịm. Ngay từ lúc đánh bay đầu của một ám kim khôi lỗi, hắn từ trên khe hở nhìn xuống thì nhận ra khôi lỗi này bên trong không hề có cơ quan đặc biệt gì, mà chỉ là một cái vỏ rỗng, bên trong chỉ có một khối cầu phát sáng được kết nối với bộ giáp bên ngoài qua rất nhiều sợi tơ, hắn đoán rằng đây chính là “linh hồn võ giả bị phong ấn” mà Phân tích nhãn đã đề cập đến, vậy nên hắn đánh bạo chui vào trong, thành công giết chết một ám kim khôi lỗi.
Tuy đã tìm được điểm yếu của đám ám kim khôi lỗi, nhưng Tử Phong không hề vui mừng chút nào, hắn hơn ai hết hiểu rõ bản thân vừa rồi đã phải cật lực ra sao, đừng nhìn hắn đánh đấm trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng để xuyên thủng qua lớp giáp của ám kim khôi lỗi, lực lượng mà hắn phải dùng đến vô cùng lớn, gần như là toàn lực, giết chết một đầu ám kim khôi lỗi không hề nhẹ nhàng chút nào. Càng không nói đến một việc đó là mấy người còn sống ở đằng xa kia căn bản không có năng lực để vượt qua được phòng ngự của ám kim khôi lỗi chứ đừng nói là giết chết, biết được điểm yếu cũng vô dụng, bản thân hắn không thể nào mà một mình cân tất được, dù không bị vây công đến chết thì cũng mệt chết.
Tất cả mọi người nhìn Tử Phong thành công giết chết liền vui mừng, không quản bản thân mỗi người đều là Thánh giả, Bán Thánh, những võ giả đỉnh cấp của nhân loại, bọn họ ở trong này bị áp chế thực lực rất mạnh, tâm lí vô hình chung trở nên yếu đuối hơn vài phần, dù sao thì uy hiếp tử vong liên tục kề cận, có là người sắt thì tinh thần cũng khó mà chịu được.
Đúng lúc này, Tử Phong sực nhớ ra một chuyện, vào cái lúc hắn sử dụng Thế Giới, dừng thời gian lại để cứu Diệu Yên khỏi tay Huyễn Ma Thụ Vương, trên tay hắn đang cầm Phá Lôi Thương không hiểu sao lại biến thành thanh tàn kiếm Thiên Ma Kiếm, hơn nữa lúc đó tầm nhìn của hắn lại xuất hiện những đường kẻ ngoằn nghoèo, hắn chính là nhờ dùng Thiên Ma Kiếm cắt vào những đường kẻ đó mới có thể chặt đứt tay của Huyễn Ma Thụ Vương mà đào thoát.
Tâm niệm vừa động, trên tay Tử Phong liền xuất hiện một thanh kiếm gãy đen tuyền dài cỡ 1.2m, thân kiếm ngoại trừ một màu đen ra thì không có một thứ gì khác, trông thập phần xấu xí. Cầm kiếm trên tay, hắn cũng không có cảm giác gì khác lạ, so với cầm một khúc củi không khác gì nhau cả. Đúng lúc hắn đang thất thần, đám ám kim khôi lỗi chợt phát ra dị động, mấy chục khôi lỗi cùng một lúc lao tới chỗ Tử Phong, nắm đấm khổng lồ của bọn chúng nện xuống chỗ Tử Phong đang đứng như mưa rào mùa hạ.
Cảm giác nguy hiểm khiến Tử Phong giật mình tỉnh lại, thân hình giống như cá chạch luồn lách giữa vô số công kích như vũ bão, không ngừng né tránh. Nhưng mà cái gì cũng có hạn độ của nó, Tử Phong dù có né tránh mãi cũng không thể nào né hết được, trong một sát na hắn hơi chậm lại một chút, từ trên người của một khôi lỗi liền bắn ra một cây gai kim loại, trực tiếp xuyên thủng ngực hắn, hất văng hắn về đằng sau, đập gãy vô số cây cối trước khi ghim chặt hắn vào tường của lăng mộ.
“Hự!!”
Phụt ra một vòi máu tươi, Tử Phong cố nén đau đớn mà đẩy người ra khỏi chiếc gai kim loại, không hề quan tâm tới thương thế mà xỏ xuyên qua cây gai thoát ra, để lại một lỗ hổng to tướng có thể nhìn thấu qua phía bên kia trên ngực hắn. Vừa đặt chân xuống mặt đất, Tử Phong liền cảm nhận thấy vô số ám kim khôi lỗi đang hướng về phía hắn mà lao tới, tâm tình hắn không khỏi trở nên gấp gáp. Từ trên cây gai kim loại phía trên đầu hắn, một giọt máu ngưng tụ lại sau đó rơi xuống, vô tình mà chạm vào lưỡi kiếm trên tay Tử Phong.
“Cái quái...”
Tử Phong chợt cảm thấy Thiên Ma Kiếm trong tay rung lên bần bật, trước khi hắn kịp nói hết câu, tâm thần của hắn liền vặn vẹo một trận, tròng mắt của hắn xuất hiện quang mang màu tím giống như một ngọn lửa cháy rực, thế giới trong mắt hắn xuất hiện vô số đường kẻ sọc, nối liền với nhau bởi những tâm điểm màu tím nhỏ như hạt đậu