“Chết tiệt!!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, quyền đầu nện xuống mặt đất khiến cả căn phòng rộng lớn rung lắc một hồi như động đất, hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng hai tâm ma của mình lại có một ngày sẽ trở thành mối nguy hại siêu cấp như thế này. Hắc Tử Phong thì cũng thôi đi, hắn ta chỉ là một tên hữu dũng vô mưu cuồng chiến đấu, đối phó với hắn rất dễ, nhưng Bạch Tử Phong này lại là một tên mưu mẹo vô nhân tính, hơn nữa lúc này Tiểu Linh bị giam cầm, Tử Phong hắn gần như không còn cách nào để có thể đối đầu được với hắn ta.
“Không, vẫn còn cách!!” Tử Phong nghiến răng thầm nghĩ. Tâm ma của hắn mạnh hơn hắn, nhưng không hề thay đổi được sự thật rằng đó là tâm ma của bản thân, dù tâm ma có mạnh đến đâu thì vẫn là dựa trên một cột mốc ban đầu đó chính là bản thể Tử Phong, không thể nào vượt xa quá mức được. Nếu như vậy, thì Tử Phong chỉ cần tìm cách nào đó khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn nữa, tâm ma là do tâm sinh ra, cơ thể cùng tu vi của hắn có thể bị giới hạn bởi thực lực, nhưng bản tâm thì không có giới hạn sức mạnh, chỉ là tâm của hắn, liệu sẽ mạnh đến mức nào...
“Chàng sao vậy, bị thương ở đâu ư??” giọng nói lo lắng của Diệu Yên vang lên bên tai khiến Tử Phong có chút bình tĩnh lại, phải rồi, Bạch Tử Phong sẽ mất một thời gian không ngắn để có thể tiêu hóa hồn lực của Faltima, điều quan trọng lúc này với Tử Phong là phải tỉnh táo suy nghĩ đối sách, mất bình tĩnh chả giải quyết được vấn đề gì cả.
Tử Phong nghiến răng thở ra một hơi trọc khí, cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo, hắn lắc lắc đầu, giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc dài mượt mà như lụa của Diệu Yên, miệng cười nói: “Không sao, vừa rồi sử dụng lực lượng cấm kị nên có hơi chút mất sức thôi.”
Trở về với cơ thể của mình, kí ức về những gì Faltima đã làm vẫn còn đó, hắn có thể ứng biến ngay lập tức, cũng may rằng lúc Faltima nói chuyện với Ainzach là dùng ngôn ngữ của Thiên Ma Nhất Tộc, cho nên nhị nữ cũng không nhận ra điều gì khác thường, thậm chí cái tên Faltima còn vô cùng tiện lợi tự xưng là Tam hoàng tử Thiên Ma Nhất Tộc bằng ngôn ngữ Huyền Linh đại lục, gián tiếp khiến cho lời nói dối trước kia của hắn trở thành sự thật không thể chối cãi, có lẽ hắn ta chỉ muốn tỏ vẻ thượng đẳng của mình trước những “sinh vật thấp hèn” đó là Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan mà thôi.
Bất kể lí do là gì, Faltima trong suy nghĩ của Tử Phong cũng chỉ là dạng nhân vật xuất hiện một cách ngẫu nhiên, là loại mặt hàng dùng một lần, đáng chết ở chỗ đó là hắn ta lại biến thành đồ ăn của Bạch Tử Phong, đẩy bản thân hắn vào tình cảnh sống dở chết dở như thế này, trong lòng hắn thầm hận cái tên nào đã nhét Faltima vào hệ thống a.
“Vậy ra ngươi thật sự là Tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc...” Tuyết Phi Nhan dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn Tử Phong, trong lòng nàng lúc này là một mảnh hỗn độn. Trước kia khi được nghe Diệu Yên kể về “thân thế” của Tử Phong, nàng cũng chấp nhận việc hắn ta là Thiên Ma Tộc, bởi vì chỉ có như vậy mới giải thích được việc Tử Phong có được vô số năng lực kì quái, nhưng mà vương tộc Thiên Ma ngủ say vạn năm mới tỉnh dậy ư, không như Diệu Yên rơi vào lưới tình liền trở nên mù quáng, nàng vẫn còn sự nghi ngờ ở trong lòng.
Nhưng nhìn thấy một màn Tử Phong bật chế độ đồ sát, dễ dàng giết chết Ainzach giống như giết một con kiến, lại còn vẻ kinh hoàng khi Ainzach nhìn thấy hắn nữa, nàng có muốn không tin thì cũng phải tin, xem ra nam nhân của nàng không phải là dạng vừa.
“Đúng vậy đấy, hiện tại nàng đã khôi phục tu vi rồi, có muốn xử lí kẻ thù chung của nhân loại như ta không??” Tử Phong từ từ đứng dậy, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu linh hồn nhìn thẳng vào Tuyết Phi Nhan, cơ thể lúc này tuy thập phần mệt mỏi nhưng vẫn đề cao cảnh giác, dù sao thì Tuyết Phi Nhan không phải Diệu Yên, muốn hắn thật sự tin tưởng nàng thì còn một chặng đường dài. Tuyết Phi Nhan vô thức lùi lại đằng sau, nàng lúc này thật sự rất hoang mang, nếu như hắn chỉ là một Thiên Ma tộc nhân bình thường, có lẽ nàng sẽ bỏ qua những gì mà lịch sử mô tả, nhưng đằng này hắn lại là Tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, tuy Diệu Yên đã từng kể rằng hắn không quan tâm tới đại nghiệp của Thiên Ma Tộc, nhưng ai mà biết được trong thâm tâm hắn nghĩ gì chứ.
“Nếu nàng muốn xử lí ta, hãy nhân cơ hội ta đang suy yếu mà ra tay đi, dù sao thì tu vi ta vẫn chưa khôi phục lại như xưa, giết ta dễ như trở bàn tay đối với nàng.” Tử Phong cười nhạt nói. Hắn có thể chắc đến 7 phần rằng có Diệu Yên ở đây, hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng mà chiến lực của Diệu Yên hắn biết, so với Tuyết Phi Nhan tuy cùng cảnh giới nhưng lại thua kém không chỉ một hai thành, với tình trạng hiện tại của hắn thì dù chỉ dính chút dư ba cuộc chiến thôi cũng đủ để chết hai ba mươi lần, Bạch Tử Phong hay cái gì gì đó thì cũng đi gặp quỷ hết đi.
Đây là một nước cờ mạo hiểm của hắn, tràng cảnh hắn diệt sát Ainzach lúc nãy rất có thể đã để lại một ấn tượng lớn trong lòng Tuyết Phi Nhan, lấy tâm lí của người bình thường thì chắc chắn sẽ do dự khi muốn ra tay với hắn, ai mà biết được liệu hắn có lại sử dụng cái sức mạnh khủng bố kia để bật lại hay không. Diệu Yên nghe Tử Phong nói vậy, nàng ngay lập tức đứng chắn trước mặt hắn, nhíu mày nói: “Phi Nhan, Tử Phong dù gì cũng đã trở thành nam nhân của chúng ta, tuy ta và ngươi là bằng hữu lâu năm, nhưng ta sẽ không cho phép ngươi làm hại hắn đâu!!”
Tử Phong nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng chắn trước mặt mình, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm động, có thể bỏ qua người bạn lâu năm của mình mà đứng về phía hắn, chứng tỏ Diệu Yên thật sự yêu hắn đến nhường nào, trong lòng hắn lúc này đã làm ra một quyết định, thay vì cảm thấy có lỗi mà thu nhận Diệu Yên, hắn sẽ chân chính coi nàng như nữ nhân của mình mà đối đãi, cũng coi như là để bù đắp lại những việc hắn đã làm.
Tuyết Phi Nhan hơi do dự một chút, sau đó khẽ cắn răng, lắc lắc đầu: “Ngươi là hoàng tộc Thiên Ma, lấy thực lực cùng tiến độ đề thăng tu vi của ngươi, ta vô cùng lo lắng sẽ có một ngày ngươi quay lưng lại với chúng ta, đó chắc chắn sẽ là một hồi hạo kiếp đối với Huyền Linh đại lục. Liệu ta có thể tin tưởng ngươi được không??”
Lo nghĩ của Tuyết Phi Nhan nếu nghĩ kĩ lại thì vô cùng có lí, dù sao thì “thân phận” Tử Phong vẫn bày ra đấy, nếu có một ngày hắn quyết định tiêu diệt con người, lấy sự mạnh mẽ của Thiên Ma Tộc, đó sẽ là một ngày vô cùng tồi tệ với bất kì sinh vật sống nào trên Huyền Linh đại lục, Tử Phong hiểu rõ điều đó.
“Chẳng phải đó cũng chính là mong muốn của hắn ta ư...” Tử Phong thầm nghĩ, ngoài miệng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không quan tâm tới cái gì gọi là Thiên Ma Tộc, chiến tranh đã trải qua cả vạn năm rồi, mục tiêu của ta bây giờ chỉ là một cuộc sống yên bình bên gia đình, còn cái gì ta cũng không quan tâm.”
Đôi lông mày của Tuyết Phi Nhan giãn ra, nhanh như chớp liền xuất hiện bên cạnh Tử Phong, tốc độ còn nhanh hơn cả khả năng phản ứng của Diệu Yên. Nàng duỗi tay ra ôm lấy cổ Tử Phong, miệng phả ra hơi nóng vào mang tai hắn, cười nói: “Được rồi, vậy thì ta tạm tin chàng, hãy chứng tỏ rằng niềm tin của ta đã đặt vào đúng chỗ đi.”
Hơi thở thơm ngát phả vào tai khiến Tử Phong không tự chủ được rùng mình, trong lòng không khỏi kêu khổ, đừng nói là hắn lại kiếm thêm được một hồ ly tinh thứ hai nhé.
“Cơ mà ta nghĩ chàng nên quan tâm tới một điều trước.” Tuyết Phi Nhan đột nhiên cười ranh mãnh nói.
“Hử??”
Lần này thì cả Diệu Yên cũng quay người lại, ánh mắt nhị nữ dần dần chuyển hướng xuống bên dưới mà nhìn chằm chằm, gương mặt hai người có chút đỏ lên vô cùng kiều diễm. Tử Phong theo ánh mắt của hai người mới nhìn xuống, sau đó đột nhiên cảm thấy gió lùa qua hai chân mình có vẻ lành lạnh.
Tử Phong không khỏi bật cười, chút ít linh lực còn lại vận chuyển, nhanh chóng tạo ra một bộ quần áo mới che phủ lấy cơ thể trần truồng của mình, miệng nói: “Cũng đâu phải là lần đầu tiên hai nàng nhìn thấy nó, và cũng không phải là lần cuối cùng, cần gì phải xấu hổ chứ.”
Nhị nữ nghe xong, hiểu được hàm ý trong lời nói hắn, cả hai không khỏi một trận xấu hổ, đến cả Tuyết Phi Nhan cũng không thể kìm được mà quay mặt đi, không dám nhìn hắn nữa.
“Vui đùa thế đủ rồi, giờ thì làm thế nào mà rời khỏi cái nơi quỷ quái này bây giờ??” Tử Phong nhìn xung quanh một hồi rồi nói, cả căn phòng này trông chẳng có cái gì khả quan có thể là lối thoát cả, Ainzach thì đã biến thành mấy mảnh vụn, có trời mới biết được làm thế nào để thoát khỏi đây.
“Chàng hỏi ta thì ta biết hỏi ai, chẳng phải chàng là Thiên Ma sao, tự tìm cách đi chứ.” Tuyết Phi Nhan lườm hắn một cái, sau đó trực tiếp ngồi luôn xuống mặt đất, một bộ dáng không liên quan gì đến ta, ngươi tự làm hết đi.
Diệu Yên thấy vậy liền cười cười, nàng quá rõ tính tình của bạn mình: “Tử Phong, để ta giúp chàng tìm kiếm xung quanh thử xem.”
“Không cần nữa đâu, ta nghĩ là ta đã tìm thấy đường ra rồi.” Tử Phong đưa mắt nhìn vào bình đài chứa bảo vật, đột nhiên nói.
Sau đó hắn bước tới bình đài, những trận pháp, cấm chế trong Cổ Mộ có vẻ như lấy chính Ainzach làm trận nhãn, hắn ta chết đi thì mọi thứ liền mất đi tác dụng, Tử Phong có thể dễ dàng tiếp cận bình đài mà không sợ cấm chế nướng hắn thành heo quay. Nhặt lên một sợi dây chuyền, Phân tích nhãn của Tử Phong liên tục di động, không ngừng nhìn ngó xung quanh viên ngọc bội khảm trên sợi dây chuyền.
Theo như Phân tích nhãn cho biết, chiếc dây chuyền này chẳng phải là bảo vật hay thứ gì hữu dụng cả, nói khó nghe một chút thì nó chỉ là một kiện trang sức không hơn không kém, nhưng mà viên ngọc khảm trên sợi dây chuyền thì lại không đơn giản như thế. Viên ngọc màu đỏ chỉ to bằng đầu ngón tay cái, nhưng trên bề mặt của nó được khắc vô số phù văn khác nhau, xuyên thấu qua viên ngọc trong suốt như thủy tinh đỏ, ẩn chứa bên trong là một phù văn hoàn chỉnh có phần khác với những phù văn li ti bên ngoài.
Tử Phong tuy có thể hiểu được phù văn, nhưng đó chỉ là nếu hắn sử dụng cả Phân tích nhãn lẫn Thiên Ma Nhãn, hơn nữa còn phải đè thêm Chân dạng lên trên, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn không hiểu phù văn lớn bên trong viên ngọc có ý nghĩa gì. Với trí nhớ như cái máy tính của mình, Tử Phong căn bản khó mà quên được thứ gì, hắn vẫn nhớ rõ ràng phù văn bên trong viên ngọc là “Truyền Tống” còn những phù văn bên ngoài là một dạng phù văn theo kiểu hẹn giờ, đồng thời chèn thêm một phù văn có tác dụng kích phát phản ứng dây chuyền nữa.
“Nếu ta đoán không nhầm thì.....” Tử Phong bọc cánh tay của mình trong giáp, dùng sức bóp mạnh viên ngọc trong tay.
Viên ngọc trông như vậy mà độ cứng vô cùng khủng khiếp, với lực lượng của Tử Phong mà cũng phải gồng hết tất cả thể loại cơ bắp mới có thể bóp vỡ nó. Vừa mới bị bóp nát, viên ngọc ngay lập tức tỏa ra một ánh sáng chói lòa, sau đó ánh sáng đó dần dần biến thành một vòng tròn lớn trên không trung, thừa đủ để cho vài người đi qua cùng một lúc. Tử Phong để cẩn thận, hắn dùng chính cánh tay bọc giáp đó của mình mà thò vào trong vòng tròn nhưng không hề có điều kì lạ xảy ra, cánh tay hắn cứ như vậy xuyên thấu qua vòng tròn ánh sáng, sau đó biến mất ở mặt sau.
“Chuẩn rồi!!” Ánh mắt Tử Phong sáng lên, sau đó trực tiếp thò đầu vào trong vòng ánh sáng, nửa giây sau, hắn quay trở lại, ôm lấy nhị nữ vẫn còn đang không hiểu chuyện gì mà nhảy vào trong vòng tròn.
“Bịch.”
Sau một hồi quay cuồng chóng mặt, bàn chân Tử Phong dẫm xuống mặt cỏ, phổi hắn hít vào một hơi thật sâu thứ không khí trong lành mang theo hơi thở của rừng xanh, hắn thả nhị nữ xuống sau đó nhìn xung quanh, mắt còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì một thân ảnh trắng muốt đã lao vào ngực hắn với tốc độ chóng mặt, trực tiếp đẩy ngã hắn mặt đất, một mùi hương quen thuộc chui vào mũi hắn, kèm theo đó là một giọng nói trong vắt thập phần dễ nghe: “Phu quân, chàng vẫn bình an!!“.
Cơ thể căng cứng của Tử Phong ngay lập tức mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng vỗ về thân ảnh trong lòng, miệng cười cười: “Để nàng phải lo lắng rồi.”