“Ai??” Hàn Bách Trí thét lớn, hai mắt đảo liên hồi xung quanh tìm kiếm thân ảnh vừa lên tiếng.
Trả lời hắn là môt tiếng kêu thảm thiết vang lên, quay lại thì đã thấy một tên thanh niên đi cùng khác đang thoi thóp nằm dưới đất, miệng ú ớ vài tiếng vô nghĩa trước khi trợn trừng hai mắt mà tắt thở, ở ngay đằng sau hắn là một………nửa thân người đứt ngang eo vẫn còn đang đứng sừng sững, có thể nhìn thấy những đoạn ruột lòng thòng vẫn còn dính vào nửa thân dưới, trong khi đó nội tạng của hắn thì rơi vương vãi trên mặt đất, máu tươi phun xối xả.
Tĩnh lặng, hoàn toàn tĩnh lặng, không gian xung quanh bất ngờ trở nên yên lặng đến mức đáng sợ, tất cả đều bị bầu không khí quỷ dị cùng áp lực này dọa không nhẹ, không một ai biết được nạn nhân tiếp theo là ai. Còn bóng hình người ra tay sát hại? Đừng nói là nhìn thấy, đến cả một sợi tóc của người ta còn chưa thấy đã có hai người mất mạng, bảo bọn hắn không sợ sao được.
Hàn Bách Trí tận lực giữ cho bản thân mình bĩnh tĩnh, thân là đệ nhất thiên tài ở phân đàn Lăng Hư Cung này, trí thông minh của hắn không phải là thấp, liên tưởng đến câu nói vừa rồi của sát nhân giấu mặt, hắn không mất công lắm để nghĩ ra được thân phận của người này.
“Tử Phong!! Là đàn ông thì bước ra đây đường đường chính chính chiến đấu, đừng có ẩn nấp đánh lén như một tên nhát gan như thế!!” Hàn Bách Trí hét lên, ngay từ lúc ở bên ngoài di tích, việc Tử Phong đi cùng với hai người Lâm Nguyệt Đồng đã được mọi người chú ý đến, ai bảo hắn đi cùng với hai mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì ở đây chứ, nay thấy hai người Lâm Nguyệt Đồng đi một mình với nhau, lại chiếu theo câu nói vừa rồi của sát nhân giấu mặt, Hàn Bách Trí rất nhanh liền đoán được thân phận của Tử Phong.
Nhưng mà đoán ra thì thế nào, mọi thứ có gì khác biệt ư? Sẽ không, chỉ là một cái tên mà thôi, Tử Phong hắn không quan tâm lắm, biết tên hắn để làm gì nếu tất cả sẽ xuống địa ngục không lâu sau đó chứ. Giống như tắc kè hoa biến hình, thân thể hắn ẩn vào không gian xung quanh một cách thiên y vô phùng, tuy rằng không thể dùng Thuấn bộ, nhưng vũ kỹ thân pháp “Phù Quang Di Ảnh” vẫn còn đó, vũ kỹ này ngoài Thuấn Bộ ra còn có thể khiến cả người hắn nhẹ tựa lông hồng, chỉ cần không phải là Thánh cấp cường giả có thể cảm nhận được không gian lực, dù có là Tôn cấp cửu phẩm đứng đây cũng chưa chắc có thể tìm ra dduowjjc vị trí của hắn.
Vốn dĩ Ngụy trang không thể sử dụng khi ở trong trạng thái chiến đấu, nhưng Tử Phong hắn là ai chứ, nói về lách luật thì hắn vô cùng tự tin, trạng thái chiến đấu được quy định rằng nếu hắn giao chiến với một ai đó, hoặc bị một ai đó nhận định là mục tiêu, đó chính là trạng thái chiến đấu, và Ngụy trang không thể được sử dụng. Mặc dù phỉ nhổ vào cái trạng thái chiến đấu chết tiệt kia, đã mất công cho hắn một kĩ năng siêu bá đạo như thế, sao lại lòi ra cái nhược điểm như thế này để làm gì, Tử Phong vẫn nghĩ ra được cách lách luật.
Đơn giản thôi, nếu hắn tấn công đối phương chớp nhoáng, trong khi mục tiêu còn chưa kịp nhận ra thì đã tử ẹo, vậy thì mục tiêu không có, hắn cũng đã ngừng “giao đấu” xong, trạng thái chiến đấu không còn nữa, hắn có thể thoải mái kích hoạt Ngụy trang thêm lần nữa. Vừa rồi Tử Phong đã áp dụng cách đó lên đầu hai tên xấu số kia, hiện thân chớp nhoáng, xử lí mục tiêu dứt khoát, hắn lại trở về trạng thái tàng hình sau khi đã giết chết hai người một cách “thần bí”.
Nghe Hàn Bách Trí nói mà hắn muốn cười, xem ai đang nói câu đó kìa, cái tên vừa dùng thủ đoạn khống chế hai nữ nhân, nay lại nói chuyện với hắn về vấn đề có phải nam nhân hay không, đúng thật là không có vô sỉ, chỉ có vô sỉ hơn mà thôi. Một mình Hàn Bách Trí đứng bên cạnh hai người Lãnh Băng Băng đã bị khống chế, ba tên thanh niên còn lại liền vô cùng nhanh trí mà dựa lưng vào nhau, mắt hướng ra bên ngoài đề phòng tập kích.
Tử Phong nhìn vậy mà cười khảy trong lòng, nếu mấy tên này làm trò này cách đây không lâu thì hắn còn phải tốn thời gian một chút, còn bây giờ thì………vô dụng!! Thân hình hắn từ từ chìm xuống mặt đất giống như là đang lặn xuống nước.
Ba tên thanh niên đứng dựa lưng vào nhau, chầm chậm di chuyển về phía Hàn Bách Trí, mặc dù sợ hãi nhưng bọn chúng vẫn đủ tỉnh táo để phối hợp với nhau, bằng không thì chỉ có chết, hai tên vừa mới chết có thực lực không thua kém gì chúng là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ là chăm sự tính, vạn sự tính, mọi thứ đều trở nên vô dụng trước Tử Phong, kẻ được “Hắn” lựa chọn ban cho một hệ thống nghịch thiên.
Chỉ nghe một tiếng động vang lên, một thân ảnh màu đen đột ngột lao lên từ dưới mặt đất, ngay chính giữa nơi ba tên thanh niên đang đứng dựa vào nhau. Tử Phong lao lên như thiểm điện, hai cánh tay dang ra với những chiếc cốt thứ kéo dài tạo thành những lưỡi đao sắc bén. Một tiếng xé gió, ngay sau đó là hai tên thanh niên bị chia thành vài mảnh theo chiều dọc, còn không kịp phản ứng gì đã biến thành những miếng thịt “cắt lát” vô cùng gọn gàng mà đổ gục xuống đất.
Tên thanh niên cuối cùng còn chưa kịp định thần lại, một bàn tay cứng như cương thiết đã túm chặt lấy cổ hắn nhấc bổng lên, có thể nghe thấy tiếng xương cổ hắn kêu lên răng rắc trong thống khổ, một nắm đấm trực tiếp đập vỡ toàn bộ mạn sườn bên trái của hắn khiến trái tim hắn giống như bị bóp nghẹt lại vậy, nhất thời mất đi năng lực hành động. Tử Phong nhấc người cuối cùng còn sống lên như một con chó, lạnh lùng nhìn Hàn Bách Trí, miệng nói: “Thả hai người kia ra, không thì ta sẽ giết hắn!!”
Hàn Bách Trí tuy bất ngờ, nhưng lúc này hắn lại cực kì lãnh tĩnh, há miệng cười ha hả: “Cứ giết đi, như thế lại càng tốt, bảo vật trong này tất cả đều là của ta!!”
Tử Phong nhún vai một cái, ra vẻ không chút ngạc nhiên nói: “Đúng như dự đoán, mi là một tên vô sỉ!!” nói đoạn nắm ngón tay của hắn bóp chặt lại, sau một tiếng rắc giòn rụm, tên thanh niên đáng thương cuối cùng biến thành một xác chết bị Tử Phong ném đi như một mớ rác thải.
“Hà hà, quá khen, ta còn chưa trả nợ ngươi vì đã đánh tàn phế đệ đệ ta đâu đấy.” Hàn Bách Trí nheo mắt nói.
Tử Phong lơ đãng nghiêng đầu: “Ngươi đang nói ai cơ, ta từ trước tới nay chỉ đánh chó, không bao giờ đánh người a, chẳng le đệ đệ ngươi là chó??”
Biết Tử Phong đang chửi xéo mình, Hàn Bách Trí tức giận tới tím mặt, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười lạnh lẽo: “Nói xem, không biết trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nguyệt Đồng sư muội có thêm vài vết rạch thì sẽ làm sao nhỉ, hẳn nàng ta lúc đó sẽ đau khổ lắm.”
“Ngươi định dùng bọn họ làm con tin uy hiếp ta??” Tử Phong nheo mắt nói.
“Ồ không không, ngươi chưa xứng để ta đe dọa, một tên Vương cấp nhất phẩm chỉ giỏi đánh lén như ngươi không đáng để ta đặt vào mắt, hai tiện nhân này rất quan trọng đối với ngươi phải không, đừng có chối, nhìn cách ngươi gấp rút ra tay giết người là biết rồi!! Để xem ngươi sẽ cảm thấy ra sao nếu ta từ từ hành hạ bọn chúng trước mặt ngươi, hahaha!!” Hàn Bách Trí cười ha hả.
Chậc, tên này điên rồi, tự nhiên suy diễn ra một đống thứ vậy, Tử Phong nhìn tên điên trước mặt đang cười mà thở dài, thế giới này không ngờ còn có người điên hơn hắn. Lầm Nguyệt Đồng thì luôn miệng chửi rủa Hàn Bách Trí không ngừng đến mức Tử Phong còn cảm thấy điếc tai, không biết tên điên kia sao lại chịu được nổi nữa.
Lãnh Băng Băng vốn im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng gọi: “Tử Phong!”
“Hở?”
“Ngươi sẽ cứu bọn ta phải không?” Lãnh Băng Băng cũng không biết tại sao mình lại đặt câu hỏi như vậy, là nàng không tin vào nam nhân trước mắt này, nàng nghĩ rằng hắn sẽ lâm trận bỏ chạy ư, dù gì đứng trước mặt hắn cũng là Hàn Bách Trí, đệ nhất thiên tài ở đây, 28 tuổi Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, nghe nói chiến lực vượt xa Vương cấp cửu phẩm thông thường, dù nàng đã tận mắt nhìn thấy Tử Phong dũng mãnh ra sao, nhưng võ giả thiên tài khác với yêu thú, thủ đoạn trùng trùng a. Không, không phải, những suy nghĩ đó chỉ xẹt qua đầu nàng nhưng ngay sau đó liền biến mất không vết tích, thay vào đó là một niềm tin tuyệt đối, Tử Phong, nam nhân quỷ dị mà mạnh mẽ tới kinh người này sẽ không thua, hắn chắc chắn sẽ cứu được nàng và Lâm Nguyệt Đồng khỏi tay tên biến thái này!
Tử Phong lúc trước cũng khá là bất ngờ vì vị băng sương mỹ nữ này lại có thể phát hiện ra được sự hiện diện của hắn ngay trước khi hắn ra tay giết người, dù là trực giác hay gì thì cũng vô cùng đáng khen, nay thấy nàng hỏi một câu như vậy, hắn chợt bật cười: “Ha, cô nghĩ sao??”
Nhoẻn miệng nở một nụ cười làm tan chảy băng tuyết, Lãnh Băng Băng nhẹ giọng nói: “Ta đã có câu trả lời rồi!!”
“Này này, ở đó mà liếc mắt đưa tình, bọn mi không coi ai ra gì hết à!!” Hàn Bách Trí giận dữ quát, rút thanh trường kiếm trên lưng ra kề sát vào cần cổ trắng ngần của Lãnh Băng Băng, nhìn Tử Phong gằn giọng nói: “Không dây dưa nữa, ta sẽ giết chết cô ta đầu tiên…..ngươi thở dài cái gì???”
Tử Phong thở hắt ra, sau đó nhàn nhạt nói: “Ngươi có biết sự khác biệt giữa một con thú săn mồi với một thợ săn nhân loại không?”
“Ngươi nói nhảm cái gì?” Hàn Bách Trí nhíu mày quát.
“Thú săn mồi không bao giờ khinh thường con mồi của mình, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, bất kể con mồi của mình là gì thì thú săn mồi luôn dùng toàn lực, và quan trọng nhất là, nó không chọn con mồi quá sức. Trong khi đó, thợ săn nhân loại………”
“Thợ săn nhân loại làm sao?” Hàn Bách Trí buột miệng hỏi.
“Thợ săn nhân loại, vừa ngu ngốc vừa tự mãn, ngu ngốc khi chọn một con mồi vượt quá tầm với của bản thân, tự mãn khi coi thường con mồi của mình, để rồi lật thuyền trong mương. Ngươi là thợ săn nhân loại, còn ta………là thú săn mồi!!!”
Vừa dứt câu, từ người Tử Phong bỗng phát ra một luồng sát khí khủng khiếp đánh thẳng tới Hàn Bách Trí vốn đang nhìn hắn chằm chằm, sau đó cả người hóa thành một đạo bóng đen giống như thiểm điện lao tới trước mặt đối phương.
Hàn Bách Trí còn đang tập trung vào lời nói của Tử Phong, bất chợt một luồng sát khí nồng đậm giống như thực chất ập thẳng vào mặt khiến tâm trí hắn trở nên khủng hoảng, tường chừng như trước mặt hắn là tràng cảnh núi thây biển máu vô cùng khủng bố vậy. Nhưng thân là một Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, một tia sát khí tuy nồng đậm nhưng chưa đủ để chấn nhiếp, hắn rất nhanh chóng tỉnh lại.
Chỉ là vừa mới định thần lại, cánh tay cầm kiếm của hắn bỗng tê rần, một bàn tay xương xẩu cứng hơn cả thép nguội đang túm lấy cổ tay hắn bóp chặt khiến xương khớp nơi đó của hắn nổ bạo thành phấn vụn.
Tử Phong cười khặc khặc hai tiếng, một tay còn lại hóa thành trảo túm vào vai Hàn Bách Trí, tay còn lại giật mạnh một cái.
“Rắc…….Xoẹt!!”
Hàn Bách Trí rú lên một tiếng thê thảm khi cánh tay của hắn bị Tử Phong trực tiếp xé đứt khỏi bả vai không một chút thương tiếc, cơ mà còn chưa kịp rú xong thì một bàn chân đã đạp vào ngực hắn, sút hắn bay ngược ra sau, thân hình đập gãy mấy cái cây rồi mới dừng lại rơi xuống đất, một vệt máu tươi phun ra kéo dài từ chỗ Tử Phong đang đứng đến chỗ Hàn Bách Trí đang nằm như chó chết trên mặt đất.