“Ngài vừa mới nói cái gì??” Trần Duệ dường như không tin vào tai mình, lắp bắp nói.
“Ta nói ngươi và nha đầu Nạp Lan Yên Nhiên bên cạnh không cần phải tham gia khảo hạch gì cả, ta sẽ thu cả hai làm đệ tử thân truyền.” Tử Phong phi thường kiên nhẫn, giọng nói có chút nhẹ nhàng giống như đại thúc nhà bên, hoàn toàn không nhìn ra vị trưởng lão hung thần sát ác mới dùng một cái tát giết chết Thánh Giai cường giả.
Miếng bánh to đùng tự nhiên từ trên trời rơi xuống khiến Trần Duệ choáng váng, hắn cũng tự biết thiên phú của bản thân ra sao, đặt ở thế tục thì có thể coi là thiên tài, nhưng đối với đỉnh cấp tông môn như Lăng Hư Cung thì tuỳ tiện trảo một cái cũng ra một bó lớn “thiên tài” giống như hắn, có thể làm đệ tử nội môn đã là không tồi, nay lại được trưởng lão thu làm đệ tử chân truyền, chuyện này có chút không thực tế.
Nạp Lan Yên Nhiên có chút mừng rỡ muốn tiến lên tạ ơn, cơ mà Trần Duệ ngay lập tức giang tay ra chặn lại, nhíu mày nói
“Ta không có ý mạo phạm, nhưng ta không nghĩ mình và biểu muội có đủ tư cách để trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão, liệu ngài có thể cho ta biết lí do được không?”
Thái độ nghi hoặc rõ rệt khiến tất cả mọi người đứng xem đều ngẩn ngơ một trận, người bình thường nếu được trưởng lão nội môn Lăng Hư Cung thu làm đệ tử chân truyền sẽ vô cùng vui mừng, chỉ hận không thể quỳ bái cảm tạ ơn đức, nào có như thiếu niên tên Trần Duệ trước mắt, không những không vui mừng đồng ý mà còn tỏ ra nghi hoặc.
Chỉ là những lời Trần Duệ nói ra cũng hợp ý mọi người, thiên phú của hắn không tệ nhưng ở đây không thiếu người có thiên phú cao hơn hắn, không ai muốn đệ tử chân truyền của mình không có thiên phú tốt nhất cả, quyết định của vị trưởng lão này căn bản vô cùng khác người.
“Lí do?? Ý ngươi muốn nói là lấy thiên phú của ngươi không xứng để làm đệ tử chân truyền của ta?” Tử Phong nhướn mày nói, âm thanh mơ hồ có chút tức giận.
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng cái tên Trần Duệ này sắp gặp xui xẻo, Tử Phong bỗng phá lên cười, ngạo nghễ nói
“Ngươi đang nghi ngờ ta thu cả hai làm đệ tử là có mục đích không chính đáng? Nực cười, cả hai người các ngươi trong mắt ta chỉ to hơn con kiến một chút, nói khó nghe thì ta chỉ cần thổi một hơi cũng có thể nghiền chết các ngươi mười hai lần, nếu muốn gây bất lợi cho các ngươi thì ta trực tiếp động thủ luôn, cần gì phải nhọc công bày trò thu đệ tử.”
Trần Duệ nghe vậy liền giật mình, sự thực thắng hùng biện, vị trưởng lão này chỉ tung ra một cái bạt tai liền miểu sát Thánh cấp cường giả, mình đến cả Tướng cấp còn chưa tới thì tính là cái rắm, người ta căn bản không cần động thủ mình cũng hôi phi yên diệt, kể cả có ý đồ xấu thì mình cũng chẳng có lực để mà ngăn cản, cần gì phải chơi hoa chiêu này nọ.
“Ngươi biết không thể chiến thắng địch nhân nhưng vẫn liều chết đứng ra bảo vệ biểu muội của mình, phần tâm tính này phải nói là vô cùng đáng khen ngợi, chính vì ta nhìn thấy thuận mắt nên mới có tiện nghi bực này, ngươi còn muốn từ chối không?” Tử Phong thấy Trần Duệ trầm ngâm đứng đó, hắng giọng nói.
Sực tỉnh khỏi cơn mê, Trần Duệ đã suy nghĩ thông suốt, cơ hội như thế này chỉ có thể ngộ không thể cầu, nếu hắn còn từ chối nữa thì đừng nói là bỏ lỡ miếng bánh rơi từ trên trời xuống, vị trưởng lão này có nổi giận cho mình xuyên việt lần nữa hay không cũng không ai biết được, hắn còn chưa có lên cơn muốn đi tìm chết.
Lôi kéo Nạp Lan Yên Nhiên quỳ xuống, cả hai cung kính lạy đủ ba lạy, trán chạm xuống đất, miệng hô
“Đệ tử bái kiến sư phụ!!”
“Tốt lắm, đi theo ta, nơi này đã không còn việc cho hai ngươi nữa rồi.” Tử Phong phất tay nói.
Mấy tên chấp sự ngoại môn nãy giờ im lặng nhìn thấy một màn này liền vội vàng lên tiếng
“Thập thất trưởng lão, ngài không thể làm như vậy!”
“Việc này không hợp quy củ a!”
Cơ mà còn chưa kịp nói thêm cái gì, một cái liếc mắt mang theo uy áp như thiên băng địa liệt quét tới khiến cả đám cứng người lại, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm quần áo.
“Ở đây ta chính là quy củ, ai hỏi tới thì cứ nói là ta làm, không liên quan gì tới mấy người các ngươi!!”
Tử Phong lạnh nhạt nói, sau đó tung mình bay về phía chủ phong Lăng Hư Cung ở phía xa, không gian lực khẽ động kéo theo Diệp Ngưng Tuyết, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên mang đi.
Đợi Tử Phong đi xa một lúc lâu, mấy tên chấp sự lúc này mới thở hắt ra một hơi, hai chân run run như sắp sửa ngã xuống, cảm giác bản thân mình hình như mới dạo quanh một vòng Quỷ Môn Quan. Có một câu khẳng định của Tử Phong, bọn họ cũng yên tâm sẽ không bị phía trên trách phạt, còn về việc lỡ như Tử Phong làm trái quy định bị trừng trị sẽ liên luỵ tới bọn hắn, không ai thèm quan tâm luôn.
Nói đùa sao, đừng nhìn vị trưởng lão này chỉ là thập thất trưởng lão của Thanh Long phong mà coi thường, nội bộ Lăng Hư Cung mấy năm nay xuất hiện một câu nói: “Thà đắc tội phong chủ còn hơn chọc vào thập thất!”. Thập thất ở đây chính là Thanh Long thập thất trưởng lão, có thể tạo thành uy hiếp còn hơn cả phong chủ cũng chỉ có một vị này.
Còn nhớ hai năm trước, một vị trưởng lão của Huyền Vũ phong tu luyện ở bên ngoài hơn chục năm mới trở lại, chả rõ là chuyện gì đã xảy ra mà xích mích với thập thất trưởng lão, không ngờ lại trực tiếp đánh lên tận sơn phong của Tử Phong.
Chuyện sau đó thì không còn nữa, vị trưởng lão Huyền Vũ phong đó có tu vi Bán Thánh Hoàng, vừa mới xông lên chưa được đến hai phút đã bị đánh thành đầu heo sút xuống núi, Bảo Khí mang theo biến thành mấy đoạn binh khí gãy ném ra ngoài, thập thất trưởng lão toàn thân lông tóc không rụng một sợi, tiêu sái bước ra ngoài lột lấy không gian giới chỉ của vị trưởng lão đã bất tỉnh kia sau đó phủi mông chui vào trong nhà.
Kì lạ đó là phong chủ của mấy sơn phong trực tiếp mắt nhắm mắt mở làm ngơ, đến cả truy cứu trách nhiệm cũng lười đi làm, vị trưởng lão kia ôm một bụng thương thế đi tìm phong chủ Huyền Vũ phong khóc lóc một trận đòi công đạo, bị phong chủ một cước đá ra ngoài, kèm theo câu nói
“Lão tử gặp hắn còn phải đi đường vòng, ngươi tính là cái rắm gì??”
Hung uy của thập thất trưởng lão còn không dừng lại tại đó, một đoạn thời gian trước có mấy tông môn nhất lưu ở biên cảnh phía bắc không ngờ lại phản bội Lăng Hư Cung, trực tiếp đầu nhập Xuất Vân đế quốc. Có thể trở thành tông môn nhất lưu thì ít nhất phải có một vị Thánh Hoàng cường giả toạ trấn, mấy tông môn này đều có Thánh Hoàng toạ trấn, hơn nữa không chỉ một vị, có tông môn còn có đến ba vị cường giả Thánh Hoàng.
Cơ mà vị thập thất trưởng lão này nghe tin liền không nói hai lời xách kiếm đi một chuyến, hơn nửa tháng sau thì truyền đến tin tức hơn phân nửa chỗ tông môn phản bội này bị diệt môn, từ trên xuống dưới đến cả một ngọn cỏ cũng không còn sống, mấy tông môn còn lại thì nhanh chân hơn một chút, cường giả cao tầng bỏ của chạy lấy người, cũng không biết là đã chạy đến chỗ nào.
Trong khi đó thì mấy ngày sau thập thất trưởng lão quay về, toàn thân trên dưới nhuộm một màu đỏ, phất tay một cái liền ném ra hơn năm mươi cái xác ở ngay chính giữa đại điện Lăng Hư Cung, toàn bộ đều là cường giả Thánh cấp, trong đó có đến tám vị Thánh Hoàng, khiến toàn bộ Lăng Hư Cung gà bay chó sủa một trận, từ nội môn đến ngoại môn không ai không biết đến vị trưởng lão giết người như ngoé này.
Mấy tên chấp sự ngoại môn ngay từ lúc Diệp Ngưng Tuyết xuất hiện đã nhận ra nàng là ai, bọn hắn ngay lập tức làm ngơ để mặc cho nàng quậy phá, lúc tên Tiêu Viêm kia nói mấy lời khó nghe thì cả đám không hẹn mà cùng cầu phúc cho tiểu tử vô tri kia, Tiêu gia Ô Thản thành cũng lợi hại đấy, có nhiều Thánh Giả toạ trấn đấy, nhưng so với vị ca ca biến thái của nữ tử trước mắt thì không khác gì mấy con gián, Tiêu gia lần này không phải là đá phải thiết bản mà trực tiếp sút thẳng vào một khối hợp kim titan luôn rồi.
- Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Thiên Ma (biến dị)
Sát Thủ Hư Không level 52 (Thánh Hoàng Sơ giai trung đoạn)
Nhanh nhẹn: 128.3M (+288.6M)
Thể lực: 147.1M (+661.9M)
Lực lượng: 168.4M (+757.8M)
Tinh thần: 145.2M (+254.1M)
Linh lực: 201.9M (+504.7M)
Đó chính là chỉ số cụ thể của Tử Phong hiện tại, nếu như lúc trước ở trong Sinh Hồn bí cảnh chỉ số của hắn đã siêu việt Thánh Hoàng, vậy thì hiện tại chỉ số của hắn chỉ có thể dùng một câu kinh thế hãi tục để hình dung. Đột phá đạt cảnh giới luôn luôn khiến thực lực của Tử Phong tăng phúc một mảng lớn, nhưng mà chênh lệch lớn như thế này cũng chỉ có thể cảm thán hệ thống sau khi được mở khoá 20% công năng quá mức cường đại.
Theo quá trình tu luyện của hệ thống, sau Cương Cảnh chính là Thể Cảnh, Cương Cảnh tu luyện lực lượng vô địch, Thể Cảnh luyện một nhục thân cứng rắn bất diệt để sử dụng thứ lực lượng vô địch đó. Thể chất của Tử Phong vốn đã vô cùng cường hãn, hiện tại lại tiếp tục luyện thể thêm một lần nữa, hắn cũng không biết là lúc hoàn thành Thể Cảnh thì cơ thể của hắn sẽ luyện ra cái củ khoai gì nữa, hắn chỉ biết là rất cường đại mà thôi.
Chúa Tể Hư Không có tặng hắn một lọ Thần Huyết để luyện thể, không mưu mà hợp với Thể Cảnh, Tử Phong ngay khi đột phá Cương Cảnh liền ngay lập tức sử dụng Thần Huyết để luyện thể.
Cách sử dụng Thần Huyết cũng rất đơn giản, kiếm một cái hồ nước sạch, nhỏ một giọt Thần Huyết vào đó hoà tan rồi ngâm mình trong đó, để Thần Huyết tôi luyện thể chất của mình là đủ. Tử Phong y theo như thế mà làm, chỉ là vừa mới nhảy xuống hồ thì hắn chợt hối hận muốn nhảy lên bờ.
Nói là Thần Huyết tôi thể, không bằng trực tiếp nói là Thần Huyết trực tiếp gọt cả người hắn thành xương trắng, sau đó tái tạo lại cơ nhục rồi lại tiếp tục bào mòn, lặp đi lặp lại không biết là bao nhiêu lần, cơ thể sau khi được tôi luyện đúng là mạnh hơn không ít, nhưng đau đớn trong đó thì chỉ có Tử Phong mới biết được nó khủng khiếp như thế nào.
Niềm an ủi duy nhất với Tử Phong đó là hiệu suất làm việc của Thần Huyết cực kì kinh người, hắn dùng mười giọt Thần Huyết, căn bản còn chưa đến một phần hai mươi của cái bình đã đạt tới level 52, tiến triển thập phần khả quan, so với mấy thứ công pháp luyện thể ở Huyền Linh đại lục thì tốt hơn hẳn.
Nếu để những lời này tới tai vo giả thể tu khắp thiên hạ thì chắc chắn hắn sẽ bị nước bọt của mấy người này dìm chết, ngươi tưởng ai cũng có điều kiện xa xỉ như ngươi, dùng máu của thần linh để luyện thể à, người với người sao mà bất công như vậy.
Thực lực hiện tại của Tử Phong phối hợp với ba cái Lĩnh Vực tầng thứ hai, trong cùng cảnh giới Thánh Hoàng căn bản chính là vô địch thủ, chém giết Thánh Hoàng đối với hắn chỉ đơn giản giống như thái rau chặt dưa, dễ đến mức phát chán, hắn cuối cùng cũng được thể nghiệm cảm giác của mấy tên nhân vật chính não tàn được tác giả ưu ái, đúng là vô địch thật tịch mịch a. Chỉ số của hắn nếu dùng hết kỹ năng tăng phúc có thể so với Thánh Tôn cao giai cường giả, nhưng mà chỉ số cao cũng chỉ có tác dụng ở cùng một đại cảnh giới, Lĩnh Vực tầng thứ hai và Lĩnh Vực tầng thứ ba của Thánh Tôn căn bản chính là một cái lạch trời, trừ khi chỉ số của hắn có thể đạt tới mức nhất lực phá vạn pháp, bằng không gặp phải Thánh Tôn cường giả, chỉ cần là Thánh Tôn Sơ giai thôi hắn cũng không phải là đối thủ.
Đương nhiên thực lực thật sự của hắn không giấu nổi tông chủ Lăng Hư Cung và mấy vị Tôn giả, nếu như lúc trước bọn họ còn có tâm lí lợi dụng thì hiện tại đã chân chính coi hắn như lá bài tẩy của tông môn, nếu không phải “Thiên Ma” cùng nhân loại tu luyện khác nhau thì bọn họ đã đem thiên tài địa bảo nhét đầy miệng Tử Phong rồi, chỉ mong cái tên này có thể trưởng thành nhanh chóng sau đó cống hiến càng nhiều cho Lăng Hư Cung.
Cũng chính bởi nguyên do như vậy nên cao tầng Lăng Hư Cung mới để mặc hắn làm loạn mà không ngó ngàng gì đến, Tử Phong cũng rất thức thời, bình thường hắn hành sử căn bản chính là một bộ dạng ta làm gì không ai quản nổi, nhưng không hề động đến điểm mấu chốt, có thể nói hắn không phải là phong chủ nhưng địa vị trong tông tuyệt đối không thấp hơn, thậm chí còn có phần cao hơn.
Ảnh Ma Tôn giả Lâm Tiêu Dương đối với Tử Phong lại càng thưởng thức, nếu không phải cố kỵ mặt mũi thì đã trực tiếp ép hắn làm đệ tử của mình rồi, nhân tài như này còn có thể đi đâu để tìm cơ chứ. Lão tổ của Lăng Hư Cung cũng bị kinh động, Tử Phong cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt vị lão tổ tu vi thông thiên này, tuy Phân Tích Nhãn không nhìn ra cảnh giới thật sự của lão tổ là gì, nhưng khẳng định là mạnh hơn Lâm Tiêu Dương nhiều lắm, có lẽ đã sớm viến siêu Thánh Quân, đạt tới Thiên Tôn rồi cũng nên.
Sự tồn tại của lão tổ Lăng Hư Cung càng khiến Tử Phong âm thầm giật mình, Lăng Hư Cung không phải là thế lực đỉnh tiêm duy nhất của Huyền Linh đại lục, có không ít thế lực khác ẩn thân không màng thế tục có thực lực ngang ngửa Lăng Hư Cung, ở đây có một vị lão tổ siêu việt Thánh Quân cũng đồng nghĩa với việc ngoài kia cũng có không ít nhân vật cấp đại lão như thế, cảm giác ưu việt khi đột phá Thánh Hoàng của Tử Phong trong nháy mắt bị quét tan, thầm than con đường mình phải đi còn dài lắm.
Tử Phong mấy năm nay ở trong Lăng Hư Cung cũng không còn ý nghĩ nơi này chỉ là điểm đặt chân tạm thời như trước nữa, hắn không thể không thừa nhận tuy gia nhập tông môn nhưng khởi điểm của hắn quá cao, quá trình trèo lên đỉnh quyền lực căn bản không tồn tại, tuy ở trong tông môn nhưng hắn cũng có tự do nhất định, hàng ngày an nhàn vui đùa cùng gia đình của mình cũng không tệ, ít nhất cũng có một nơi để hắn coi là nhà.