Trong thư phòng của Lâm Tử Hàm.
"Nói đi, giáo quan nói như vậy nghĩa là sao??" Tử Phong nheo mắt nhìn vào nữ nhân thiên kiều bá mị ở trước mặt, miệng nhàn nhạt nói.
"Còn như thế nào nữa, lần này ta sẽ đi cùng cậu tới Thanh Linh quốc với vai trò giám sát viên, chỉ huy chính vẫn là cậu, ngoại trừ Thánh cấp cường giả xuất hiện bằng không ta sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu cả." Lâm Tử Hàm chậm rãi uống một ngụm trà, lơ đãng nói.
Tử Phong nhíu mày: "Giáo quan là trưởng lão của chấp pháp đoàn, trong mình bận trăm công nghìn việc, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu phái một vị trưởng lão khác đi theo ta hay sao?"
Lâm Tử Hàm đặt chén trà xuống, hơi ngả người ra sau, ánh mắt cười như không cười mà nhìn Tử Phong: "Cậu nghĩ ta không biết cậu đang tính toán cái gì ư? Một vị trưởng lão ngẫu nhiên sao có thể kiểm soát một con thú hoang như cậu, hơn nữa, ta cũng không có đảm bảo rằng nếu cái tên trưởng lão đó làm gì khiến cậu phật ý thì cậu có trực tiếp giết hắn ta luôn hay không??"
"Đừng nói nhảm, ta hiện tại mới chỉ là Tôn cấp lục phẩm, sao có thể giết chết một vị trưởng lão là Thánh giai cường giả được."
"Ta không có nói nhảm, năng lực của cậu ta so với bất kì ai còn rõ ràng hơn hết, nói đến chiến đấu trực diện thì cậu hoàn toàn không có cơ hội, nhưng nếu là ám sát, đến ta cũng phải sợ hãi ba phần nói gì đến mấy tên mắt để ở trên trán kia."
Tử Phong hơi gượng cười, ờ thì giáo quan nói cũng có phần đúng, hắn dù có muốn phản bác cũng không được, chỉ là nói như vậy thì hơi bị oan cho hắn, bản thân hắn có phải là dạng hiếu chiến cuồng sát đâu........thôi không nói nữa, càng nói lại càng cảm thấy như là tự mình cầm đá đập chân mình.
"Được rồi, thế nhưng mà phái ta đến Thanh Linh quốc làm gì, đúng hơn là ta biết đến đám người Âm Dương Thánh Giáo gì gì đó đang làm loạn, nhưng mà có cần thiết phải mang theo toàn bộ Ám Vệ đội đi không, bọn họ tối đa cũng chỉ là Bán Tôn, ta sợ....."
"Sợ bọn họ sẽ làm vướng chân vướng tay chứ gì, yên tâm đi, thực lực bọn họ có thể kém, nhưng đấy là bởi vì đem ra so sánh với những người như chúng ta mà thôi, đặt họ vào trong thế tục có thể dễ dàng hùng bá một phương đó. Hơn nữa, chẳng lẽ cậu định tự bản thân đi điều tra về tung tích của Âm Dương Thánh Giáo à, đừng quên là cậu là sát thủ, chứ không phải thám tử, để một mình cậu tìm kiếm Âm Dương Thánh Giáo có khác gì mò kim đáy bể đâu." Lâm Tử hàm ngắt lời.
Trầm tư một chút, Tử Phong cũng phải công nhận Lâm Tử Hàm nói không có sai, bản thân hắn không phải là dạng ngu đần, cũng có thể coi như là có chút tiểu thông minh, nhưng bảo hắn giống như một thám tử điều tra tìm kiếm Âm Dương Thánh Giáo đang ẩn nấp trong thế tục thì chẳng thà bảo hắn đo chém nhau với Thánh cấp cho lành, Ám Vệ Đội toàn là những tinh anh trong tinh anh, rất có thể sẽ có ích không ngờ.
"Thôi được, ta cũng không còn câu hỏi gì nữa, bao giờ chúng ta sẽ khởi hành??" Nghĩ thông suốt, Tử Phong cũng không còn thắc mắc gì nữa, hắn không phải là dạng người hay chần chờ, ngay lập tức liền muốn biết thời gian xuất phát.
"Ngày mai!!" Lâm Tử hàm mỉm cười.
- ------------------------------
Cơ cấu của chấp pháp đoàn thấp nhất là những Ám Vệ, nhưng mỗi một Ám Vệ đều có thể được coi là nhất thế thiên tài, mỗi người đều có một thế mạnh trong một lĩnh vực riêng, nhưng tất cả đều có một điểm chung đó là chiến lực cường hoành. Ám Vệ đội nhân số có thể dao động từ 20 cho đến 50 người, tùy vào sắp xếp của cao tầng chấp pháp đoàn, Ám Vệ đội dưới trướng của Tử Phong có 34 người có thể được coi là một trong những đội có quân số đông nhất trong chấp pháp đoàn. Nói là 34 người, nhưng thực tế lần này đi cùng hắn chỉ có 26 người, tám người trong đó khi ở Bắc Hoàng Quốc đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn khó có thể rời giường, cơ mà nghĩ lại chiến trường khốc liệt lúc đó, tám người này không chết đã là may, còn nhặt được về một cái mạng là tốt lắm rồi.
Di chuyển từ Lăng Hư Cung tới Thanh Linh quốc không phải là một quãng đường ngắn, cơ mà đương nhiên với nhân số chỉ có tổng cộng 28 người tính cả Tử Phong và Lâm Tử Hàm, Lăng Hư Cung sẽ không lên cơn mà xuất ra Thôn Thiên Chiến Hạm để cho bọn họ di chuyển, cuối cùng thì bọn họ đành chọn cách thủ công, đó là dùng truyền tồng trận của Lăng Hư Cung đi tới thành trì xa nhất, sau đó dùng ngựa mà chạy tới Thanh Linh quốc.
Nói là ngựa, cơ mà đó là một loại yêu thú có hình dáng hơi giống ngựa đã được con người thuần dưỡng trở thành vật nuôi, có chăng khác biệt thì đó là hai cặp sừng cong như sừng dê núi trên đầu của bọn chúng cũng như là tốc độ di chuyển không kém gì tàu hỏa chạy hết tốc lực là bao.
Đã hai ngày trôi qua, đám người Tử Phong không ngừng di chuyển, chỉ dừng lại để cho đám ngựa nghỉ ngơi mà thôi, căn bản là không có một chút gì là trì hoãn, cơ mà ngày hôm nay thì có khác biệt một chút, bọn họ quyết định dừng lại ở một tòa thành trì trên đường đi, bởi đơn giản thành trì này là nơi gần nhất với Thanh Linh quốc, là một nơi vô cùng thích hợp để tìm hiểu một chút thông tin về Thanh Linh quốc.
Thành trì này có tên gì thì Tử Phong cũng không có để ý, chỉ nghe mang máng hình như là cái gì mà Quỷ Vũ thành hay cái gì gì đó, đương nhiên cái tên không quan trọng, quan trọng là liệu hắn có thu hoạch được gì từ thành trì này hay không. Do nguyên cớ tu vi tăng cao quá nhanh, hơn nữa lại sớm tiếp xúc với những cường giả đỉnh cấp của đại lục, Tử Phong không hề có cơ hội đi nhiều nơi, vốn hắn ở Càn Nguyên đế quốc nhìn qua các loại thành thị thì có chút coi thường, nhưng mà đi tới đây thì hắn mới thật sự cảm nhận được thế nào gọi là thế tục.
Quỷ Vũ thành so với Thiên Ưng thành thì chỉ to bằng một phần ba, cơ mà như vậy thì đã có thể được coi là một thành trì lớn rồi, dân số trong thành không như những nơi Tử Phong đã đi qua, đến chín thành chỉ là người dân bình thường, số lượng võ giả thực sự rất ít, nói khó nghe một chút thì Tướng cấp ở đây cũng đã có thể được coi là cường giả nhất lưu.
Đã quen với tình cảnh Tôn cấp bay đầy trời, Thánh cấp lượn như chim sẻ, nhìn thấy Quỷ Vũ thành yếu đuối như vậy khiến Tử Phong có chút không quen, nhưng nghĩ lại thì chẳng phải Vĩnh Diệu thành nơi hắn ở trước kia cùng với Diệp Thủy Lan chẳng phải tối đa cũng chỉ có lác đác hai ba Vương cấp thôi hay sao, Quỷ Vũ thành thực lực yếu kém kể ra cũng không có kì lạ cho lắm. Nhớ tới Diệp Thủy Lan, Tử Phong lại không nhìn được rủa thầm Âm Ma Tông, bất kể nha đầu Thủy Lan có gặp chuyện gì hay không, hắn nhất quyết sẽ đạp bằng cái tông môn chó má đó vào một ngày nào đó.
Vừa tiến vào trong thành, người dân xung quanh vô cùng kinh ngạc trước đoàn người mới tiến vào, ai ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không ngơi miệng. Quỷ Vũ thành không phải là không có những đoàn đội có thực lực cường đại ghé ngang qua giống như bọn Tử Phong, nhưng khiến người dân hai bên không ngừng dùng ánh mắt kiêng kị đánh giá thì chỉ có một lí do.
Lâm Tử Hàm ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận ánh mắt của những người dân xung quanh, nàng không nhịn được mà quay lại ngó đoàn người đang đi theo đằng sau, sau đó quay sang nhìn vào hai người đang đi bên cạnh nàng, không nhịn được mà thở dài: "Từ lúc nào mà cái thể loại thời trang này lại thành phổ biến như vậy hả??"
Nói như vậy bởi vì toàn bộ mọi người trừ nàng ra, tất cả đều ăn mặc theo đúng một kiểu, đúng hơn mà nói thì là tất cả mọi người đều ăn mặc giống hệt với Tử Phong, một thân hắc y không hề có một màu sắc khác, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ che nửa mặt, nhìn qua thì trông không giống danh môn chính phái mà giống với một đám đầu trâu mặt ngựa chuyên đi giết người cướp của hơn.
Lữ Thương Hải lúc này đã trở lại làm đội trưởng của đội Ám Vệ, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ phỏng chế theo chiếc mặt nạ của Tử Phong, chỉ khác một cái đó là nó có màu trắng chứ không phải màu đen, và đương nhiên đó thuần túy chỉ là một vật trạng trí chứ không phải là Bảo khí như của Tử Phong, hắn nghe thấy Lâm Tử Hàm nói liền ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Thưa Lâm trưởng lão, toàn bộ đội của thuộc hạ vì ngưỡng mộ phong thái của Tử Phong đại nhân mà quyết định tất cả sẽ học theo cách ăn mặc của ngài ấy, hơn nữa vì ăn mặc đồng nhất như thế này, bất kể ai có ý định muốn động vào một người trong số chúng ta cũng sẽ phải suy nghĩ đến việc kéo theo phản công của toàn bộ mọi người."
Tử Phong thấy ánh mắt kì lạ của Lâm Tử Hàm đang nhìn mình như thế muốn nói xem cậu đã làm gì này, hắn chỉ có thể cười khổ mà không dám có ý kiến gì. Trận chiến ở Bắc Hoàng quốc, Tử Phong nhất chiến thành danh, chiến công một mình hủy diệt ngàn vạn đại quân của Xuất Vân đế quốc, sau đó lại đơn thương độc mã xâm nhập vào đại thảo nguyên, trực tiếp thổi bay toàn bộ quân tiếp viện của đối phương tuyệt đối là có một không hai, bản thân hắn lúc này ở trong Lăng Hư Cung cũng đã có một chút danh khí nhất định, nếu không muốn nói là thần tượng của những Ám Vệ khác và những đệ tử trẻ tuổi.
Ám Vệ đội số 7 ngày hôm đó đã tận mắt chứng kiến Tử Phong bộc phát chiến lực thông thiên ở chiến trường, trảm sát hàng trăm, hàng nghìn Vương cấp võ giả của đối phương như giết kiến, một chiêu Phá Thiên Trảm cắt đứt đại địa, một chiêu Tử Lôi Cửu Kích chấn vỡ thiên không, nghiền nát hàng trăm vạn sinh mạng, tràng cảnh đó đã để lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm đối với bất kì một Ám Vệ nào, đến mức mà chuyện đã qua một thời gian nhưng bọn họ vẫn không ngừng bàn tán, thậm chí còn lưu truyền câu truyện đó ra khắp nơi, đủ biết bọn họ sùng bái Tử Phong tới mức nào.
Cái lí dó thứ hai của Lữ Thương Hải nghe qua thì cũng có một chút lí lẽ, cơ mà cái lí do thứ nhất là sao hả, chẳng lẽ sùng bái Tử Phong thì phải ăn mặc theo hắn à, từ lúc nào mà văn hóa Idol của Địa Cầu đã lọt tới Huyền Linh đại lục vậy. Tử Phong ban đầu vốn định phản đối quyết liệt cái trò ăn mặc theo thần tượng này, nhưng mà sau khi nghe nói bọn họ định tạc tượng cho hắn rồi để ở giữa khu vực của Ám Vệ đội số 7, hắn thiếu chút nữa muốn lao ra bóp chết từng tên một, sau cùng thì đành phải để cho cái đám não có vấn đề này đi làm trang phục giống như hắn, có trời mới biết mấy tên điên này bị hắn phản đối vụ trang phục có nghĩ ra thêm cái ý tưởng quái đản nào nữa không.
"Biết là mấy người bọn mi sùng bái Tử Phong, nhưng có cần thiết phải làm như thế không hả, nhìn mọi người đang nhìn chúng ta với ánh mắt bất thiện kìa." Lâm Tử Hàm có chút chịu thua nói.
"Thôi được rồi, không nói về vấn đề này nữa, hiện tại chúng ta đi đâu??" Tử Phong thật sự không muốn dây dưa thêm nữa, ai mà biết cái tên thần kinh Lữ Thương Hải này có phun ra mấy câu động trời nữa hay không, đánh trống lảng là tốt nhất.
"Còn đi đâu nữa, chúng ta đến phủ thành chủ!!" Lâm Tử Hàm mỉm cười nói.
- ---------------
p/s: chương hôm nay là một chương tấu hài cực mạnh, mọi người cũng không cần phải nghiêm túc quá nhé:>
Đây là mặt của ta khi nghĩ đến cảnh thanh niên Tử Phong được tạc tượng