Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 192: Chương 192: Xuất chinh




“Những ngày qua cậu đã làm những gì??” Lâm Tử Hàm hỏi.

“Còn làm gì nữa, bế quan tu luyện mà thôi.” Tử Phong nhún vai.

“À mà ba tên chấp sự kia đã chết rồi, thiết nghĩ ta cũng được phép tu luyện chứ.”

“Cái gì, cậu nói ba tên chấp sự đó đã chết rồi ư? Rốt cuộc cậu làm thế nào vậy, bọn chúng chết từ bao giờ??” Lâm Tử Hàm sửng sốt.

“Chết từ bảy ngày trước rồi, còn về ta làm như thế nào để giết bọn chúng, thứ lỗi ta không nói được.”

Lâm Tử Hàm dường như sửng sốt vì chuyện khâc, sau khi nghe hắn nói vậy liền trầm ngâm, biểu tính trên mặt giống như là “quả đúng như dự liệu” vậy.

“Nếu không có gì thì ta quay trở về tu luyện......”

“Khoan đã, ở lại đây một chút, ta có chuyện cần nói với cậu.” Lâm Tử Hàm gọi Tử Phong quay trở lại ngay khi hắn định bỏ đi.

Xế chiều, Tử Phong rảo bước trở về phòng của mình, vừa đi vừa nghĩ ngợi mông lung. Thế giới này là một thế giới tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc chung ở đây. Võ giả tranh cướp tài nguyên tu luyện của nhau nhằm biến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, những quốc gia cũng vậy. Hàng năm, chiến hỏa diễn ra liên miên, tiểu quốc khắp nơi đâu đâu cũng đứng trên bờ vực chiến tranh, chỉ sơ hở một chút là sẽ lâm họa diệt quốc, bị quốc gia khác nuốt trọn. Song quyền nan địch tứ thủ, dần dà những quốc gia lẻ loi bắt đầu hợp tác với nhau, tạo thành những liên minh lớn nhỏ hòng tự bảo vệ chính bản thân mình, cuối cùng những liên minh đó lại chia nhau đầu nhập trở thành thuộc quốc của tam đại đế quốc.

Tam đại đế quốc của Huyền Linh đại lục lần lượt là Thiên Hành đế quốc, Xuất Vân đế quốc, cuối cùng là Càn Nguyên đế quốc. Tam đại đế quốc này là thế lực tối cao trong giới thế tục, thậm chí so sánh với những tông môn hay gia tộc ẩn thế thì sức ảnh hưởng của bọn chúng còn lớn hơn. Lẽ đương nhiên tam đại đế quốc bất quá chỉ là bề nổi trong giới thế tục, đứng sau mỗi đế quốc đều là một siêu cấp tông môn hùng mạnh giống như Lăng Hư Cung làm chủ, đồng thời cung cấp sự bảo vệ cần thiết để duy trì không bị đế quốc khác thôn tính.

Võ giả muốn tu luyện thì không tránh khỏi phải sử dụng tài nguyên, không thể nào chỉ hấp thu thiên địa linh khí là có thể tu luyện được, nếu chỉ có như vậy thì kể cả siêu cấp thiên tài vạn năm có một tu luyện Thiên giai công pháp cũng chẳng thể nòa đột phá lên cảnh giới cao hơn trước khi thọ nguyên khô kiệt được. Nguyên nhân là bởi vì sau “Chiến tranh Thiên Ma” vạn năm trước, đại lục bị phá hủy nặng nề, thiên địa linh khí vốn dồi dào nay đã trở nên vô cùng loãng, tu luyện thông thường khó mà hấp thu đủ, trừ khi ngồi ở ngay trong linh mạch mà tu luyện thì còn may ra đạt được chất lượng như vạn năm trước.

Mà không phải võ giả nào cũng có thể tu luyện ở linh mạch, 99% võ giả toàn thiên hạ đều phải chấp nhận sử dụng linh khí mỏng manh trong thiên địa để mà tu luyện, tốc độ vô cùng chậm chạp. Vì lẽ đó, thiên tài địa bảo dùng để tu luyện được mọi người nhắm đến. Nhưng thiên tài địa bảo nào phải là củ cải trắng mà tùy tiện đi vào rừng nhặt bừa cũng được một đống lớn, bọn chúng vô cùng khó tìm, đồng thời số lượng cũng rất khan hiếm.

Đến đây thì sự tồn tại của tam đại đế quốc liền phát huy tác dụng. Thiên tài địa bảo khó tìm ư, vậy nếu đem lãnh thổ của đế quốc mở rộng ra thì chẳng phải sẽ có cơ hội cao hơn để tìm thấy chúng sao. Nhưng mở rộng lãnh thổ kiểu gì khi mà hầu hết đất đai có thể sinh sống đều nằm trong tay tam đại đế quốc? Câu trả lời rất đơn giản, chiến tranh.

Dưới trướng tam đại đế quốc là vô số tiểu quốc nhỏ nương tựa vào, góp phần mở rộng khu vực kiểm soát của mỗi đế quốc, diện tích càng lớn, cơ hội thu được tài nguyên càng nhiều, chính vì thế, chiến tranh giữa tam đại đế quốc chính là cách nhanh nhất để mở rộng lãnh thổ. Tam đại đế quốc đều mang thái độ thù địch với nhau, kéo theo những tiểu quốc dưới trướng cũng như vậy.

Giữa ba đế quốc và tiểu quốc phụ thuộc liên tục xảy ra chiến tranh khốc liệt, ta đánh ngươi ngươi trả đòn, không ai nhường ai cả. Lăng Hư Cung thân là tông môn đứng sau Càn Nguyên đế quốc đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ngược lại bọn họ mới chính là nguyên nhân khiến chiến tranh xảy ra, đơn giản bởi vì đế quốc đạt được nhiều tài nguyên, không khác gì với bản thân Lăng Hư Cung có thêm tài nguyên cả.

Tam đại đế quốc hùng mạnh thì có hùng mạnh, nhưng chỉ là ở trong thế tục, dưới con mắt của những gia tộc ẩn thế thì cũng chả đáng là bao, tùy tiện phái ra một tên Thánh Giả hay Bán Thánh là có thể chọc phá cả đế quốc nát thành rẻ rách. Bây giờ mới là phần việc của Lăng Hư Cung, để ngăn chặn võ giả cao giai xuất hiện quấy phá, Lăng Hư Cung luôn sẵn sàng phái ra cao thủ để tiếp ứng cho đế quốc, đảm bảo chiến tranh diễn ra thuận lợi theo ý của họ.

Chuyện Lâm Tử Hàm muốn nói với Tử Phong, không gì khác ngoài những thứ này. Bắc Hoàng Quốc, một tiểu quốc nằm ở phía bắc, tuy gọi là tiểu quốc nhưng thực lực cũng không kém, ở phía nam cũng là bá chủ một phương, nhưng vì thực lực một mình không đủ để tự bảo vệ chính mình, cuối cùng đầu nhập vào Càn Nguyên đế quốc.

Lăng Hư Cung nhận được tin báo từ hoàng thất Càn Nguyên đế quốc, có sự xuất hiện của võ giả cao giai tại chiến trường phương bắc, cụ thể là tại biên cương của Bắc Hoàng Quốc tiếp giáp với Xuất Vân đế quốc, yêu cầu gửi viện trợ đến Bắc Hoàng Quốc, tránh để nơi trọng yếu như Bắc Hoàng Quốc rơi vào tay Xuất Vân đế quốc.

Những chuyện này vốn không liên quan gì đến Tử Phong cả, hai bên cứ đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán cũng được, đối với hắn chẳng là chuyện gì to tát cả. Nhưng mà đó là trước kia, hiện tại thì mọi chuyện đã khác, dù Tử Phong có không muốn thì chuyện này cũng đã liên quan tới hắn rồi. Lăng Hư Cung nhận được tin, lẽ dĩ nhiên là phải gửi tiếp viện lên tiền tuyến phương bắc, và được chỉ định xuất chinh, chính là một chấp pháp đội, 5 Phán quan và một vị cung phụng trưởng lão.

Xét về tổng thể, đội ngũ này thừa sức quét ngang vài chục cái tiểu quốc cùng một lúc, tuy rằng cung phụng trưởng lão không phải là người của Lăng Hư Cung, nhưng thực lực thấp nhất cũng là Thánh Giả, không thể coi thường, hơn nữa năm vị Phán quan tất cả đều là biến thái trong biến thái, thực lực có thể coi như đỉnh cấp trong Tôn cấp, lại còn một đội Ám Vệ toàn bộ là Vương cấp cao giai nữa.

Không phải Lăng Hư Cung không phái ra được nhiều người hơn nữa, nhưng giữa tam đại đế quốc đều có một luật bất thành văn, đó là trừ khi muốn chiến tranh tổng lực, từ Tôn cấp trở lên là không thể tham gia, tác dụng của họ chỉ là để kiềm giữ Tôn cấp, Thánh cấp của đối phương mà thôi, nhưng võ giả Vương cấp thì không bị giới hạn. Thành thử ra mang tiếng là có Phán quan cùng trưởng lão đi cùng, nhưng trực tiếp tham gia chiến đấu lại là những Ám Vệ.

Nghe Lâm Tử Hàm giải thích đến đây, Tử Phong đã hiểu dụng ý của nàng, và ngay sau đó, nàng liền chứng minh suy đoán trong lòng hắn là đúng. Vậy là hiện tại, hắn còn 15 ngày để giải quyết chuyện cá nhân, sau đó sẽ lên đường cùng với đội Ám Vệ số 7, do Phán quan Lăng Phong dẫn đội, cùng với bốn vị Phán quan khác sẽ lên đường tiến tới chiến trường phương bắc.

Khẽ thở dài một tiếng, Tử Phong chợt cảm thấy gia nhập Lăng Hư Cung có chút sai lầm, không chỉ dẫm chân vào vũng nước đục minh tranh ám đấu giữa các vị trưởng lão trong tông, giờ lại còn trực tiếp biến thành lính ra trận cho Càn Nguyên đế quốc, xem ra dự tính tự do của hắn đã không thành công rồi.

Trở về trụ sở của đội Ám Vệ số 7, Tử Phong vừa lọt vào cấm chế trong nhà mình, một tên người hầu đã chờ sẵn ở đấy: “Chủ nhân đã về, Phán quan Lăng Phong dặn tiểu nhân yêu cầu chủ nhân tới đại điện của đội số 7 để tập trung, không được chậm trễ.”

Trong lòng dù không muốn nhưng Tử Phong cũng phải lết xác đến đại điện của đội số 7. Bước vào bên trong, Tử Phong ngạc nhiên khi thấy tất cả thành viên của đội bị hắn suýt chút nữa giết chết đợt trước đều lành lặn đứng ở đây, không hề có vẻ như là bị thương nặng hay gì hết. Thầm cảm thán y sư của Lăng Hư Cung thật là bá đạo, hắn nhớ rằng hôm đó mình trong lúc giận dữ đã chặt tay chặt chân mấy tên này rồi mà bọn họ vẫn có thể gắn lại được, hơn nữa lại còn hồi phục nhanh như vậy, xem ra Lăng Hư Cung không chỉ có thực lực là cường đại.

Nhìn thấy hắn đến, tất cả mọi người vốn đang xì xào to nhỏ với nhau chợt im bặt, tự động dạt ra hai bên nhường đường cho hắn đi, ai cũng kiêng dè nhìn hắn, thậm chí trong mắt họ còn có chút sợ hãi. Tử Phong thì tuyệt nhiên không quan tâm, vốn dĩ hắn không quan tâm tới cảm xúc của người khác, có đường đi rộng rãi thì hắn đi thôi.

Lúc Tử Phong vừa đến thì Lăng Phong đang đứng ở trên cao nói cái gì đó, thấy hắn liền nói: “Ngươi đến rồi à, lại đây đi, ta thông báo luôn một thể.”

Đợi một lúc, hắn mới cao giọng nói: “Như các ngươi đã biết, Chấp pháp đội tồn tại là để hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn cần những người có thực lực mạnh của Lăng Hư Cung, Gần đây không có nhiệm vụ, các ngươi đã quá lười biếng, thực lực đã biến thành không ra một cái gì rồi, không ngờ 34 tên Ám Vệ thân kinh bách chiến lại để cho một người mới vào đánh cho thiếu chút nữa không còn nhìn thấy ngày mai. Vậy nên nghe cho rõ đây.

Chấp pháp đội số 7 của chúng ta 15 ngày nữa sẽ tiến tới chiến trường phương bắc, lần này chúng ta đi vừa là để hoàn thành nhiệm vụ, cũng là một lần lịch lãm hiếm có. Đây cũng không phải lần đầu bọn ngươi chấp hành nhiệm vụ như thế này, vậy nên hãy thể hiện cho tốt, tông môn sẽ không bạc đãi bọn ngươi đâu.”

Nghe Lăng Phong nói, mặc dù hắn trực tiếp mỉa mai thực lực của tất cả mọi người còn không bằng một mình Tử Phong, nhưng toàn bộ Ám Vệ đều coi như không nghe thấy, đều một bộ nghiêm trang đứng thẳng, đồng thanh hô: “Rõ!!”

Nhìn thấy toàn thể Ám Vệ nghiêm trang như vậy, Tử Phong âm thầm gật đầu, xem ra chi đội ngũ này cũng không đến nỗi bỏ đi như hắn vẫn nghĩ. Chỉ là còn chưa cảm thán xong, lời tiếp theo của Lăng Phong liền khiến hắn thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau: “Lữ Thương Hải bị cách chức đội trưởng, đội trưởng mới cũng sẽ là người lĩnh đội lần này, là Tử Phong!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.