Edit + Beta: Ivy packha03
Hai mẹ con hàn huyên với nhau thêm một lát, Hứa Tri Nam liền nói, “Gặp lại mẹ sau”, rồi tắt điện thoại, đẩy cửa ban công bước vào phòng.
Triệu Thiến và Khương Nguyệt cũng đã ngủ say từ lâu.
Sau khi cùng mẹ nói chuyện điện thoại, Hứa Tri Nam rốt cuộc cũng ngủ được.
Hôm sau, hiếm hôm nào cô ngủ đến mười giờ sáng mới dậy.
Đầu đã hết đau, nhưng cũng không thể nào nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ là di chứng sau khi chia tay.
Hứa Tri Nam gẩy đầu ngón tay, lại cười tự giễu một mình.
Có lẽ, cô và Lâm Thanh Dã chia tay coi như xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @Chattiehome33, những trang khác đều là ăn cắp.]
Sau khi rửa mặt,, Hứa Tri Nam đem mấy quyển ôn thi muốn coi lại nhét vào túi sách, đi đến tiệm xăm.
Bởi vì tới gần cuối kỳ thi, cô quay trở lại mấy cuộc hẹn khách hàng lùi lịch xăm trước đây và ổn định lại cảm xúc.
Một lần nữa, cô đem sách tài liệu ôn thi gấp sách lại. Trong đầu một lần nữa sắp xếp lại kiến thức.
Vừa duỗi lưng xong, cửa tiệm xăm bị người đẩy ra, chuông gió phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Chẳng qua, người xuất hiện không làm cho người ta vui vẻ - Tần Đường.
Hứa Tri Nam làm như không quen biết, giải quyết công việc trước mắt: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm.”
Hắn cười mỉa: “Hì, xin chào, cái kia... Bạn học Hứa, anh tới tìm em nhận tội.”
“Không cần, nếu như là vì chuyện này, mời anh trở về đi.”
“Đừng mà, làm người đừng tuyệt tình như vậy.” Tần Đường đối diện cô ngồi xuống, “Ngày hôm qua thật ra là do mồm anh nói bậy. Em không có biết gương mặt của anh Dã hôm qua có bao nhiêu dọa người. Nếu anh không đến giải thích với em rõ ràng khẳng định sẽ bị lột một lớp da.”
“Không đến mức vậy.”
Thật là không đến mức thế, đêm qua Lâm Thanh Dã không gửi một cái tin nhắn hay một cuộc gọi điện thoại, ngược lại người đến lại là tên Tần Đường đáng ghét kia.
“Chỗ nào có thể không đến mức! Em là không có nhìn thấy dáng vẻ hôm qua của Dã đâu. Anh hiện tại cũng không dám đi tìm anh ấy.”
Hứa Tri Nam hạ lệnh đuổi khách: “Anh nếu muốn xăm hình thì ở lại, không thì đi nhanh đi.”
Tần Đường cợt nhả: “Vậy thì xăm một cái?”
Hứa Tri Nam lẳng lặng nhìn xem hắn, mặt mày lãnh đạm.
Tần Đường quê mặt, bị thần sắc của cô làm hắn đột nhiên nhớ lại lời đánh giá của Lâm Thanh Dã khi xưa – nữ sinh kiêu ngạo.
Thật CMN, kiêu ngạo cái gì.
Tần Đường gật gật đầu: “Đi thì đi.”
Hắn đứng lên, đi tới cửa, Hứa Tri Nam không ngăn cản, thậm chí còn tiễn khách đến tận cửa, hắn vừa bước ra khỏi quán, cô liền đem cửa đóng lại.
Tần Đường sờ sờ mũi, cuối cùng vẫn là nói một câu: “Thật ra Lâm Thanh Dã, anh ấy đối với em rất đặc biệt. Nhiều nữ sinh thích anh ấy như vậy, trước đây anh chưa thấy ai lọt vào mắt xanh của Dã. Em là người đầu tiên đó.”
Hứa Tri Nam nở nụ cười nhạt, răng trắng thẳng đều tự nhiên, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Tần Đường trong nháy mắt thất thần.
Sau đó liền nghe cô mang một gương mặt vô hại, bình tĩnh nói: “Nam sinh thích tôi cũng không ít, không cần anh ta để mắt tới tôi đâu.”
“...”
Cửa bị đóng lại, tấm gỗ ghi “Hoan nghênh quý khách” thiếu chút nữa đập vào mũi hắn.
Tần Đường bị lời nói và ánh sáng trong mắt cô làm cho giật mình.
Ngày hôm qua, khi ngoài hành lang nhìn thấy hai người vụng trộm hôn môi, nhìn dáng vẻ mặt đầy xấu hổ của Hứa Tri Nam. Hắn thật đúng là rất bội phục Lâm Thanh Dã.
Bội phục này không phải việc Lâm Thanh Dã thành công tán được Hứa Tri Nam, điều này không thể dùng từ “tán” mà phải là “chinh phục.”
Hơn nữa hoàn toàn là bộ dáng dễ bảo, không nhìn thấy kiêu ngạo đâu, nhu thuận dịu dàng.
Nhưng hôm nay xem ra, tiểu cô nương này cũng không phải người lụy tình.
Rốt cuộc là ai chinh phục ai còn chưa nói chính xác được.
****
Hai ngày nay trời mưa vẫn không ngớt, kết thúc môn kiểm tra đầu tiên, Hứa Tri Nam mưa ướt sũng từ tòa nhà dạy học lao vào trong làn mưa.
Trở về phòng ngủ, lấy một chút quần áo đơn giản, giặt lại bộ quần áo vừa thay ra, chạy đến tàu điện ngầm gần trường.
Hôm nay là ngày giỗ của cha cô.
Hứa Tri Nam nâng tay nắm chỗ vịn tay tàu điện ngầm, nhớ lại những chuyện trước đây, thần sắc nhợt nhạt.
Từ bến tàu điện ngầm đi ra, đi bộ dọc qua những ngôi nhà hàng xóm, ai cũng, vẻ mặt tươi cười, hướng cô hỏ thăm: “A Nam đã về rồi à?”
Hứa Tri Nam vẫn rất được mọi người yêu thích.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Vừa đi vào cửa nhà, cô liền nghe được một thanh âm khác: “Dì à, dì để đồ vào đây đi, con mang đi là được rồi.”
“Cố Tòng Vọng?” Giọng cô sửng sốt.
Cố Tòng Vọng trong tay cầm mâm đựng trái cây, quay đầu nhìn qua: “Em cuối cùng cũng về rồi à, nãy anh có gửi tin nhắn Wechat cho em, em có thấy không?”
“Ah?” Hứa Tri Nam cầm lấy di động nhìn, mới phát hiện vừa rồi kiểm tra để chế độ im lắng, đến bây giờ vẫn chưa bật lên: “Em quên mở máy.”
“Em thật đúng là.” Cố Tòng Vọng bật cười, tay đưa tới trước mặt cô búng ngón tay, “Sao anh cảm thấy tâm trạng em không tốt.”
“Hôm nay bài kiểm tra hơi khó.”
“Em thôi đi.” Cố Tòng Vọng không quá tin tưởng.
“Anh tại sao cũng tới?” Hứa Tri Nam hỏi.
“Anh nhàn rỗi không chuyện gì, hôm nay không phải...” Hắn chưa nói gì, sờ sờ tóc, “Thấy mẹ em một mình sợ dì vất vả, anh đến giúp một tay. Ai biết lại tới chậm một bước, cái gì dì cũng đã chuẩn bị xong.”
Mẹ cô từ trong phòng bếp gọi cô, Hứa Tri Nam “Dạ” một tiếng, vào giúp bà một tay.
Chờ xuất phát đi mộ viên* đã là giữa trưa.
*墓园 [mùyuán] nghĩa trang
May mà trời vừa mới đổ mưa, khí trời cũng không tính là quá nóng.
Mẹ cô mang đồ cúng bày ra, quỳ gối trước bia mộ.
Trên bia mộ là một tấm ảnh chụp, trong ảnh là một người mặc cảnh phục, mày rậm mắt to, bộ dáng chính trực.
Hứa Tri Nam trước kia có nghe bà nội kể lại, cha cô từ nhỏ đã bộc lộ ra tính cách chính trực ấy. Sau này lại làm ở đồn cảnh sát, lúc đó xunh quanh có rất nhiều cô nương ái mộ.
Nhưng ông bận việc công tác, cũng không rảnh quan tâm đến, sau này đến tuổi kết hôn, ngay cả tóc con gái cũng không thèm để ý.
Thẳng đến sau này bị bà nội yêu cầu lập gia đình, rốt cuộc đáp ứng đi xem mắt một chuyến. Duyên phận gặp phải mẹ cô, hai người nhất kiến chung tình, rất nhanh liền đi đến hôn nhân.
Kết hôn ngày đó hai người đều là tuấn nam mỹ nữ, một người dân quân cảnh sát, một người là giáo viên, một người chính trực thẳng thắn, một người lại dịu dàng hiền thục.
Lúc đó cũng xem như là một đoạn giai thoại.
Ai có thể nghĩ tới lại thành bộ dáng như bây giờ.
Thời gian cha cô hy sinh vì nhiệm vụ ngày đó, mẹ cô mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, sinh cơn bệnh nặng, hơn một năm mới chuyển tốt; chỉ là đôi mắt để lại di dứng, mỗi khi đến buổi tối mắt nhìn không được rõ ràng.
Mẹ ngồi ở trước bịa mô cha nói chuyện.
Hứa Tri Nam không quấy rầy bà, cùng Cố Tòng Vọng đi đến một bên khác nói chuyện.
***
Đài truyền hình đăng tải đoạn video 《Vì em mà hát 》đứng thứ nhất về số lượt bình chọn.
Chương trình có hệ thống đào thải người yếu kém, giai đoạn trước mời rất nhiều người, những ca sĩ có tài năng sẽ được Debut, những người có đánh giá không được tốt đều được gọi là tiểu thịt tươi, một số ít là nhưng ca sĩ chưa được Debut, Lâm Thanh Dã thuộc nhóm người này.
Đến giai đoạn tiếp theo, thí sinh sẽ căn cứ vào số phiếu bình chọn để đào thải tiếp, cũng để tìm ra quán quân.
Lâm Thanh Dã mặc dù chưa từng tham gia giới showbiz, nhưng nhìn những ánh đèn trên khán đài, lượng fans cũng không thua kém những ngôi sao hạng A.
Có lẽ do anh rất ít khi xuất hiện trong giới giải trí, người khác sẽ tò mò và chú ý tới anh.
Các ánh đèn và thiết bị so với bữa tiệc tốt nghiệp của trường tốt hơn nhiều. Mọi người đều háo hức chờ tiết mục anh biểu diễn.