Editor: Trương Mạn Vi
Beta: Trương Mạn Vi
“Trật tự! Trật tự!” Thầy giám thị quát lớn khiến mọi người ngừng mọi âm thanh rôm rả bàn tán: “Chuẩn bị phát bài thi! Mọi người hãy xác nhận lần cuối cùng xem điện thoại đã tắt máy hết chưa, tất cả tài liệu liên quan để ở trong người thì mang lên nộp!”
Hứa Tri Nam xác nhận một lần nữa điện thoại di động đã tắt máy, cho vào túi xách.
Dưới trường hợp ngồi bên cạnh Lâm Thanh Dã thế này khiến cô thấy không được tự nhiên, cũng may rất nhanh thầy giám thị đã phát bài thi, mọi người yên tĩnh lại, tạm thời rời sự chú ý từ hai người họ đi.
Giáo viên đại sử biết mọi người nghe giảng học bài ra sao, đề thi cũng coi như là đã hạ thủ lưu tình.
40 điểm trắc nghiệm và 60 điểm tự luận.
Hứa Tri Nam đọc lướt qua đề, phần lớn các câu hỏi đều không tính là quá khó, còn có rất nhiều câu hỏi học thuộc thông thường.
Đề trắc nghiệm cô làm rất nhanh, sau khi Hứa Tri Nam làm xong thì ngẩng đầu nhìn thầy giám thị một cái, lặng lẽ dịch thẻ đáp án qua chút chút về phía Triệu Thiến.
Lúc thu tầm mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Lâm Thanh Dã bên kia.
Tay anh rất đẹp, thon dài có lực, một tay chống đầu, cả người lười biếng rũ mắt, nhìn câu hỏi một lượt rồi khoanh chữ A thật mạnh.
Cũng không biết anh đoán mò hay làm được.
Nếu lúc này cứ làm bài như vậy thì không thể không kéo dài tốt nghiệp.
Hứa Tri Nam là một trong những người chủ trì trong dạ tiệc buổi lễ tốt nghiệp năm tư, đại học Bình Xuyên rất mạnh trong khoản nghệ thuật, vì vậy trong dạ tiếc có rất nhiều người sẽ biểu diễn một vài tiết mục.
Vốn Viện Phương muốn cho Lâm Thanh Dã một tiết mục, dù sao anh cũng là học sinh đại biểu lớn nhất, chỉ là thành tích tuy không được tốt cho lắm, có khi còn không đúng hạn được tốt nghiệp.
Hứa Tri Nam lấy được danh sách tiết mục cho buổi dạ tiếc, nhìn thấy tên Lâm Thanh Dã, bên cạnh còn đặc biệt đánh dấu hai chữ “tạm thời“.
Nhớ tới dánh sách tiết mục, Hứa Tri Nam lại sực nhớ ra chuyện cô quên béng đi mất.
Lúc trước Nguyễn Viên Viên hỏi cô về danh sách, cô còn chưa nói cho cậu ta.
Khi cô thất thần suy nghĩ về chuyện này, thì Lâm Thanh Dã đã đưa mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả phòng yên tĩnh.
Hứa Tri Nam ngây ngẩn trong chốc lát, cũng quên mắt phải rời mắt đi.
Ngược lại Lâm Thanh Dã vô cùng nhàn nhã, trên mặt là sự nghiền ngẫm, hài hước, sắc mặt không đổi vững vàng đón nhận ánh nhìn của cô.
Cho đến khi thầy giám thị dùng sức đập mạnh lên bàn một cái: “Làm gì đấy! Hiểu quy tắc khi thi là gì không hả! Bình thường thì không nghe giảng bài, đến lúc thi thì trao đổi như được mùa!”
Hứa Tri Nam nhờ đó mà hồi thần lại, cúi đầu xuống không nhúc nhích.
Thật ra thì bên dưới có khá nhiều người gian lận trong phòng thi, thầy giám thị cũng chẳng nói bọn họ.
Bên cạnh vang lên một tiếng cười, không nặng không nhẹ.
Giọng nói trầm thấp vang lên, chỉ một chữ “à”, lại có chút khiêu khích lòng người kì lạ.
Hứa Tri Nam chỉ cảm thấy tiếng cười kia như đang đánh mạnh lên người cô, như cái gai ở lưng vậy, mặt cũng đỏ ửng lên, cầm tóc che đi gò má của mình, một lần nữa kiềm nén tâm trạng bắt tay làm đề tiếp theo.
***
Truyện đăng tại wattpad và wordpress Chatterie Home 33.
***
Trước khi hết giờ được nửa tiếng đã có rất nhiều người lục tục nộp bài.
Giờ đại sử, có người nghiêm túc học hành đang viết thoăn thoắt để đạt điểm cao, ngược lại cũng có người ôm chân phật tùy tiện viết đáp án rồi nộp bài từ rất sớm.
Hứa Tri Nam thuộc về loại trước, còn Triệu Thiến và Lâm Thanh Dã thuộc về loại sau.
Trước đó cô cũng chỉ vì Lâm Thanh Dã mà lơ đãng mất một lúc, cho đến khi chỗ ngồi chỉ còn lại mình cô chân chính chú tâm làm đề.
“Còn năm phút cuối cùng, bạn nào vẫn chưa xong thì hãy nắm bắt thời gian nhé.” Thầy giám thị nhắc nhở.
Hứa Tri Nam kiểm tra xong xuôi bài, thu dọn đồ đạc rồi nộp bài, sau đó rời khỏi trường thi.
Điện thoại di động vừa được mở ra thì thấy có một cuộc gọi nhỡ.
Là của Cố Từ Vọng.
Hứa Tri Nam một tay cầm túi xách, một tay cầm ly nước, hai ngón tay thì kẹp điện thoại.
Cô vặn chặt ly nước rồi cho vào túi xách, định gọi điện lại cho Cố Từ Vọng thì đúng lúc anh cũng gọi điện tới.
Cô quẹt ngang, còn chưa có tiếng tút, cổ tay đã bị một lực níu lại, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị kéo thẳng vào phòng học trống không.
Thực ra cũng không phải phòng học trống.
Có người.
Lâm Thanh Dã.
Chính anh đã kéo cô vào.
Rèm cửa sổ của phòng học bị kéo vào, có màu lam nhạt, ánh mặt trời chiếu vào phòng, thông qua rèm cửa cũng hiện lên màu lam.
Hứa Tri Nam há miệng một cái, vừa muốn lên tiếng lại nghĩ tới cuộc gọi tới của Cố Từ Vọng mà cô vừa nhận, đầu dây bên kia anh kêu lên: “Alo alo? A Nam nghe thấy không?”
Lâm Thanh Dã cười nhạo, ung dung bỏ tay cô ra, lại cướp mất điện thoại trên tay cô.
“Anh trả cho em.” Hứa Tri Nam hạ thấp giọng, đưa tay muốn cướp lại.
Lâm Thanh Dã giơ tay thật cao, đến qua đỉnh đầu.
Hứa Tri Nam nhướn mấy lần cũng không với tới, ngược lại còn ngã trên người anh, anh cũng rất biết tranh thủ, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo thon của cô.
Người cũng thuận thế ngồi lên ghế, Hứa Tri Nam theo đà ngồi trên đùi anh.
Đây là trong phòng học mà, sống lưng Hứa Tri Nam trong nháy mắt cứng đờ.
Tư thế kia cũng rất kỳ quái, cánh tay dài của Lâm Thanh Dã vòng qua, hai cánh tay giam cầm cô ở trong ngực, rồi sau đó anh ném điện thoại của cô lên bàn.
Thấp giọng nói khẽ bên tai cô: “Hứa Tri Nam.”
Rất ít khi Lâm Thanh Dã gọi cả tên họ của cô như vậy.
Anh tùy tiện lại cuồng vọng, cũng thờ ơ với những người hâm mộ, nhưng cũng có thể dễ như trở bàn tay biến thành thân mật lại vô cùng thích hợp, tỷ như anh vẫn luôn gọi cô là “A Nam.”
“Bây giờ tôi mới phát hiện em đúng là càng ngày càng giỏi đấy.” Anh khoan thai nói.
Mặt Hứa Tri Nam đỏ bừng, ngay cả cổ cô cũng nóng lên, dùng sức giãy giụa mấy cái cũng không thoát ra được.
Điện thoại di động vẫn đang thông, để ở trên mặt bàn, giọng nói của Cố Từ Vọng mơ hồ truyền tới: “Hứa Tri Nam! Em làm gì đấy! Ở chỗ em sao có tiếng gì kì vậy?”
Đầu Hứa Tri Nam cũng ong ong cả lên, cố gắng đè giọng nói xuống: “Lâm Thanh Dã, anh buông em ra trước.”
“Ồ.” Anh khẽ cười, khóe miệng cong lên, giọng nói như những tên lưu manh vô lại: “Bây giờ ngay cả tiếng “anh” cũng không có.”
“...”
Hứa Tri Nam không chịu nổi nữa: “Anh có thể nói đạo lý đi được không.”
Một tay anh giam cầm cô, ngón trỏ tay kia gõ gõ mặt bàn, hỏi thẳng với giọng điệu đầy tự tin: “Anh ta là ai?”
“Bạn em.”
Không nể mặt anh chút nào, Hứa Tri Nam vừa dứt lời, anh liền cười khẽ, đầy khinh thường.
Cả trường vang lên tiếng chuông vào học, Hứa Tri Nam theo điều kiện phản xạ đứng dậy, lại lần nữa bị kéo về, cô đưa lưng về phía anh, ngồi lên đùi anh.
Ngay sau đó, trên bả vai như bị cái gì đó đè nặng, cằm của Lâm Thanh Dã đặt trên vai cô.
“Phòng này không có tiết, vừa nãy tôi cũng khóa cửa vào rồi.”
Nhưng đi ở ngoài mà nhìn vào cửa sổ vẫn sẽ thấy.
Hứa Tri Nam càng nghĩ càng nôn nóng.
Nhắc tới cũng thấy kỳ, quan hệ của bọn họ rõ ràng là Lâm Thanh Dã chiếm chủ đạo, nhưng người sợ bị nhìn đến kinh hồn bạt vía lại là cô.
Chắc là người càng trên đỉnh cao thì càng tự do.
Hiển nhiên là Cố Từ Vọng cũng nhận ra có chuyện gì đó không đúng, cũng không cúp điện thoại, vẫn kêu gào ở đầu dây bên kia: “Em làm cái trò gì đấy, người bên cạnh em đang nói gì vậy, không phải em bị quấy rầy đó chứ, bây giờ em đang ở đâu?”
Hứa Tri Nam gắng sức muốn rút tay ra: “Anh để em nói với anh ấy một câu đi.”
Lâm Thanh Dã lười biếng dựa lưng, nghiêng đầu xuống: “Nói nhỏ như thế, tôi không nghe thấy.”
“...”
Hứa Tri Nam không có cách nào, chỉ có thể thuận theo dựa vào anh, nghiêng đầu lặp lại lời nói bên tai.
Lâm Thanh Dã cười một tiếng, cuối cùng cũng chịu buông tay.
Hứa Tri Nam lập tức cầm điện thoại di động lên, áp bên tai: “Alo?”
Cố Từ Vọng không kịp phản ứng, sửng sốt mấy giây mới mắng cô: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao anh nghe thấy tiếng của đàn ông?”
“... Không có gì, đi trên đường tình cờ gặp một bạn học nam.”
Hứa Tri Nam lo lắng nếu anh nghe được cái gì đó sẽ nói cho mẹ cô, không thể làm gì khác ngoài nói dối.
Lâm Thanh Dã “ha” một tiếng, giơ tay lên ngang cổ cô, khẽ nắn.
Vừa nãy cô vùi đầu vào làm bài thi, Hứa Tri Nam còn có bệnh nghề nghiệp, anh vừa nắn một cái vào cái cô đau nhức khiến cô hít sâu một hơi “a” một tiếng.
(Làm nghề xăm sẽ phải cúi đầu để xăm cho khách, vì vậy cúi đầu nhiều sẽ mỏi, đó là bệnh nghề nghiệp).
Cố Từ Vọng nghe được: “Sao vậy?”
Lại hỏi lại, chứng tỏ anh rõ ràng không tin lời cô nói.
Lâm Thanh Dã duối tay ra, lần nữa cầm lấy tay cô, trực tiếp tắt điện thoại.
Lúc này Hứa Tri Nam bị những hành động của anh chọc giận, hàng mi nhíu lại, nghiêng đầu định chất vấn, rồi sau đó cằm cô bị nắm lấy...
Anh cúi đầu, trực tiếp hôn cô.
Trong nháy mắt cô quên luôn chuyện mình định nói cái gì.
Một người chính là kỳ lạ như vậy đấy.
Rõ ràng lúc ở nhà của anh, hai người chia tay trong không vui, rõ ràng nhiều ngày như vậy cũng không liên lạc gì, rõ ràng vừa nãy bị anh đùa giỡn đến phát cáu, nhưng bây giờ, Hứa Tri Nam chẳng nổi giận được nữa.
Khổ sở là anh ban, nhưng vui vẻ cũng là anh ban.
“Phòng học nào vậy! Mấy phút nữa là vào tiết rồi!”
“Khu C khu C! Đi nhầm khu rồi.”
Bên ngoài hành lang bỗng vang lên giọng nói.
Hứa Tri Nam như hoàn hồn, tránh đi, nhưng đôi chân dài của Lâm Thanh Dã lại cong lên vòng qua, đổi thành ngồi trên đùi anh, ngay sau đó cằm cô lại được nâng lên.
Tiếng bước chân bên ngoài như gần lại như xa.
Lâm Thanh Dã dán vào môi cô, buồn bực cười một tiếng, rồi sau đó mới ngồi dậy, đôi mắt cười nhìn mặt cô đỏ bừng.
Điện thoại di động vang lên lần nữa, vẫn là Cố Từ Vọng.
Không cần phải nói, Cố thiếu gia bị cúp điện thoại, chắc chắn đang nổi đóa lên rồi.
Tầm mắt của anh chuyển từ mặt cô sang trên điện thoại, Hứa Tri Nam sợ anh lại làm gì linh tinh, vội vàng cầm điện thoại lên, vội vàng giấu sau lưng.
Mà theo động tác này, cô không tự chủ được ưỡn ngực.
Mặt của Hứa Tri Nam đúng là thuần khiết, vẻ đẹp tinh thảo, không vương bụi trần, lại dịu dàng mềm mại, nhưng vóc dáng của cô cũng chẳng thua kém, chỉ là bình thường cô không mặc quần áo tôn dáng, ngược lại trông chẳng có gì nổi bật.
Nhưng Lâm Thanh Dã biết quá rõ rồi.
Anh nhìn động tác của cô, ngón trò đụng đụng cằm cô, thờ ơ nói: “Đào hoa ngày nào cũng có nhỉ?”
Raw truyện đã hoàn 72 chương nha mọi người =)))