Đây là nơi nào? Khung cảnh thật huyền ảo, thật đẹp…
Cảm giác cũng thật quen thuộc…
Đột nhiên xung quanh biến thành một mảnh đen kịt, bỗng chốc khung cảnh xuất hiện vô số ngôi sao lập loè ánh sáng, ở trước mắt nhấp nháy rồi trôi đi, giống như những viên ngọc trai cứ di chuyển không có điểm dừng.
Khải Nhạc có cảm giác hình như mình đang ở trong vũ trụ, cậu cảm nhận được thân thể đang dần mất đi tất cả trọng lực mà bay lên không, dưới chân ngoại trừ một mảng đen thì không có bất kỳ thứ gì cả.
Bốn phía yên tĩnh cơ hồ không nghe được bất kì tiếng động gì, bầu không khí tựa hồ cũng dừng chuyển động, cậu đưa tay muốn bắt lấy một vì sao sáng ngời ở trước mắt, rõ ràng cậu đã nắm chặt trong tay nhưng khi mở tay ra thì lại rỗng tuếch, cậu thử đi thử lại nhiều lần, nhưng vẫn phí công.
Cậu không biết mình tại sao muốn nắm lấy ngôi sao kia, chỉ là hai tay vô thức ở trên không trung vung lấy.
“Ngài làm như thế vô dụng thôi, Khải Nhạc!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên giữa không trung huyền ảo, có vẻ dị thường và quỷ dị.
“Là ai? Ai đang nói chuyện với tôi?” Ai vừa gọi tên cậu, Khải Nhạc nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bất kì bóng người nào.
“Không cần thối thúc, tôi liền đến trước mặt ngài.”
Khải Nhạc nghe theo lời nói nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại không thấy điều gì lạ thường, đang vừa muốn mở miệng, đột nhiên một màn trắng xóa lóe lên làm cho cậu cảm thấy kinh ngạc.
Giữa không trung mơ hồ hiện lên một bóng người, càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng chân thật, cậu thấy được người kia mặc áo choàng màu đen, cơ hồ cùng cái không gian này hòa thành một thể, mũ rộng thùng thình che hơn phân nửa khuôn mặt, hai tay giao nhau trước ngực, u nhã bay trên không rồi đáp xuống trước mặt cậu, bộ dáng thật điêu luyện.
Đây là… Tác Baker, Khải Nhạc trừng lớn hai mắt không thể tin được, vội vàng thốt ra “Tác Baker? Những ngày qua anh đã đi đâu vậy hả? Còn ở đây là đâu?” Khải Nhạc lại nhìn xung quanh.
Không ngờ rằng Khải Nhạc sẽ lại hỏi như thế này, thân thể Tác Baker nao nao lập tức che miệng thấp giọng cười ra tiếng, trả lời “Ha ha… Khải Hoành Tư đại nhân, không phải câu hỏi đầu tiên của ngài nên hỏi tôi là làm cách nào mới có thể giúp ngài trở về sao?”
Khải Nhạc cũng không phủ nhận, nói thẳng “Thật sự trong đầu tôi lúc nào cũng có câu hỏi này, nhưng tôi cũng tò mò anh đã đi đâu, bởi vì tất cả mọi người đều không nói cho tôi biết tung tích của anh.”
“Ai! Ngài thật đúng là thẳng thắn đấy! Hưm. Thử hỏi, không có mệnh lệnh của Oropesa Seth thì có ai dám nói cho ngài biết chứ? Huống chi bọn hắn làm sao biết được hành tung của một kẻ tội phạm như tôi?” Tiếng Tác Baker không lớn không nhỏ nói, giọng điệu tự nhiên giống như đang đàm luận về thời tiết, trong giọng nói vẫn bí mật mang theo vui vẻ.
“Anh nói cái gì vậy? Tội phạm?” Khải Nhạc không thể tin nổi mà trừng lớn mắt cả kinh kêu lên.
“Ha ha… Khải Hoành Tư đại nhân, phản ứng của ngài hơi quá kích động rồi đó! Cho dù tôi là tội phạm, ngài cũng không cần phải kinh ngạc như thế chứ?” Bộ dáng Tác Baker vẫn vui vẻ đáp lại, giống như chuyện không liên quan gì đến y vậy.
Khải Nhạc thu hồi ngạc nhiên, sững sờ nói: “Anh nói anh là tội phạm? Chuyện này là thế nào? Anh không phải là Đại Tế Ti của Ai Cập sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngài hỏi cùng lúc nhiều như vậy, muốn tôi trả lời cái nào trước đây?” Tác Baker lại trêu đùa.
Không thể không thừa nhận, Tác Baker làm cho người ta cảm giác thật quỷ dị và thần bí, những chuyện mà y làm tưởng chừng như đều có mục đích cùng âm mưu gì đó.
Nhưng mà, đột nhiên y biến thành tội phạm như vậy, Khải Nhạc thật sự không thể tin được, dù sao y cũng là một người khôn khéo, ở Ai Cập địa vị lại cao như vậy, sao có khả năng trong thời gian ngắn liền biến thành tội phạm được cơ chứ? Nếu như đây là thật vậy là vì nguyên nhân gì đã khiến cho y đột nhiên biến thành tội phạm? Còn về nơi này, nơi huyền bí thực thực ảo ảo này là ở đâu? Tại sao y lại đưa cậu tới đây?…
Vô số nghi vấn xông vào trong đầu Khải Nhạc, hỗn loạn không chịu nổi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy?