Cuồng Luyến Pharaoh Vương

Chương 70: Chương 70: Chương 69




Khải Nhạc cúi đầu không nói gì, yên lặng mà rơi nước mắt, nước mắt hiện đã tạo thành một mảng nước đọng lại, như muốn rửa sạch những vết máu, một giọt lại một giọt, cậu chợt nghĩ mắt của mình sao lại có nhiều nước mắt như thế.

“Sao lại khóc? Không vui sao?” Oropesa Seth nắm lấy cằm Khải Nhạc, khẽ cau mày nói.

Khải Nhạc thẳng tắp nhìn hắn, cũng không có lên tiếng, nước mắt óng ánh vẫn liên tục không ngừng tràn mi, huy chương vẫn cầm chặt trong tay, cả ngón tay đều mất đi huyết sắc.

“Không nói lời nào chính là thừa nhận.” Oropesa Seth không đợi Khải Nhạc mở miệng đã giúp cậu xác định, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ tiếc hận thâm tình, lập tức vừa lắc đầu vừa nói:

“Sách, sách… Thật là đáng tiếc, uổng phí ta phí bao nhiêu sức lực đem nó về đây, em có muốn biết ta làm sao có được nó hay không?”

Khải Nhạc cắn răng nức nở, vẫn không trả lời hắn.

Oropesa Seth đưa mắt nhìn đôi mắt thanh tịnh của Khải Nhạc, tiếp tục nói:

“Ta cho em biết! Buổi lễ săn bắn ngày đó, ta vì tìm em liền rút khỏi trận đấu, cho nên… Ta làm sao có khả năng dành được quán quân? Nhưng mà, ta đã hứa với em sẽ dành được hạng nhất, thì nhất định phải làm được!”

Có lẽ vẫn chưa hiểu rõ ý của Oropesa Seth, Khải Nhạc vô thức mà chớp chớp hai mắt, nhưng mà, khi nhìn vào đôi mắt Oropesa Seth, không biết nguyên nhân gì, một luồn lạnh lẽo lại xuyên thẳng vào tim của cậu.

“Ta nghĩ, chỉ cần trận đấu lần này người tham gia chỉ có một mình ta thì quán quân không phải là ta thì còn ai xứng đáng nữa đây?”

Ánh mắt Oropesa Seth thoáng một cái trở nên âm thẩm khó hiểu, hô hấp Khải Nhạc cứng lại, nhịn không được rùng mình một cái, tựa hồ hắn nói thêm gì đi nữa đều sẽ khiến người khác kinh hãi.

Quả nhiên, trong mắt Oropesa Seth hiện lên một tia khát máu tàn khốc, khuôn mặt cương nghị đường cong cũng lập tức căng ra, sâm lãnh nói:

“Cho nên… Ta đều đem bọn họ giết hết! Bọn hắn đáng chết! Nếu không vì bọn hắn, buổi lễ săn bắn lần này, em làm sao có thể sẽ chạy trốn khỏi ta, bọn hắn không thể trốn tránh trách nhiệm.”

Lời Oropesa Seth nói như sấm sét giữa trời xanh giống như hướng thẳng vào lòng Khải Nhạc, cậu cảm giác đầu của mình oanh một tiếng trở nên ong ong, tâm trạng trở nên trống rỗng, hai mắt trừng lớn chứa đầy nước mắt, cậu chỉ có thể cắn chặt môi dưới để mình không phát ra tiếng, lưng vốn thẳng tắp cũng vì chán nản mà trượt xuống.

Tại sao hết lần này tới lần khác cậu không nghĩ đến hậu quả, cậu không dám tưởng tượng được chuyện như vậy là sự thật! Cậu hi vọng chỉ là mình buồn lo vô cớ, nhưng mà… Cậu nhất định đã bị trời cao trừng phạt, tội lỗi của cậu nên dùng cái gì để rửa sạch đây!

Thần sắc Khải Nhạc gần như sụp đổ để lộ ra ánh mắt ngốc trệ tuyệt vọng, Oropesa Seth đối người khác có lẽ sẽ không chút lưu tình, nhưng mà hiện tại người hắn đang đối mặt cũng là người hắn thương yêu nhất, cho dù ý chí có sắt đá đến đâu cũng không thể không động lòng, mặc dù trong mắt của hắn lóe lên một tia nhu tình nhưng liền biết mất, lại toát ra một chút cũng không có kiên nhẫn cùng áp lực, hắn không biết vì sao lại khiến cả hai tổn thương như vậy, nhưng mà… Hắn thật sự không cam lòng, hắn thật sự không thể chịu đựng được khi phát hiện Khải Nhạc thực sự không yêu hắn.

Nội tâm vặn vẹo khiến cho hắn muốn tìm cách phát tiết, hắn cho rằng làm như vậy có thể dẹp loạn nội tâm buồn khổ của mình, nhưng sự thật lại chứng minh cái này khiến cho hắn trở nên cuồng loạn…

“Sao không nói lời nào? Dùng lòng nhân hậu của em cùng tinh thần trọng nghĩa mà mắng chửi ta đi! Em không phải gần đây rất Linh Nha răng nhọn đấy sao? Em nói đi! Nói em hận ta! Nói ta là người tàn bạo bất nhân đi!”

Oropesa Seth khó kiềm nén thống khổ mà quát, nội tâm lại không ngừng khóc thét…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.