Cuồng Luyến Pharaoh Vương

Chương 95: Chương 95: Chương 94




Hôm nay là ngày đại hôn của Pharaoh, cả nước trên dưới đều tràn ngập không khí tươi vui, nhưng bầu trời xanh thẳm hiện tại mây đen đã bắt đầu rậm rạp, còn xuất hiện sấm chớp.

Sau nửa ngày, Ai Cập đã trải qua một trận chiến tranh quỷ dị nhất từ trước tới nay, quân đội Thượng Ai Cập ập tới giống như thần binh trời giáng, làm tất cả mọi người trở tay không kịp lúc Hạ Ai Cập bị xâm nhập, nhưng dưới tình huống này lại không có bất kỳ thương vong nào, không cần tốn nhiều sức lực Hạ Ai Cập liền bị chiếm lĩnh toàn bộ.

Trong trận chiến tranh này, điều duy nhất làm cho người khác cảm thấy khó hiểu chính là án binh của Hạ Ai Cập lại bất động, không xuất động người nào để đối kháng, trên dưới Ai Cập tức thì dùng xu thế chẻ tre, duệ không thể đỡ, trong khoảnh khắc tường thành vốn được phòng thủ kiên cố bị công chiếm, tiến vào chiếm giữ đại điện lớn nhất Hạ Ai Cập. Chỉ trong chốc lát, giang sơn đổi chủ.

Giờ phút này đại điện thần Horus thần đã bị binh sĩ Thượng Ai Cập bao vây xung quanh, trước kia tham gia “Cáp nạp chi dạ” trong triều nhân viên nhao nhao tụ tập một chỗ, mỗi người kinh hoảng nhìn nhau, hào khí ngưng trọng, nguyên nhân là hiện tại trên ghế vàng của Pharaoh ngồi không còn là Oropesa Seth, mà là ca ca của hắn Mông Nạp Hughes, bên cạnh hắn là Tác Baker rõ ràng đã biến mất không lâu.

Mông Nạp Hughes liều lĩnh mỉm cười, hai mắt ma mị mà sâm lãnh quét lấy những người đang cuối đầu ở phía dưới, mọi người cả kinh thở mạnh cũng không dám thở, sợ rước lấy họa sát thân, bởi vì mọi người trong lòng đều biết rõ, người này mặt ngoài ưu nhã ôn hòa, kì thực so Oropesa Seth âm hiểm hơn và cũng tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Đôi mắt sắt lạnh cuối cùng đã rơi vào giữa đại điện, chính là đệ đệ của hắn hiện tại như người mất hồn, thần sắc chán nản, sớm đã tìm không thấy một điểm hăng hái, đôi mắt ảm đạm mất đi tiêu cự, nháy mắt cũng không nháy mắt mà nhìn chăm chăm lấy một điểm. Dần dần, Mông Nạp Hughes vui vẻ càng đậm.

“Ha ha… Đệ đệ thân yêu của ta, chúng ta năm năm rồi không gặp, không biết ngươi còn nhớ đến ca ca là ta đây không? Nhìn thấy ta nhất thời quá hưng phấn nên đã không biết phản ứng thế nào sao?” Mông Nạp Hughes một tay đặt lên lan can tinh mỹ, thần sắc tự nhiên đưa mắt nhìn Oropesa Seth, ngữ khí châm chọc nói.

Nghe được câu hỏi của hắn giống Oropesa Seth kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt ngây ngốc nghênh nhìn lấy Mông Nạp Hughes, mặt không biểu tình mà lẩm bẩm nói: “Khải đang ở đâu? Ngươi đem Khải đi đâu rồi?”

Nghe vậy, Mông Nạp Hughes biểu lộ sững sờ, lợi hại trong mắt hiện lên không thể tưởng tượng nổi, lập tức không hề dấu hiệu mà cuồng cười ra tiếng: “Ha ha… Ha ha ha ha ha ha… Ha ha ha ha… Đệ đệ thân yêu của ta, ta thật không biết nên khen ngợi sự si tình của ngươi hay là nên cười nhạo sự ngu xuẩn của ngươi đây, ha ha… Sao ngươi lại không quan tâm con dân của ngươi?”

Lời này vừa nói ra thực sự khiến tất cả mọi người sợ hãi, mà Oropesa Seth lại giống như không hiểu hắn mà nói cái gì vẫn nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi đem Khải đi đâu? Tại sao sáng sớm ta tìm không thấy em ấy? Hôm nay là ngày đại hôn của ta! Chân của em ấy di chuyển không tiện, tuyệt đối sẽ không tự mình rời khỏi, nhất định là ngươi đem em ấy đi rồi, mau trả em ấy lại cho ta.”

“Ngày của ngươi! Chẳng lẽ…”

“Thần đã đem Khải Nhạc trở về thế giới của ngài ấy, Khải vĩnh viễn… khó có khả năng xuất hiện ở đây nữa.”

Không biết xuất hiện từ lúc nào, Tác Baker vậy mà vào lúc này đã cắt ngang lời Mông Nạp Hughes, có lẽ là không muốn nghe Mông Nạp Hughes tiếp tục đánh giá tình yêu! Hắn có lẽ không biết, cái loại đánh giá tàn khốc này… Có lẽ sẽ đả kích đến Oropesa Seth, mà đồng thời cũng tổn thương y!

“Tác Baker! Ở đây có phần cho ngươi lên tiếng?”

Tác Baker chen vào rõ ràng chọc giận Mông Nạp Hughes, sắc mặt hắn đột nhiên đen lại, tiếng nói thấp thẩm tràn đầy cảnh cáo, ánh mắt lợi hại thẳng tắp hướng về phía y…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.