Trái ngược với bên trong là sự náo nhiệt ở sân vườn.
Bởi vì đã khuya, ra khỏi Âu Dương gia,
ngã tư đường vô cùng vắng vẻ, ánh trăng bình thản chiếu xuống, ánh đèn
đường chiếu xuống những tia sáng mơ hồ.
Tại ngã tư đường yên tĩnh và vắng vẻ nằy xuất hiện một thân hình cao lớn, bước đi mạnh mẽ hướng về phía chiếc xe thể thao màu đen. Áo choàng màu đen bị gió thổi bay lên theo một độ
cong hoàn hảo. Thân hình cao lớn có một tia cứng ngắc, che dấu đi áp lực cảm xúc đang buộc chặt của chủ nhân.
“Cha?” Tiếng hừ hừ nũng nịu như muỗi kêu của Thuỷ Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn chiếc
cằm cương nghị của Lam Điện Diễm, nhìn đến đôi môi quyến rũ, trong giọng nói mang đầy cảm giác cẩn trọng.
Mặt Lam Điện Diễm vẫn lạnh lùng như
trước, không có biểu tình gì, thậm chí không thèm liếc nhìn Thuỷ Nhi một cái, đi thật nhanh đến xe thể thao. Có điều trong đôi mắt đen âm u kia
như thoáng phóng ra một tia sáng kì lạ.
Được cha ôm thật ấm áp, nhưng cả người
cha toát lên khí lạnh cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Thông qua cái ôm
của cha cũng có thể cảm nhận được cơ bắp cha đang căng thẳng cỡ nào!
Thuỷ Nhi nuốt nước miếng, trong mắt chuyển động liên tục, suy nghĩ không biết nên ứng phó với cha thế nào…
Chiếc xe thể thao đứng giữa màn đêm phát ra khí phách cường đại cũng như chủ nhân của nó. Lam Điện Diễm mở cửa
sau, ném Thuỷ Nhi vào, sau đó chính mình cũng ngồi xuống.
Dù không gian bên trong xe thể thao có
lớn đến đâu, nhưng chỉ cần Lam Điện Diễm tiến vào Thuỷ Nhi vẫn cảm thấy
cảm giác áp bác đang đến gần. Thân thể cha cao lớn mang theo độ ấm của
cha, hình như có thể khiến nhiệt độ trong xe nóng lên vài độ, nhưng toàn thân Lam Điện Diễm phát ra khí lạnh như băng, điều này khiến không khí
trong xe gần như đóng băng. Thuỷ Nhi lúc này lại có cảm giác mình như
đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. {hana: thế là cuối cùng nóng hay lạnh, tác giả này chém kinh thật}
Lam Điện Diễm không kiên nhẫn tháo lớp
mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt đẹp. Nhưng nhìn đôi mắt
cuồng dã quen thuộc kia lại khiến da đầu Thuỷ Nhi run hết lên, trái tim
không khống chế được mà đập liên hồi, một loại cảm giác không thể khống
chế được khiến Thuỷ Nhi vô cùng hỗn loạn và lo lắng. {hana: hỏi thật mọi người, bạn Thuỷ Nhi này có bao giờ khống chế được cái quái gì chưa?}
Bởi vì khuôn mặt cha lúc này giống như
được điêu khắc từ một tảng băng ngàn năm lạnh cứng, chỉ cần liếc mắt
nhìn một cái cũng đủ khiến người ta đông cứng. Quỷ dị đến mức người nào
nhìn vào cũng cảm thấy không lạnh mà run, đôi mắt sắc bén kia lại đang
điên cuồng tàn sát, bừa bãi phát ra những tia lửa nóng. Mà Thuỷ Nhi cảm
thấy được, chỉ một chút nữa thôi mình sẽ bị tia lửa nóng đó nuốt chửng,
nuốt hết.
Thủy Nhi theo bản năng lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng dán vào cửa xe, lời nói run rẩy khẽ cất lên “Cái.. cái này không thể oán trách con… là tại cha nói chuyện không tính toán…. đem vứt con lên đảo…. con mới có thể…”
Khuôn mặt Lam Điện Diễm vẫn lạnh lùng
như trước, cơ bắp cả người cứng ngắc, ẩn chứa mộng năng lượng rất lớn
đang đợi thời cơ phát tiết, cổ họng khẽ run, thân hình cao lớn tiến về
phía trước.
Thấy tình thế không ổn, Thủy Nhi theo phản xạ hét lên “Oa, cha không cần đánh con! Cha đã đồng ý sẽ không đánh con, không được đánh con a!” Thuỷ Nhi sợ hãi kêu lên, một bên cố nặn nước mắt, bất đắc dĩ, thời điểm này cô thật sự sợ hãi, thế nhưng sao nước mắt lại không nghe lời cô thế này. Một giọt cũng không rơi ra là sao? Nước mắt kế không thức hiện
được, chỉ có thể cố lùi người về sát cửa xe, giống con thằn lằn dán lên
cửa xe.
Đang lúc Thuỷ Nhi nghĩ mình thật sự đã
gặp phải phát xít tàn bạo đột nhiên cảm thấy cánh tay bị một cánh tay
khác kéo đi, cả người lọt vào một vòng ôm ấm áo, còn chưa kịp vui mừng
cả cơ thể đã bị hai cánh tay như gọng kìm xiết chặt, tưởng chừng như
xương cốt khắp người sắp bị bẻ gãy. Một lực đạo thật lớn như muốn đem cô tiến sâu vào trong lòng cha.
Lam Điện Diễm rốt cuộc không khống chế
được, cảm xúc điên cuồng tàn sát bừa bãi, đem Thủy Nhi chặt chẽ tiến vào trong lòng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô, cảm thụ hơi thở của cô, cảm thụ sinh mệnh của cô.
Cho đến giờ Lam Điện Diễm vẫn không dám
nghĩ lại, khi anh biết Thuỷ Nhi mất tích trên đảo anh đã sợ hãi thế nào, tâm tình rối bời. Khi anh bỏ hết tất cả những công việc khẩn cấp, lao
về Ám Nguyệt Đảo như mãnh thú, lệnh cho tất cả mọi người trên đảo tìm
tung tích cô khắp nơi mà không thấy, khi đó anh tưởng mình đã phát điên
rồi. Anh còn vẫn dụng toàn bộ hạm đội tàu ngầm tiếp tục tìm kiếm xung
quanh khu vực Ám Nguyệt Đảo mà vẫn không tìm thấy cô, lúc ấy anh còn
tưởng mình đã không còn chút hi vọng nào rồi. Chỉ cần nghĩ đến khả năng
Thủy Nhi có thể gặp bất trắc gì đó, Lam Điện Diễm sợ đến mức không thở
nổi. Khi đó, anh thật sự hối hận, tự trách, mọi cảm giác đau đớn đồng
loạt xâm chiếm trái tim anh. Cả đời Lam Điện Diễm chưa bao giờ cảm thấy
uể oải và phát điên như thế.
Sau khi nhận được báo cáo của Âu Dương
Liệt, cảm giác mừng như điên lại vây lấy anh. Nhưng ngay sau đó, anh lại rơi thẳng xuống địa ngục. Chỉ cần nghĩ đến Do Đế Mỗ kia coi trọng Thuỷ
Nhi, anh hận không thể mọc cánh lập tức bay trở về. Hung hăng uy hiếp Ân Dương Liệt mới có thể đuổi kịp đến đây, hoàn hảo, trái tim của anh
không việc gì…
Đây chính là ngày mà suốt đời này Lam
Điện Diễm cũng không thể quên, đây cũng là một ngày diễn ra một hoạt
động nước sôi lửa bỏng. Quả thật không biết làm thế nào với tiểu yêu
tinh này đây.
“Cha… cha… buông con ra, con không thở được… đau… khụ khụ…” Thuỷ Nhi cảm thấy xương cốt khắp người đã bị Lam Điện Diễm bóp nát, cảm giác áp bách thật lớn khiến cô không thở nổi, không thể thở nổi.
Lam Điện Diễm lúc này mới ý thức được
mình đã dùng bao nhiêu lực, thật nhanh buông Thuỷ Nhi ra, bàn tay to lớn túm lấy vai cô, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh lửa nóng rực trong mắt quét qua từng chỗ từng chỗ trên người cô, từng chút từng chút xem xét, một lần nữa xác nhận cô vẫn bình an vô sự. Sau đó kéo cô lại
gần, mạnh mẽ hôn lên trán cô, hai má, môi, vành tai, tóc, bả vai…
Mỗi tấc trên da thịt đều không buông
tha, anh hôn vội vàng và mãnh liệt, bão táp dừng trên mặt Thuỷ Nhi, trên người, điên cuồng lướt qua mọi vị trí, cuối cùng lại quay lại cánh môi
mềm mại, hung hăng hôn sâu, cắn cắn nuốt nuốt, mút vào, thậm chí là chà
đạp! Nụ hôn này giống như được hôn bằng cả sinh lực của anh, cả người
hoá thành ngọn lửa lớn, tựa hồ như muốn nuốt chửng Thuỷ Nhi…..
Thuỷ Nhi bị sự nhiệt tình điên cuồng của cha làm cho không chịu nổi, vội vàng đưa tay lên không ngừng đấm vào bả vai anh.
A a… không được… a a… cô sắp nghẹn chết
rồi…. lồng ngực hoàn toàn không còn chút không khí! Xương cốt cũng sắp
bị bóp nát! Môi đau quá, đầu lưỡi cũng đau!! Mỗi chỗ bị bàn tay nóng
bỏng kia chạm đến cũng đau…!
Không chịu nổi nhiệt tình, nước mắt Thuỷ Nhi bắt đầu rơi.. dần dần ngất đi.
Cô gái nhỏ trong lòng mình mềm nhũn lả
đi, ngọn lửa trong lòng Lam Điện Diễm dẫn dần tàn lụi, vội vàng buông
Thuỷ Nhi ra, một bên sốt ruột thở phì phò, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ hai
má Thuỷ Nhi “Bảo bối, bảo bối, mau tỉnh lại…”
Thủy Nhi từ từ mở mắt, đôi môi sưng đỏ chu ra oán giận “Cha làm cái gì mà đánh con tới tấp vậy.”
“Cái gì?” Lam Điện Diễm nhíu mày, sờ sờ trán Thuỷ Nhi, bình thường, hoàn toàn không nóng.
Thanh âm Thuỷ Nhi càng thêm ai oán “Trừng phạt đáng sợ vậy sao!” So với bị đánh vào mông càng đáng sợ hơn.
Thấy Lam Điện Diễm cúi đầu, hai tay Thuỷ Nhi nhanh chóng bịt miệng, đầu điên cuồng lắc “Không cần, Thủy Nhi không muốn! Thuỷ Nhi sẽ ngoan! Nhất định sẽ ngoan…”
Lam Điện Diễm bật cười, hít một hơi thật sâu, khống chế lực, một lần nữa ôm Thủy Nhi vào lòng, bàn tay to dịu
dàng vuốt ve bả vai và lưng cô, bất đắc dĩ thở dài.
Thủy Nhi, Thuỷ Nhi của tôi, khi nào thi em mới có thể hiểu được đây…
Chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng rời khỏi ngã tư đường yên tĩnh.
Thuỷ Nhi không ngồi ở ghế phụ mà ngồi
trực tiếp trên lòng cha, đầu còn dựa lên tay cha. Rất may là ghế lại
rộng rãi không ảnh hưởng gì đến việc lái xe của Lam Điện Diễm, Thủy Nhi
nhìn đôi tay thon dài đang nắm tay lại, nghịch ngợm “Cha, cha để con cầm lái đi.”
Lam Điện Diễm nhíu mày, không biết làm
thế nào. Ngón tay thon dài trượt xuống, buông bỏng, nương theo độ cong
của một khúc ngoạt, quay tay lái chuyển sang một con đường khác.
Thuỷ Nhi vẻ mặt khoa trương, trong giọng nói có dấu vết lấy lòng “cha, quả tuyệt vời.. cha để con thử được không?”
Lam Điện Diễm vòng một tay ra sau lưng Thủy Nhi, đem người cô dán lên người mình, dùng một tay nắm tay lái.
Thuỷ Nhi quay người lại ngồi lên đùi Lam Điện Diễm, vòng tay ôm lấy cổ anh, đong đưa lấy lòng hôn lên mặt anh, nũng nịu hừ hừ “Cha…”
Khoé miệng Lam Điện Diễm khẽ cong lên,
trên thực tế anh đã nghĩ, nếu đem Thuỷ Nhi nhốt trong tháp ngà voi,
không chỉ cướp đi niềm vui của cô, hơn nữa còn không cho anh có cơ hội
bảo vệ. Thủy Nhi bản tính quật cường, nói không chừng có thể liều mạng
lao khỏi nhà giam, thậm chí không tiếc đầu rơi máu chảy, tựa như lúc này đây, ngược lại còn để cô đặt mình vào trong mối nguy hiểm.
Cho nên nếu muốn bảo vệ cô thật tốt chỉ
còn một cách, đó là phải khiến cô biến thành người bản lĩnh hơn người,
phải dạy cho cô biết cách hoá giải mọi hiểm nguy.
Cho dù bản thân không tình nguyện buông
tay, nhưng vì niềm vui và sự an toàn của Thủy Nhi, Lam Điện Diễm cuối
cùng cũng đưa ra được quyết định gian nan này.