Cuồng Ma Sủng Nữ

Chương 21: Chương 21: Rất Điên Cuồng! Rất Thú Vị!




Thủy Nhi căn bản một chút cũng không để ý đến Lam Điện Diễm mà chỉ líu ríu trao đổi với đám chim chóc. Đã lâu không được về rừng rậm nên gặp lại bằng hữu làm nàng cảm thấy thoải mái và khoái trá vô cùng.

Nhất thời không thấy rõ Thủy Nhi trong tình huống này khiến hắn ngỡ là tình thế nguy cấp nên ra sức vung tay ra không trung.. không chút lưu tình đuổi hết đám chim chóc. Chỉ cần có một con chim nào đến gần hắn, hắn liền “tặng” cho nó một quyền khiến nó choáng váng !!!

“Xôn xao ! Xôn Xao ! Xôn Xao!” Sau một hồi đánh đấm liên hồi của Lam Điện Diễm cũng khiến cho vài con chim bị kinh hãi mà bay đi.

Thủy Nhi nhìn thấy Lam Điện Diễm đang ra sức đuổi đám chim chóc của nàng, nàng mặc kệ, vươn tay ra muốn trấn an lũ chim nhưng lại hoàn toàn quên mất chính mình đang đứng trên “dây thép”. Nàng loạng choạng, thân hình khuỵa xuống, chân cũng không có điểm tựa, cả người nhanh chóng ngã xuống như “người bay”. (Mik : Nguyên tác “không trung phi nhân”)

Cái gì?

Tim của Lam Điện Diễm nhất thời ngừng đập!!! Không chút suy nghĩ, thân hình mạnh mẽ như chim ưng của hắn nhanh chóng nhảy ra ngoài, ôm chặt lấy cái eo nhỏ của Thủy Nhi trong không trung, cấp tốc rơi xuống mặt đất.

Lam Điện Diễm dù sao cũng là Lam Điện Diễm!!! Cho dù gặp bất kì tình huống nào cũng không cho phép bản thân bối rối! Giống như lúc này, hắn một tay ôm chặt lấy Thủy Nhi , một tay rút thắt lưng bên hông ra.

Trong tình thế nguy cấp đó, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai….

“Xôn xao” – Một tiếng thanh thúy vang lên. Thắt lưng đã vòng qua được hàng rào của cửa sổ ngăn Lam Điện Diễm và Thủy Nhi tiếp tục rơi xuống.

Thủy Nhi vừa mở mắt đã thấy Lam Điện Diễm đang ôm chặt mình nhưng nàng vẫn không ý thức được mình chính là đang giống như “con nhện” đung đưa giữa không trung!!! Đúng là say rượu khiến thiên hạ không có một chút ý thức về sự nguy hiểm nào… chẳng những không biết sợ mà còn không ngừng kêu la, tay chân bé cứ đấm đá loạn xạ giữa không trung.

-“Buông!!! Cha hư !!! Cha hư!!! Ngươi đuổi hết chim chóc của ta đi!”

Đang giãy giụa thì nghe “ca” một tiếng – chiếc thắt lưng đang dần đứt ra.

Lam Điện Diễm vẫn bình tĩnh, quát Thủy Nhi –“Đừng nhúc nhích! Không cho phép nhúc nhích!! Có nghe rõ không!!!” – Tên chết tiệt tiệt nào đã cho nàng uống nhiều rượu như vậy!!! Đến giờ còn chưa tỉnh!!!

Thủy Nhi làm sao lại nghe lời chứ, tay chân vẫn đấm đá như trước. Không chút lưu tình dùng tay không ngừng đánh vào cơ ngực rắn chắc của Lam Điện Diễm –“Ngươi lại rống ta! Lại rống ta!! Chán ghét cha!! Chán ghét!!”

Lam Điện Diễm nhìn thấy phía đầu thắt lưng đã sắp đứt hẳn, nhíu mày .. cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, hắn nghiến răng gằn từng chữ -“Hảo, ta không rống ngươi, nhưng người đừng lộn xộn, có nghe thấy không ???!”

Thủy Nhi làm sao lại nghe!!! Tiếp tục dùng tay đánh Lam Điện Diễm –“Ta không ! Ta không!…”

Chỉ nghe thấy một tiếng –“Xôn Xao”

Chiếc thắt lưng đáng thương ấy rốt cuộc cũng không chịu được “tiểu ma nữ” đang giãy dụa, không chừa thời gian để người ta “thở dài” một tiếng nữa mà đã nhanh chóng trượt ra khỏi hàng rào.

Lam Điện Diễm ôm chặt Thủy Nhi lần nữa, cấp tốc rơi xuống…

Trong lúc “chỉ mảnh treo chuông”, Lam Điện Diễm liền dùng đôi mắt sắc như chim ưng ấy quét một vòng xuống phía dưới, sau đó hắn nhanh chóng vận lực ở hai chân xoay người đạp mạnh vào bức tường bên cạnh, cơ bắp cứng rắn dùng toàn lực vào đó. Mượn lực nảy của bức tường, hắn cùng Thủy Nhi liền bay thành một đường cong như chiếc cung tên bắn ra ngoài.

Trái ngược với sắc mặt đang đông cứng như thiếc của Lam Điện Diễm, trong lòng Thủy Nhi lúc này đang phát ra một tiếng thét, không phải là vì sợ hãi, mà là nàng cảm thấy rất “thú vị” – Chính là RẤT THÚ VỊ – RẤT HAY – RẤT CẢM GIÁC MẠNH!

Nha nha nha !!! Rất điên cuồng! Rất thú vị.!

Tiểu ma nữ lúc này hoàn toàn không biết hai mắt của Lam Điện Diễm đang muốn phun hỏa đến nơi! Hắn cắn chặt răng hận không thể đem cái cổ nhỏ bé của nàng bẻ gãy (Mik: LC có “dám” không? *hắc hắc*)

Tự tay giết nàng so với việc bị nàng làm cho tức chết tốt hơn nhiều!

Gió gào thét bên tai… “Bùm!!!” – Một tiếng.

Hai người rơi vào trong bể bơi ở Lam Cung!

Lam Điện Diễm tuy là đang nổi điên nhưng một giây trước khi rơi vào bể bơi ấy , hắn hít một hơi sâu, nhanh chóng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại.

Không phải chỉ vì muốn ngăn chặn tiếng thét chói tai của nàng mà là vì không muốn cho nước vào miệng nàng.

Bể bơi khí phái đầy hoa lệ ấy liền nhanh chóng “tiếp nhận” hai thân thể đang ôm chặt nhau mà lao xuống như tên lửa. Trầm mình xuống đáy hồ, Lam Điện Diễm hung hăng hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Thủy Nhi, bá đạo nuốt lấy cánh môi hồng nhuận của nàng! Lưỡi hắn nhanh chóng tiến vào bên trong, cấp tốc nhanh chóng như muốn chiếm lấy hết cái “địa bàn” này. Hắn quấn lấy lưỡi nàng như đang muốn trừng phạt nàng !!! Hắn muốn ngừng mà không ngừng được, điên cuồng mà hưởng thụ cái tư vị ngọt ngào say lòng người ấy!!!

Chỉ chút nữa thôi! Chút nữa thôi!! Kết quả sẽ như thế nào đây!!! (Mik: LC đừng cố gắng “kìm nén” quá … rất có hại cho sức khỏe *cười gian tà*…..hana : Mik này….chỉ được cái nói đúng a….)

Lam Điện Diễm không dám tưởng tượng! Nếu hắn duy trì thêm một khắc nữa thì sẽ phát sinh ra hậu quả gì!!! Cảm xúc như vậy làm cho hắn sợ hãi! Lam Điện Diễm từ lúc chào đời cho đến nay lần đầu tiên biết được sợ hãi là như thế nào!!!

Hỗn loạn! Tim đập nhanh! Lo lắng! Phẫn nộ! Đau lòng …. Hỗn hợp lại thành một loại cảm xúc mãnh liệt không thể nào hình dung đang gào thét trong lòng hắn!

Trong bể bơi ấy, Lam Điện Diễm cuồng dã hôn nàng, như muốn đem tất cả cảm xúc hỗn loạn mãnh liệt trong lòng ấy phát tiết ra!!

Nụ hôn không biết đã qua bao lâu, hắn ý thức khuôn mặt bé đang thiếu dưỡng khí mà khiến cho thân thể nhũn ra. Lam Điện Diễm lúc này mới nhanh chóng ôm Thủy Nhi ra khỏi nước. Buộc bản thân phải dứt khỏi cánh môi mị nhân làm say lòng người ấy.

Thủy Nhi thở phì phò, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn, lông mi ươn ướt, men say vẫn còn tồn lại, ánh mắt mông lung nhìn vào hắn. Lam Điện Diễm bắt gặp ánh mắt ấy càng khiến cho lửa trong lòng hắn lớn hơn!

Hai mắt hắn như hằn lên tia máu, lớn tiếng rít gào với Thủy Nhi –“Không muốn sống nữa sao!”

Trò chơi “thú vị” vừa bị dừng, Thủy Nhi lộ ra vẻ mặt bất mãn, thở phì phò, nhíu mày, đôi môi nhỏ nhắn hơi sưng đỏ ….nàng quay người lại bước lên bờ. Đối với cơn thịnh nộ của Lam Điện Diễm một chút cũng chẳng màng tới!!

Lam Điện Diễm vừa nhìn thấy bộ dáng của Thủy Nhi thì hai tròng mắt như phun hỏa, sắc mặt như ma! Hướng về đám thị vệ đang chạy đến từ bốn phía mà hét lên như cuồng sư –“Cút ngay! Tất cả cút hết ngay! Không cho phép xem!”

Ngay sau đó , thân thủ nhanh nhẹn như báo của hắn mạnh mẽ nhảy lên bờ, đuổi theo sau, ôm chặt Thủy Nhi vào trong lòng. Dùng hai cánh tay to lớn của hắn gắt gao bao lấy thân hình nhỏ nhắn của Thủy Nhi đi vào phía trong…..

Chết tiệt! Cái y phục có đai đeo màu hồng nhạt này mà bị ngâm nước lại gây nên “hiệu quả” đến nỗi khiến cho người ta phun huyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.