Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử

Chương 80: Chương 80: Tái hiện lại Tam Dương thần công




Tôn Hồng đứng ở trước mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào lão già, mở miệng nói: "Vũ Văn Dục, Tĩnh nhi, bảo vệ Chiêu Quân." Người Tôn Hồng lo lắng nhất chính là Viên Chiêu Quân, Đông Phương Thanh đã nói, Viên Chiêu Quân tuy là linh thần, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, công lực của nàng không thể phát huy.

Vũ Văn Dục nhìn lão già gầy gò, đem Viên Chiêu Quân bảo hộ kĩ hơn, nhỏ giọng nói: "Chiêu Quân, người này thực lực rất mạnh, chỉ sợ kết giới của ta cũng không thể ngăn trở hắn."

"Lợi hại như vậy sao? Hắn là người nào?" Viên Chiêu Quân không thể tin được trên thế giới này lại có người thực lực cường đại như thế này, khiến Vũ Văn Dục cảm thấy có áp lực.

Tôn Hồng đã chuẩn bị tốt cho trận đánh này, lão già gầy gò này cũng không nhiều lời, trực tiếp dùng toàn lực hướng đến Tôn Hồng đánh một chưởng.

Tôn hồng vận công tiếp được một chưởng này, đối phương không dùng toàn lực, hoàn toàn là đang thử dò xét công lực của nàng, vì vậy Tôn Hồng dễ dàng tiếp nhận bảy phần công lực của lão già.

Viên Chiêu Quân thấy chuyện không tốt lắm, nhìn Viên đẹp trai và Viên tuấn nói: "Các ngươi coi chừng Mã Hào, đừng để hắn chạy."

"Dạ, Viên cô nương."

"Dục, ngươi xem có biện pháp để giữ chặt người của đối phương, đừng để cho bọn hắn vào trợ giúp lão già kia." Viên Chiêu Quân nghĩ như vậy sư phụ có lẽ còn có cơ hội thắng.

"Có." Thực lực Vũ Văn Dục không có ai biết, trong lòng hắn đang yên lặng nhớ tới khẩu quyết, thực lực của Qủa Tĩnh đang phải đối đầu với 500 tráng sĩ.

"11, các ngươi mau đưa những người này xử lý." Viên Chiêu Quân phân phó.

"Dạ, Viên cô nương." Đối với thực lực của Vũ Văn Dục đám người 11 này không hề kinh ngạc, nhanh chóng lĩnh mệnh đi.

Tôn Hồng cùng thực lực của lão già gầy gò này có thể nói tương đối, hai người đánh mấy chục hiệp vẫn không định ra thắng thua, chỉ là liều mạng xem người nào chịu đến cuối cùng.

Ở vào thời điểm này, Viên Chiêu Quân có thể xử lý chuyện bình tĩnh như vậy, tuyệt không hoảng hốt, ở trong lòng Quả Khế có thể nói bội phục cực kỳ, cũng muốn nghĩ kế thay tiểu thư nhưng không có biện pháp.

Vũ Văn Dục dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Viên Chiêu Quân, lạnh nhạt nói: "11, các ngươi xử lý đám người này, rồi cùng chúng ta đi tìm khế ước." Bọn họ muốn lập tức lấy được khế ước, như vậy chuyện coi như giải quyết được hơn phân nửa.

Viên 11 chờ chín người xử lý 500 tráng sĩ phương pháp chính là dùng thuốc khống chế, đem những người đó trói lại không nói, còn khiến những người kia trúng độc.

Giải Mã Hào đi tới căn phòng, dọc theo đường đi chỉ cần nhìn thấy người của Mã gia, đám người Viên 11 chỉ cần cử động nhẹ là những người đó liền bị điểm huyệt, bọn họ rất thuận lợi mang theo Mã Hào đến mật thất.

"Mật thất ở đâu?" Viên Chiêu Quân lạnh lùng hỏi.

"Cái này ta cũng không biết." Mã Hào nhìn đám người Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục rất sợ, chân không ngừng run rẩy.

Viên Chiêu Quân nhíu mày, không tin nói: "Hả? Thật không biết sao?"

"Viên cô nương, tiểu nhân thật sự không có nói láo, lúc nhỏ. . . . . . Nghe phụ thân nói qua vị trí mật thất ở nơi này là ở đây, nhưng ta cũng đã tới, vẫn là không có tìm được chỗ ở của mật thất." Tình huống bây giờ , Mã Hào chỉ có thể nói lời nói thật.

Lần này khiến Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục thật sự cảm thấy khó khắn, nếu cũng không tìm được mật thất, căn bản lại không tìm được vị trí của mật thất, như vậy là ở nơi nào đây? dien-dan◘le•quy◘don

Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu Quân đều nghĩ, một nhóm người chạy quanh mật thất một vòng, cũng không có gì đặc biệt, chung quanh một vòng đều là đường nhỏ, chỉ có một con đường nhỏ ở phía trước.

Viên Chiêu Quân thấy nhất thời cũng không tìm được mật thất ở nơi nào, trong lòng không biết vì sao lại đột nhiên cũng có chút hoảng hốt, trong đầu thoáng qua hình ảnh của Nhị sư phụ Tôn Hồng, nàng vội nói: "Dục, không xong, chúng ta nhanh đi cứu Nhị sư phụ."

Viên Chiêu Quân, Vũ Văn Dục, Quả Tĩnh trở về đại sảnh giúp Tôn Hồng, để lại đám người Viên 11 ở lại để tìm vị trí mật thất.

Quả nhiên Viên Chiêu Quân có linh cảm đúng, ở lúc Viên Chiêu Quân có linh cảm, thì Tôn Hồng cùng lão già đều bị trọng thương, hai người cũng bị thương rất nặng.

Lão già gầy gò đứng dậy từ dưới đất, trên mặt là nụ cười kinh dị, chỉ thấy hắn lấy từ trên người lấy ra một viên thuốc, lập tức uống, chỉ chốc lát sau, hắn liền khôi phục công lực, hơn nữa vết thương trên người cũng khá hơn phân nửa. Thấy thuốc như thế, ở trong lòng Tôn Hồng thầm kêu không tốt.

Lão già cho là mình thắng chắc, mặt lạnh nhìn mặt Tôn Hồng đang tái nhợt, "Ngươi rất giỏi, nếu chúng ta không phải kẻ địch, ta nhất định sẽ thưởng thức võ công của ngươi." Lời lão nói là sự thật, đối với người học võ mà nói, gặp phải người cùng thực lực với mình là chuyện rất khó.

"Đừng nói nhảm." Tôn Hồng đã dùng hết công lực cuối cùng, đem công lượng tụ chung một chỗ, muốn cùng đối phương liều mạng lần cuối.

Lão già cười lạnh, "Không tự lượng sức mình." Chỉ thấy hắn vận công, công lực kia tạo thành một khối hình cầu trên không trung. Một hồi, quả cầu to đó tạo thành đốm lửa, không khí bốn phía cũng bị làm nóng.

Đang ở thời điểm lão già định cho Tôn Hồng một cú đánh chí mạng, đang ở lúc Tôn Hồng liều chết, Vũ Văn Dục tới, lòng hắn vừa động, công lực bên trong thân thể tự khắc đánh ra, thẳng tắp hướng đến hỏa cầu từ lão già va chạm.

Nhất thời, lửa văng khắp nơi, tiếng nổ mạnh lớn vang tận mây xanh, Tôn Hồng bị lực này tung ra mấy thước, mà vừa đến Quả Tĩnh thấy chuyện không đúng, lập tức đem Viên Chiêu Quân bảo hộ ở trong ngực, dùng chút công lực bảo vệ Viên Chiêu Quân.

Viên Chiêu Quân cùng Quả Tĩnh vẫn bị bắn ra xa mấy mét, rất may Viên Chiêu Quân cùng Quả Tĩnh đều đứng vững, nếu không vừa té như vậy, Viên Chiêu Quân là phụ nữ có thai, chắc chắn sẽ có vấn đề. Viên Chiêu Quân không bị thương, Quả Tĩnh vì bảo vệ Viên Chiêu Quân, sau lưng bị lực nóng này làm phỏng..

Tôn hồng vốn đã bị thương, lại bị chấn động văng ra mấy thước, thêm với bị phỏng, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Vũ Văn Dục cùng lão già gầy gò bay ra đại sảnh, hai người ở trong sân rộng rãi đánh nhau .

Thấy Tôn Hồng bị thương, nàng cũng không có chú ý đến Quả Tĩnh bị thương, liền vội vàng chạy đến trước mặt Tôn Hồng, nói lớn: "Nhị sư phụ, sư phụ, ngươi tỉnh lại đi"

Quả tĩnh cũng không kịp để ý vết thương trên lưng mình, nhanh chóng đến trước mặt Tôn Hồng, xem xét tình huống, nói: "Sư muội đừng nóng vội, sư phụ chỉ là hôn mê bất tỉnh, không có nguy hiểm tới tánh mạng." Hắn nói xong, từ trên người Tôn Hồng lấy ra một lọ thuốc, bỏ vào miệng Tôn Hồng

Viên Chiêu Quân nhéo lông mày, mặt lo lắng hỏi: "Sư phụ thật không có việc gì đúng không?" Nhìn vết thương trên người sư phụ không ít, thật không sẽ có việc sao? Vì bảo vệ nàng, vì nàng có thể lấy lại sản nghiệp của Dương gia, sư phụ lại bị trọng thương, Viên Chiêu Quân trong lòng có chút tự trách. dđlqđ

Đưa Tôn Hồng đến vị trí yên ổn, Quả Tĩnh thấy Vũ Văn Dục đang đánh nhau, muốn tiến lên giúp một tay, quay người lại, Viên Chiêu Quân liền thấy sau lưng Quả Tĩnh bị thương, gọi lại hắn, "Sư huynh, làm sao ngươi cũng bị thương đây?"

"Bị công lực của hắn gây thương tích, không có gì đáng ngại." Trên mặt hắn là nụ cười ôn nhu, thật ra thì lưng của hắn rất đau, vì không để cho nàng lo lắng, hắn chỉ phải nở nụ cười tươi tắn an ủi.

"Sư huynh, ngươi đừng đi, để ta đi! Ngươi tới chăm sóc Nhị sư phụ tốt đi." Viên Chiêu Quân làm sao có thể không biết Qủa Tĩnh rất đau, nàng không đành lòng nhìn Qủa Tĩnh lại bị lão già kia đánh bị thương.

Nàng nói qua liền đứng lên, Quả Tĩnh muốn ngăn cản, nàng cười nói: "Sư huynh, ngươi quên sao. Ta chính là thần, ngươi có bao giờ thấy thần không thể đánh một người sao?" Công lực của nàng cũng tạm được, nhưng là cũng chỉ có thể đối phó với đám người Viên đẹp trai thôi, cùng Quả Tĩnh có khoảng cách rất xa, căn bản không phải là đối thủ của lão già.

Quả Tĩnh rất lo lắng nhìn Viên Chiêu Quân, hắn biết ngăn cản cũng không được, vì vậy không nói gì, chỉ là nhíu mày LẠI.

Vũ Văn Dục không nghĩ Viên Chiêu Quân sẽ đến giúp cho hắn, hắn thật ra thì so với lão già này thực lực mạnh hơn, nhưng không biết trên người lão già kia có thuốc kì quái gì, chỉ cần bị đánh đến thương nặng, hắn sẽ lập tức ăn một viên thuốc, sau đó công lực sẽ lập tức khôi phục, như vậy thì đồng nghĩa với đối phương có nhiều mạng, đánh như thế nào cũng không chết.

Viên Chiêu Quân vận công, nhìn thực lực của đối phương, cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng niệm khẩu quyết Tam Dương thần công, có thể là nguyên nhân ăn bích ngọc quả tiên, cũng có khả năng nguyên nhân nàng là linh thần, nàng có thể sử xuất Tam Dương thần công, một chưởng kia phát ra, gấp hai lần lực lượng của Vũ Văn Dục, lực lượng kia giống như có mắt hướng đến trên người của lão già gầy gò, chỉ trong nháy mắt, lão đầu bị Tam Dương thần công gây thương tích, sau đó bị đánh nằm trên mặt đất.

Lão già gầy gò không muốn nhận thua, hắn lại ra hoàn thuốc, đang trong lúc bỏ vào miệng, ngón tay Vũ Văn dục búng một cái, hũ thuốc trên tay hắn rời ra , thuốc bị phá hủy.

Viên Chiêu Quân sử xuất Tam Dương thần công, không thể tưởng tượng nổi, thân thể nàng như chưa từng luyện Tam Dương thần công, nàng không dám luyện, cũng bởi vì sợ luyện sẽ phải hút Thuần Dương Chi Khí lần nữa, hiện tại nàng không hiểu sao có thể xuất hết ra ngoài, nàng có chút mừng rỡ, rồi lại có chút sợ.

Quả Tĩnh không thể tin được nhìn tất cả, nhỏ giọng nói: "Tam Dương thần công? Chuyện này. . . . . . Như thế nào cho phải."

Vũ Văn Dục không có cảm thấy rối về vấn đề Tam Dương thần công, mà là đem lão già gầy gò hoàn toàn giữ chặt, hơn nữa đem thuốc khôi phục công lực của lão già phá hủy, Quả Khế mới đúng vừa tới hiện trường nói: "Giao cho ngươi xử lý."

Quả Khế thấy chuyện đã giải quyết, gương mặt bở nụ cười, "Tiểu thư, ngươi không có bị thương chứ! Tiểu thư, ngươi và Điện hạ thật giỏi, có thể bắt giữ lão già này.” Quả Khế nói xong, liền lấy sợi dây cột lão già lên cây. Vây quanh lão quay một vòng, nói: "Lão già, người muốn chết không? Hay là suy nghĩ muốn sống đây?"

Lão già không để ý tới Quả Khế.

Quả Khế lại nói: "Lão già, ngươi đã không nói, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị kiến ăn của Mã Hào." Quả khế đi theo Viên Chiêu Quân đã lâu, hình như cũng trở nên tà ác rồi.

Lão già cuối cùng đáp lời, "Muốn sống."

"Ha ha! Như vậy mới đúng." Quả Khế cười nói: "Xem ngươi võ công giỏi, như vậy đi! Về sau liền do ta sai khiến, làm thị vệ tiểu thư nhà ta đi!" Quả Khế nói xong, lại nói: "Ta biết ngươi không cam tình nguyện làm, như vậy đi! Ta sẽ tới chỗ điện hạ lấy thuốc để dễ khống chế ngươi hơn.” Nàng nói dễ dàng, tâm đều muốn lão già này chết.

Quả Khế ngược lại nói được là làm được, thật đúng là cầm độc dược cho lão già ăn, hơn nữa loại này không có thuốc giải, chỉ là tạm thời áp chế độc tố, thuốc kia cùng độc bảy ngày hóa cốt liên mà Viên Chiêu Quân bị cùng là độc dược hiếm ngàn năm, coi như lão già kia lợi hại cũng không có biện pháp giải độc.

Vũ Văn Dục đầu tiên là tra xét Viên Chiêu Quân có bị thương hay không, sau đó mới cau mày, mặt lo lắng nói: "Chiêu Quân, làm sao ngươi có thể luyện Tam Dương thần công." Vừa nghĩ tới Tam Dương thần công hắn liền đau lòng, nghĩ tới quá khứ mất đi nàng đau xé tâm can.

Quả Tĩnh cũng là mặt lo lắng, đi tới trước mặt Viên Chiêu Quân, "Sư muội, đây là chuyện gì xảy ra nữa? Ngươi thật luyện Tam Dương thần công sao?"

"Không có, ta không có luyện. Chẳng qua ta cũng không thể giải thích tại sao Tam Dương thần công lại xuất ra được." Viên Chiêu Quân cũng rất nghi ngờ, nàng cho là nàng cả đời này cũng sẽ không bao giờ liên quan đến Tam Dương thần công nữa. Nhưng mà lại xảy ra vấn đề gì.

Vũ Văn Dục cau mày, đôi lông mày mỹ nhăn lại, "Chiêu Quân ngươi ngửi thấy Thuần Dương Chi Khí rồi sao?" Nếu như giống chuyện lần trước, thì chắc chắn đã lặp lại.

Viên Chiêu Quân ngửi, nhíu lỗ mũi, cười ha hả nói: "Không có mùi vị gì! Chỉ là mùi trên người rất đặc biệt, rất thơm."

"Sư muội, ngươi nói thơm cái gì, chẳng lẽ ngươi lại cần Thuần Dương Chi Khí rồi hả ?" Quả Tĩnh vừa nghĩ tới Thuần Dương Chi Khí, đầu liền đau. Xong rồi xong rồi, chuyện quay một vòng, sẽ không lại trở về nguyên điểm chứ!

Viên Chiêu Quân ha ha cười, "Sư huynh, ngươi đừng loạn tưởng, ta là nói trên người Dục nhàn nhạt hương hoa! Chẳng lẽ ngươi không có ngửi thấy được sao?"

"Có." Quả Tĩnh nghe, giờ mới hiểu được, nàng nói không sai là tư vị Thuần Dương Chi Khí, mới thả lỏng cười.

Trên mặt Vũ Văn Dục là nụ cười nhàn nhạt, tiếp đó lại xụ mặt xuống, "Không cần Thuần Dương Chi Khí? Tam Dương thần công vừa luyện thế nào lại thành?"

"Đúng! Hình như là không đúng lắm!" Viên Chiêu Quân mở to mắt , trong mắt tất cả đều là vẻ mặt nghi hoặc, nàng cũng không nghĩ ra! Nàng rõ ràng không luyện! Làm sao có thể sử dụng Tam Dương thần công đây?

Quả Tĩnh tuy nói cũng nghĩ không thông, nhưng cũng không muốn nghĩ cái vấn đề rối rắm này, trong lòng hắn chỉ cần sư muội không có việc gì là tốt. Vì vậy hắn nói: "Chuyện này sau này hãy nói đi! Ta đi chăm sóc sư phụ, sư muội đi tìm mật thất đi!"

"Ừm! Tốt." Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục lần nữa đi tới thiền thất.

Quả Khế không bướng bỉnh như Cây Dương Mai, vì vậy cột lão già lên cây rồi đi chăm sóc sư phụ.

Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục đi tới thiền thất trước, chỉ thấy đám người Viên 11 đứng bên bờ hồ suy nghĩ điều gì đó.

"Các ngươi ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ mật thất ở trong bể nước sao?" Viên Chiêu Quân chính là thuận miệng vừa hỏi, thật ra thì đám người Viên 11 cũng không có nghĩ đến ao nước.

"Viên cô nương." Mấy người đứng lên nhìn Viên Chiêu Quân, chỉ sợ Viên Chiêu Quân sẽ trách tội.

Viên đẹp trai cùng Viên tuấn thấy, cười nói: "Các ngươi thiệt là, Viên cô nương cũng không phải là chủ nhân trước kia, nàng sẽ không trách tội của chúng ta."

Mấy người mới thả lòng người, gương mặt nụ cười.

Viên Chiêu Quân lại cười cười ha ha mà nói: "Các ngươi xem đi! Viên tuấn cùng Viên đẹp trai như thế mới có được cái tên này, các ngươi lại không biết điều, còn nói gọi 11 12 là không dễ nghe, không công bằng. Có lẽ gọi các ngươi là Viên a miêu Viên a cẩu cũng không tệ."

Mấy người nghe xong đầu đầy vạch đen, nhưng không ai dám nói chuyện tên, bởi vì bọn họ thật sợ Viên cô nương nhất động sẽ lại lấy tên chó mèo đặt cho họ

Mọi người nói đùa xong, Vũ Văn Dục nói: "Chiêu Quân, lấy chìa khóa thủy tinh ra." Đang ở lúc mọi người nói đùa, Vũ Văn Dục đã nghĩ thông suốt vị trí mật thất, hơn nữa còn biết chỗ dùng chìa khóa này .

Từ chìa khóa trong tay Viên Chiêu Quân, hắn dùng chút nội lực ném ra hồ nước. Chỉ thấy chìa khóa thủy tinh sau khi rớt xuống nước, nước liền dâng cao, chỉ chốc lát sau, nghe một tiếng trầm trầm, ao nước tách ra thành hai nửa, trung gian hiện lên một con đường, đi thông vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.