Edit: Kiri
Vừa nói xong thì bốn trăm linh một cái đầu đã đồng loạt quay sang hỏi hắn: “Ngươi biết gì? Tên đó chạy như thế nào?”
Lãnh Hạ nhướn mày nhợt nhạt cười nói: “Ta cũng muốn nghe, nói xem nào.”
Chu Trọng tay vuốt chòm râu chậm rì rì nói: “Lúc chúng ta tới thì trong khách điếm, chưởng quầy, tiểu nhị và những kẻ giả làm khách có hai mươi mốt người, trong đó có hai mươi người là do chúng ta giết, còn một người ăn mặc như khách thì đã chết ở trong phòng.”
Nghe hắn nói như vậy, không ít người cũng đã hiểu ra, Lâm Thanh hai mắt lóe sáng hỏi: “Ý ngươi là người đã chết kia không phải là nạn nhân bị hắc điếm này giết chết mà cũng là thổ phỉ?”
Chu Trọng thản nhiên gật gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Trong phòng có mật đạo!”
Lý Tuấn gật gù, chắp tay ra phía sau ra vẻ tiêu sái đi đến, nói tiếp: “Vậy thì kẻ chạy trốn đã thấy chúng ta từ xa nên chạy trước, bị cái tên đã chết kia ngăn lại hoặc muốn đi theo nhưng thời gian không đủ, tóm lại là hai người đã xảy ra tranh chấp, dưới tình thế cấp bách, tên trốn đi phải giết kẻ kia, sau đó chạy ra ngoài từ mật đạo.”
Tề Thịnh gật gật đầu, đồng ý nói: “Đúng vậy, lúc chúng ta tới, thấy hắn ăn mặc như là khách, lại thấy trong bếp có bánh bao nhân thịt người, liền cho rằng hắn là khách bị thổ phỉ giết người cướp của.”
“Ọe………”
Một tiếng nôn mửa truyền tới, Diệp Nhất Hoàng mặt mũi trắng bệch, liên tục nôn ọe.
Bánh bao nhân thịt người!
Huynh đệ, các ngươi làm sao có thể nuốt nổi a?
Ọe………..
Ngay cả ba người Cuồng Phong cũng đều run rẩy, dạy dày cuộn lên, cố gắng đỡ nhau nên mới không mất mặt như Diệp Nhất Hoàng, nôn đến nỗi chết đi sống lại.
Chỉ có Chiến Bắc Liệt và Chung Thương là coi như trấn định, nhưng khuôn mặt Chung Thương rõ ràng là cứng ngắc đi vài phần.
Chiến Bắc Liệt khóe miệng giật giật, Chu Trọng phản ứng lại đầu tiên, đá cho Tề Thịnh một cước, cười mắng: “Đừng có nói cái kiểu ghê tởm như thế, ai không biết còn tưởng rằng chúng ta ăn cái đó.”
Tề Thịnh nhanh nhẹn tránh thoát, lập tức thề với trời: “Cô nương, lương khô của chúng ta đều là mua trên đường, loại hắc điếm kiểu này chúng ta gặp không ít, đương nhiên biết bên trong có gì nên thứ gì cũng không dám động vào.”
Chiến Bắc Liệt nhìn thấy Diệp Nhất Hoàng sắp nôn ra ruột ra ngoài, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều thoải mái, bốn trăm người này cũng không tồi.
Tóm lại, bây giờ Đại Tần Chiến thần nhìn hắn cực kỳ không vừa mắt, chỉ cần hắn khó chịu, Đại Tần Chiến thần liền thích.
Lãnh Hạ dẫn theo mấy người Chu Trọng tìm trong phòng một hồi, quả nhiên có một mật đạo, trong đó còn rơi không ít bạc, chắc là mật đạo thông từ hắc điếm đến sơn trại trên núi, cách không xa nơi Trương Tam gặp bọn họ.
Vậy là đã rõ, chẳng qua là chia bạc không đều, Trương Tam muốn mang bạc chạy trốn, bị người nọ nhìn thấy, không còn cách nào nên phải giết hắn.
Lãnh Hạ gật gật đầu, phân phó: “Tối nay nghỉ ngơi ở đây, chuyện tiêu diệt không vội, chạy được hòa thượng, miếu không chạy được, sáng sớm ngày mai, cho ta xem bản lĩnh của các ngươi.”
Thí Thiên đồng loạt đứng nghiêm, hét lớn: “Rõ!”
Thí Thiên rửa sạch chiến trường, rồi để mấy người nấu nướng tốt một chút vào bếp làm cơm chiều cho Lãnh Hạ, thịt thì không thể dùng nổi vì chỉ toàn thịt người, không biết đám thổ phỉ này đã hại biết bao nhiêu người rồi.
Bọn họ chỉ làm mấy thứ rau dưa đơn giản, lúc bưng đồ ăn lên, Diệp Nhất Hoàng chết sống cũng không chịu ăn, chỉ liếc mắt một cái, rồi lập tức lao ra ngoài, dựa vào lão mã mà nôn khan.
Đã nôn tới mức không còn gì để nôn nữa.
Đùa sao, mấy thứ đó để cùng chỗ với thịt người, có thể ăn được à?
Lão mã tránh ra hai bước, sau đó dùng ánh mắt u buồn, ngẩng đầu nhìn trời đêm, bộ dáng bí hiểm.
Diệp Nhất Hoàng oán hận muốn lấy chân đá nó một cái.
Lãnh Hạ uyển chuyển xin miễn ý tốt của Thí Thiên, rồi để Chung Thương lấy lương khô ra.
Tuy rằng kiếp trước lúc thi hành nhiệm vụ, trừ thịt người thì cái gì cũng đã từng ăn nhưng đối với đồ ăn lẫn chung với thịt người chết thì nàng vẫn xin miễn đi.
Chung Thương lấy ít lương khô và bánh mỳ đến, bọn họ đã đi ba ngày, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ không cầu kỳ chuyện ăn uống nên trừ lương khô thì cũng chỉ có chút bánh mỳ.
Chung Đại Khuê ngây ngốc hỏi một câu: “Cô nương, hay chúng ta lấy bánh bao cho ngươi?”
“Ọe………” Diệp Nhất Hoàng vừa mới đi nôn về nghe thấy câu này, lại nhảy dựng lên, tiếp tục lao ra ngoài nôn tiếp.
==
Sáng sớm hôm sau.
Tới giờ mẹo, một thanh âm vang lên làm hiệu lệnh, Thí Thiên ăn mặc chỉnh tề xếp hàng nghiêm chỉnh trong sân.
Từ lúc Lãnh Hạ bắt đầu huấn luyện cho bọn hắn, thì bọn họ đã thành thói quen, luôn dậy vào lúc này, nếu điều kiện cho phép thì luyện tập một chút, còn nếu không được thì vẫn duy trì như vậy.
Lãnh Hạ nhìn một đám sức sống dồi dào, chậm rãi nói: “Hôm nay ta sẽ không tham dự vào hành động của các ngươi, trước kia làm như thế nào thì bây giờ làm như thế, để ta xem, các ngươi tiến bộ đến đâu.”
Lãnh Hạ ra lệnh một tiếng, bọn họ liền bắt đầu hành động.
Chu Trọng phái ra một người ở đội hai đi thăm dò tình hình trên núi trước.
Lúc trước bọn họ phân tổ thì đội một là những người có khả năng chiến đấu cao, thân thủ xuất chúng, đội hai là những người có khả năng sức quan sát sắc bén, năng lực phân tích tốt.
Chu Trọng chỉ huy đội hai, tuy thân thủ không bằng đội một nhưng mỗi người đều có những khả năng nổi bật khác nhau, như theo dõi, ẩn nấp, bẩy rập, hoặc là một số khả năng khác.
Một lúc lâu sau, trinh sát báo về, trong núi có một sơn trại, số lượng người cụ thể trong đó thì không rõ nhưng ít nhất cũng phải có mấy trăm người.
Vị trí kia rất tốt, bốn phía là vách núi, từ trên xuống dưới nhìn không thấy khe hở nào.
Tổng kết bằng bốn chữ: Dễ thủ khó công.
Chung Thương và ba người Cuồng Phong không tự giác bắt đầu tự hỏi sách lược tiến công, bọn họ là thủ hạ của Chiến thần, nên không tự giác đã coi đây là chiến trường.
Chiến trường giết địch, chú trọng sách lược.
Bốn người tự hỏi hồi lâu mà vẫn không nghĩ được biện pháp hoàn mỹ nào, khó ở chỗ phải đánh mà không làm kinh động kẻ địch.
Mặc dù sườn núi thì bọn họ có thể khinh công qua được rất đơn giản nhưng nhiều người như thế, sao lại không làm kinh động kẻ địch.
Trong lúc bọn họ cho rằng Thí Thiên sẽ mặt cau mày có thì bốn người đồng loạt trợn trắng mắt.
Trì Hổ ra lệnh một tiếng, bốn trăm linh hai người lập tức xuất phát về phía núi, hùng dũng hiên ngang!
Trên mặt mỗi người đều là thần sắc hưng phấn, trong mắt tràn ngập sự mừng rõ muốn chiến đấu ngay lập tức.
Chung Thương không tự chủ được mà nghĩ tới một loại động vật: sói!
Một đám sói!
Một đám sói hiếu chiến, thiện chiến!
Thiểm Điện nhức đầu, yếu ớt hỏi một câu: “Bọn họ đã có sách lược sao?”
Lôi Minh trừng mắt, không thể tin: “Nhanh như vậy ư? Không thể nào!”
Lãnh Hạ cong cong khóe miệng, thản nhiên nắm tay Chiến Bắc Liệt, chậm chạp đi theo vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải là đi xem thì sẽ biết sao?”
Lúc này, Diệp Nhất Hoàng mặt mũi trắng bệch sau trận nôn hôm qua đã dậy, nhìn thấy mọi người đi lên núi nhất thời tinh thần phấn chấn, chuyện thú vị thế này sao có thể thiếu hắn?
“Các huynh đệ, từ từ đợi ta a!” Nói xong liền chạy theo.
Trong khách điếm, bây giờ chỉ còn lại lão mã đang u buồn nhìn trời.
Đường núi gập ghềnh, nhưng Thí Thiên vì đã được Lãnh Hạ huấn luyện lúc trước, mỗi ngày đều đánh lén nhau trong núi nên rất quen thuộc, đi cực nhanh, cứ như giẫm trên đất bằng.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì không vội, chậm rì rì đi theo.
Lúc này, không chỉ là mấy người Chung Thương mà ngay cả Chiến Bắc Liệt cũng cảm thấy nghi hoặc, vừa rồi Thí Thiên hình như không hề nghĩ ngợi, trinh sát báo cáo xong là lập tức xuất phát, trong thời gian ngắn như thế thì có thể nghĩ được biện pháp gì?
Mẫu sư tử thân thủ kinh người thì hắn biết, tâm tư cẩn mật hắn cũng biết, nhưng thân thủ có thể huấn luyện chứ chẳng lẽ trong mấy tháng ngắn ngủi mà đầu óc cũng được huấn luyện?
Nghi hoặc vẫn cứ đeo bám mọi người đến tận lúc tới nơi, rốt cuộc được cởi bỏ.
Lôi Minh thiếu chút nữa nhịn không được muốn chửi ầm lên, con mẹ nó, đám cuồng đồ này, nói bọn họ không phải tội phạm, thì ai là tội phạm?
Sách lược gì cũng không có, thi triển khinh công vọt vào trong, từng người từng người đi vào, đáp đất là lập tức vung đao, gặp ai là giết.
Một đám gần như điên rồi, chiến đấu như kẻ điên.
Quả nhiên là khí thế không sợ chết, mặc kệ mạng sống.
Ngươi đâm ta một đao?
Tốt lắm, ta chém ngươi hai đao, ta buôn bán có lời!
Lãnh Hạ nhìn thấy Chiến Bắc Liệt ném cho nàng một ánh mắt trêu tức, liền xoa xoa trán, đây là đám thuộc hạ kiểu gì a!
==
Lúc này trong sơn trại, Trương Tam vừa mới rời khỏi giường, ngáp một cái nhớ tới mấy tên ngốc ngày hôm qua, cực kỳ đắc ý.
Lúc này nhìn hắn làm gì còn bộ dáng trung thực hôm qua, nói hắn có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh.
Hắn càng nghĩ càng thấy tự đắc, trong sơn trại này hắn luôn được coi là quân sư, cái khác không nói nhưng đầu óc thì tuyệt đối là cao thâm.
Hôm qua trong hắc điếm hắn vô tình nhìn ra bên ngoài, một đám đông nghìn nghịt đi về phía khách điếm, tư thái kia, so với thổ phỉ bọn hắn còn thổ phỉ hơn.
Lập tức sợ đến tiểu ra quần!
Trương Tam quyết định thật nhanh, vơ vét toàn bộ bạc ở mấy phòng bên cạnh, chạy trốn theo mật đạo.
Ngươi nói những người khác thì phải làm sao hả?
Cầm bạc chạy trốn là đúng đắn!
Cần gì quản những kẻ khác!
Lúc hắn đang định đóng mật đạo thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một tên đồng bọn khác của hắn nhìn thấy, không nói hai lời, hai người đấu võ.
Sau khi giết người kia, đang chạy theo mật đạo ra ngoài thì chợt nghe thanh âm chém giết, thậm chí còn có thanh âm nam nhân ghét bỏ gào lên: “Con mẹ nó, lão tử còn chưa giết đã.”
Trương Tam run lên, bạc rơi đầy xuống đất mà cũng không dám nhặt, chạy như điên ra ngoài, bạc có thể quan trọng hơn mạng sao?
Không nghe vị đại gia kia nói ư, hắn còn chưa giết đã tay đâu!
Nhỡ may bị bọn chúng tìm thấy, giết hắn cho đã tay thì sao?
Số bạc rất vất vả mới kiếm được lại bị rơi hết trong mật đạo, nghĩ vậy, Trương Tam lại bắt đầu thấy đau lòng.
Sau đó gặp được đám ngốc kia, nhìn xe ngựa và y phục thì không phú cũng quý!
Lúc bị nữ nhân kia hỏi đông hỏi tây, hắn còn hơi có chút sợ hãi, cứ nghĩ là khó giải quyết nào ngờ nữ nhân thì trước sau vẫn là nữ nhân, uổng công hắn sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng không chỉ cho hắn đi mà còn hứa sẽ tiêu diệt đám thổ phỉ kia.
Phi!
Đám hung thần ác sát kia mà bị diệt bởi vài người các ngươi sao?
Nhưng nghĩ một chút, dù sao cũng không liên quan đến lão tử, các ngươi chó cắn chó mới tốt!
Diệt được đám thổ phỉ kia thì lão tử làm ngư ông đắc lợi, còn không diệt được thì cũng chả sao, bọn họ cũng không tìm được đến đây, mà dù có tìm được thì nơi này dễ thủ khó công, ai có thể làm khó dễ được ta?
Trương Tam cười rung cả người, vô cùng đắc chí.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào, cùng với tiếng binh khí va chạm là mùi máu tươi tanh tưởi trong gió.
Trương Tam cảm thấy trầm xuống, nhìn nhìn một hồi rồi nhất thời trợn tròn mắt!
Từ ngoài tường nhảy vào một đám sát thần bộ mặt dữ tợn, không phải chính là đám thổ phỉ ngày hôm qua sao?
Từng người từng người nhảy từ trên bờ tường xuống, giơ đại đao lên rồi lập tức gia nhập cuộc chiến, một đao một chiêu, bổ xuống như bổ dưa hấu, máu tươi văng tung tóe!
Hắn dại ra nhìn phía bên kia, một đôi nam nữ bạch y hắc y thì hắn không biết nhưng mấy tên bên cạnh, chẳng phải là mấy tên thị vệ ngu ngốc hôm qua sao?
Hắn đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, xong rồi xong rồi………………….
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên thì cửa đã bị đá văng ra, một nam nhân cao lớn giơ đại đao vọt vào trong, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy lạnh ở cổ.
Động tác cực nhanh, hắn như cảm thấy đầu và thân mình tách nhau ra, trước khi mất mạng, ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là:
Con mẹ nó, chó cắn chó, mấy tên ngốc kia mà lại là thủ lĩnh của thổ phỉ!
==
Phía trên sườn núi, đã xảy ra một trận huyết chiến, giết người không đáng sợ, đáng sợ là quyền giết hại nghiêng về một bên.
Mọi người kinh ngạc nhìn cuộc chiến phía dưới, trên người Thí Thiên tỏa ra khí tức thị huyết, hiếu chiến, hung mãnh, không muốn sống,………
Bọn họ càng thêm khẳng định suy nghĩ trước đó của mình: Đây là một đám sói!
Lúc đầu, vì nhảy từ trên cao xuống nên cũng có không ít người bị thương đôi chút, đám thổ phỉ ở dưới cũng không phải là ngồi không, Thí Thiên đến tiêu diệt họ thì đương nhiên họ phải điên cuồng phản kích, con người lúc gặp nguy hiểm có thể có sức mạnh không thể tưởng tượng.
Nhưng mà bọn họ lại giống như không cảm thấy đau, mắt cũng không chớp cái nào, chém giết trong một đám thổ phỉ, bày ra khí thế đồng quy vu tận ngút trời!
Mà lúc này, cái làm cho Chiến Bắc Liệt kinh ngạc không phải là khí thế, mà là thủ đoạn bọn họ giết người, một kích trí mạng!
Sau khi Thí Thiên đã quen thuộc chiến trường, thì bắt đầu thể hiện thủ đoạn phi thường, mỗi người đều giống nhau, không có chiêu thức đẹp mắt, không có động tác dư thừa, một chiêu, một người mất mạng.
Sau một thời gian ngắn ngủi, chỉ trong một nén nhang, trong sơn trại, trừ Thí Thiên, thì không còn kẻ nào còn sống.
Một vũng máu, một thi thể!
Ngay cả Chiến Bắc Liệt cũng không thể không thừa nhận, đây là một đám sói hung bạo! Một đội ngũ quét ngang trời đất!
Hắn bắt đầu tự hỏi, chi đội này hiện tại chỉ có bốn trăm linh hai người, nếu là bốn nghìn người, bốn vạn người, bốn mươi vạn……..
Trăm vạn quân đội Đại Tần có thể chống đỡ không?
Đáp án là: Không thể!
Lãnh Hạ rất vui mừng, vui mừng phát ra từ nội tâm.
Lúc xuất phát từ Trường An, khả năng của bọn họ nàng hiểu hơn ai hết, nhưng mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, gần như đã có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung.
Nàng có thể tưởng tượng được trong hai tháng này họ đã phải trả giá bao nhiêu mới có thể thuần thục kỹ năng giết người mà nàng chỉ dạy trong một khoảng thời gian ngắn.
Trong đầu ba người Cuồng Phong lúc này chỉ có hai chữ: rung động.
Nhưng mà còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì chuyện xảy ra tiếp theo làm cho người ta không nói được lời nào.
Thí Thiên nhanh như chớp lục soát khắp sơn trại, hùng hùng hổ hổ lôi mấy hòm vàng bạc ra, trong mắt tràn đầy khinh thường, tức giận không thôi: “Con mẹ nó, sơn trại cái khỉ gì, quá nghèo nàn.”
‘Ực!’ một tiếng, mọi người đồng loạt nuốt vào một ngụm nước miếng.
Diệp Nhất Hoàng nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn đống châu báu vàng bạc đầy đất, không thể tin lắp bắp hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi……….. các ngươi nói cái gì? Quá quá quá quá…….. quá nghèo nàn?”
Câu này lắp ba lắp bắp, tuyệt đối có thể so với Chu Lợi!
Thí Thiên vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu đỏ mặt, ánh mắt đảo toán loạn, giống như trẻ nhỏ làm sai đang chờ bị người lớn trách phạt, liếc mắt một cái cũng không dám liếc về phía Lãnh Hạ.
Lát sau, Chu Trọng cực kỳ ghét bỏ lại liếc đống vàng bạc kia một cái, vuốt vuốt râu thở dài: “Chưa từng gặp sơn trại nào nghèo như này, thật sự là dọa người!”
Trì Hổ lúng ta lúng túng nói với Lãnh Hạ: “Cô nương, chúng ta không ngờ sơn trại này nghèo như vậy, từ sau sẽ xem xét kỹ hơn trước khi tiêu diệt!”
Ba người Cuồng Phong đồng loạt ngã xuống đất, không ngừng run rẩy, con mẹ nó, các ngươi có ý gì đây?
Chẳng lẽ Đại Tần Chiến thần tam đại ám chúng ta trông rất giống nhà quê sao?
Lãnh Hạ thì lại rất bình tĩnh, nàng nhíu nhíu mày liễu, rất có hứng thú hỏi: “Hai tháng này, cũng được không ít bạc đấy nhỉ?”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều hưng phấn, Lâm Thanh cực kỳ đắc ý cười cười nói: “Cô nương, ngươi cũng biết đấy, bình thường đám thổ phỉ này chuyên cướp đoạt của dân chúng, lần đầu tiên chúng ta tiêu diệt xong một sơn trại, bên trong có một cái hang tràn đầy vàng bạc châu báu, sáng đến mức lóa cả mắt không tài nào mở ra được!”
Chiến Bắc Liệt nhíu mày hỏi: “Có bao nhiêu?”
Lý Tuấn kiêu ngạo ngẩng đầu, vừa định ra vẻ thì thấy người hỏi là Đại Tần Chiến thần, nhất thời khí thế mất hết, suy nghĩ một chút rồi so sánh: “Dù sao cũng phải tương đương với thu nhập năm năm của sòng bạc Tứ Hải!”
Ba người Cuồng Phong đồng loạt hít vào mấy ngụm lãnh khí, thu nhập năm năm của sòng bạc Tứ Hải?
Đệ nhất sòng bạc của thành Trường An…………..
Thu nhập năm năm?
Chẳng phải là đủ cho quốc khố Đại Tần, hoạt động trong một năm sao?
Nghĩ đến đây, ba người đều vui không kìm được, đừng nhìn Đại Tần có Đệ nhất Tài thần Mạc Tuyên, thật ra chuyện quốc khố nghèo nàn đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, chi phí rất nhiều, như là chỉ riêng quân phí cũng đã cần một số bạc rất lớn.
Nếu không Chiến Bắc Diễn cũng sẽ không nghĩ biện pháp vơ vét của cải khắp nơi như thế, Mộ Dung Triết dâng tặng hổ phách quý hiếm hắn liền mặt mày hớn hở, thậm chí ngay cả Ngũ quốc đại điển cũng công khai bán chỗ ngồi.
Nhất là hiện giờ sắp khai chiến, thật sự là bao nhiêu bạc cũng thấy ít a!
Chiến Bắc Diễn đang vò đầu bứt tai trong hoàng cung, hận tại sao không có cơn mưa vàng rơi xuống đầu hắn, dù là đập hắn máu me be bét cũng không sao.
Lúc này ba người Cuồng Phong đang vô cùng ảo não, sao bọn họ không sớm nghĩ tới chuyện này, quét sạch sơn tặc trong Đại Tần, lại bị Thí Thiên chiếm trước.
Sai lầm, sai lầm!
Thí Thiên vừa thấy thần sắc bọn họ liền biết bọn họ nghĩ gì, đồng loạt bĩu môi nói: “Đây chính là bạc của cô nương chúng ta!”
Ba người Cuồng Phong không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt chờ mong sang phía Lãnh Hạ, ý tứ: Tiểu Vương phi a, lưu hoàng kia ngươi dùng để làm pháo hoa bắn, bạc này cũng nên chia một chút chứ?
Chiến Bắc Liệt thì không nghĩ chút nào, tuy rằng Đại Tần thiếu bạc nhưng bạc của mẫu sư tử thì là của mẫu sư tử, đây là số bạc do thuộc hạ của nàng dùng mạng để đổi, sao hắn có thể mở miệng với nàng chứ?
Hắn quăng cho ba người Cuồng Phong ánh mắt cảnh cáo, ba người nhất thời cụp mắt lại, vẻ mặt đau khổ ôm đầu kêu than.
Lãnh Hạ nhìn hắn một cái, trong mắt là sự ấm áp vui vẻ, nắm tay hắn thật chặt, cười nói với Thí Thiên: “Số bạc này là do các ngươi dùng mạng để đổi, ta chỉ lấy một nửa, còn lại các ngươi tự chia. Một nửa này các ngươi phái người chuyển về Trường An, để tổng quản Vương phủ Chu Phúc chuyển vào Hoàng cung.”
“Rõ!” Thí Thiên dạ ran.
Đối với bọn họ, họ chưa từng nghĩ sẽ được một nửa số bạc này, họ là người của cô nương thì đương nhiên số bạc đó cũng là của cô nương.
Còn cô nương chia như thế nào thì họ không có ý kiến gì.
Nhưng mà cô nương lại nói là cho bọn họ một nửa, một nửa này thật sự là rất nhiều, không ai rõ hơn bọn họ, cô nương lại chưa nói hai lời mà đã chia ra như thế, bọn họ sao có thể không cảm kích, không cảm động?
Chiến Bắc Liệt dừng tầm mắt ở gò má Lãnh Hạ, giống như hắn đã nhặt được một bảo vật quý nhất trần gian, những ngày này nàng đã mang đến cho hắn biết bao kinh hỉ, sự thay đổi của Thí Thiên, thân thủ một kích mất mạng, còn có số bạc này.
Hắn rất hiểu Lãnh Hạ, người có thể khiến nàng quan tâm chỉ có hai người, một là Tiêu Phượng, một là hắn, chỉ có hai người bọn họ là có thể được nàng để vào trong mắt, để ở trong lòng.
Tuy rằng Tiêu Phượng là Hoàng hậu Đại Tần, nhưng nàng lười để ý chính sự, chỉ có hắn, Đại Tần Chiến thần mới thật sự cần số quân phí này.
Trong lòng hắn thầm nhớ kỹ rằng mẫu sư tử đối xử với hắn thật tốt, hắn sẽ dùng nửa đời sau để báo đáp lại nàng.
Lãnh Hạ cũng nhìn Chiến Bắc Liệt, hai người đứng trên sường núi, im lặng nhìn nhau.
Tâm can Diệp Nhất Hoàng bị hình ảnh hai người thâm tình này làm cho vỡ nát, rơi đầy đất.
Hắn nhìn về phía chân núi xa xăm, toàn cây là cây không thể nào nhìn rõ nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt u buồn của lão mã đang nhìn trời, bạn thân a, huynh đệ ta đau lòng a!
Ở nơi đâu đâu cũng đầy mùi máu tanh, đầy thi thể, hàng vạn hàng nghìn tình nùng ý mật, tất cả đều hòa trong ánh mắt này, tất cả đều không cần nói.
Một nơi hung ác, một chỗ thâm tình.