Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Chương 28: Q.3 - Chương 28: Tiểu lãnh hạ ra đời




Từ ngày hôm đó, quan hệ giữa Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất xảy ra một chuyển biến mới, tuy rằng vẫn tranh cãi ầm ĩ vẫn đoạt mẹ với tức phụ vẫn khẩu chiến như trước, nhưng ai sáng suốt đều có thể nhận ra, giữa hai cha con có sự dịu dàng nhè nhẹ.

Tuy rằng người hạ độc còn chưa tìm được, nhưng dưới sự bảo vệ cả đêm lẫn ngày ba trăm sáu mươi độ không góc chết của mọi người, Lãnh Hạ cực kỳ an toàn, vừa cảm động, vừa buồn bực, quả thật là coi nàng như giấy.

Nhất là Chiến Bắc Liệt, hoàn toàn hóa thân thành thê nô, tức phụ lạnh, chăn ấm, tức phụ nóng, quạt mát, tức phụ khát, bưng trà dâng nước, tức phụ mệt mỏi, bóp chân đấm lưng, tức phụ buồn chán, chơi cờ vẽ tranh, tức phụ đói bụng, phòng bếp………

Ngày nào cũng vui vẻ hầu hạ như thế, biến đổi đa dạng các món ăn hàng ngày, nhìn bụng nàng càng ngày càng tròn hơn, nhìn khí sắc càng ngày càng hồng hào hơn, cuộc sống gia đình trôi qua rất tốt.

Cứ như vậy chờ a chờ, chờ a chờ……..

Cuối cùng, trong khi mọi người trông mòn con mắt, ngày sinh dự tính của liễu Lãnh Hạ đã đến.

Đương nhiên, cái ngày sinh dự tính này chỉ là do lão ngoan đồng và Mộ Nhị tính ra thôi, nhưng địa vị của hai thầy trò này trong thiên hạ là cái gì, là ngôi sao sáng trong nền y học, hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí thứ nhất!

Cho nên ngày này, không ai không tin, ngay cả Lãnh Hạ là người hiện đại cũng không nghi ngờ chút nào, dù sao thì y thuật cổ đại cũng bác đại tinh thâm, thậm chí y học hiện đại cũng chưa chắc đã sánh bằng, mọi người đều tin chắc là ngày hôm đó!

Lãnh Hạ bị bắt phải nằm trên giường: “Hôm nay, không cho phép xuống giường!”

Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng đành ngoan ngoãn nghe theo, vì nàng cũng rất hồi hộp.

Bà đỡ ngự y và cả hai thần y đều sẵn sàng, Chiến Bắc Liệt cầm tay tiểu Thập Thất, hai cha con luống cuống đi vòng quanh, Hoa Thiên, Thác Bạt Nhung, Diệp Nhất Hoàng, Cuồng Phong, Lôi Minh, Thiểm Điện, Thí Thiên ngồi chồm hỗm ở ngoài cửa, nói chung mọi người đều tụ tập ở đây để chờ tiểu công chúa ra đời.

Chờ thế này, suốt một ngày đêm.

Đến buổi tối, mọi người căng thẳng tinh thần tròn một ngày đều không yên lòng.

“Lãnh Hạ, sao vẫn không có động tĩnh gì a?”

“Vương phi, sao vẫn không có động tĩnh gì a?”

“Cô nương, sao vẫn không có động tĩnh gì a?”

Từng tiếng lo lắng truyền vào tai Chiến Bắc Liệt khiến hắn càng thêm lo lắng, bàn tay cầm tay Lãnh Hạ run cầm cập, ưng mâu nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn vo kia, cứ như là chỉ cần nhìn là có thể thấy con gái hắn vậy.

Cứ nhìn thế, không biết đã qua bao lâu, Chiến Bắc Liệt day day trán hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Gia, qua giờ tý rồi.”

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía lão ngoan đồng và Mộ Nhị.

“Khụ……..” Lão ngoan đồng vuốt vuốt râu, lúng túng kho khan một tiếng, xem mạch cho Lãnh Hạ rồi gãi đầu buồn bực nói: “Phải sinh rồi chứ, vài ngày trước lão nhân gia đã tính rồi mà, sao lại sai được? Nhưng mạch lại rất ổn định, không giống như là sắp sinh…….. vậy thôi, chờ một chút, chờ một chút.”

Tĩnh tâm lại, tiếp tục chờ.

Đến ngày thứ hai.

Vào lúc mọi người khó hiểu, lão ngoan đồng lại vò đầu bứt tai: “Chờ một chút, chờ một chút…..”

Mặt trời lại lặn.

Ngày thứ ba, ánh mắt khó hiểu biến thành nghi hoặc, mọi người nhìn mặt ông như là muốn nhìn ra dấu vết dịch dung.

Lão ngoan đồng khóc không ra nước mắt, giơ chân: “Chắc chắn mai sẽ sinh! Lão nhân gia còn có thể là giả chắc?”

Mọi người yên lặng quay đầu, ai biết được.

Ngày thứ tư, nhìn Lãnh Hạ vẫn yên lặng như trước, lão ngoan đồng bị những ánh mắt ghét bỏ của mọi người làm cho luống cuống, cũng trợn mắt nhìn bụng như Chiến Bắc Liệt, trợn hồi lâu rồi mắng to một tiếng: “Đứa nhóc không đáng yêu này!”

Rồi thở hổn hển phất tay áo bỏ đi.

Liên tục bốn ngày bốn đêm nữa……..

Đứa bé này vẫn không chịu ra, hành hạ tất cả mọi người không thể nào chợp mắt nổi, mệt mỏi ngủ gật trong sân, hoặc thi thoảng tìm một phòng ngủ tạm một giấc, có khi đang ngủ thì choàng tỉnh nhảy dựng lên, chạy ra xem đã sinh chưa.

Giờ thì héo rũ cả rồi!

Bọn họ còn như thế chứ đừng nói là lão ngự y và bà đỡ, mấy người đều xanh xao mệt mỏi.

Trong lòng mọi người đều toát lên một ý nghĩ, không phải là do Chiến Bắc Liệt làm món ăn ngon quá nên tiểu công chúa này muốn ở lại thêm vài ngày đấy chứ?

Chiến Thập Thất tựa vào bả vai cha ruột, mơ mơ màng màng hỏi: “Mẫu thân vẫn sinh sao?”

Lãnh Hạ đã nằm trên giường bốn ngày, tinh thần tốt hơn bọn họ nhiều, giờ nghe con trai hỏi thế, khóe miệng yên lặng giật giật……

Sinh!

Đương nhiên sinh!

Nhưng cứ thế cũng không phải là cách hay, nàng ngồi dậy hạ lệnh: “Tất cả giải tán đi, quay về nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngự y và bà đỡ vừa nghe lời này đã thấy như được đại xá, lập tức chạy đến viện bên cạnh nghỉ ngơi, còn những người khác thì nói thế nào cũng không chịu đi, cuối cùng nhất trí quyết định, nghỉ ngay trong sân.

Từng chiếc ghế được bê ra ngoài xếp thành hàng, tình cản rất đồ sộ, mấy trăm người trông coi bên ngoài tiểu viện, màn trời chiếu đất ngủ say sưa……..

Lúc này, không ngủ thì chỉ có Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt và Mộ Nhị.

Mộ Đại thần y ngơ ngác ngồi trong sân dù người này lúc nào chả thế, nhưng tạm coi là hắn đang nghỉ ngơi đi.

Còn Chiến Bắc Liệt thì thế nào cũng không thể kệ tức phụ đi ngủ được.

Lãnh Hạ chậm rãi xuống giường, đỡ lưng nói: “Ra ngoài với ta một chút, cứ nằm thế rất mệt.”

Tức phụ đã lên tiếng, đương nhiên Chiến Bắc Liệt không dám chậm trễ, lập tức đỡ lấy tay nàng rồi hai người chậm rãi bước ra ngoài tản bộ.

Bên tai đầy tiếng ngáy ò ò, nhìn cảnh tượng đồ sộ trong sân, cùng cảm thán: “Con gái chúng ta, thật đúng là hành hạ người a!”

Nói xong, lại đồng thời cười: “Hành hạ ngọt ngào.”

Hôm nay không tính là lạnh, một hai tháng mùa đông ở Nam Hàn đã sắp hết, nơi này mùa đông không có tuyết, cũng không khô hanh lạnh lẽo như phía bắc, mà là ẩm ướt âm lãnh, một tháng trước, gió chỉ hơi phất qua đã thấy lạnh đến xương tủy, còn giờ gió có thổi mạnh cũng chỉ thấy hơi se se một chút.

Được phủ một tầng ánh nắng, Lãnh Hạ nhìn qua có vẻ rất nhu hòa, tràn đầy tình mẫu tử.

Đương nhiên, đây chỉ là Chiến Bắc Liệt nghĩ thế.

Lãnh Hạ khẽ vuốt tay Chiến Bắc Liệt, chỉ cần nắm tay hắn, dù giờ đang ở Nam Hàn, nàng cũng có cảm giác gia đình.

Nàng quay đầu lại cười nói: “Giờ rời đi cũng đã gần một năm, từ lúc đến đây, thật sự ở Trường An cũng chỉ có mấy tháng lúc đầu và ba năm yên bình đó.”

Chiến Bắc Liệt ôm lấy bả vai nàng, nàng vẫn gầy như vậy, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ vỗ béo tức phụ của hắn thật sự là không thành công, trừ bụng ngày càng lớn, những chỗ khác vẫn không thay đổi gì.

“Nhớ nhà sao?” Hắn hỏi.

Lãnh Hạ cười tủm tỉm, nghe được chữ ‘nhà’ này, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Ừm, nhớ!”

Chiến Bắc Liệt cũng cười, thận trọng nhìn đường cho nàng, rồi hắn khẽ liếc bụng nàng tò mò hỏi: “Tức phụ, nàng có thấy đầu ngón chân không?”

Lãnh Hạ thật thà cúi đầu………

Rất buồn bực là, quả nhiên không nhìn thấy!

Cảm giác như là mình bị thầm chê, nàng trừng mắt: “Chỗ nghĩa phụ thế nào rồi?”

Loại chuyện đánh trống lảng này, không chỉ Chiến Bắc Liệt có thể lừa dối Chiến Thập Thất, Lãnh Hạ cũng rất tài giỏi.

Nói đến chính sự, mỗ nam lập tức nghiêm túc: “Hai bên chênh lệch không lớn, nhất là từ trận rét đậm trước, Đông Phương Nhuận tử thủ trong thành, hai bên đã giằng co rất lâu, mấy ngày nữa, khí trời ấm hơn thì chắc sẽ có tiến triển.”

Một tháng trước, Tiêu Trấn Kiền lãnh đạo đại quân đi về phía đông bắc, đối mặt với đại quân Đông Sở, một bên thủ thành, một bên công thành, giằng cơ như thế mất hơn nửa tháng.

Lãnh Hạ cũng bị chiến sự tác động, cau mày suy nghĩ: “Sao Đông Phương Nhuận phải tử thủ?”

Nửa giang sơn Nam Hàn đã là của Đại Tần, năm thành kia của Đông Phương Nhuận lúc nào cũng có thể bị Đại Tần công kích, nhất là nơi này cách Đông Sở một vùng biển, không hề sát nhau.

Có thể nói, năm thành ấy, không có chỗ nào tốt cả.

Chiến Bắc Liệt đỡ nàng ngồi xuống một chiếc ghế, hắn phân tích: “Chuyện này thật đúng là khó hiểu, không nói đến chuyện hắn tử thủ sẽ lãng phí sức người sức của, chỉ cần đông qua xuân đến, phá thành chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhất là Đông Sở muốn vận chuyển lương thảo thì cần phải đi qua biển, nếu chúng ta không có lương thảo thì khác nhưng….”

Lãnh Hạ nói tiếp: “Giờ đã lấy được Phù thành, chắc chắn hắn đã biết lương thảo không còn là vấn đề của Đại Tần và Tây Vệ nữa.”

Nàng đỡ lưng, đang định ngồi xuống thì bị mỗ nam bế lên.

Chiến Bắc Liệt căng thẳng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng rồi nói: “Lạnh!”

“Ừm….” Nàng ngồi trên đệm thịt ấm áp, hài lòng ôm cổ hắn nói tiếp: “Đúng vậy, đại chiến trên đất bằng, Đông Sở không có lợi, còn nếu họ bỏ vài thành lui lại, dời chiến trường đến biển thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Cho nên việc tử thủ mấy tòa thành vô dụng này rất kỳ lạ.”

Từ lúc nàng đến thế giới này, Đại Tần luôn đứng đầu ngũ quốc, hùng vùng Trung Nguyên, binh mã lớn mạnh, còn Bắc Yến dựa vào Tuyết sơn làm lá chắn mà an phận ở một góc, vẫn đứng vững chãi ở vị trí thứ hai, nếu không có bom do nàng tạo ra, thì cũng sẽ không trở thành phát pháo đầu tiên trong trận chiến này.

Mà Đông Sở đứng thứ ba cũng là vì nguyên nhân này, binh mã Đại Tần có lớn mạnh thế nào thì cũng chỉ chạy trên đất, nếu như khai chiến trên biển với Đông Sở, chưa nói đến kinh nghiệm hải chiến, chắc chắn phải có một nửa say sóng.

Không dùng cách có lợi mà lại tử thủ năm tòa thành kia giằng co với Đại Tần…….

Nhìn nàng hơi nhíu mày, Chiến Bắc Liệt vươn tay lên xoa, không vui nói: “Đừng nghĩ mấy cái thứ phiền phức này nữa, giờ nàng là quan trọng nhất, nghỉ ngơi đi! Chờ con gái sinh ra, tĩnh dưỡng cho khỏe đã, mấy chuyện linh tinh này, để sau hẵng nói…..”

Đối với Chiến Bắc Liệt mà nói, mặc dù Đông Phương Nhuận là đối thủ của hắn, dù có chút quý trọng người thông minh, nhưng vẫn có mấy phần coi thường cách làm của hắn.

Là nam nhân thì phải đường đường chính chính đối đầu chứ, nhưng người nọ lại thích ẩn nấp trong bóng tối, chờ ngươi sơ hở rồi đâm ngươi một đao, đàn bà!

Giống như nam nhân đánh nhau thì dùng nắm đấm, nữ nhân đánh nhau thì dùng tay tát, móng tay cào, mẫu sư tử và hắn đều dùng nắm đấm, dứt khoát, linh hoạt, mạnh mẽ, một quyền định thắng thua, mà Đông Phương Nhuận thì dùng móng tay cào, phiền chết người.

Lãnh Hạ nghe thế thì cười, dù muốn hay không, dù Đông Phương Nhuận dùng cách gì, nàng cũng không thể vác cái thân mình mang thai mười tháng này xông lên tiền tuyến được………

Ừm, cũng không phải là không thể, nhưng để tránh bị nam nhân này tức giận bùng nổ, thì nàng nên yên tĩnh đi!

Đại Tần Chiến thần đang cười vui vẻ thì đột nhiên thấy mẫu sư tử cau mày.

Lãnh Hạ buông hắn ra rồi đứng lên, nghiêm túc nói: “Ngươi đi theo ta.”

Hắn nghi hoặc bị lôi về theo đường cũ, nhanh chóng quay về viện, lướt qua đám người đang ngủ gật và Mộ Nhị đang ngẩn ngơ, đi vào phòng.

Lên giường, nằm thẳng.

Lãnh Hạ nghiêng đầu, sắc mặt tái nhợt nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.

Nàng nói: “Ngươi đừng kích động.”

Chiến Bắc Liệt ngẩn ngơ đứng đó, đột nhiên kích động, tim đập thình thịch dù không biết mình kích động cái gì.

Nàng lại nói: “Ngươi đừng căng thẳng.”

Chiến Bắc Liệt lại cảm thấy căng thẳng.

Chân của hắn như bắt đầu nhũn ra, tay hắn không biết để vào đâu, lập tức bấu víu vào thành giường.

Cuối cùng Lãnh Hạ nói: “Ngươi phải bình tĩnh.”

Chiến Bắc Liệt không thể bình tĩnh!

Nếu như đến lúc này, hắn vẫn không nhận ra thì thật sự là đi nhảy cầu luôn đi!

Hắn nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Tức…. tức phụ.. sắp sinh à? Đúng không… sắp…… sắp sinh?”

Bốp!

Lãnh Hạ đập một cái vào trán mình, im lặng gật đầu.

Quả nhiên, vào lúc nàng sinh con, bình tĩnh gì đó đều là mây bay a………

Một tiếng thét sợ hãi có vài phần run rẩy đâm thẳng lên trời: “Sắp sinh? Sắp sinh!”

Tiếng thét kinh thiên động địa này mọi người trong sân bừng tỉnh, cả đám nhảy dựng lên, mê man nhìn xung quanh, vẫn chưa kịp phản ứng xem chỗ nào phát ra tiếng, rồi một người kêu lên: “Lãnh Hạ sắp sinh?”

Một người nói tiếp: “Vương phi sắp sinh?”

Một người tổng kết: “Cô nương sắp sinh!”

Ngay lập tức, cả viện hỗn loạn, cả đám xông lên muốn lao vào phòng, nhưng cuối cùng do số người quá lớn nên đều bị chặn ở cửa, ngươi giữ tay ta, ta đè chân ngươi, hắn gạt đầu hắn ta, ai cũng không vào được.

Kể cả thái y và bà đỡ.

Lãnh Hạ hít sâu một hơi, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, có kinh nghiệm lần trước nên nàng đã biết kiểu gì cũng thế này, ai ngờ lại vẫn đề cao sự bình tĩnh của đám người này.

Mất mặt, rất mất mặt!

Nhưng mà mất mặt nhất phải là Chiến Bắc Liệt, đã sớm trải qua lần tức phụ sinh con trước, một tháng nay cũng luôn tự xây dựng tư tưởng thế mà bây giờ……..

Mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân nhũn ra, hai hàm răng va vào nhau lập cập………

Chiến Bắc Liệt lắp bắp: “Tức…. tức phụ…. nàng sao rồi?”

Lãnh Hạ cố nhịn đau, trừng hắn một cái rồi hét lên: “Bà đỡ!”

Bà đỡ?

Bà đỡ ở đâu?

Trong đầu mọi người đều trống rỗng, nghĩ mãi rồi mới có phản ứng, đúng, là ở bên cạnh!

Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí quen thuộc truyền đến.

Mọi người quay đầu ra nhìn thì thấy lão Mã chạy như điên đến từ viện bên cạnh, dùng tốc độ trước nay chưa từng có, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, dùng một ánh mắt u buồn, vô tội, ai oán, bi thương nhìn trời cao.

Mà trọng điểm là, trên lưng của nó, đang chở mấy bà đỡ lảo đảo!

Mọi người nắm tay, hảo dạng!

Bà đỡ đang ở ngoài cửa cố gắng chen ra kéo mấy bà đỡ vừa bị chở đến vào trong.

Lãnh Hạ nằm trên giường thở phào một hơi, sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng, trên trán đầy mồ hôi, nhưng từ lúc nãy đến giờ không hề rên một tiếng.

Chiến Bắc Liệt nắm tay nàng thật chặt, hận không thể sinh thay nàng, lần trước sinh Thập Thất hắn không có kinh nghiệm, quá lo lắng cho Lãnh Hạ nên mới bị mấy bà đỡ kia đuổi ra ngoài, không được chứng kiến toàn bộ quá trình, giờ mới biết, hóa ra là đau đớn như thế, hắn có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia hơi run rẩy, người kiên cường như mẫu sư tử mà còn không tự chủ được run lên, điều đó nói lên cái gì?

Phải đau đớn đến thế nào?

Nghĩ như vậy, Chiến Bắc Liệt cũng bắt đầu đau đớn, đau ở đâu hắn không biết, chỉ biết toàn thân hắn đều đau, nhìn tức phụ đau đớn mà hắn lại không thể giúp được gì, khiến hắn cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút hết đi.

Ưng mâu chợt lóe lên, lần này hắn đã có kinh nghiệm, hắn muốn chứng kiến tận mắt mẫu sư tử sinh con, hắn phải ở bên cạnh nàng cho nàng sức mạnh.

Chết sống gì cũng không ra!

Vì vậy hắn quyết định dùng sát khí để trấn áp mấy bà đỡ muốn ngăn hắn lại.

Rất rõ ràng, mấy bà đỡ lần này không hung hãn như lần trước, không ai nói gì mà chỉ run rẩy vòng qua nam nhân đầy lãnh khí kia, chạy đến người bình thường nhất ở chỗ này, Lãnh Hạ.

Chiến Bắc Liệt đang hùng hổ muốn phản bác, thì cứ thế bị dội nước lạnh.

Khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, nhìn mấy bà đỡ đã bắt đầu chuẩn bị, cuối cùng cũng quay lại chú ý đến tức phụ, nắm chặt tay nàng, giọng nói đã dần dần khôi phục được sự bình tĩnh, chứa đầy tác dụng khiến người khác an lòng: “Tức phụ, ta ở đây, cùng nàng!”

Đóng cửa lại.

Rất nhanh, mấy bà đỡ cũng bắt đầu chú tâm vào công việc, những câu nói vang lên liên tiếp.

“Vị trí thai bình thường!”

“Nước ối vỡ, tử cung mở!”

“Dùng sức a, hít thở a, dùng sức a!”

Lãnh Hạ làm rất tốt, từ đầu đến cuối, bà đỡ nói như thế nào nàng liền làm như thế đó, dù sao cũng đã trải qua một lần, còn Chiến Bắc Liệt thì vừa mới bình tĩnh được một lúc, giờ lại bắt đầu căng thẳng, nhìn sắc mặt tức phụ càng ngày càng tái nhợt, hắn hoảng hốt hai tay run rẩy, thành giường đã sớm bị hắn bóp nát gỗ không ra hình thù gì. Vì vậy, Chiến Bắc Liệt chậm rãi đưa tay lên giường.

Hắn bắt đầu nắm ra giường…..

Nắm a nắm, nắm a nắm………

Chiến Bắc Liệt vừa nắm, vừa nghe tiếng của bà đỡ và tiếng rên mà Lãnh Hạ cố nén, hắn càng luống cuống!

Không khí bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi, đúng ra mùi này phải quá quen thuộc với Chiến Bắc Liệt, mùi này đã theo hắn mười một năm trên chiến trường, lần đầu tiên hắn biết mùi này lại khiến hắn sợ hãi, run rẩy, khiến hắn cảm thấy như trái tim cũng không còn là của mình nữa! Hắn cảm thấy mình không thể ngồi yên ở đây được, mặc dù biết ngồi thế này cũng là để trấn an mẫu sư tử, nhưng không thể ngồi không được, hắn muốn làm gì đó để giúp mẫu sư tử.

“Vương gia….”

Đúng lúc đó, có bà đỡ gọi một tiếng, Chiến Bắc Liệt mừng rỡ quay sang, ưng mâu luôn sắc bén lạnh lùng giờ đầy hy vọng nhìn bà: Ta có thể giúp gì, nói đi nói đi!

Bà đỡ cũng luống cuống.

Dưới ánh mắt như thế, những lời định nói ra đều nghẹn lại, lão phụ nhân đã hơn năm mươi tuổi không khỏi cảm thán trong lòng, Đại Tần Chiến thần này thật tuấn tú a, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, thân hình cao lớn uy vũ………

Ưng mâu Chiến Bắc Liệt dần lạnh đi, hắn rất muốn biết hắn có thể làm gì, có thể giúp đỡ gì cho mẫu sư tử!

Hàn ý lạnh lẽo ập tới làm bà đỡ run lên một cái, phục hồi lại tinh thần.

Tuấn tú thì tuấn tú, nhưng rất dọa người!

“Vương phi không thể cứ chịu đựng như thế được, không biết đến bao giờ mới xong, để Vương phi kêu lên hoặc tìm miếng vải cho người cắn đi!”

Chiến Bắc Liệt cuối cùng cũng tìm được lẽ sống, hắn dùng một tay để nắm ra giường, rồi vươn một tay đến miệng Lãnh Hạ: “Tức phụ, cắn ta đi, đừng khách khí, cắn mạnh vào!”

Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, vô cùng mong muốn tức phụ cắn mình để hắn và nàng cùng đau, hắn chưa bao giờ hận bản thân như thế, nếu không phải vì hắn luôn muốn có con gái thì mẫu sư tử cũng không cần chịu tội như thế, thằng nhóc kia nữa, lần trước cũng hành hạ mẫu sư tử một ngày một đêm……..

Đáng đánh!

Ừ, cứ thế đi, đợi sinh con gái xong rồi ra đánh cho mông tiểu tử kia nở hoa!

Cả đứa trong bụng mẫu sư tử, cũng phải……

Khụ, Chiến Bắc Liệt quả quyết bóp chết ý nghĩ này từ khi mới ló ra, tiểu Lãnh Hạ của lão tử, ai dám đánh?

Ai dám đánh, lão tử đánh hắn!

Nhìn cánh tay ở bên miệng mình rồi nhìn nam nhân kia hoảng hốt không biết hồn vía đã bay đi đâu, Lãnh Hạ chịu đựng sự đau đớn phía dưới, trừng hắn một cái rồi khó nhọc đẩy tay hắn ra, cũng cứu vớt luôn cái ra giường phía dưới, yếu ớt nói: “Ta không sao, ngươi bình tĩnh đi.”

Chiến Bắc Liệt không thể bình tĩnh nổi!

Nhìn Lãnh Hạ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn nàng vã đầy mồ hôi thấm ướt cả gối, nghe mùi máu tươi nồng nặc, hắn lại không thể giúp được gì, tay hắn càng run, hai mắt đỏ ngầu, giống như máu toàn thân hắn đều đổ về đây, giống như đang có ngàn vạn con sâu gặm nhấm tim hắn!

Hắn chậm rãi cúi người xuống, vuốt mái tóc ướt đẫm của Lãnh Hạ, hôn lên khóe môi tái nhợt của nàng, giọng nói run rẩy:

“Tức phụ, ta yêu nàng!”

“Ta cũng yêu ngươi…..”

==

Mặt trời dần ngã về tây, mặt trời lại nhô lên ở phía đông.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã hơn một đêm rồi mà Lãnh Hạ vẫn đang cố gắng, cố gắng để kết tinh tình yêu của nàng và Chiến Bắc Liệt được chào đời.

Tiếng rên rỉ kìm nén vang lên đứt quãng, nữ tử nằm trên giường vô cùng suy yếu, sắc mặt không có lấy một tia máu, Chiến Bắc Liệt ôm nàng, nhìn nàng chăm chú, hắn phải nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của tức phụ, khắc sâu trong lòng.

Đột nhiên, toàn thân Lãnh Hạ run rẩy kịch liệt.

“Oa ——!”

Một tiếng trẻ con khóc xông thẳng lên trời!

Tiếng khóc này chui vào tai Chiến Bắc Liệt khiến hắn im bặt.

Ngay sau đó, một tiếng ngạc nhiên của bà đỡ kêu lên: “Sinh rồi sinh rồi, là một thiên kim, chúc mừng Vương gia chúc mừng Vương gia!”

Trong ưng mâu ánh lên chút nước, Chiến Bắc Liệt cúi người xuống ôm chặt lấy Lãnh Hạ đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, in lên môi nàng một nụ hôn sâu đậm.

Cuối cùng cũng xong rồi, hắn quyết định đứng lên ôm lấy con gái hắn, hôn nó một cái!

Ừ, đúng vậy, quả thật là hắn muốn làm vậy!

Nhưng toàn thân cứng ngắc, tay chân như nhũn ra, trong lòng của hắn ngọt ngào vô cùng, tiểu Lãnh Hạ mà hắn ao ước bấy lâu nay đang ở ngay bên cạnh, tiếng khóc non nớt vang lên không ngừng, hắn lại không thể di chuyển……

Chết tiệt, hắn không di chuyển được!

Chết tiệt!

Chiến Bắc Liệt cố thả lỏng thân thể, được rồi, cổ hắn chuyển động được rồi.

Hắn chậm rãi xoay cổ, nhìn đứa bé xinh xắn trong tay bà đỡ, nước mắt trong ưng mâu ngày càng nhiều rồi tí tách rơi xuống, hắn run rẩy nhìn tiểu mẫu sư tử giống y hệt mẫu sư tử.

Hắn đã thấy rất nhiều đứa trẻ sơ sinh, chúng đều nhăn nheo như khỉ, nhưng con gái hắn………

Ánh mắt chăm chú nhìn đứa bé, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, nó đẹp như vậy, da dẻ trắng mịn nõn nà, hai má phúng phính đáng yêu, lông mày còn thưa nhưng đã có thể nhìn ra hình lá liễu, hai mắt trong veo đen lấy, lông mi cong dài yêu kiều, chiếc mũi nho nhỏ, khuôn miệng nho nhỏ, đỏ hồng chu lên.

Tốt lắm, Chiến Bắc Liệt phát hiện hắn đã có thể cười được rồi, vì thế hắn cứng ngắc cong môi lên, hắn muốn cười thật to nhưng không thành công.

Tiểu cô nương cũng cười.

Nó mở to hai mắt đen láy tò mò nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên cong lên, cười ngọt ngào như thế……..

Nụ cười này, giống như một đóa hoa nở rộ trong lòng Chiến Bắc Liệt!

Ngay lập tức giúp hắn thả lỏng ra!

Hắn run rẩy bước lên, nhìn chằm chằm tiểu Lãnh Hạ của hắn, bà đỡ lập tức bế tiểu cô nương đang cười toe toét đến cho hắn.

Sợ!

Bàn chân vừa bước lên một bước lại lùi về sau ba bước.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ, con gái hắn còn nhỏ như thế, thân thể nhìn yếu ớt như thế, sao hắn dám bế, nhỡ may hắn vụng về bẻ gãy nó thì sao?

Bế hay không bế, đó là một vấn đề.

Nội tâm giãy dụa kịch liệt, cuồi cùng, Chiến Bắc Liệt lặng lẽ vươn tay ra sau lưng.

Hắn bắt đầu cào tường.

Mỗ nam nhân rất hăng hái cào tường, hai mắt mở to nhìn tiểu Lãnh Hạ đang cười rực rỡ, đôi tiểu phượng mâu kia chớp chớp làm lòng hắn mềm nhũn ra.

Đại Tần Chiến thần khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể tự chém mình!

Hắn muốn ôm một cái, hắn muốn hôn một cái……..

Ưng mâu không muốn rời khỏi người tiểu Lãnh Hạ, tủi thân liếc nhìn tức phụ đang nằm trên giường, lúc này Lãnh Hạ đã mở mắt rồi, đang dịu dàng nhìn con gái, nàng quay sang cười yếu ớt hỏi: “Sao thế?”

Lão tử muốn bế con gái đến điên rồi, nhưng con mẹ nó lão tử không dám!

Chiến Bắc Liệt rất muốn nói thế nhưng lại thấy rất mất mặt, nên hắn run rẩy nhích lại gần con gái, đây là kết tinh tình yêu của hắn và mẫu sư tử, hắn không thể hình dung nổi, rốt cuộc là đến gần nó bằng cách nào, nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu kia, thận trọng vươn tay ra……..

Rầm!

Cửa phòng bật mở, một trận gió to quét qua.

Vô số người xông vào vây lấy bà đỡ, à không, là tiểu Lãnh Hạ trong tay bà đỡ, ríu rít không ngừng.

“Thật đúng là đẹp a!”

“Ai nha, thật là đáng yêu!”

“Các ngươi nhìn xem, nó đang cười kìa……”

Vừa mới cẩn thận nhận lấy con đã bị người khác cướp mắt, tiểu cô nương cũng không sợ, cười vui vẻ, mới bé xíu nhưng đã có thể nhìn ra sau này sẽ là một tiểu mỹ nhân y như Lãnh Hạ.

Mọi người yêu thích không muốn buông tay, hận không thể đoạt lấy để nuôi, ao ước nghĩ, nam nhân kia, lấy một tức phụ bưu hãn, sinh một đứa con trai đáng yêu như hồ ly, giờ còn có một đứa con gái như tiểu tiên nữ!

Nam nữ song toàn a!

Không công bằng a!

Bọn họ đều đang chuyên tâm tranh cướp tiểu cô nương và oán thầm Chiến Bắc Liệt nên không ai chú ý đến nam nhân đang bị bọn họ oán thầm kia oán niệm lượn lờ, giận tái cả mặt!

Mắt không chú ý nhưng có thể cảm giác thấy!

Mọi người xoa xoa tay, chỉ cảm thấy trong này còn lạnh hơn ngoài kia, mờ mịt nhìn xung quanh rồi tất cả đều dừng lại ở một ưng mâu lạnh lẽo.

Cha đứa bé đang tỏa ra lãnh ý lạnh như băng, suýt nữa hắn đã bế được con gái rồi, đang kích động thì bị đám chết tiệt này phá vỡ!

Mẹ nó, con gái lão tử, lão tử còn không dám bế, các ngươi lại dám cướp!

Hắn thầm nghĩ phải làm gì đám người này cho hả giân, trong đầu ảo tưởng luộc rán xào hấp, phải xử lý như thế nào, nên bất giác đã nở một nụ cười dữ tợn……..

Đột nhiên, cứng đờ!

Đại Tần Chiến thần chớp chớp mắt, con gái hắn đang lướt qua mọi người tò mò nhìn hắn, nhìn hắn cười, ừm, không thể để cho con gái thấy một mặt không hiền lành của cha được, nó sợ thì sao?

Ngay lập tức, hắn thu hồi lại vẻ dữ tợn, khóe môi treo một nụ cười ôn hòa, ưng mâu híp lại, hắn duy trì vẻ tươi cười, nghiến răng nói: “Đều cút ra ngoài cho lão tử!”

Giọng nói hiền hòa, ngữ điệu chậm rãi, nhưng ngôn từ lại hung tợn.

Mọi người lập tức biến mất!

Nam nhân này biến sắc mặt như thời tiết, không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Bởi vậy, trong cả căn phòng ngoại trừ Lãnh Hạ đang nằm trên giường thì không còn ai khác cả, mà không biết là ai cũng rất có lương tâm, đặt con gái vào tay hắn.

Cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng được bế tiểu Lãnh Hạ mà hắn mong ước bao lâu, nhìn đứa bé nhỏ xíu xinh xắn trong lòng, một cảm giác kỳ diệu chạy khắp người, là cảm giác huyết mạch tương liên, khiến trong lòng hắn trào dâng cảm giác trách nhiệm đầy ấm áp.

Đây là con hắn, con gái hắn, tiểu Lãnh Hạ của hắn……….

Hai cha con đều tươi cười đi về phía Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt bế con để xuống cạnh nàng rồi cười híp mắt: “Tức phụ, giống y hệt nàng, là một tiểu Lãnh Hạ.”

Lãnh Hạ cúi đầu nhìn, cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, đây quả là phiên bản nhỏ của nàng, giờ đang tò mò mở to mắt nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, nhỏ nhắn đáng yêu khiến Lãnh Hạ khẽ cười, nàng chọc vào má con, tiểu cô nương liền chu môi thổi bóng.

Nàng không khỏi cảm thán tạo hoá thần kỳ, không biết lần đầu tiên Chiến Bắc Liệt nhìn thấy Thập Thất có cảm thấy cái loại cảm giác máu mủ tình thâm này không?

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, cười hỏi: “Sao không thấy Thập Thất?”

“À……..” Chiến Bắc Liệt cười tủm tỉm, cúi đầu hôn con gái một cái rồi thỏa nguyện cười: “Đang ngủ ở bên cạnh rồi, chịu bốn ngày, giờ nó mới được ngủ, nàng sinh gần một ngày, nó không chịu được.”

Nói đến đây, hai người đều nở nụ cười, cúi đầu nhìn con gái.

Tiểu nha đầu này, hành hạ mọi người lâu như thế!

Lãnh Hạ khẽ cười, tuy rằng sắc mặt còn hơi tái nhợt, tóc tai vẫn ướt đẫm, nhìn qua rất nhếch nhác, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia hiện lên vẻ dịu dàng của người mẹ, làm Chiến Bắc Liệt nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Trong lòng bế con gái, bên cạnh là tức phụ, phòng bên cạnh con trai hắn đang ngủ, không có gì khiến hắn hạnh phúc hơn hiện tại nữa.

Hắn hơi thở dài.

Lãnh Hạ chớp chớp mắt: “Sao thế?”

Hắn nhẹ nhàng hôn nàng, rồi nghiêm túc nói: “Tức phụ, ta rất có phúc, lại khiến người trong thiên hạ ghen tỵ thì phải làm sao?”

Lãnh Hạ lườm một cái, người này, lúc nói cái câu không biết xấu hổ như thế còn không thèm che giấu sự đắc ý trong đáy mắt.

Để ngăn hắn tiếp tục không biết xấu hổ, mỗ nữ quyết định, bịt miệng lại!

Hai người đang triền miên hôn sâu……

Kẹt………

Cửa phòng lại bật ra, một bóng người màu hồng hấp tấp lao vào: “Ai nha sinh sinh rồi à? Lão nhân gia vừa mới nghe nói, mai cho ta……..”

Lão ngoan đồng lập tức sững người, chớp chớp mắt, râu run lên, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, rồi lập tức biến mất.

Kèn kẹt…….

Chiến Bắc Liệt nổi giận nghiến răng, rồi chép chép miệng tiếp tục chuyện khi nãy, Lãnh Hạ khẽ cười hòa theo hắn, ngay lúc hai người vừa chạm môi, cái bóng màu hồng lại lao đến, rất ý tứ mà đóng cửa phòng lại.

Rầm!

Đại Tần Chiến thần căm hận nhìn cái cửa, dù có đóng lại cũng không thể thay đổi chuyện nó đã mở ra đâu.

Hơn nữa còn phá hủy chuyện tốt của lão tử!

Lãnh Hạ bật cười, chọc chọc ngực hắn rồi cười: “Ừm, mệt rồi, hôm nào tiếp tục.”

Nói xong, khẽ véo má con gái một cái rồi chui vào chăn bổ sung thể lực.

Chiến Bắc Liệt tức đến méo miệng nhưng chợt nhớ ra gì đó, lập tức thay đổi đổi sắc mặt, tươi cười cúi đầu nhìn xuống, tiểu cô nương đang quơ quơ tay về phía hắn.

Hắn hôn một cái vào quả đấm nhỏ xinh, tiểu cô nương thích thú cười khanh khách.

Đại Tần Chiến thần bĩu môi, rất lanh lợi nghĩ, tức phụ không cho hôn, không phải vẫn còn con gái sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.