“Hoàng...hoàng thượng...”
Hạ Vũ Quân nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Ngươi cứ kêu trẫm mãi như thế thì làm sao trẫm biết được chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, công chúa của Tây Lăng đến, còn mang theo cả lễ vật nữa ạ.”
Hạ Vũ Mặc nghe đến đây thì khẽ nhíu mày, Mộ Hạ đứng bên cạnh thấy vậy thì hơi buồn cười. Đoán không sai thì vị khách không mời mà tới kia chính là công chúa Tây Lăng, đồng thời cũng là một nhành hoa đào yêu thầm tên nhóc kiêu căng này đi. Hạ Vũ Quân thì nhướn mày tỏ vẻ thích thú: “Bảo nàng ấy đến Trùng Nguyên điện đợi trẫm.”
Lão công công nghe vậy liền cúi thấp đầu, giọng đầy e sợ: “Nhưng...nhưng công chúa...”
“Sao lại không thể gặp ở đây?”
Lão công công chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói dễ nghe cắt đứt, tiếp đó là một vạt áo màu vàng nhạt lướt qua người của Mộ Hạ.
“Mặc ca ca...Muội nhớ huynh nhiều lắm!”
Do đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên Hạ Vũ Mặc nhanh chóng lùi về phía sau một bước, nét mặt vẫn lạng lùng thờ ơ nhìn vị công chúa kia vồ ếch trước mặt mình.
“Mặc ca ca, sao huynh lại...hu...”
Ngọc Vi Khê vẫn ngồi thút thít dưới sàn, bộ dáng vô cùng đáng thương. Nô tì thân cận của nàng ta định đỡ nàng ta đứng lên nhưng vị công chúa kia cứ nhất quyết muốn Hạ Vũ Mặc bế nàng ta đến ghế ngồi.
“E hèm, hoàng đệ, đệ...” Hạ Vũ Quân nhướn mày hướng về phía của Ngọc Vi Khê đang làm nũng kia, ý muốn nói họa ai người đó giải quyết.
Hạ Vũ Mặc đưa tay xoa xoa chân mày để nó giãn ra, nếu hắn cứ nhíu mãi như thế chắc sẽ đến độ kẹp chết con ruồi mất.
Mộ Hạ nhìn trán của Hạ Vũ Mặc có hình chữ Xuyên* liền không nhịn được mà phì cười.
*khi nhíu mày nếp nhăn trên trán có nét giống chữ xuyên
“Nô tì, có gì đáng cười sao? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám càn rỡ như vậy hả?”
Ngọc Vi Khê đang khóc hoa lê đái vũ thì chợt thấy Mộ Hạ liếc mắt đưa tình (?!) với Mặc ca ca, đã vậy lại còn cười nữa. Định quyến rũ Mặc ca ca của nàng sao? Hừ, đừng có mơ! Dù là vương phi mà Mặc ca ca tự mình chọn nhưng nhìn lại cách mà nàng ta ăn mặc xem, chả có tí phong thái gì của vương phi mà mọi người ngưỡng mộ gì cả. Phế vật mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi.
Mộ Hạ thu lại ý cười, nhìn tia khinh thường tràn đầy khuôn mặt của Ngọc Vi Khê, sau đó nhìn xuống y phục của mình. Cũng đâu phải là tệ, đủ thanh nhã, đủ trang trọng, đặc biệt là nó nhìn có cấp bậc hơn những bộ đồ của nô tì trong hoàng cung nha. Vị công chúa này...cố ý hạ thấp nàng sao?
“Đủ rồi! Nàng là vương phi của bổn vương.”
Hạ Vũ Mặc ung dung cầm chén trà lên hớp một ngụm. Hạ Vũ Quân đang lén lút vuốt tay của Nguyệt Ly nghe vậy thì bỗng dưng muốn bật cười thật lớn, nhưng nhìn thất vẻ mặt tái xanh của Ngọc Vi Khê thì hắn đành cực lực kìm nén lại. Tên tiểu tử này thản nhiên công kích vị công chúa mỏng manh kia a. Quả không hổ danh là hoàng đệ của hắn mà haha.
“Huynh....Hừ, mặc kệ là như thế nào thì hôm nay bổn công chúa đến đây là vâng theo lời phụ hoàng để hòa thân cùng Tà vương Hạ Vũ Mặc. Không quan tâm là chiếc ghế Tà vương phi đã có ai ngồi hay chưa, thời gian còn dài, đủ để biết người nào mới xứng đáng sánh đôi cùng Mặc ca ca.”
Câu cuối Ngọc Vi Khê vừa nói vừa đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn Mộ Hạ.
Mộ Hạ lúc này chỉ biết cười khổ, các ngươi chim chuột thì đừng có kéo ta vào.
Hạ Vũ Quân cầm tách trà gạt gạt hơi nước, khẽ nhướn mắt lên nói: “Hoàng đệ vừa mới cử hành hôn lễ cách đây không lâu, há bây giờ lại tổ chức lễ nạp thiếp? Như thế thì người dân thiên hạ này sẽ nghĩ hoàng thất của trẫm như thế nào đây?”
Quả nhiên là thiên chi kiều tử có khác, chỉ là một câu nói hững hờ mà lại mang đầy ý nghĩa. Đây chẳng phải là Hạ Vũ Quân hắn đang khẳng định rằng nhị đệ nhà hắn chỉ cưới một Tà vương phi là Mộ Hạ nàng làm thê tử thôi sao? Lại còn từ chối khéo léo thế cơ đấy.
Mộ Hạ cầm lấy trái nho trên đĩa bỏ vào miệng, ung dung nhìn tên hồ ly và nha đầu ngây thơ tranh luận với nhau.
“Khê nhi nào có ý nghĩ như vậy? Chỉ là Khê nhi muốn xin phép bệ hạ cho Khê nhi được sống trong phủ của Mặc ca ca trong mấy ngày ở lại Bắc Hạ thôi ạ.”
“Phủ Tà vương là nơi ở của hoàng đệ ở, nơi đó đâu thuộc quyền quản lí của trẫm. Nếu muốn ở lại thì hỏi ý của đệ ấy, trẫm không giúp được gì cho ngươi đâu.”
Hạ Vũ Quân thản nhiên đá vấn đề nan giải kia qua cho Hạ Vũ Mặc, người ta tới hòa thân với tên đó chứ có phải hòa thân với hoàng đế hắn đâu, việc gì hắn phải tiếp chuyện với cô công chúa bướng bỉnh này chứ, Ly nhi còn đang đợi hắn a.
“Thế...Mặc ca ca, liệu muội có thể...”
Ngọc Vi Khê chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Hạ Vũ Mặc, bộ dáng đáng yêu ủy mị khiến bao nam nhân phải quỳ gối xuống xin sự chú ý của nàng ta.
“Đừng khóc nữa...”
Hạ Vũ Mặc thở dài nhìn Ngọc Vi Khê với ánh mắt đầy dịu dàng.
Mộ Hạ, Hạ Vũ Quân và Mộc Nguyệt Ly đồng loạt nhướn mày, khuôn mặt ba người họ đầy vẻ xem kịch vui.
Khóe miệng Ngọc Vi Khê hiện lên tia đắc ý, nàng ta tiến lên một bước, giọng hơi run: “Mặc ca ca, huynh hãy cho muội tá túc ở phủ của huynh vài ngày được không?”
Cho muội ở cùng phòng cùng giường với huynh thì càng tốt. Sau đó muội sẽ hạ sinh cho huynh những đứa con kháu khỉnh, không không, phải là huynh sẽ cho dàn rước dâu đón muội đường đường chính chính vào cổng lớn của Tà vương phủ. Muội sẽ đá nữ nhân ngu ngốc thấp kém kia ra khỏi cái ghế vương phi, rồi muội và huynh sẽ sống những ngày hạnh phúc bên nhau.
Mộ Hạ buồn cười nhìn khuôn mặt đầy phấn hồng ảo tưởng của Ngọc Vi Khê, tên Hạ Vũ Mặc kia chỉ mới nói có một câu mà vị công chúa kia đã nghĩ đến tới chuyện gì rồi đi?
Hạ Vũ Mặc đặt ly trà xuống bàn rồi đứng dậy, vuốt vuốt lại nếp áo, thong thả nhả từng chữ: “Bổn vương không muốn phải thả vài ba con chó nhỏ ở ngoài cổng Tà vương phủ đâu.”