Sau khi trở về nhà, Đình Hạ vẫn còn cảm thấy buồn ở trong lòng. Cô mở chiếc hộp gỗ lấy tấm ảnh siêu âm đã cũ ra ngắm nhìn, nhớ lại đứa bé mình mang nặng suốt mấy tháng trời, ruột đau như cắt.
Cho đến tận bây giờ, Đình Hạ vẫn không có dũng khí nói chuyện đứa bé với Mạc Tử Quân. Sẽ được gì ngoài cảm giác tội lỗi và tự trách? Cũng là đau khổ, vậy một mình cô chịu là đủ rồi…
“Đình Hạ!”
Cô khẽ giật mình, theo phản xạ giấu tấm ảnh ra sau lưng, rồi quay lại nhìn người đàn đàn ông vừa mới bước vào trong phòng.
“Tử Quân…”
“Hạ, xuống ăn cơm thôi. Cha mẹ đang đợi chúng ta kìa!” Hắn bước đến, sờ lên khuôn mặt kém sắc kia liền cảm thấy hơi lo lắng.
Đưa tay vuốt ve gò má cô gái nhỏ, Mạc Tử Quân khẽ nhíu mày, hỏi:
“Em sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không?”
Đình Hạ lắc đầu, hơi đẩy Mạc Tử Quân ra rồi nhanh nhẹn đặt bức ảnh vào trong ngăn tủ quần áo đang mở. Cô xoay người che chắn, sau đó đóng cánh tủ lại, kéo tay hắn, trên môi còn nở nụ cười:
“Chúng ta mau xuống dưới thôi!”
“Ừ.” Hắn hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ.
Tâm trạng trì trệ, Đình Hạ ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Mạc Tử Quân ngồi ở bên cạnh cứ liên tục gắp thức ăn, càng làm cô thêm bối rối.
“Xem con kìa, cứ gắp nhiều như vậy, con bé làm sao ăn kịp?” Tuyết Phàn lên tiếng.
Bà tinh ý nhìn ra Đình Hạ đang có tâm sự trong lòng, nhưng không thể ở trước mặt mọi người hỏi cô được, nên đành lặng lẽ quan sát thêm tình hình.
“Tử Quân, anh cũng ăn nhiều một chút!” Cô với tay gắp một miếng thịt bò cho vào bát hắn. Truyện Hệ Thống
Gạt bỏ những phiền muộn trong đầu, Đình Hạ tập trung cho bữa cơm tối. Cô cố gắng mở lời bắt chuyện với ông bà Mạc, để xua tan đi không khí nặng nề từ nãy đến giờ.
Dọn bát đũa xong xuôi, cô cùng Tuyết Phàn ngồi ngoài phòng khách xem truyền hình.
“Đình Hạ, em biết máy sấy tóc để ở đâu không?”
“Hình như ở ngăn cuối cùng trong tủ quần áo. Anh cần nó làm gì thế? Để em đi lấy.”
Cô toan định đứng dậy thì Mạc Tử Quân ngăn lại:
“Em cứ ngồi chơi với mẹ đi, anh lên đó tự tìm được rồi.”
Cũng chẳng biết quản gia Châu cần máy sấy để làm gì, mà cái bà vẫn hay dùng bỗng nhiên hư mất, nên mới tiện miệng hỏi Mạc Tử Quân. Nghe theo lời Đình Hạ, hắn lên trên phòng mở tủ quần áo ra tìm kiếm.
“Ở đâu nhỉ?”
Đình Hạ nói để máy sấy tóc vào ngăn tủ quần áo cuối cùng, nhưng Mạc Tử Quân tìm đi tìm lại vẫn không thấy đâu. Hắn mở thêm cánh cửa phía trên, họa may cô cất ở nơi khác mà chẳng nhớ.
Dưới phòng khách, cô đang ngồi tán gẫu cùng Tuyết Phàn. Hai mẹ con vừa ăn trái cây vừa cười đùa thật vui vẻ.
Đang nói chuyện thì Đình Hạ bỗng khựng người, nghĩ về tấm ảnh siêu âm mình đặt trên hộp gỗ vẫn còn chưa cất. Ngăn tủ quần áo phía trên, chẳng may Mạc Tử Quân mở ra sẽ…
“Tử Quân…”
Cô chạy nhanh lên phòng ngủ. Lúc này Mạc Tử Quân đã nhìn thấy tấm ảnh đó, hắn cầm lên ngắm nghía một lúc, rồi tò mò chiếc hộp gỗ ở bên dưới mà mở nắp ra.
Bên trong có một vài món đồ, nhưng thứ khiến người đàn ông kia chú ý nhất là tệp hồ sơ đặt dưới đáy hộp. Hắn cầm lên, mở ra xem nội dung bên trong.
Đôi mắt Mạc Tử Quân dần trở nên đờ đẫn, cánh tay run run khi đọc những dòng chữ ghi trên đống giấy tờ kia. Ảnh siêu âm thai, toa thuốc điều trị, di chứng… một loạt thứ hắn không thể tưởng tượng được!
“Tử Quân, mau trả cho em…”
Đình Hạ lao về phía trước, giật lấy tờ giấy quan trọng từ trong tay người đàn ông kia, khiến nó xé toạc ra thành hai mảnh. Cô nhìn Mạc Tử Quân, run rẩy bật khóc nức nở.
“Em từng có thai sao? Đứa bé… là con của ai?”
Hắn chưa xem ngày tháng ghi trên đống giấy tờ kia, càng không có đủ thời gian để kịp hiểu vì sao cô phải vứt bỏ đứa bé. Chỉ là Mạc Tử Quân vẫn nghĩ, năm đó sau khi hai người ly hôn, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
“Hạ, nói cho anh biết đi! Cầu xin em nói cho anh biết…”
“Tránh ra. Tử Quân… để em được ở một mình…”
Đình Hạ đẩy hắn ra, cúi xuống vội nhặt đống giấy tờ còn vương vãi trên sàn, nước mắt cô rơi lã chã, bước chân chạy nhanh vào trong phòng tắm. Tâm trạng Mạc Tử Quân trở nên bất ổn, hắn liên tục đập cửa gọi cô gái nhỏ, nhưng ngoài âm thanh của nước chảy và tiếng khóc thê lương thì chẳng còn gì đáp lại lời hắn.
“Tử Quân… cầu xin anh… em muốn yên tĩnh một lúc… hức… hức…”
Mạc Tử Quân cuối cùng không đập cửa nữa, hắn gục đầu lên tường, tâm can ứa nghẹn. Ba năm qua Đình Hạ đã phải chịu đựng những gì, tại sao lại không cho hắn biết?
Trong phút mơ màng, hắn chợt nhớ đến Tiết San, đoán rằng cô ấy chắc chắn biết rõ chuyện của Đình Hạ. Cầm tờ giấy bị rách phân nửa, hắn đẩy cửa phòng, bước vội xuống lầu.
“Tử Quân, con đi đâu thế?” Tuyết Phàn nhìn theo bóng lưng gấp gáp của người đàn ông kia, gặng hỏi.