Cuồng Si Em

Chương 49: Chương 49: Hạ, anh yêu em




Mạc Tử Quân lấy đá lạnh cho vào trong túi chườm, đợi khi Đình Hạ tắm xong thì đến bên chỗ cô.

Hắn kéo tay áo Đình Hạ lên, cô cảnh giác rụt tay lại, liền bị Mạc Tử Quân ôm lấy eo giữ chặt.

“Đừng động!”

Giọng của hắn rất nhẹ, cảm giác quan tâm nhiều hơn là ra lệnh. Đình Hạ hơi uốn éo người, muốn đẩy cánh tay Mạc Tử Quân ra khỏi vòng eo mình.

Ai ngờ, người đàn ông kia thoắt cái đã nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình. Hắn cẩn thận cầm túi đá bên cạnh, chườm lên chỗ sưng trên khuỷu tay cô gái nhỏ.

Đình Hạ khẽ rên rỉ, lúc ở nhà hàng nói không sao chỉ là nói dối. Bởi vì không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình, cô bèn cúi thấp mặt xuống.

Mạc Tử Quân vừa chườm đá lên khuỷu tay Đình Hạ, vừa dùng miệng thổi nhè nhẹ. Chẳng biết cách này có hiệu quả hay không, nhưng làm như vậy, hắn mới an tâm được phần nào.

Hổ thẹn mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Tử Quân dịu dàng quan tâm đến Đình Hạ. Trước đây hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình, những lần uống rượu say trở về nhà, được cô thức trắng cả đêm chăm sóc, hắn lại xem đó như điều hiển nhiên mà cô phải làm. Càng nhớ lại những chuyện cũ, hắn càng thêm ân hận trong lòng.

Chỉ trách Mạc Tử Quân ngu muội, lúc có phúc phần thì không biết hưởng, để bây giờ mất đi rồi mới phải chật vật theo đuổi lại Đình Hạ.

“Đã đỡ hơn chưa?”

“Ừ, tôi ổn rồi. Cảm ơn anh.”

Đình Hạ khách sáo đẩy hắn ra, đặt chân xuống đất đứng thẳng dậy. Cô xoay người lại đằng sau, cầm lấy túi chườm từ tay người đàn ông kia, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Hai bên gò má sớm đã ửng hồng, gương mặt nóng ran như lửa đốt. Đình Hạ sờ tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, thình thịch, thình thịch…

Đình Hạ cuộn chặt tay thành nắm đấm, đứng dựa vào một góc tường trong bếp, hai mắt nhắm nghiền lại, cho đến khi hô hấp trở nên đều đặn, cô mới quay về phòng.

Mạc Tử Quân đang ngồi trên giường, điều chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa. Cô bước đến trước mặt hắn, khẽ cất lời:

“Anh nói sẽ dành ra hai tháng theo đuổi tôi. Vậy nếu trong khoảng thời gian này tôi không rung động, thì có thể dứt khoát rời khỏi anh đúng không?”

Đình Hạ không ôm theo bất cứ hy vọng gì, chỉ là muốn làm rõ yêu cầu của hắn một chút, để tránh bản thân cứ phải dây dưa không dứt với người đàn ông này.

“Ừ! Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Hắn trầm ngâm nhìn cô gái nhỏ, giọng điệu chua xót mà đáp lại.

Mạc Tử Quân lấy thêm một chiếc gối mềm để Đình Hạ kê cánh tay bị đau, rồi đến tắt đèn.

Bên trong căn phòng chỉ còn chút ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ. Đình Hạ trằn trọc một hồi lâu vẫn không thể chợp mắt. Ngược lại, Mạc Tử Quân nằm bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào.

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, rồi cẩn thận kéo cánh tay vạm vỡ đang ôm lấy eo mình, đặt nhẹ xuống giường.

Đình Hạ đi đến bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo lớn ở dưới chân, lấy ra tệp giấy vẽ cùng dụng cụ, sau đó nhón chân rời khỏi phòng, thật khẽ khàng.

Đóng kín cánh cửa, tránh để ánh sáng đèn điện chói mắt bên ngoài lọt vào trong phòng ngủ. Đình Hạ ngồi trên ghế sofa, vươn người một cái, rồi cầm bút lên bắt đầu tô vẽ.

Cô say sưa đắm chìm trong thế giới màu sắc riêng của mình, cũng không để ý người đàn ông kia đã tỉnh dậy từ lúc nào. Mạc Tư Quân mở mắt thì không thấy Đình Hạ, tưởng cô dậy đi uống nước nên ra ngoài tìm.

Hắn đứng gần đó, âm thầm quan sát cô gái nhỏ, cuối cùng quyết định bước đến gần.

“Đình Hạ, em không ngủ được sao?”

Giọng nói vang lên bất chợt khiến cô giật thót mình, không cẩn thận đánh rơi cây bút chì trong tay. Gương mặt hoảng loạn ngước nhìn Mạc Tử Quân, theo bản năng Đình Hạ kéo bức vẽ đang đặt trên bàn, giấu vội ra đằng sau lưng.

Hai cánh vai khẽ run rẩy, hơi thở cô dần trở nên dồn dập, ánh mắt mang theo sự sợ hãi, đầy ý cảnh giác khi đối diện với người đàn ông này.

“Tôi… tôi bây giờ lập tức quay về phòng ngủ.”

Đình Hạ định đứng dậy, ai ngờ Mạc Tử Quân lại vòng ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh. Hắn cúi người, nhặt chiếc bút chì trong gầm bàn, đưa cho cô gái nhỏ.

“Này, em vẽ tiếp đi.”

Đình Hạ run run nhận lại cây bút, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực. Chứng kiến bộ dạng cô lúc này, Mạc Tử Quân đau lòng khôn xiết. Có phải vừa nãy cô sợ hắn sẽ xé bức vẽ kia, nên mới nhanh chóng giấu nó đi không?

Hắn ngồi ở đó, lẳng lặng không nói thêm câu nào. Đình Hạ thu lại sự sợ hãi, tiếp tục cầm bút thỏa mãn đam mê của mình.

Mạc Tử Quân nở một nụ cười ấm áp, gương mặt chăm chú vào từng nét vẽ trên giấy. Đình Hạ miệt mài suốt hai tiếng đồng hồ, mệt quá mà nằm dài xuống bàn, ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Ba giờ sáng, Mạc Tử Quân bế cô về phòng. Hắn đem theo sự ấm áp bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của Đình Hạ, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.

“Ngủ ngon. Hạ, anh yêu em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.